Kho Báu Của Nanana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2405

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6723

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 02 - Chương 6 Màn tư vấn phiền não của ác đảng

1

Vậy là màn giải quyết vấn đề của tôi đã đi đến hồi kết.

Tiện thể, tôi sẽ giải thích bổ sung thêm một chút.

Quay lại vấn đề đầu tiên: Rốt cuộc tôi đã xoay sở tiền điện nước bằng cách nào?

Giống như suy luận của Tensai, tôi đã bán thông tin cho chị Yukihime để nhận thù lao ư? Đời đâu có màu hồng như thế.

Sự thật phũ phàng là: tôi đã bán tống bán tháo sạch sành sanh đống game vừa tậu được từ tiền làm thêm hôm trước.

Với tư tưởng chỉ đạo "trước mắt cứ phải né cái án bị tống cổ khỏi đảo đã", tôi quyết định gác chuyện ăn uống sang một bên, cắn răng bán sạch cả đồ ăn dự trữ lẫn đống game quý hóa để lấy tiền đóng cước phí.

Tất nhiên, Nanana nổi trận lôi đình. Cậu ấy mắng tôi té tát: "Dám bán rẻ văn hóa để lấy tiền à? Đi chết đi!", rồi tuyên bố cạch mặt tôi ngay tại trận.

Sau đó nhỏ lại gào lên: "Bán hết game rồi thì ta biết làm gì cho đỡ rảnh đây hả!", rồi lao vào đấm tôi túi bụi: "Rõ ràng sắp phá đảo rồi mà!".

Cậu ấy vừa đập phá lung tung vừa kêu gào thảm thiết: "Thế là hết, không còn được chơi game cùng mọi người nữa rồi!".

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là lý do khiến tôi bị Nanana ghét cay ghét đắng vào phút chót.

Nhưng dù thế nào thì tôi cũng không muốn bị đuổi khỏi đảo.

Thế nên tôi đã giằng lấy đống đĩa game từ tay Nanana (nói toạc ra là hạ thấp trọng tâm, chớp thời cơ ôm của chạy lấy người), cắn răng chịu đựng đòn tấn công tinh thần bằng những lời nguyền rủa đầy oán khí của cậu ấy, lao ra khỏi phòng 202 rồi bán tống bán tháo cho một cửa tiệm đồ cũ hoạt động chui gần đó.

Để nhận được sự tha thứ từ một Nanana đang nộ khí xung thiên, tôi nghĩ chỉ còn cách dâng lên món bánh pudding loại thượng hạng nằm trong top đầu bảng xếp hạng "Sổ tay Nanana" mà thôi.

Và rồi, nghi vấn lớn nhất: Tại sao trong kiện hàng gửi lạnh lại có chứa "Bộ sưu tập Nanana" thật sự, thứ vốn dĩ được giấu trong Di tích ở tòa dinh thự kiểu Tây đó?

Nguyên do phải truy ngược về đêm hôm qua, tại nhà trọ nơi chúng tôi nghỉ lại.

Đêm đó, sau khi chơi bóng bàn với nhóm Tensai xong, tôi trốn trong phòng một mình.

Trong lúc phiền não, tôi nhớ lại khoảnh khắc chạm mặt chị Yukihime lúc chập tối, và quyết định thực hiện kế hoạch này.

Chà, dẹp mấy màn giải thích lòng vòng sang một bên, nói đơn giản thì: kế hoạch là bí mật rời khỏi nhà trọ, dứt khoát đột nhập vào dinh thự một mình và nẫng tay trên Bộ sưu tập Nanana.

Tắt đèn, thay đồ xong xuôi, tôi lập tức nhảy xuống từ cửa sổ tầng hai.

Tiện thể nói thêm, đôi giày tôi đã lén lấy lại sau khi gửi ở quầy lễ tân lúc chia tay nhóm Tensai.

Cứ thế, tôi cầm chiếc đèn pin rẻ tiền, dùng một tay dò dẫm đi trong đường núi, đến được dinh thự mục tiêu.

Sau khi trèo qua cổng sắt ở mặt tiền, tôi chạy về phía cửa ngầm mà đàn anh Tsuzurao đã nói.

"Là chỗ này sao."

Tôi cẩn thận mở cửa, nhìn vào bên trong. Đúng như lời tiền bối Tsuzurao, sâu trong dinh thự bắt đầu vang lên tiếng khởi động của thứ máy móc gì đó.

Để cửa vào không bị đóng sập lại, tôi khuân một tảng đá lớn gần đó đến chèn cửa, rồi mới bước vào.

Sau đó, tôi thận trọng dùng tay mở cánh cửa gần nhất và ngó vào.

"...A rế? Chỗ này, chẳng lẽ là..."

Đầu tiên tôi thử giẫm lên phần mép sàn, quả nhiên truyền lại một cảm giác lạo xạo giòn tan.

Ngay khi tôi nghiêng người né tránh, ba cây gậy từ trong tường phóng vút ra.

"Quả nhiên có bẫy à."

Tôi lùi lại một bước, đóng cửa.

Đợi một lúc rồi mở cửa ra lần nữa, bức tường kích hoạt bẫy ban nãy đã trở về vị trí cũ.

