Đế quốc Graviol là quốc gia rộng lớn nhất ở khu vực phía Đông đại lục.
Tại trung tâm kinh đô Argentum, là nơi Hoàng Cung tọa lạc – nó còn được xem là ngự phòng của Hoàng Đế. Một nhóm thôn dân đến cổng chính, họ không kìm được sự kinh ngạc trước quy mô hùng vĩ và dấu ấn lịch sử của công trình trước mặt.
Cách đó không xa nhóm kia, một nhóm khác gồm ba người – nam có, nữ có – đang trò chuyện.
Trong số ấy, nổi bật nhất là một thiếu nữ tóc đen tuyệt sắc, trông chừng cuối tuổi thiếu niên. Nàng vận chiếc váy đen dài tới đầu gối, đính những viên ngọc mang sắc đỏ nhẹ. Trên tay là chiếc dù trắng viền bèo và đóa hồng tươi cài nơi ngực áo. Chỉ nhìn thoáng qua cũng biết nàng thuộc hàng quý tộc thượng lưu.
Người thứ hai là một bé gái thú tộc hoạt bát tóc nâu hạt dẻ, khoác bộ y phục truyền thống đỏ trắng không hề có nút cài – kiểu dáng khá lạ lẫm.
Người còn lại là một thanh niên tóc đen mang dáng vẻ thương nhân. Anh ta mặc đồ xanh lam sẫm rộng rãi, đeo tạp dề ở eo và đội mũ. So với hai thiếu nữ nổi bật, người đàn ông ấy trông như đã ngoài hai mươi, thậm chí có thể hơn ba mươi. Một “Biến diện nhân”, thay đổi gương mặt tùy ý, hiện diện mờ nhạt đến mức gần như vô hình.
◆ ◇ ◆ ◇
Một ngày mới bắt đầu sau buổi tối với cuộc gặp đầy bất ngờ.
“Hôm nay trễ rồi, Tiểu thư. Việc còn lại để mai đi.”
Theo lời Kagerou, chúng tôi tạm giải tán. Biết hắn cũng trú ở thành phố này, tôi không thuê quán trọ mà cưỡi lưng Tengai, còn Asmina cưỡi Kurashi (vì Tengai không chịu cho ai khác cưỡi), bay về Thiên Uyển treo lơ lửng trên trời – vừa yên tâm vừa sạch sẽ. Chúng tôi qua đêm tại đó.
Tiện đấy, đúng như hẹn, Kagerou đưa chúng tôi đến vị trí đã chỉ định. Tuy nhiên, kế hoạch ban đầu – xâm nhập Hoàng Cung qua đường cống ngầm – đã phải bỏ vì nhiều lý do, thế nên Kagerou đã dẫn chúng tôi thẳng đến đại môn.
”Tiểu thư Hiyuki, chúng ta thật sự có thể tin kế hoạch của hắn ta sao? Em thấy hắn không đáng tin chút nào”
”Ta cũng không tin. Nhưng trong chuyện làm ăn, hắn ít nhất cũng rất giữ chữ tín”
”Nhỡ hắn trở mặt thì sao?”
”Ta không đảm bảo. Nhưng với đạo đức nghề nghiệp của một kẻ như hắn, khả năng thấp. Chỉ là… ta nghĩ hắn chắc chắn sẽ tìm cách đánh lừa tinh thần của chúng ta.”
”Vậy nghĩa là hắn sẽ phản bội á?”
”Từ đầu hắn vốn đã là kẻ địch rồi.”
”Hắn là loại người gì vậy?”
”Một kẻ lừa đảo thượng hạng. Vô song trong khoản luồn lách và vô nguyên tắc. Đến lúc phát hiện bị lừa thì hắn đã chuồn mất. Tóm lại: một gã vô lại chuẩn chỉ.”
”Vậy mà Tiểu thư vẫn nhờ hắn giúp?”
Tôi chợt nhận ra cuộc nói chuyện đã quay lại đúng y như tối qua.
“Ôi~ Tiểu thư đừng cảnh giác tôi đến vậy chứ. Tôi lấy danh dự bảo đảm bằng… tiền cước phí~”
Tôi cố ý nói đủ lớn cho hắn nghe. Nhưng đúng chất hắn – chẳng thèm bận tâm, chỉ nhún vai.
Tôi thì thầm:
“—Hắn nói dối đấy.”
“—Chắc chắn nói dối,” Asmina gật gù.
Tuy vậy, tôi rất nghi ngờ rằng nếu bọn tôi bơ hắn, hắn chắc chắn sẽ theo dõi bọn tôi.
Bị một sát thủ theo dõi từng giờ thì còn mệt đầu hơn. Vậy nên tôi đành chọn nhờ lấy hắn giúp để giữ hắn trong tầm mắt, thà như vậy còn hơn để hắn rình rập.
