Ngày thứ sáu kể từ khi bị giấu trong phòng khách của Đế Viên, tình trạng của Revan đã gần như bình phục. Cậu ngồi xếp bằng trên giường, chuyên tâm vận hành một loại thuật hồi phục dựa vào điều hòa hơi thở để gia tăng khả năng tự chữa lành của bản thân.
“Dòng chảy của huyết mạch quá chậm… Lẽ nào là do độc tố?”
Revan thầm suy xét khi kiểm tra cơ thể mình. Trị liệu sư mà Công chúa Oliana mời đến đã khép lại vết thương trên ngực cậu, chỉ còn để lại một vệt sẹo mờ. Dẫu vậy, một cảm giác cứng đờ bất thường vẫn tồn tại, chứng tỏ thương thế chưa hoàn toàn phục hồi.
Khi Revan tiếp tục vận công, giọt mồ hôi lấm tấm trên làn da sau khoảng một canh giờ thì Công chúa Oliana bước vào phòng cùng thị nữ thân cận.
“Oh? Sắc mặt của cậu hôm nay đã tốt lên nhiều rồi.”
“Vâng, nhờ ơn Công chúa mà thần nghĩ mình đã đủ sức đứng dậy và hoạt động rồi,”
Revan đáp, dù trong lúc nói lại nhận ra nét do dự thoáng qua trên gương mặt cô. Có vẻ cô đang mang theo một tin tức khó nói…
“...Đã có chuyện gì sao, thưa Công chúa?”
Có lẽ chính cậu phải phá vỡ sự im lặng, nên Revan lấy hết can đảm hỏi tiếp. Công chúa Oliana hơi tránh ánh mắt cậu, sự dao động nội tâm hiện rõ trong thoáng chốc. Sau một hơi thở nhẹ, cô dẹp bỏ sự do dự và trở lại dáng vẻ thường ngày.
“Có thể nói vậy. Ta mang đến ba tin: một tin tốt, một tin kỳ lạ… và một tin dữ rất có thể khiến cậu đau lòng. Nói đi, cậu muốn nghe theo thứ tự nào?”
Tin xấu luôn nên để cuối cùng.
“Vậy xin cho tôi nghe tin kỳ lạ trước,” Revan đáp.
Khi nghe thế, gương mặt cô liền nở một nụ cười rạng rỡ, khiến bầu không khí thoáng mang theo màu sắc thú vị.
“Chuyện này giống như loại tin đồn mà ta tình cờ nghe được thôi. Hôm qua, khi chạng vạng buông xuống, trước đại môn trên trục lộ chính đã xảy ra náo động. Một người đàn ông trung niên, trong bộ dạng cực kỳ thảm thương, bị treo ngược lên cao, trở thành trò cười cho thiên hạ.”
“Có phải án mạng không?” Revan hỏi, thầm liên tưởng liệu có liên quan đến mình.
“Không ai chết cả. Nạn nhân không có thương tích rõ ràng, chỉ ngất xỉu, mắt trợn trắng. Tuy nhiên… tình trạng bị phát hiện thì vô cùng tệ hại. Ông ta hoàn toàn trần truồng – một sự sỉ nhục lớn đối với một nam nhân. Nói ngắn gọn, đã có vô số hành vi khó nói áp đặt lên ông ta. Nếu cậu muốn, ta có thể thuật lại chi tiết?”
“…Không, xin miễn vì sự yên bình của tâm trí thần. Nhưng mà… chuyện này liên quan gì đến thần?”
“Không trực tiếp liên quan. Nhưng trên người nạn nhân có những dòng chữ kỳ quái, đại loại như [Warren sở hữu vật nhỏ nhất thiên hạ], cùng một mũi tên chỉ thẳng vào bụng dưới. Và thật trùng hợp, ngay sáng hôm sau – tức sáng nay – nghị viện nhận được thư báo rằng Thủ tướng Warren tạm nghỉ để dưỡng bệnh.”
Oliana tiếp tục, khéo léo né tránh câu hỏi mà cô rõ ràng biết câu trả lời.
“Ưm, người đó lẽ nào là…?”
