"Thiệt tình, con nhỏ đó từ hồi xưa đã là cái thứ chuyên làm người ta lo sốt vó rồi."
Sansa bực dọc thở hắt ra, phả ra hơi thở nồng nặc mùi rượu.
Tetsu cười gượng gạo, cất lời tán thưởng đại tỷ của mình:
"Mồm thì nói vậy nhưng chị vẫn kết thân được với cô ấy, đúng là chị Hai có khác."
"Cũng thường thôi. Đừng có coi thường chị mày."
Sansa tỏ ra hài lòng ra mặt trước lời tâng bốc của Tetsu.
Thấy tâm trạng của cô đã khá hơn, Tetsu thở phào nhẹ nhõm rồi nói:
"Vậy thì em yên tâm rồi."
"Hử? Cái gì?"
"Quả nhiên chị Hai vẫn là chị Hai."
"? Tetsu, cậu vừa lảm nhảm cái gì đấy?"
"Đến cuối cùng, chị Hai vẫn không bán đứng cô Nanana, lại càng không ra tay giết Bạch Hồ."
"Hứng lên thì làm thôi. Chứ chị mày chả có suy nghĩ sâu xa gì về bọn họ cả."
Ánh mắt Sansa đảo đi chỗ khác. Trên gương mặt cô thoáng ửng hồng, chẳng rõ là do hơi men bốc lên hay vì lý do nào khác.
"Em cảm thấy, bản thân thật may mắn khi được làm thuộc hạ của một người chị Hai như vậy."
Nghe Tetsu nói ra những lời đó với vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc, Sansa lặng lẽ đứng dậy, bước đến trước mặt cậu ta.
Rồi cô nhấc chân lên, dồn toàn lực đạp xuống.
Nghiến... nghiến...
"Chị... chị Hai, đau... đau quá."
"Ồn ào quá! Tại sao lại nói toẹt mấy lời sến súa đó ngay trước mặt ta hả! Mày không biết nhục là gì à?!"
"Nh... Nhục sao ạ?"
"Nhục cái con khỉ khô ấy! Im mồm đi!"
Nghiến... nghiến...
"Hộc, hộc, hộc."
Đến khi hoàn hồn lại, Tetsu đã nằm đo sàn sau khi bị đôi bốt da giẫm đạp không thương tiếc.
Cậu ta, người đã chạy đôn chạy đáo không ngủ nghỉ suốt từ hôm qua để tìm kiếm Yui, giờ đã kiệt sức ngã gục ngay trước mắt cô.
"...Hừ, lại thêm một gã chuyên làm người khác lo sốt vó."
Khoác chiếc áo lên người Tetsu đang nằm mê mệt trên sàn, Sansa bước ra khỏi phòng.
"Ngủ ngon thật đấy."
Rốt cuộc đó là hành động ngẫu hứng không thể tính toán trước? Hay là lòng tốt được đo ni đóng giày?
Câu trả lời này, chỉ có mình Sansa mới biết.
"A, chị Hai. Chị ở đây rồi."
Sansa vừa bước ra hành lang thì một cô gái với ngoại hình tiểu quỷ tiến lại gần, đưa cho cô một tờ giấy.
Nhìn thấy nội dung bên trong, Sansa trầm ngâm.
"Là Yuiga Isshin sao..."
"...Chuyện là vậy đó."
Nanana kết thúc câu chuyện với nụ cười rạng rỡ trên môi. Biểu cảm của hai người thính giả thì có thể dễ dàng đoán được.
"Vừa thắng lớn ở sòng bạc lại vừa cuỗm được kho báu hải tặc, đúng là một câu chuyện khó tin thật."
Nghe xong câu chuyện tựa như một thước phim phiêu lưu của Nanana, Tensai thẳng thắn đưa ra nhận xét.
"Nhân tiện cho tôi hỏi, sau đó thì sao hả cô Nanana?"
"Sau đó khoảng chừng nửa năm, ta cùng Sansa và Tiểu Nha đã đi du ngoạn khắp thế giới. Trong khoảng thời gian đó cũng xảy ra rất nhiều chuyện, rồi cuối cùng bọn ta gom đủ tiền và tạo ra Đảo Nanae này."
"Cảm giác cô kể nghe đơn giản quá... Mà, dù sao thì cũng là một khởi đầu tốt đẹp nhỉ."
"Ừm, nhờ thanh bảo kiếm đó mà mối quan hệ giữa ta và Tiểu Nha trở nên rất tốt. Thế là ta nghĩ, liệu cứ giữ nụ cười này thì có thể tìm được nhiều kho báu hơn nữa không nhỉ?... Mà, tuy là đã nghĩ rất nhiều, nhưng giờ nhớ lại, ta cảm thấy mình chỉ đơn thuần là yêu thích những chuyến phiêu lưu thôi. Nên là ta muốn được phiêu lưu nhiều hơn, nhiều hơn nữa, hình như là vậy đó?"
"Ra là vậy sao."
"Juugo thấy câu chuyện ta kể thế nào?"
Được Nanana hỏi, tôi gật đầu.
"Ừm, đã lắm. Với lại ghen tị chết đi được."
"Cái gì cơ?"
"Cái người tên Sansa đó ấy."
Bàn tay phải của tôi cứ vô thức bóp ra bóp vào như thể đang nắn một vật gì đó.
"...Ta sẽ không bao giờ nói chuyện với Juugo nữa."