Sau đó, tôi lại ngó vào cánh cửa lớn gần đấy, xác nhận cũng là một tổ hợp bẫy tương tự, rồi tạm thời rút lui khỏi dinh thự.

"Bẫy rập ở đây... quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một bài này thôi nhỉ."

Lúc đó, cảm giác "may mắn thì sẽ làm được" trong tôi chuyển biến thành niềm tin chắc chắn "sẽ làm được".

Nhưng dù sao thì tay không bắt giặc, đột nhập vào đây cũng chẳng khoa học chút nào.

Nói đúng hơn, muốn làm được thì cần phải có đạo cụ. Hơn nữa còn là mấy món hàng hiếm mà người bình thường không thể mua được.

Ngay lúc tôi đang nghĩ "Quả nhiên là vô vọng sao?" thì chợt nảy ra một ý tưởng.

Thế là sau khi quay lại nhà trọ, tôi gọi một cuộc điện thoại.

"A lô, sao thế, Juugo-kun?"

"À, là Sanada đấy hả. Thật ra tôi muốn điều tra một số điện thoại, cậu làm được không?"

"Ừm, chắc là được thôi."

Vài phút sau, cậu bạn cùng lớp với danh nghĩa trùm thông tin đã điều tra ra chính xác số điện thoại tôi cần.

"...Cậu, thật sự chỉ là trùm thông tin thôi đấy hả?"

Có vẻ cậu ta không đùa.

"Vậy, thanh toán phí thế nào đây?"

"...Xin lỗi, cho tôi nợ trước được không?"

Vì là lần đầu tiên nên cậu ta đồng ý cho tôi nợ.

Tôi dứt khoát bấm gọi số điện thoại vừa điều tra được.

"...Ai đấy?"

"Tôi đây tôi đây, tri kỷ của Tetsu-kun, Anpanman đây."

Tút.

Bị cúp máy rồi.

Gọi lại lần nữa.

"Xin lỗi, giọng điệu tôi suồng sã quá. Hôm trước đã được các vị chiếu cố rồi, tôi là Yama Juugo."

"...Ngươi, làm sao biết số di động của ta?"

"Sức mạnh của tình yêu."

Tút.

Lại bị cúp máy.

Gọi lại lần nữa.

"Thành thật xin lỗi, tôi đùa hơi quá trớn."

"Không có lần sau đâu. Xin hỏi có việc gì?"

Chịu nghe tôi nói chuyện, đúng là giúp tôi nhiều quá. Tetsu-kun quả nhiên là người tốt.

"Là thế này, tổ chức của Tetsu-kun ấy, có bán mấy món đồ bình thường không mua được đúng không?"

"...Thì sao?"

Tôi đoán được là nhờ một câu nói của bác Todomatsu mà tôi tình cờ gặp khi đến Phố Nguyệt Độc làm "việc làm thêm chui" hôm nọ.

"Dù nói thế nào thì tổ chức thống trị con phố này cũng có kênh buôn lậu bí mật riêng, cái gì cũng kiếm được hết."

Tuy nghĩ là vậy, nhưng tổ chức thống trị Phố Nguyệt Độc mà bác Todomatsu nói đến chính là tổ chức của Tetsu-kun. Đúng như Yui đã nói, Sansa thực sự là trùm của Phố Nguyệt Độc.

Thôi, mấy chuyện đó tạm thời để sang một bên.

"Tôi hy vọng có thể bán cho tôi một vài món. Chắc là với con phố hỗn loạn đó thì mấy thứ mức độ này hẳn là hàng thường trực thôi."

Sau khi tôi nói tên vài món đồ muốn mua, đầu dây bên kia vang lên tiếng lẩm bẩm "Đúng là có hàng tồn kho thật" của Tetsu-kun. Sau đó tôi thử thêm vài món đồ nhỏ nữa, cũng nhận được hồi âm "Chắc là có".

Hàng hóa bên đó quả nhiên đầy đủ đến mức đáng kinh ngạc.

"Vậy tôi vào đề chính đây, tôi gọi cho Tetsu-kun có vài lý do."

"Gì?"

"Đầu tiên, tôi muốn hàng được giao lúc 1 giờ sáng."

"Ngươi nói, giao hàng?"

"Địa điểm là khu phố suối nước nóng trên đảo."

"Xa thật đấy."

"Không được sao?"

"Bây giờ đã hơn 10 giờ rồi... Tuy không thích lắm, nhưng về mặt thời gian thì không phải là không thể."

"Tiếp theo, tôi hy vọng có thể mua nợ."

"Ngươi đùa ta đấy à?"

"Tôi thật lòng đấy."

Hiện tại, tôi rỗng túi.

"...Nhắc mới nhớ, lần trước ngươi về mà chưa nhận tiền làm thêm nhỉ. Nếu trừ vào đó mà đủ thì..."

"Chà, cũng có chuyện đó, nhưng cho tôi xin thêm một yêu cầu tùy hứng cuối cùng."

"Cái gì?"

"Tôi hy vọng chuyện này có thể giữ bí mật với cô Sansa."

Đầu dây bên kia im bặt.

"Chuyện đó không thể nào."

"Xin hãy giúp cho."