“Chà, ai mà biết được? Dù phía Thủ tướng nhất mực phủ nhận là tin đồn thất thiệt, nhưng lời truyền trong dân lại nói ông ta bị tập kích ngay tại biệt dinh đang làm việc. Phe của ông ta đang ra sức ém nhẹm, nhưng biết rồi đó – chuyện bê bối liên quan đến nhân vật lớn mà lan ra dân chúng thì chẳng bao giờ chặn nổi. Tin đồn càng kể càng thêm mắm thêm muối.”
Trên môi Oliana là một nụ cười nghịch ngợm đầy hàm ý.
Revan thầm tin chắc rằng vị Công chúa trước mặt đã cố ý nhân cơ hội này để gieo rắc tin đồn, làm lung lay uy tín của Thủ tướng.
“Nhờ vậy, ta vừa câu được thời gian, vừa có cơ hội làm suy yếu thế lực của hắn. Đây đúng là vận may hiếm có – ta thật sự phải cảm ơn người đã làm chuyện đó.”
Công chúa vừa nói vừa liếc Revan với nụ cười khó đoán, khiến cậu chỉ biết câm nín.
“Vậy… tin tốt là gì?” Revan hỏi.
“Người mà cậu mong đợi cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Có lời đồn về hai nhân vật được nhìn thấy gần hiện trường. Một là cô gái Thú nhân tộc mặc bộ trang phục giống hệt loại cậu từng mặc. Người còn lại là thiếu nữ tuyệt sắc trong bộ y phục mang chủ đề hoa hồng, khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải si mê.”
Revan bật dậy khỏi giường ngay tức khắc, đồng thời cũng hiểu ngay danh tính kẻ “gây án”.
“Thần xin tạ tội! Dẫu biết có nói thế nào cũng không đủ, nhưng thần thành thật xin lỗi thay cho tiểu muội và Điện hạ của thần!”
“Ồ, ta chẳng hiểu cậu đang nói gì cả… Dù sao ta cũng đã sai người đi tìm họ, nhưng vẫn chưa lần ra tung tích,” Oliana đáp, ánh mắt hơi khó chịu liếc sang con búp bê ‹Tiểu Hiyuki› đặt cạnh gối Revan.
“Không sao đâu ạ. Muội ấy và Điện hạ chắc chắn đang rất gần rồi… Vâng, thần dám chắc là như vậy,” Revan nói với niềm tin tuyệt đối.
Không đời nào Hoàng cung của đế quốc — dù tự xưng lớn nhất thiên hạ — lại ngăn nổi hai người đó. Revan thậm chí còn tưởng mình nghe được tiếng bước chân quen thuộc đang tiến đến nơi này.
“一?”
“Tin đó đúng là tốt. Vậy còn ‘tin cực kỳ xấu’ kia là gì?” Revan hỏi tiếp.
Gương mặt Oliana thoáng trở nên trầm trọng.
“Chưa được xác nhận, nhưng có khả năng thiết bị dịch chuyển ở ngoại ô Wirde thuộc Liên Quốc Tự Do Cres đã bị phá hủy bởi kẻ lạ mặt.”
Cô nghiêng người tới, chân mày nhíu lại khi quan sát sắc mặt Revan.
“Nếu chuyện thiết bị dịch chuyển bị phá thật sự là sự thật… thì chuỗi sự kiện quá rõ ràng nếu ta xâu chuỗi lại. Thoạt nhìn, vụ ám sát nhắm vào cậu và việc phá hủy thiết bị giống như âm mưu của Thủ tướng. Nhưng cách hành động lại quá sắc bén. Liệu một kẻ có khả năng gây trọng thương người thừa kế tương lai của Thú Vương quốc, đồng thời dễ dàng vượt qua phong tỏa của Huyết Huyền Đế Quốc… lại chỉ là tay sai của Warren? Hay là Thánh Quốc? Nhưng ngay cả kỵ sĩ của Giáo Hội cũng khó làm được vậy. Ta càng lúc càng nghi ngờ rằng đây là sự can thiệp từ thế lực bên ngoài. Việc này có lẽ không còn là tranh chấp giữa hai nước nữa. Những ẩn số ấy chỉ càng củng cố quyết tâm của ta rằng – hiệp ước phòng thủ chung với Cres là điều tất yếu.”
Giọng Oliana đầy kiên định, mang theo sự khẩn thiết.
