Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Vol 4: Đế quốc hỗn loạn - Chương 16 - Trao đổi thông tin

Cung điện Hoàng gia của Đế quốc Glavior sừng sững ở trung tâm của kinh đô Argentum. Ngay bên ngoài khuôn viên rộng lớn của nó, ở vùng rìa, vươn lên một ngọn tháp hùng vĩ được gọi là ‹Torres del Pecador›, Tháp Tội Nhân.

Truyền thuyết kể rằng ngọn tháp này, mang dáng dấp của một đại tu viện, đã tồn tại từ thời đại huyền thoại. Những bức tường có vẻ ngoài bằng đá của nó mang sức chống chịu vô song, ngay cả kiếm kỹ của các thị vệ Hoàng gia — những người đủ mạnh để khuất phục cả rồng — cũng không thể để lại vết tích. Mọi dấu vết để lại trên bề mặt đều biến mất hoàn toàn sau một đêm. Nó là di tích của một nền văn minh đã mất, một kho tàng bí mật nơi mọi loại ma thuật đều bị triệt tiêu khi tiếp xúc.

Vào ngày hôm đó — vào thời khắc hiện tại — Baldum, cựu lãnh đạo của liên minh Cres-Cent’luna và là tù nhân duy nhất trong tháp, đang chìm đắm trong một cuốn sách. Thế nhưng, khi tiếng mở cửa vang lên và tiếng bước chân vọng lên cầu thang, ông đặt cuốn sách xuống bàn. Không phải giờ tuần tra hay bữa ăn, chứng tỏ có chuyện khác thường đang xảy ra.

Từ căn phòng trên đỉnh tháp — một không gian giống phòng riêng của quý tộc hơn là phòng giam — Baldum nhắm mắt lại. Ông cảm nhận rằng giờ hành quyết cuối cùng đã đến.

Tuy nhiên, những bước chân đột ngột dừng lại trong tháp.

Click-Click!

Baldum nghe được âm thanh đặc trưng của ổ khóa bị mở, sau đó là tiếng cánh cửa rỉ sét vang lên và âm thanh nặng nề của một vật gì đó bị quẳng vào trong. Ngay sau đó, cửa đóng lại và lại bị khóa. Tiếng bước chân dần biến mất.

Có vẻ như thêm một người nữa đã bị giam vào tháp cùng với ông. Dù một phần trong Baldum thấy đôi chút tò mò về danh tính của người mới đến, cuối cùng ông vẫn bỏ qua. Dù họ là ai cũng chẳng thay đổi được tình cảnh.

Ông chẳng mấy bận tâm — số phận của kẻ tù mới chẳng liên quan gì đến ông.

Hừ nhẹ một tiếng, Baldum quay lại bàn, cầm cuốn sách lên. Ông thành thục lật trang, tìm đoạn đang đọc dở. Khi đã tìm được, mọi suy nghĩ về anh bạn mới đều biến mất khỏi đầu ông.

◆◇◆◇

Tôi đánh giá Vương nữ cao quý của Đế quốc Graviol là một đối thủ khó nhằn.

Trong lúc đang bàn bạc về việc xử lý Kagerou — kẻ mà tôi đã làm cho bất động bằng một cú đánh chuẩn để gây choáng — Cô ta xen vào bằng một lập luận đầy tính thuyết phục:

“Ta được biết rằng hắn không chỉ là thuộc hạ của Tể tướng mà còn là kẻ chịu trách nhiệm tấn công sứ giả của Cres. Với những tội trạng như vậy, việc chúng ta xử lý hắn theo luật pháp của quốc gia mình là điều hợp tình hợp lý.”

Với lời lẽ lưu loát và những cử chỉ uyển chuyển, cô ta thành công thuyết phục Revan đồng ý.

Là con gái với nhau, tôi nhìn cái là hiểu ngay: mọi phụ nữ đều có khả năng dùng sự mềm mại, khí chất, hay sức hút của mình để xoay đàn ông như xoay bi trên bàn bida. Tôi vốn chẳng rành mấy chuyện này mà còn nhận ra, thì Asmina — người cực nhạy khi liên quan đến Revan — hiển nhiên đã nhận ra. Cô ấy lườm Công chúa như nhìn kẻ địch.