"Ngươi bảo ta phản bội đại tỷ?"

"Không phải ý đó. Không phải ý bảo giấu giếm bản thân việc xuất kho. Chỉ là hy vọng đừng nhắc đến đối tượng giao dịch là tôi, đổi tên thành gã khác là được."

"Ta từ chối. Ta chẳng có lý do gì giúp ngươi đến mức đó."

"Vì thế, trên cơ sở đó tôi sẽ tặng kèm quà."

"Ngươi nói, quà?"

Thế là, tôi dùng miệng nói ra con bài tẩy của mình.

"Sansa ấy, chẳng phải có hứng thú với mấy món đồ cổ kỳ lạ sao?"

Tetsu-kun ở đầu dây bên kia im lặng.

"Tuy không thể chuyển nhượng ngay, nhưng một tuần sau tôi sẽ gửi cho Tetsu-kun một cái."

"..."

Dâng hiến Bộ sưu tập Nanana, đó chính là con bài tẩy tôi đưa ra.

Mục đích của tôi rốt cuộc là tìm ra hung thủ đã giết Nanana.

Vì mục tiêu này, dù có lấy Bộ sưu tập Nanana làm công cụ tôi cũng không tiếc. Nếu là Bộ sưu tập Nanana có năng lực thì dùng nó để tìm ra hung thủ rồi giao nộp. Còn loại Bộ sưu tập Nanana không có năng lực thì trực tiếp chuyển nhượng cũng chưa biết chừng là được.

Tuy có hơi tiếc, nhưng việc cấp bách đành phải làm vậy.

"Xử lý thế nào là quyền tự do của Tetsu-kun. Tự mình giữ lấy cũng được, dâng lên cho cô Sansa cũng xong. Nhưng đừng nói ra tên tôi, điều kiện chỉ có thế."

"Thật không hiểu nổi. Như vậy thì ngay từ đầu giao cho đại tỷ là được rồi còn gì. Chuyển nhượng đồ cổ cho đại tỷ, đại tỷ sẽ trả tiền thưởng cao đấy."

"Ế? Còn có tiền thưởng à?"

"Không biết sao?"

"Ừm."

Tôi thành thật gật đầu. Xem ra, cách làm này của Sansa cũng giống hệt Ikusaba Shunjuu.

Ra là vậy, là không muốn tôi đi quá nhiều đường vòng đây mà.

"Giờ thì biết rồi chứ? Đây là vì tốt cho ngươi. Ta sẽ đi nói với đại tỷ."

Nghe câu này của Tetsu-kun, khóe miệng tôi bất giác giãn ra.

"Không, tôi không cần tiền đâu, vẫn là để Tetsu-kun lập công đi."

"Cái gã khó hiểu."

"Dù sao thì, thế này cũng là tốt cho Tetsu-kun mà."

"..."

Đúng là tên ngốc thẳng tính. Rõ ràng đừng nhắc chuyện tiền thưởng, cứ quả quyết tiếp tục chủ đề nhận lấy công lao từ tôi là được rồi, thế mà lại nghĩ cho tôi rồi nói toạc móng heo ra rõ ràng như thế. Cái cậu Tetsu-kun này, nếu loại người này mà không được đền đáp thì đúng là lòng người không còn như xưa nữa rồi.

"Nói thẳng ra thì, tôi không muốn dính dáng đến cô Sansa."

"Tại sao?"

"Tôi sợ từ tận đáy lòng."

Nghe phát ngôn thẳng thắn này của tôi, đầu dây bên kia bật cười.

"Đúng là tên thẳng tính."

"Tetsu-kun không sợ sao?"

"Sợ thì có sợ, nhưng phần nhiều là tôn kính."

Cậu thấy đấy, chỗ đó mới đặc biệt đáng sợ.

"Chà, là như vậy đấy, phiền cậu được không?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc ngắn. Sau đó...

"Được rồi, giao dịch thành lập."

"Thank You, giúp tôi nhiều rồi."

Đàm phán xong xuôi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Thế là tôi quay lại nhà trọ, rón rén về phòng chợp mắt một lúc.

Vài tiếng sau, tôi lại lén lút rời khỏi nhà trọ suối nước nóng đang chìm trong tĩnh lặng, đứng đợi ở điểm hẹn bên ngoài khu phố.

Không lâu sau, tiếng ống xả xe mô tô phá vỡ sự tĩnh mịch của đêm khuya.

"Để ngươi đợi lâu rồi."

"Đâu có đâu có."

Nhìn thấy Tetsu-kun đã vài ngày không gặp, tôi đưa ra hai cái lon. Là cà phê đen cho người lớn và nước uống có ga vị ngọt.

Tôi chắc mẩm Tetsu-kun sẽ lấy cà phê đen cho người lớn, rõ ràng nên là như vậy, nhưng Tetsu-kun lại chẳng thèm do dự, vớ ngay lấy lon nước có ga.

Sự lựa chọn ngoài dự đoán này khiến tôi lại rơi vào tình cảnh khốn khổ phải uống cà phê đắng ngắt giống hệt lần trước.

Ư ư, đắng quá.

Tôi nhăn mặt nhận lấy hành lý, kiểm tra đồ bên trong.