Bên Hội Bàn Tròn từng đề nghị dùng búp bê pháp thuật làm người thay thế, nhưng tôi không tin con búp bê yếu ớt ấy có thể bảo vệ Asmina. Tôi không muốn lặp lại sai lầm từng xảy ra với Revan và nhóm của cậu ta. Tôi biết là dù thế giới quan của tôi tuy có khác, nhưng tôi coi Asmina là một người bạn và tôi muốn bảo vệ cô bé bằng chính tay mình.
Thế nên tôi chấp nhận hợp tác với Kagerou, nhưng cảnh giác ở mức cao nhất và luôn để cận vệ hoàng gia quanh đó. Tôi biết hắn đang mưu tính điều gì – đồng thời cũng biết hắn sẽ dùng chúng tôi vì lợi ích của hắn. Vừa lợi vừa hại.
Thù lao hắn yêu cầu là:
“Tiểu thư chỉ cần cho tôi biết bất cứ điều gì cô nghe được từ phe Hoàng Đế nếu có dịp tiếp xúc, đồng thời xác nhận tình hình của cậu sư tộc nhỏ kia. Tin tức là sinh mệnh của thương nhân mà.”
Nhưng khi hỏi hắn về “Phe Hoàng Đế” và “Phe Thủ Tướng”, hắn tròn mắt như thể tôi nói điều gì khó tin.
“Cô gây chuyện với Thủ Tướng mà không biết gì hết á!?”
Nhờ nét mặt sững sờ của hắn, tôi mới nắm được tình hình chính trị của quốc gia này. Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm lắm, chuyện đã xảy ra rồi thì không thể đổi.
Tôi trông hắn đầy nghi ngờ. Yêu cầu thù lao “nhẹ nhàng” như thế hoàn toàn trái ngược bản chất con người hắn.
“...Không phải vì tôi muốn đâu. Là do sếp tôi bảo vậy. Không làm thì… chắc tôi phải đem cái quần lót hiện cô đang mặc ra bán kiếm tiền sống đó~”
Nghe hắn nói vậy, tôi lập tức phản xạ:
“Khoan đã, không hợp lý chút nào! Sao người đứng sau ngươi lại quan tâm tới… cái đó chứ, có mà là ngươi ấy!?”
“Nghe đau đấy tiểu thư~, tôi hoàn toàn trong sáng mà”
Miệng thì nói thế, nhưng lời nói dối lúc trước của hắn lại đá vào câu này.
“Khoan… nếu mà đó là sự thật…sếp của ngươi là đồ biến thái à!?”
“Ờ thì… so với tôi…” Hắn cười gượng, giọng khô khốc.
…Này, khoan…
Đấy là đùa đúng không!?
Kagerou bất chợt đưa tay phải về phía tôi và tay trái về phía Asmina, như muốn chuyển hướng câu chuyện khỏi chủ đề nguy hiểm vừa rồi, hoặc có lẽ muốn ra hiệu rằng nếu không tập trung thì chẳng tiến được bước nào.
“...Ngươi làm trò gì thế?”
Hắn muốn động mạch chủ bị cắt à? Ừm, để tôi đổi chiếc dù đang cầm sang Gilles de Rais cái đã…
“Tiểu thư đang nghĩ chuyện gì nguy hiểm phải không?”
“Là ngươi tưởng tượng thôi.”
“Vậy thì tốt. Giờ xin hãy nắm tay tôi. Chúng ta chuẩn bị đột nhập, tôi sẽ dùng ‹Stealth›.”
Nói rồi, Kagerou lập tức trở nên trong suốt hoàn toàn, rồi lại hiện ra ngay chỗ cũ.
Về bản chất, ‹Stealth› là phiên bản nâng cấp của kỹ năng ‹Hide›. ‹Hide› khiến người dùng không thể di chuyển, còn ‹Stealth› cho phép di chuyển tự do nhưng sẽ bị hủy nếu bị tấn công.
Dĩ nhiên Kagerou đã max ‹Stealth›, nhưng chứng kiến tận mắt vẫn gây ấn tượng mạnh. Hắn biến mất hệt như tan vào không khí. Không cảm nhận được hơi thở, nhiệt độ cơ thể hay tiếng động nào. Có vẻ xâm nhập Hoàng Cung bằng thứ này là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Ấn tượng đấy, nhưng nhìn kiểu gì cũng giống kỹ năng dùng để rình trộm,” Asmina nhăn mặt.
“Không sai. Hắn đúng là đồ biến thái thích rình trộm,” tôi đồng tình ngay tắp lự.
“Tôi cảm giác mình bị làm bao cát nãy giờ rồi đó…” nụ cười của Kagerou méo xẹo, cố chống đỡ trước màn công kích bằng ngôn từ liên tục của chúng tôi.
“Vậy nếu nắm tay ngươi thì chúng ta cũng tàng hình theo à?” tôi hỏi.
“Chuẩn luôn,” Kagerou đáp.