Còn Revan thì lại hiểu lầm cái lườm đó là ghen tuông như thường lệ, hoàn toàn không nhận ra suy nghĩ của mình đã bị Công chúa dẫn dắt. Thật lòng mà nói, nghe từ miệng tôi thì có hơi nực cười, nhưng đàn ông đúng là sinh vật đơn giản.

Công chúa cũng cố gắng lôi kéo tôi bằng lời lẽ trơn tru, nói về những lợi ích có thể đạt được. Cô ta hứa sẽ cải thiện quan hệ giữa hai nước khi phe Hoàng đế nắm quyền, thậm chí còn nhắc đến chuyện bồi thường. Nhưng lời hứa từ người có địa vị cao thường chẳng mang nhiều ý nghĩa. Tôi chẳng buồn bận tâm. Sau cùng, chúng toàn là lời nói sáo rỗng.

Vấn đề là hiện tại chúng tôi đã xâm nhập trái phép vào cung điện của một quốc gia khác, chưa kể là nhằm vào chính Tể tướng. Vì vậy, tôi sẽ làm đúng phần trách nhiệm của mình trong giới hạn. Hơn nữa, nếu chỉ cần bàn giao Kagerou là xong thì quá nhẹ nhàng. Nếu kế hoạch của cổ thành công thì tốt, thất bại thì chúng tôi cũng chẳng mất gì nhiều.

Nhưng vấn đề là… đây là Kagerou — không phải một sát thủ bình thường.

Bắt hắn thú nhận tội ám sát sứ giả Cres hay là kẻ đứng sau vụ phá hủy thiết bị dịch chuyển như Vương nữ Linh Lan tin tưởng — đúng là chuyện khó ngang ngửa lên trời. Tôi có thể hình dung hắn thao thao bất tuyệt, nửa thật nửa giả, chẳng thèm quan tâm hậu quả. Trao hắn cho họ e là cũng chẳng có ích gì. Nhưng mà… nếu họ sau này rút lại thỏa thuận thì tôi cũng chẳng chịu trách nhiệm được.

Sau khi tôi giải thích, cô ta đáp lại đầy tự tin:

“Không sao, kể cả có như vậy. Chỉ cần có bằng chứng về lời thú tội của hắn, phần còn lại cứ giao cho chúng tôi.”

Cổ hơi ưỡn ngực lên đầy chắc chắn.

Thật lòng mà nói, ngay cả tôi cũng thấy khó quản lý Kagerou. Tiễn hắn đi ngay thì lại mất cơ hội thu thập thông tin từ kẻ địch mà tôi vừa truy đuổi được.

Không phủ nhận rằng tôi cũng hơi không nỡ giết hắn, xét việc chúng tôi từng là đồng hội đồng thuyền trong E.H.O. Nhưng cố giam giữ một người chơi trong thời gian dài là điều bất khả thi. Giao hắn cho cô ta chẳng khác gì thả hổ về rừng.

Vì vậy, tôi không giấu giếm khi nói rằng phần khó nhất nằm ở hắn. Thế nhưng cô ta đã dễ dàng phản bác:

“Xin hãy yên tâm. Trong Hoàng cung này có ‘Torres del Pecador,’ tồn tại từ thời huyền thoại. Đã có tiền lệ ngay cả những kẻ mạnh nhất, từ pháp sư, ma vật, ma vương, cho đến cả người chơi, đều mất quyền năng khi bước vào đó. Phá ngục là điều không thể.”

Giọng nàng trở nên trầm hơn khi nhắc tới chữ người chơi.

“Oh, vậy là cô biết về người chơi?”

Dù biết đó là cái bẫy cô ta giăng ra, tôi vẫn không thể nhịn được mà hỏi. Một từ khó mà phớt lờ.

“Tôi chỉ biết những gì trong các truyền thuyết lưu truyền trong Hoàng gia… Thế nào? Liệu Người có sẵn lòng chia sẻ thêm?”

Tôi tặc lưỡi với sự nhạy bén ẩn sau nụ cười vô hại của cô ta. Nhưng bên ngoài tôi cũng mỉm cười nhẹ nhàng.

“Nghe cũng không tệ. Nhưng thông tin phải xứng đáng… chỉ vậy thôi.”