Đèn pin hiệu suất cao trọng lượng nhẹ, bộ dụng cụ mở khóa vạn năng của nhà sản xuất nổi tiếng trong thế giới ngầm (dù là dòng cũ lỗi thời cũng đủ dùng rồi), tất có đế cao su chất liệu đặc biệt cùng hãng sản xuất để mang vào chân, rồi bộ cân đo lường chính xác đến hàng phần nghìn, v.v... những món đồ nhỏ nhìn qua chẳng biết dùng để làm gì.

"Thế nhưng, mấy thứ này dùng thế nào?"

Thấy tôi cất đồ vào túi chỉnh trang lại, Tetsu-kun hỏi.

"À, đi trộm dinh thự rùng rợn nào đó một chút ấy mà."

Thấy tôi cười, Tetsu-kun bỗng ngạc nhiên nhìn sang.

"Ngươi là ai?"

"Kẻ lưu vong của gia đình trộm cắp."

Tôi vừa mặc xong đồ nghề, vừa giới thiệu bản thân đồng thời thử tạo dáng "tỏa sáng".

"Vậy à, thế thì ta là dũng giả trong truyền thuyết."

Ái chà, hoàn toàn không tin người khác nhỉ, Tetsu-kun.

Thế là, tôi cúi đầu cảm ơn Tetsu-kun đang khởi động động cơ xe mô tô.

"Cảm ơn nhé, trễ thế này còn làm phiền cậu."

"Chịu hết nổi, không có lần sau đâu đấy."

Tuy miệng nói vậy, nhưng lần sau nhờ vả chắc cậu ta vẫn sẽ đến thôi, tôi bất giác nảy sinh suy nghĩ này.

"A, còn cái này nữa, quà cho Yui."

Nói xong, tôi đưa ra lon nước cam có tép.

Tetsu-kun im lặng nhận lấy nước cam, lắc mạnh lon, giật nắp uống cạn một hơi, rồi ném cái lon rỗng vào thùng rác gần đó.

"Có cần thiết phải làm đến mức đó không?"

"Tạm biệt, Yama Juugo. Ta sẽ giữ lời hứa."

"Được rồi."

Sau đó, Tetsu-kun phóng mô tô rời đi.

"Vậy thì, mình cũng lên đường thôi."

Đưa mắt tiễn Tetsu-kun đi khuất, tôi lại rảo bước về phía dinh thự.

Lần trước phải cùng Tensai, hội trưởng Yuiga hợp lực trải qua bao cay đắng mới giải quyết xong "Di tích", lần này tôi chuẩn bị "solo" một mình.

Kế hoạch lần này tuy có vẻ liều lĩnh, nhưng tôi lại khá tự tin vì điều kiện đã đầy đủ.

Tổng hợp kinh nghiệm lần trước và lời của hội trưởng Yuiga, tôi nghĩ cơ quan trong "Di tích" đại khái chia làm hai mô hình. Một là loại bố trí cùng với rương báu, và hai là loại kích hoạt sau khi mở rương lấy đi Bộ sưu tập Nanana.

Lần này đối với tôi, vấn đề nằm ở loại trước. Nếu cơ quan này giống lần trước, gặp phải kiểu sàn nhà bằng kính bị rút ngẫu nhiên các tấm kính thì chỉ còn nước bó tay bỏ cuộc. Nói thật, cái kiểu cơ quan bắt buộc phải biết quy luật đó khó nhằn lắm, cảm giác một mình tôi không đối phó nổi.

Nhưng, nếu là những cái bẫy đơn thuần như ở dinh thự này thì lại là chuyện khác. Vì hoàn cảnh gia đình, đối với một kẻ được giáo dục đặc biệt về trộm cắp từ nhỏ như tôi, loại cơ quan kiểu bẫy rập này chính là sở trường đắc ý.

"Di tích" lần này không quy mô nhỏ như lần trước, nói không chừng cả tòa nhà này đều là "Di tích". Theo lời hội trưởng Yuiga, nơi này sở hữu nhiều cơ quan, tức là trong dinh thự có thiết lập các loại bẫy chăng?

Dự đoán này lướt qua trong đầu tôi.

Cuộc điều tra ban đầu khiến dự cảm của tôi trúng phóc, niềm tin chắc chắn có thể đơn độc chinh phục "Di tích" trỗi dậy.

Lần nữa ghé thăm dinh thự, tôi dứt khoát triển khai công lược "Di tích".

Vận dụng kiến thức và giác quan thứ sáu, tôi vừa cực lực né tránh bẫy, vừa thận trọng mở cửa lớn dinh thự. Điều tra xong tầng một, tiếp theo là tầng hai.

Và rồi, cuối cùng tôi cũng tìm thấy căn phòng mục tiêu có đặt rương báu.

Vấn đề bày ra trước mắt là cái bẫy sẽ kích hoạt sau khi lấy Bộ sưu tập Nanana ra khỏi rương là tồn tại như thế nào. Rốt cuộc là loại cơ quan gì, chỉ nhìn bằng mắt thì hoàn toàn không đoán ra được.

Nhưng, tôi có bí kế đối phó với nó. Cũng chẳng phải chuyện phức tạp gì.

Chính là, lấy bảo vật ra mà không làm kích hoạt cơ quan là được.