Rồi với vẻ mặt đã lấy lại bình tĩnh, cô quay sang Revan—người vẫn còn sững sờ trước tin tức về thiết bị dịch chuyển bị phá hủy. Công chúa khẽ đưa bàn tay thanh tú của mình về phía cậu.
“Xin hãy cho ta mượn sức, Ngài Revan. Đây là trách nhiệm mà chúng ta, những kẻ đứng trên muôn người bắt buộc phải gánh vác. Chiếc thuyền của định mệnh đã rời bến—không còn đường quay lại nữa. Cậu có muốn cùng ta hướng tới một thế giới tốt đẹp hơn chăng?”
Revan nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn đó và hơi do dự, tâm trí cân nhắc trước lời mời của Công chúa Oliana. Nhưng khi cậu còn chưa kịp đưa ra quyết định, tiếng gầm gừ của Shin từ dưới gầm giường khiến cả căn phòng đổi sắc. Ngay sau đó, cánh cửa lớn bật tung với một tiếng ầm vang, để lộ bóng người đang đứng nơi hành lang.
“Tìm được anh rồi! Em biết ngay là anh léng phén cùng người phụ nữ khác mà, anh Revan!”
Với câu cửa miệng quen thuộc, em gái của Revan xông thẳng vào phòng.
Asmina chen vào giữa Revan và Oliana như thể đó là điều hiển nhiên, rồi ôm chặt lấy anh trai mình.
“Em lo cho anh đến chết được! Nhưng đừng sợ, giờ anh an toàn rồi.”
Revan sững người trước sự xuất hiện đột ngột của em gái mình.
“E-Em làm gì ở đây vậy?”, cậu líu cả lưỡi vì sốc. cậu chỉ nói đùa rằng mình cảm nhận được sự hiện diện của họ, thế mà giờ em gái cậu lại xuất hiện thật, này quá mức hư cấu.
“Tất nhiên là em bay đến đây vì lo cho anh rồi!” Asmina nở nụ cười ranh mãnh.
“…Câu trả lời đó chẳng liên quan gì cả. Thôi, bỏ đi.” Revan thở dài, từ bỏ ý định truy hỏi.
Đúng lúc ấy, một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Rồi một vị khách quen khác bước vào—không ai khác chính là Hiyuki, Hồng Hoa Công chúa.
“…Xin thứ lỗi vì vô lễ. Con bé này phóng như đạn pháo, ta cản không kịp,” Hiyuki nói, ám chỉ Asmina.
“Phải nói thêm là khứu giác của con bé đó thật đáng sợ. Muốn tìm ai là tìm ra ngay,” người bước theo sau nàng—chính là sát thủ đêm hôm ấy—bình thản bước vào.
“?!?!”
Revan định bật dậy khỏi giường vì kinh ngạc, nhưng Asmina đã mạnh tay ghì cậu xuống.
“Anh không được vận động mạnh, anh trai!”
Trong tình trạng bình thường, Revan có thể dễ dàng thoát khỏi vòng tay ấy, nhưng cơ thể cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn khiến mọi cử động trở nên nặng nề.
“Hửm? Trông cậu không được ổn lắm,” Hiyuki nhận xét.
“Có thể là độc tố chưa tan. Nhưng để hồi phục đến mức này thì đúng là phi thường,” Kagerou nói thêm.
Hiyuki gật đầu và vươn bàn tay về phía Revan, niệm một chuỗi chú ngữ tỏa ra ánh quang bảy sắc.
“‹Divine Heal›, ‹Cure Poison›, ‹Holy Breath›.”
Luồng sinh khí mạnh mẽ tràn qua cơ thể Revan, cuốn sạch cảm giác tê dại và lập tức đưa cậu về trạng thái sung mãn nhất.
Revan thở phào nhẹ nhõm rồi ra hiệu cho Asmina rằng mình đã ổn. cậu lập tức đứng dậy, quỳ xuống trước Hiyuki.
“Thần vô cùng cảm tạ sự cứu chữa của Điện hạ. Dẫu có nhiều sự vụ muốn bẩm báo, nhưng trước đó… thần có thể hỏi vì sao vị nam nhân đứng sau Người lại hiện diện trong nơi này?”
Khuôn mặt Hiyuki thoáng mang vẻ khó xử, nàng liếc nhìn ra sau.