Nụ cười của tôi mang ý: Đừng có mà dối trá.

Cô ta đáp lại bằng một nụ cười tương xứng.

“Dĩ nhiên, tôi sẽ không để Người thất vọng.”

Trong khi chúng tôi vừa cười vừa dò xét lẫn nhau, Revan thở phào nhẹ nhõm, có lẽ nghĩ rằng hai “lãnh đạo” cuối cùng cũng hòa giải. Còn Asmina thì thở dài với vẻ “phiền phức quá”.

… Và như thế, Kagerou bị khóa lại và tạm thời giao cho bên Đế quốc.

◆◇◆◇

Sau đó, chúng tôi rời phòng khách để đến phòng riêng của cô.

Tổ đội vẫn như cũ: phía Công chúa Oliana và thị nữ Reena; phía chúng tôi gồm tôi, Revan, Asmina và sư tử con Shin.

“Xin thứ lỗi, phòng của ta hơi nhỏ và bừa bộn.”

Nói vậy nhưng nàng dẫn chúng tôi vào một căn phòng phong cách Rococo rộng tương đương 20 chiếu tatami. Tường và trần sơn trắng, điểm xuyết họa tiết dây leo vàng tinh xảo. Ở trung tâm là bộ salon tiếp khách lấy tông trắng làm chủ đạo, còn trên tường treo những bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp. Các tủ commode và console được đặt dọc theo tường.

“Thật là một căn phòng rất đẹp.”

Không phải khen nịnh— nó thật sự rất đẹp.

Tôi không khỏi nghĩ rằng giá mà mình có một căn phòng nhỏ xinh thế này thì tốt biết bao.

“Cảm ơn Người rất nhiều.”

Vui vẻ trước lời khen, Công chúa Oliana mời chúng tôi ngồi xuống sofa ở giữa phòng.

Tôi ngồi ghế chủ tọa, cô ta ngồi ghế gần tôi nhất, sau đó là Revan và Asmina. Reena rót trà.

“Trước hết, có điều ta muốn xác nhận, thưa Hồng Hoa Công Chúa.”

“Trước đó, ta có điều muốn hỏi cô Linh Lan Công Chúa.”

Chúng tôi nhẹ nhàng gọi nhau bằng danh hiệu. Dù được gọi là “thưa Hồng Hoa Công Chúa” khiến tôi hơi xấu hổ, hy vọng cái danh đó đừng bị lan rộng.

“Xin mời.”

“Xét việc Người là người đứng đầu trong danh sách kế vị Ngai vị, ta cho rằng Người hiện chưa nắm quyền lực chính trị chính thức, đúng không? Ta muốn biết phạm vi ảnh hưởng thực sự của Người đối với chính sự quốc gia.”

Cô ta hành xử như đại diện Đế quốc, nhưng tôi nghi ngờ liệu cô ta có quyền quyết định tối hậu.

Tôi phải công nhận tư duy… và sự sắc sảo của cổ, nhưng nếu chỉ đàm phán với một con bù nhìn thì sẽ chẳng đi đến đâu.

“Ta hiểu lo lắng của Người,” Công chúa Oliana mỉm cười nhẹ đáp lại câu hỏi.

Rồi cô ta đột ngột đưa mắt về phía bức tranh sơn dầu trên tường.

“Người thấy bức tranh đó thế nào, Điện hạ?”

Bức tranh miêu tả cảnh cao nguyên và núi non yên bình, với những đóa loa kèn — nguồn gốc danh hiệu của cô— ở trung tâm.

Thành thật mà nói, trong thế giới trước kia của tôi — nơi nhiếp ảnh và kỹ thuật số thống trị — tôi không có mắt thẩm mỹ để phê bình hội họa. Nhưng đây đúng là một bức tranh dễ chịu, phảng phất tâm tình của người vẽ.

“Nó rất đẹp. Những bông loa kèn… có thể cảm nhận được tâm ý của người họa sĩ dành cho Công chúa,” tôi nói, và gương mặt cô công chúa sáng lên.

“Cảm ơn. Nó cũng là một trong những bức ta yêu thích.”

“Và phụ hoàng ta là người vẽ nó.”

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn vào bức tranh.