"Ơ kìa, sao lại thành ra thế này! Tôi đã làm gì đâu chứ!"
"Này Juugo, cái tay phải."
Bị Tensai vạch trần, tôi nhìn xuống tay phải của mình và mặt mày tái mét.
"Không, Nanana, không phải như cậu nghĩ đâu! Ý tôi nói không phải là cái đó! Tôi chỉ cảm thấy được cùng Nanana phiêu lưu thật là tuyệt thôi mà~ Tuyệt đối không có chuyện tôi ghen tị đến trào máu mắt vì cái người tên Sansa đó được nắn bóp bộ ngực của Nanana đâu nhé! Ý tôi là, cái tay phải chết tiệt này nó tự biên tự diễn trái ý tôi ấy chứ..."
Tensai hoàn toàn phớt lờ lời biện hộ dốc hết ruột gan của tôi, cô quay sang hỏi Nanana:
"Mà này cô Nanana. Con bạch hồ tên Tiểu Nha xuất hiện trong câu chuyện, giờ nó ra sao rồi?"
"Mặc dù trước khi ta chết cậu ấy vẫn còn ở trên đảo này, nhưng hiện tại cậu ấy ở đâu thì ta không rõ. Có thể là đã trở về quê hương rồi, hoặc có lẽ đang đi lang thang khắp thế giới giống như lúc ở cùng với ta. Mà cũng có khi, cậu ấy vẫn còn ở lại hòn đảo này để tiếp tục dõi theo mọi người cũng nên."
Nói rồi Nanana mỉm cười. Cô hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, thoáng lộ vẻ cô đơn.
"Muốn gặp lại cậu ấy quá đi."
Sau khi mua xong nguyên liệu cho bữa tối, Hoshino Daruku vừa ngân nga hát vừa híp mắt cười vui vẻ đi trên đường về nhà, thế nhưng cậu đột nhiên dừng bước.
Bởi vì có một con cáo trắng khổng lồ với cái đuôi kỳ lạ vừa chạy vụt qua trước mắt cậu.
"Uầy."
Daruku sáng mắt lên, cậu tiến lại gần con bạch hồ và vẫy tay gọi: "Lại đây, lại đây nào."
Con bạch hồ có vẻ khó chịu, liếc nhìn Daruku đang tiến lại.
Trái lại, Daruku thì phấn khích vui sướng, cậu rụt rè vươn tay về phía con hồ ly, định xoa đầu nó.
"Oa~ Mềm mượt quá đi mất."
Con bạch hồ khịt mũi ngửi chiếc túi mua hàng đang treo lủng lẳng trên tay của Daruku – người đang tràn trề vẻ hạnh phúc.
Nhận ra điều đó, Daruku lẩm bẩm "Có mùi gì ngon sao nhỉ?" rồi lục lọi trong túi đồ.
"A, là cái này sao?"
Đó là món thịt viên chiên mua ở cửa hàng thịt trong khu phố thương mại, chưa kịp chế biến cho bữa tối nay.
Ngay khoảnh khắc cậu lấy ra chiếc túi giấy đựng sáu miếng thịt viên, đồng tử của con cáo đã ghim chặt vào cái túi đó.
"Vậy thì, mình sẽ chia cho bạn một nửa phần của mình nhé."
Ngay khi Daruku vừa ngồi xổm xuống và lấy ra một miếng thịt viên từ túi giấy, con cáo bất ngờ đặt chân lên đầu gối cậu và chui tọt đầu vào túi thịt.
"Ơ, ơ, ơ!"
Daruku giật mình hoảng hốt. Nhân lúc cậu còn đang bối rối, con cáo trắng đã ngấu nghiến ăn sạch sành sanh chỗ thịt viên trong túi.
"Không, không được mà, không phải cái đó, là cái này cơ mà!"
Mặc kệ tiếng kêu cứu tuyệt vọng của Daruku, con cáo sau khi càn quét sạch sẽ cái túi liền rút đầu ra, rồi lại ngoạm luôn miếng thịt viên đang nằm trên tay cậu.
Daruku sợ hãi ngã phịch xuống đường.
Cậu ngồi bệt dưới đất, ngẩn ngơ nhìn con cáo dễ dàng nuốt trọn miếng thịt viên, rồi sau đó...
"Đa tạ vì bữa ăn."
Con cáo cúi đầu nói. Cuối cùng nó tiến lại gần, liếm lên mặt Daruku một cái, rồi nhanh chóng rời đi như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Sự cố bất ngờ này khiến Daruku chết lặng không thể cử động trong chốc lát.
"Món ăn tối nay biết làm sao đây..."
Daruku đã không kể lại chuyện này cho nhóm Tensai.
Bởi vì Daruku nghĩ rằng, dù có nói là thịt viên chiên cho bữa tối đã bị một con cáo trắng biết nói tiếng người ăn hết sạch, thì e là cũng chẳng ai tin đâu.
***
Lúc điện thoại của tôi nhận được tin nhắn từ Tsuzurao Kagetora thì trời đã về khuya.
Và thế là nhóm chúng tôi biết được hung tin: Hội trưởng Câu lạc bộ Mạo hiểm - Yuiga Isshin đã bị đâm và được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Nghe báo cáo rằng anh ta không nguy hiểm đến tính mạng, tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại phải há hốc mồm khi nghe đến cái tên của nhân vật bị tình nghi là hung thủ.
"Hung thủ là... Yui?"