“À… Kagerou là người quen. Ta đã thuê hắn khi cần tìm cách xâm nhập Hoàng cung. Hắn nói là có đường.”
“Tiểu thư nói đúng đấy, tiểu tử. Hôm đó ta chỉ làm nhiệm vụ. Ta cũng không có ác ý gì với ngươi, đừng để bụng nhé.”
Kagerou đáp mà mặt mày chẳng chút hối hận. Một luồng sát khí bén như dao lóe lên trong mắt Revan. Nhưng cậu kìm lại.
“Dẫu vậy… hắn vẫn là thuộc hạ của Thủ tướng, và là kẻ đã giết bằng hữu của thần. Thần không thể bỏ qua sự hiện diện của hắn…”
Hiyuki đưa tay chạm nhẹ cằm, suy nghĩ trước lời thỉnh cầu nghiêm túc của Revan. Rồi nàng quay lại nhìn Kagerou.
“Kagerou.”
“Vâng, Tiểu thư?”
BỤP.
Cú đánh sấm sét tốc độ cao giáng thẳng vào bụng hắn. Cả người Kagerou đổ sập xuống như bị rút hết sức, không tài nào cử động.
“Ngươi đã hoàn thành vai trò khi dẫn bọn ta đến đây. Để ta tiễn ngươi đến một giấc ngủ yên bình khi ngươi lơ là vậy.”
“…Tiểu thư, câu đó thường là lời thoại của nhân vật phản diện đấy…”
Hiyuki chỉ nhún vai trước tiếng rên của hắn khi ý thức bắt đầu chìm vào bóng tối.
“Tệ thât, ta chưa từng xem mình là người tốt.”
Nàng quay lại phía Revan, ánh mắt lấp lánh nét tò mò.
“Vậy cậu định sao? Giết hắn chứ?”
Nàng chỉ vào Kagerou đang nằm bất động trên sàn. Nhưng dù là chiến binh, Revan vẫn không thể xuống tay với một kẻ mất khả năng chống cự.
“……”
Khi Revan còn đang giằng xé nội tâm, Công chúa Oliana cất tiếng.
“Xin hãy khoan.”
“H-hả? Công chúa, nguy hiểm lắm! Xin Người lùi lại!”
Phớt lờ lời can ngăn của thị nữ, Công chúa Oliana tiến tới, thanh nhã nhấc nhẹ vạt váy trắng trong lễ nghi chào hỏi.
“Điện hạ Hiyuki của Xích Hoàng Triều, hẳn rồi? Ta là Oliana Eineas Mirn Graviol, công chúa đế quốc Graviol. Mong được cùng Người kết giao.”
Hiyuki đáp lễ bằng cách khẽ nâng vạt váy đen, dù trên nét mặt nàng thấp thoáng chút khó chịu.
“Ta là Hiyuki của Xích Hoàng Triều. Hôm nay chúng ta đến đây không báo trước, để tìm người thất lạc.”
◆◇◆◇
Đó là một thời khắc trọng đại, một cuộc gặp gỡ giữa Hồng Hoa Công chúa và Linh Lan Công chúa—một cảnh tượng về sau sẽ được sử sách tô vẽ như huyền thoại.
“Anh Revan, anh có vẻ thân thiết với cô ta quá nhỉ. Anh… không phải là lén lút sau lưng em chứ…?”
“Có gian díu hay không thì… đâu liên quan đến quan hệ huynh muội của chúng ta…”
“Cái gì!? Anh nói thế với đứa em đã lo cho anh đến thế này sao!?”
“Anh biết. Nhưng xin em xem hoàn cảnh dùm cái!”
Trong khi cuộc gặp gỡ lịch sử diễn ra, Revan và Asmina vẫn tiếp tục cãi nhau như tình nhân ghen tuông. Trong lúc ấy, Shin—sư tử con—quấn lấy chân Oliana, còn Hiyuki thì đặt hẳn một chân mình lên Kagerou ngăn hắn dậy.
Đó mới là phiên bản thật của buổi gặp gỡ giữa “hai đóa hoa rực rỡ”—một sự kiện xảy ra vì sự tình cờ đầy hỗn loạn, và rồi được hậu thế chép lại bằng bao lớp phóng đại.