Tất nhiên nói thì dễ, làm mới cực kỳ khó. Nói đúng hơn, đổi lại là mấy gã bình thường thì chắc chắn không thể làm được đâu.

Nhưng đáng tiếc, tôi không bình thường. Tôi là người bị nhồi nhét sự giáo dục anh tài về trộm cắp. Kiến thức đó cộng với kinh nghiệm lần trước, sự lớn mạnh này biến điều không thể thành có thể.

Thế là, sau đó tôi chuẩn bị chính thức, nỗ lực thử xâm nhập căn phòng. Để cửa lớn không đóng lại, tôi tiến hành các thao tác tỉ mỉ, vừa cảnh giác các cơ quan kiểu bẫy rập nói không chừng sẽ xuất hiện trong phòng, vừa thận trọng tiếp cận rương báu.

Sau đó lại tiến hành điều tra vô cùng vô cùng tĩnh lặng: bên ngoài, nắp, bên trong rương, đặc biệt là phần đáy rương nơi đặt Bộ sưu tập Nanana.

Điều tra xong công tắc kích hoạt cơ quan, ngay thời khắc mấu chốt định chạm vào nó, tôi lấy Bộ sưu tập Nanana đi và dùng con thú nhồi bông hình mèo (phần thưởng máy gắp thú) để mận đào thay thế.

Sử dụng đạo cụ Tetsu-kun gửi tới, tôi tiến hành thao tác cẩn trọng trên cả mức cẩn trọng. Công việc đòi hỏi sự tập trung tinh thần tính bằng đơn vị phần nghìn, tốn một phen công phu, cuối cùng tôi cũng tráo đổi thành công Bộ sưu tập Nanana và con thú nhồi bông hình mèo.

Sau đó, khi tôi dứt khoát thu tay không để lại dấu vết và bắt đầu rút lui, bình an thoát khỏi dinh thự thì bầu trời đã hửng lên một vệt sáng.

"...Thật là mệt chết đi được."

Sau khi bị công việc tinh vi suốt đêm và sự tập trung tinh thần cao độ làm cho đầu váng mắt hoa, tôi lại bị tiếng chuông báo thức điện thoại thúc giục, vội vàng chạy đến tiệm bánh mì ở phố suối nước nóng.

Còn trên đường đi, ngoại trừ đèn pin và dụng cụ mở khóa (vì hai món đó rất đắt) thì tôi không quên xử lý hết vào thùng rác ở phố suối nước nóng.

Và đó là chuỗi hành động của tôi trong đêm ấy.

Chà, tuy đã nói dai nói dài như vậy, nhưng vội vàng hấp tấp như thế để làm gì?

Lý do chỉ có một, đó là chị Yukihime.

Cùng lúc chúng tôi trọ lại, chị Yukihime xuất hiện ở nhà trọ này, chỉ có thể cho rằng là vì Bộ sưu tập Nanana mà đến. Thế nên, tính đến việc chị Yukihime với thủ đoạn cao cường sẽ nhảy ra giữa chừng trong lúc Câu lạc bộ Mạo hiểm khiêu chiến "Di tích", nẫng tay trên Bộ sưu tập Nanana, tôi bèn ra tay giải quyết "Di tích" và lấy được Bộ sưu tập Nanana trước.

Xin nói trước, đây là hành động để cảnh giác chị Yukihime, tuyệt đối không phải hành động nhằm che giấu Câu lạc bộ Mạo hiểm.

Mục đích của tôi rốt cuộc là tìm ra hung thủ giết Nanana, lúc này Bộ sưu tập Nanana giúp ích cho việc đó, nếu không thì tôi mới chẳng thèm quan tâm. Đơn thuần là để tránh bị chị Yukihime cướp mất trước khi khả năng ẩn giấu của Bộ sưu tập Nanana cất trong "Di tích" dinh thự được làm sáng tỏ.

"...Sự tình là như vậy."

"Ra là thế à."

Nghe tôi giải thích, Nanana đang ăn ngấu nghiến bánh pudding tỏ vẻ đã chấp nhận.

Bộp bộp bộp.

Sao còn vỗ tay nữa... Này, a rế? Kỳ lạ nha?

Bạn nhìn xem Nanana đang ở ngay trước mắt tôi, hai tay đang bận cầm bánh pudding và thìa cơ mà?

Vậy ai đang vỗ tay?

Mang theo nghi vấn, tôi quay đầu nhìn ra sau, sợ đến mức không khép được miệng.

Người đang vỗ tay là Daruku với vẻ mặt đầy thán phục. Và rồi, Tensai đương nhiên đứng cạnh cậu ta, biểu cảm của cô nàng cũng kinh dị không kém.

Sau đó...

"Khụ, khụ, khụ, meo —— ha, ha, ha,..."

Sao thế? Tensai phát ra tiếng cười nhỏ kỳ quái như mọi khi, hân hoan vỗ mạnh vào vai tôi.

"Ây chà ây chà, không phải khá lắm sao, Juugo! Không như thế thì không thể đảm đương vai trò đối thủ tốt của ta được!"

"Cái đó, xin lỗi vì đã cắt ngang nụ cười đắc ý của cô, nhưng cô đang...?"