“…Quả thật vượt xa nhiều tác phẩm của họa sĩ chuyên nghiệp. Ta đã tin rằng nó là sáng tác của họa sĩ cung đình,” tôi thốt lên.

Asmina và Revan cũng gật đầu đồng tình.

“Ừ, dù ta có thiên vị đi nữa thì phụ hoàng ta chắc chắn có tài. Biết đâu sử sách sẽ gọi Người là ‘Họa Đế,” cô cười nhẹ.

Nhưng theo tôi thấy — nếu cô công chúa này lên ngôi bình an — người đời sẽ nhớ ông với danh hiệu: “Phụ thân của Nữ hoàng Oliana”.

Giọng cô tiếp tục trầm bổng đầy nhạc điệu:

“Phụ hoàng ta là người hiền hậu, ấm áp. Hơi mơ mộng một chút… nhưng ta yêu tất thảy điều đó, với tư cách con gái Người.”

Sau khi nói vậy, biểu cảm của cô chuyển thành một vẻ phức tạp.

“Đáng tiếc là… với tư cách một người đàn ông và một Hoàng Đế, ở ông chẳng có gì đáng để tôn trọng cả. Đến tận bây giờ, ông vẫn tự nhốt mình trong hoàng cung, dốc toàn bộ thời gian cho nghệ thuật và hội họa. Chẳng có chút ý thức trách nhiệm nào với chính trị của Đế Quốc… Không, đúng hơn là ông ta cố tình vứt bỏ nó. Một kẻ ngu xuẩn tuyệt vọng, bám chặt vào niềm tin vô căn cứ kiểu ‘không thấy điều ác, không nghe điều ác, không nói điều ác’. Đó là sự thật về Hoàng Đế hiện tại, hoàn toàn không thêm thắt hay bịa đặt.”

Revan, Asmina và tôi vô thức nhìn nhau.

Rất khó để xác định bao nhiêu phần trong lời cô ta là thật, nhưng nếu nó đôi phần đúng, thì tương lai của Đế Quốc quả thực vô cùng ảm đạm. Nghĩ lại, có khi để Tể Tướng thống nhất quyền lực còn hợp lý hơn. Có lẽ việc chúng tôi đối đầu với hắn là quá vội vàng…

“Vì lý do đó, không chỉ những cận thần còn đang chần chừ chưa biết chọn phe, mà rất nhiều người từng ủng hộ hoàng tộc chính thống cũng đã đổi ý sau khi ông ta đăng cơ, kể từ khi Phụ Chính qua đời ba năm trước.”

Thì ra vậy, ngay cả Tể Tướng cũng có thể từng là người ủng hộ.

“Hồi đó ta mới mười tuổi, chẳng hiểu gì về chính trị. Nhưng bây giờ, ở tuổi mười ba, ta là người trưởng thành, và đang quản lý hầu hết công việc quốc gia. Tất nhiên, ta chỉ là một công chúa khuê phòng, một công chúa ngu ngơ với đời, và vẫn còn vô số điều phải học. May mắn thay, vẫn có nhiều đại thần trung thành trợ giúp ta, nhờ vậy ta tự tin nói rằng mình đã đưa phe Hoàng Đế trở lại đúng quỹ đạo.”

Tôi hiểu rồi. Dù tôi rất muốn bình luận về câu “chỉ là một công chúa ngu ngơ”, sự thật là Hoàng Đế chỉ còn là bù nhìn, còn Công Chúa mới là trụ cột thực sự của Đế Quốc. Chà… rõ ràng cô ấy tài giỏi hơn Hoàng Đế nhiều.

“Được rồi. Từ giờ trở đi, ta công nhận cô là toàn quyền đại diện cho hoàng thất Đế Quốc Graviol.”

“Thần xin cảm ơn. Thần nhất định sẽ không phụ sự tín nhiệm của Điện Hạ.”

Đôi mắt xanh lam của Công Chúa Đế Quốc nhìn tôi đầy tự tin.

Tóm lại, như thế là chúng tôi đã thiết lập xong việc trao đổi thông tin.

“Giờ thì, nếu không phiền, ta muốn tiếp tục câu hỏi trước đó. Điều quan trọng nhất… có đúng là thiết bị dịch chuyển ở Wirde đã bị phá hủy không?”

“Đúng vậy.”