Trong game, hiệu ứng ‹Stealth› có thể chia cho tối đa năm thành viên trong tổ đội. Nhưng ở thế giới thật này, có vẻ hiệu ứng được chia thông qua tiếp xúc trực tiếp bằng tay.
“Vậy giờ hai quý cô hãy nắm tay tôi được chưa?”
Asmina và tôi nhìn nhau, đầy do dự trước lời thúc giục.
“…… Tiểu thư Hiyuki, chúng ta thật sự phải nắm tay tên này sao?”
“…… Nhưng nếu không làm vậy, chúng ta phải đi xuyên qua ổ ‘Gián’ đấy.”
“…… Khó lựa thật.”
Cuối cùng, sau vài giây đấu tranh, cả hai chúng tôi đành bất đắc dĩ nắm tay hắn.
“Hả!? Hai người thật sự so chuyện nắm tay tôi với việc bị bầy gián bao vây á!?” Kagerou kêu lên, sốc toàn tập.
Dù vậy, sau khi trao đổi thêm với Asmina, chúng tôi đồng thuận rằng:
Hai bên đều tệ như nhau, nhưng vẫn còn đỡ hơn chui cống
Trong mắt người ngoài, có lẽ trông như Kagerou đang hớn hở dắt hai đóa hoa mỗi bên tay. Nhưng thực tế, mặt tôi với Asmina thì đang méo xệch như sắp ói.
“Đi đây,” Kagerou tuyên bố.
Ngay khi hắn nói, cơ thể tôi chuyển sang trong suốt – dấu hiệu hiệu ứng ‹Stealth› đã kích hoạt. Tôi nhìn xuống, tay chân mình đã biến mất.
“Tiểu thư Hiyuki, tôi… biến mất thật chưa?” giọng Asmina vang lên từ hư không, hơi run.
“Yên tâm, hoàn toàn biến mất. Nhưng sẽ hơi bất tiện vì chúng ta không thấy nhau.”
“Đúng rồi. Vì không nhìn thấy nhau nên hãy cẩn thận. Chỉ cần một người buông tay là hiệu ứng hủy ngay, mà tôi sẽ không thể dùng lại trừ khi làm cả nhóm hiện hình — điều đó rất nguy hiểm. Người khác không nghe thấy tiếng các cô, nhưng âm thanh phát ra khi chạm vào đồ vật thì vẫn có, nên đừng đụng lung tung,” Kagerou lưu ý.
Ừm… đúng là hạn chế nhiều hơn tôi nghĩ. Không nhìn thấy gì, chẳng biết ai làm sai lúc nào — đúng là khá rủi ro.
Tuy nhiên…
“Nhân tiện, vì chúng ta không nhìn thấy nhau… nghĩa là ngươi cũng không nhìn thấy chúng ta, phải không Kagerou?”
“Đúng vậy, nên xin đừng buông tay tôi,” hắn đáp, cúi đầu xuống tay tôi như muốn nịnh nọt.
“Tốt… Vậy thì — nhận lấy!”
Tôi đột ngột thụi thẳng tay vào bụng hắn.
“GAAH!!!” tiếng hắn nghẹn lại, đau đớn.
“Đúng là ngươi cũng không thấy thật.” tôi mỉm cười đầy tự hào.
Tôi nhìn vào khoảng không nơi đáng lý Kagerou đứng. Hắn đang ho sặc sụa, mắt nheo lại, có vẻ nước bọt sặc vào khí quản.
“Hả? Có chuyện gì vậy…!?” Asmina bối rối hỏi từ nơi nào đó, nhưng tôi quyết định phớt lờ luôn.
“Khu, khu… Tiểu thư. Dù sao hiện giờ cô cũng là một thiếu nữ, xin hãy giữ chút đoan trang. Đừng tấn công bất thình lình như vậy…”
“Đừng lo, chỉ là thử nghiệm thôi. Ta khó mà tin lời ngươi 100%. Nhỡ ngươi lừa thì sao?” tôi đáp tỉnh bơ.
“Đúng là… Từ góc nhìn của tôi, các cô chỉ hiện mờ mờ như bóng, không thấy rõ chi tiết, nên xin đừng làm gì quá mức.”
“Được rồi, hiểu rồi. Mau đi thôi.”
“Phải đấy. Tôi muốn bỏ cái tay này ra càng sớm càng tốt,” Asmina phụ họa.
Kagerou thở dài và bắt đầu bước. Nhưng vừa đi được vài bước, như nhớ ra điều gì, hắn chép miệng:
“Nhưng tôi vẫn bất ngờ thật — chỉ một mảnh vải bé tí mà che được cái mông của cô…”
Tôi ước lượng vị trí hắn trong đầu và tung cú đấm.
“Ack!?” tiếng kêu bật lên khi nắm đấm tôi chạm vào cằm hắn.
Hiệu ứng ‹Stealth› của tôi lập tức bị hủy vì “đồng đội gây sát thương”, nhưng nhờ vậy tâm trạng tôi tốt lên hẳn.