"Đến ăn chực bữa tối."

"Không, không phải nói cái đó, tôi nghĩ cửa huyền quan lẽ ra phải khóa kỹ rồi chứ?"

"Thực ra, nghĩ đến việc mỗi lần vào đều phải được Juugo đồng ý thì phiền phức quá, nên trước đó đã thử lén đánh chìa khóa dự phòng rồi."

"Cái con nhỏ này đúng là tự do quá trớn rồi đấy!"

Tất nhiên, tôi dứt khoát tịch thu chìa khóa dự phòng.

Sau đó, là bữa tiệc thường thấy ở phòng 202.

Người đứng bếp lần này là Daruku và Tensai. Tài nghệ nấu nướng của Daruku đến đâu tôi còn rõ, nhưng Tensai rõ ràng là một thiên tai, thế mà biết nấu ăn thì đúng là làm người ta bất ngờ.

"Nào, ăn Katsudon thắng lợi đi."

Không phải cơm thịt heo chiên xù Katsudon chứ.

Thế là, chúng tôi vừa ăn cơm vừa nghe báo cáo của tôi.

"Cho nên suy luận lần này của Tensai một nửa là đúng, một nửa là lạc đề. Tôi không chuyển thông tin cho chị Yukihime. Thế nên tôi thực lòng tin rằng chị Yukihime không phải hung thủ. Nhưng hung thủ chính là hai người của 'Matsuri', sau đó suy luận của cậu về cơ bản là chính xác. Cái suy luận trước đó có ai đã trộm Bộ sưu tập Nanana từ 'Di tích' cũng là một phát trúng ngay."

"Nhưng ta đã không thể nhìn thấu đó là do Juugo làm. Ra là vậy, giữa chừng đưa ra yêu cầu một người một phòng cũng là để một mình đến 'Di tích' sao?"

"Đừng nói thế. ...Chà, tuy đúng là cảm giác nếu ở cùng phòng với hội trưởng Yuiga và đàn anh Tsuzurao thì chuyện lén lút trốn đi vào ban đêm sẽ bị lộ."

"Ta còn tưởng cậu chắc chắn chuẩn bị môi trường sống một mình để mật hội với hai người của 'Matsuri' chứ."

Tensai vừa thổi nguội món thịt hầm khoai tây do mình tự làm, vừa nói.

"Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy. Dù thế nào hay thế khác thì cũng luôn nảy ra mấy ý tưởng gắn tôi với việc xấu. Rốt cuộc thất bại của Tensai là do chỉ coi tôi là kẻ ác tuyệt đối mà ra. Trước đó tôi đã nói rồi, tôi sẽ không làm việc xấu đâu."

"Chẳng phải đã ra tay trước một cách rất bình thường sao."

Chọc trúng chỗ đau của tôi rồi.

"Không, đã bảo là để cảnh giác chị Yukihime nên mới... Cậu nghĩ mà xem, rốt cuộc hội trưởng bọn họ còn đi trước chúng tôi một bước, đều là do tình cờ cả."

"Đó chỉ là kết quả luận thôi. Trước khi đám các hạ Yuiga kịp ra tay, cậu đã ẵm gọn mọi thứ rồi. Rốt cuộc, Juugo đã nẫng tay trên ngoạn mục trước tất cả mọi người. Đây là sự thật không thể chối cãi."

Đừng có dùng cái cách nói đáng ghét đó, mặc dù nói đều là sự thật.

"Đừng có bày ra cái vẻ mặt đó, Juugo. Nói đúng hơn là ta đang khen cậu đấy. Những hành vi bẩn thỉu đó của cậu, mới là thứ ta thích nhất."

"Chẳng vui chút nào."

Tôi nghĩ vậy từ tận đáy lòng.

"Rồi sao? Chuyện này có nói cho các hạ Yuiga không?"

"Không, cái đó..."

Nói ra thì chắc sẽ bị chị Ibara đấm thành Anpanman mất.

"Thôi được rồi, lần này là ta thua. Dù sao ta cũng không định nói. Ta sẽ không nói cho các hạ Yuiga đâu, cậu cứ yên tâm đi. Vì thế Juugo cũng nên giữ im lặng thì hơn. Không, phải là đừng nói, như vậy, câu chuyện về Juugo trong vai kẻ phản diện mới hoàn tất."

Không, tôi là tôi, có điều cô ả này đúng là phúc hắc thật sự.

"Cậu khao khát tôi làm việc xấu đến thế à?"

"Vậy ta hỏi ngược lại cậu, Juugo khao khát ta thế nào?"

Không, dù nói tôi khao khát...

"Cái đó... cứ giữ nguyên như hiện tại là được."

"Thế chẳng phải không có vấn đề gì rồi sao. Ta cũng sẽ luôn giữ tâm trạng tốt như hiện tại."

Thám tử lừng danh cười sảng khoái.

Còn nữa, tên người hầu bên cạnh đừng có cắn đũa cho tôi, thật mất nết.

Ăn cơm xong, tôi tiễn nhóm Tensai ra huyền quan.

"Nhắc mới nhớ, đúng là làm người ta bất ngờ thật."

"Gì cơ?"