Revan lập tức nín thở khi tôi gật đầu xác nhận.

“…Nhưng đó chỉ là mồi nhử.”

Công chúa Oliana, người đang nín thở, thở phào nhẹ nhõm.

“Thì ra là vậy.”

“Gì cơ?! Cái gì vậy? Từ lúc nào mà nó là mồi nhử?”

Tôi quay sang Revan, người trông vô cùng bối rối.

“Ngay từ đầu. Chúng ta đã chế tạo một món đồ giả trong lúc gấp rút. Nhớ chứ? Đó là lý do ta nói [Nướng hay đốt gì tùy ngươi], ngay từ đầu. Ta chưa từng nói đó là ‹Thiết Bị Ma Thuật Dịch Chuyển› thật.”

“Quả là bất ngờ thật. Nhưng giữ bí mật với cả đồng đội có hơi quá không?”

“Chúng ta buộc phải làm vậy để qua mặt kẻ địch. Nhưng ta thừa nhận cách làm đó không hay lắm. Ta xin lỗi, Revan.”

Tôi cúi đầu chân thành, và Revan vội vàng xua tay.

“X-Xin Người đừng cúi đầu trước kẻ như thần ! Là bổn phận của chúng thần phải tuân theo kế hoạch sâu xa của Bệ Hạ.”

«Hừm, ít nhất thằng nhóc còn biết thân biết phận.»

Tengai, đang trong trạng thái ‘pet union’ bên trong tôi, khịt mũi.

Công chúa Đế Quốc quan sát chúng tôi với vẻ tò mò, hơi nghiêng đầu:

“Vậy mục đích của Ngài trong việc dựng nên kế hoạch giả này là gì?”

“Chủ yếu để xác định nguồn rò rỉ thông tin. Vì ta đã xác nhận dấu vết của Kagerou dẫn đến Đế Quốc Graviol, nên ta muốn xem phản ứng của chủ mưu khi tin tức đến nơi này.”

“Kẻ là Tể Tướng Warren sao?”

“Không, hắn chỉ là một con cờ. Hắn được dùng để đánh lạc hướng chúng ta, khiến chúng ta nghĩ Đế Quốc là kẻ đứng sau. Vì vậy, cuối cùng thì…”

“Thánh Quốc Aeon.”

Tôi lặng lẽ gật đầu.

“Chúng đúng là đã nhắm vào yêu quốc của ngài—Đế Quốc Huyết Thiết—là kẻ thù. Nhưng ta vẫn nghi ngờ việc tầng lớp cao nhất thật sự có nhúng tay.”

Tôi nghiêng đầu trước lời nhận xét của công chúa.

“Vì sao?”

Thực tế thì Thánh Quốc bị cô lập, rất khó để thông tin rò rỉ ra ngoài. Chúng tôi chẳng có bằng chứng cụ thể nào để kết luận, nên bất cứ manh mối nhỏ nào cũng vô cùng quý giá.

“Ta từng đến đó làm lễ thành niên và có gặp Đại Giáo Hoàng.”

Khi nàng nói câu đó, biểu cảm đột ngột méo lại.

“Dù vẻ ngoài chỉ khoảng mười lăm tuổi, một người ở cương vị như hắn lẽ ra phải có phán đoán tốt hơn. Ta có thể khẳng định hắn chẳng đủ khả năng vạch ra âm mưu hay kế hoạch gì liên quan đến ám sát hay chiến tranh cả. Vì hắn chỉ là một… tên ngốc trơ tráo.”

Có vẻ cuộc gặp gỡ của nàng với Đại Giáo Hoàng phải khó chịu lắm.

Vừa gặp, hắn đã bảo: “Ta nghe nói ngươi là một công chúa xuất sắc, nhưng cái gì đây… Người ta khen ngợi kiểu dân quê thế nào vậy?”

Ờ… không trách cô ta nổi.

Và sau đó, hắn cứ thao thao bất tuyệt về “người phụ nữ lý tưởng” của hắn mà chẳng thèm nghe ai nói gì. (Mức này mà là đứng đầu Giáo Hội!?)

—Tóc đen huyền chảy như thác.

—Mắt tím hoặc đỏ như bảo thạch.

—Làn da trắng tinh như tuyết mới rơi.