"Chính là chuyện Juugo không muốn Bộ sưu tập Nanana bị người phụ nữ tên Yukihime từng khiến mình bị thương kia cướp đi ấy."

Nói rồi cô nàng phấn khích hẳn lên.

"Đi trước, tranh đoạt lẫn nhau, lừa gạt lẫn nhau, đó mới là những thứ ta tìm kiếm và nhìn thấy trong cuộc chiến tranh đoạt Bộ sưu tập Nanana này."

"..."

"Juugo cũng nên nghĩ như vậy chứ. Thực tế, cậu cũng đã làm như vậy mà."

"...Đúng vậy."

"Nhưng chuyện cậu thà tự làm mình chật vật chứ cũng không muốn để người tên Yukihime đó bị người phụ nữ kia tịch thu, quả thật không thể tưởng tượng nổi. Rõ ràng cảnh giác chuyện con mồi đã nhắm đến bị cướp đi, nhưng lại không hề có biểu hiện gì đối với việc bảo vật đã đến tay bị cướp mất."

"..."

"Tại sao?"

Dù bị hỏi như vậy, tôi cũng không định đưa ra bất cứ câu trả lời nào, chỉ dùng câu "Ai biết được" để cho qua chuyện.

Nhìn tôi như vậy, Tensai trầm ngâm dùng tay chống cằm.

"Xem ra quan hệ giữa cậu và những gã 'Matsuri' không thân mật như tưởng tượng."

Để lại câu nói đó, nhóm Tensai chúc ngủ ngon rồi rời khỏi nhà.

2

Sau khi Tensai về, Nanana sáp lại trước tivi, vừa ăn bánh pudding giới hạn vừa xem chương trình hài kịch.

Còn tôi thì vừa nằm trên giường mân mê Bộ sưu tập Nanana mới lấy được lần này, vừa nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Thế là tôi nhớ lại chuyện lần này. Điều khiến tôi thấy lạ là lúc chạm mặt chị Yukihime ở nhà trọ.

Tại sao ngay thời điểm sắp khiêu chiến "Di tích" này, chị Yukihime lại xuất hiện?

Chính vì cảnh giác nên tôi mới ra tay trước để lấy Bộ sưu tập Nanana. Vì chị Yukihime định cướp Bộ sưu tập Nanana mà Câu lạc bộ Mạo hiểm lấy được, nên hành vi này ở một ý nghĩa nào đó là đáp án chính xác.

Nhưng đó chỉ là về kết quả, còn trong quá trình vẫn có vấn đề.

Tại sao chị Yukihime bọn họ đều nắm được hành động đến phố suối nước nóng của Câu lạc bộ Mạo hiểm chúng tôi?

Nghĩ đến đây, trước mắt tôi đột nhiên hiện lên một nhân vật, đó là bác Todomatsu.

Cuộc đối thoại với bác Todomatsu tình cờ gặp ở Phố Nguyệt Độc.

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó chắc chắn tôi đã cảm thấy rồi. Chính vì ông ta không phủ định câu chất vấn "Có thông tin mới không?" mà lảng sang chuyện khác nên mới chú ý chứ nhỉ.

Chuyện có thông tin mới về Câu lạc bộ Mạo hiểm.

Nên sau đó, còn có khả năng ông ta tiến hành giám sát hành động của Câu lạc bộ Mạo hiểm chúng tôi. Vì vậy mới biết chuyện chúng tôi đi tập huấn suối nước nóng cuối tuần chứ?

Rồi sau khi hẹn chị Yukihime xuất hiện tại nhà trọ với tư cách khách mời, bác Todomatsu liền cải trang thành nhân viên nhà trọ để xâm nhập.

Tôi bất giác gật đầu lia lịa.

Thật sự bị nghi ngờ sao, chỉ là tình cờ chạm mặt bác Todomatsu ở Phố Nguyệt Độc thôi mà. Đó thật sự chỉ là tình cờ sao? Vốn dĩ sự tình cờ như vậy có thật sự xảy ra không?

Ngay lúc đang cảm thấy bất an trên con phố tồi tệ đó, sự xuất hiện tình cờ của người quen khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Đó thật sự có thể là tình cờ?

Tại sao không nghĩ đến. Chuyện bản thân đã bị bác Todomatsu ghim rồi. Thế là lúc cảm thấy bất an ở Phố Nguyệt Độc, ông ta tiến hành tiếp xúc vào thời điểm tốt nhất, trong tình trạng đối phương lơ là cảnh giác mà moi tin, là vậy sao.

Rốt cuộc cái đuôi bám theo từ lúc nào? Chắc là đã bị theo dõi từ lúc nhận việc làm thêm bí mật rồi.

Nhưng trên xe điện mặt đất dùng làm phương tiện di chuyển chỉ có ba phụ nữ.

Chính vì vậy, dựa vào đâu mà khẳng định trong đó không có bác Todomatsu?

Todomatsu Shuu là bậc thầy cải trang đạt được biệt danh "Bách Biến Quái Kiệt" khi tuổi đời còn rất trẻ. Nếu một trong số đó là bác Todomatsu thì sao?

Tất cả đều đã liên kết lại.

Vậy thì, tại sao tôi lại bị bác Todomatsu theo dõi?