—Đôi môi mềm như cánh hồng sữa.

—Thân hình mảnh mai như mộc non đầu xuân.

—Giọng nói ngân như chuông bạc trước gió.

Tôi muốn thốt lên “Trên đời làm gì có người như vậy!”, nhưng cố nhịn.

“Quá khổ cho cô rồi,” tôi chân thành cảm thán. Nhưng rồi, tôi chợt nhận ra mọi ánh mắt trong phòng đều hướng về tôi.

“… Ơm, ta… hình như biết một người hoàn toàn khớp mô tả đó.”

“… Trùng hợp thật. Ta cũng nhớ từng thấy một người phụ nữ như vậy, tao nhã dạo bước.”

“… Ta từng nghĩ đó là ảo tưởng. Nhưng có vẻ thế giới này rộng lớn thật.”

Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng tôi.

“Ưm, Điện Hạ, nếu có cơ hội gặp Đại Giáo Hoàng Thánh Quốc… tốt nhất là nên cẩn thận.”

Công chúa Oliana nói với vẻ lo lắng chân thành.

“… C-Chắc ngươi nói đùa. Hắn sao dám. Ta là Chí Tôn của yêu quốc. Còn Đại Giáo Hoàng—người tượng trưng cho thánh đạo—sao có thể bị dục vọng chi phối được.”

“Hắn là một kẻ ngu tuyệt đối.”

Công chúa Đế Quốc nhíu mày, lắc đầu mạnh.

… Có lẽ tốt nhất là tôi tránh xa Thánh Quốc thì hơn.

Thậm chí tôi còn định nhờ Tengai, Ikaruga và Izumo—ba trụ cột mạnh nhất của Bàn Tròn—xóa sạch hắn cùng Thánh Quốc khỏi bản đồ.

“Thôi, hãy bỏ mấy chuyện giả định đi. Quay lại tình hình hiện tại.”

Công chúa Oliana đổi chủ đề, như muốn xua đi bầu không khí kỳ lạ. Cô ra hiệu xin thêm chén trà thứ hai rồi tiếp tục.

“Thật may là thiết bị dịch chuyển vẫn còn. Thực ra, ta đã bàn với Revan và dự định sớm đề xuất một hiệp ước thương mại song phương giữa hai quốc gia.”

Sau khi uống ngụm trà, cô bắt đầu trình bày kế hoạch và tình hình hiện tại của Đế Quốc Graviol.

◆◇◆◇

Trong một căn phòng hoang tàn giống như nhà ngục, một thanh niên với tứ chi bị xiềng xích từ từ mở mắt. Trông hắn chẳng khác gì một tù nhân.

“… Khụ. Tiểu Thư đúng là nặng tay thật. Trời ạ.”

Quan sát tình hình và đánh giá hoàn cảnh của mình, hắn thở dài.

“Thôi, ít nhất mục tiêu đã hoàn thành. Giờ chỉ cần tìm cách thoát khỏi chỗ này. ‹Finger Crow.›”

Hắn gọi tên kỹ năng, tìm cách triệu hồi vuốt ma pháp trên đầu ngón tay để phá xiềng. Nhưng chẳng có gì xuất hiện.

“Vẫn vô vọng nhỉ. Không ngờ nơi này vẫn còn ‹Cơ Sở Vô Hiệu Ma Lực›. Nhưng thôi, khác với game, ta vẫn còn lựa chọn. Xuất hiện đi, Iron Rat .”

Theo tiếng triệu hồi, một sinh vật kim loại trông như nhím thép chui ra từ lồng ngực hắn.

“Cậu nhóc này chỉ có 15 HP. Tiểu Thư chắc bỏ sót chi tiết đó, nên mới không phát hiện.”

Hắn nhấc cổ tay, đưa chiếc cùm sắt cho con ‹Iron Mouse›.

“Nào, ăn đi. Món khoái khẩu của mày đấy.”

Không chút do dự, Iron Rat bắt đầu gặm xiềng xích.

Scrap–Scrap–Scrap

Âm thanh khe khẽ như sóc gặm thân cây vang lên trong không gian chật hẹp.

Những cái này là cách gọi riêng của kiến trúc/đồ vật nên không dịch nha :v Tóm lại là chị muốn khoe của