Vì nhận được mệnh lệnh.

Của ai?

Người đầu tiên hiện lên không phải khuôn mặt của bố, mà là mặt của chị Yukihime.

Khoan đã, tại sao chị Yukihime cần thiết phải nhắm vào tôi. Lẽ ra không cần thiết phải thế, bởi vì chúng tôi...

Nghĩ đến đây, tôi sững người.

"...Chúng tôi, cái gì cơ? Cái suy nghĩ này."

Đối với ý tưởng chợt lóe lên này, tôi nở nụ cười tự giễu.

Chính vì cái đại tiền đề này, chị Yukihime cảm thấy tôi không thể có suy nghĩ ra tay cướp trước sao?

Thế chẳng phải hoàn toàn trái ngược rồi sao?

Nghĩ đến đây, tim tôi thắt lại.

Bởi vì đi đến ngày hôm nay cũng chỉ là như vậy.

Vậy thì, tại sao lần này lại không như vậy. Không, trước đó tại sao từng có giao thiệp với Yukihime, đột nhiên lại đến cướp?

Bản thân tôi lẽ ra đã hiểu, nhưng tôi sợ phải thừa nhận. Và tôi vẫn luôn vô thức sinh ra sự kháng cự với nó.

Người tự mình đa tình đi tin tưởng, là tôi.

"Biểu cảm u ám gì thế kia, Juugo?"

Tôi giật mình bởi khuôn mặt Nanana đột nhiên xông vào tầm mắt.

"Na, Nanana?"

Tôi nằm trên giường, Nanana nhìn chằm chằm vào mặt tôi không chớp mắt.

"Cứ cảm thấy, Juugo sau khi trở về có chút u ám."

"...Không có chuyện đó đâu."

Tôi quay lưng lại.

"Tại vì, khó khăn lắm mới lấy được Bộ sưu tập Nanana, thế mà chẳng vui vẻ chút nào."

"Đó là vì vừa nãy nghe giải thích về Bộ sưu tập Nanana này từ Nanana, biết được không phải thứ có thể tìm ra hung thủ sát hại Nanana, cho nên..."

"Thật là, không phải nói cái đó, nhìn ta mà nói này."

Lưng bị lay lay, phiền phức thật.

Tôi dứt khoát quay người lại, Nanana cười tươi rói.

"Kể cho ta nghe đi, câu chuyện của Juugo."

Nhìn nụ cười này, tôi miễn cưỡng mở miệng.

"Thực ra là..."

Thế là, tôi kể cho Nanana nghe những chuyện xảy ra lần này cùng phân tích do mình đưa ra.

Giữa câu chuyện, từng chút, từng chút cảm xúc của bản thân cũng tuôn trào ra.

Khi nói chuyện với người khác, tình cảm trong nội tâm mình hóa thành hình thức rõ ràng là ngôn ngữ. Chính vì hóa thành ngôn ngữ khiến tôi nhìn thấy đáp án góc cạnh rõ ràng, cuối cùng vô thức bước đến những cảm xúc mà bản thân không muốn tự nhận thức.

Chị Yukihime là người nghiêm khắc, trước đây tôi gây không ít phiền phức cho chị ấy, có lúc bị mắng, cũng có lúc bị đánh... nhưng cuối cùng chị ấy nhất định sẽ đưa tay ra với tôi.

Lần trước, cho dù tôi bị bố đoạn tuyệt quan hệ, đồng nghĩa với việc cắt đứt duyên phận với "Matsuri", chị Yukihime vẫn đưa tay giúp đỡ tôi. Cho dù tôi nghèo rớt mồng tơi, ngủ ngoài đường, chị Yukihime vẫn sẽ giúp tôi.

Rồi cứ ngây thơ nghĩ rằng, chị ấy nói những lời mong tôi quay lại "Matsuri", cũng là vì cho dù tôi bị đoạn tuyệt quan hệ thì sự dịu dàng của chị Yukihime vẫn không hề thay đổi. Tuy nhiên sau đó lại cáu kỉnh ngay, và dù có thực sự nổi giận thì sự dịu dàng đó cũng tuyệt đối không thay đổi.

Trong lòng tôi đã nghĩ như vậy.

Nhưng sự việc không phải như thế.

Có thể tưởng tượng ra cảnh tranh giành nhắm vào Bộ sưu tập Nanana. Cùng là người nhắm đến con mồi giống nhau, sớm muộn gì cũng đối đầu, cũng nên nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra xung đột.

Chỉ là không ngờ đối với việc lấy được Bộ sưu tập Nanana lại không qua giao thiệp mà trực tiếp dùng thủ đoạn cưỡng đoạt. Bởi vì tôi ở Câu lạc bộ Mạo hiểm, nên chuyện này ngay cả một chút tôi cũng chưa từng nghĩ đến.

Và người làm ra chuyện này, chính vì là Fugi Yukihime trực thuộc "Matsuri", điều này mới trở nên có ý nghĩa đặc biệt nặng nề.

Tuy "Matsuri" là không ác không trộm, nhưng thế giới ngầm cũng có số lượng tương đối những đồng nghiệp vơ đũa cả nắm không từ đối tượng nào. Chuyện giữa các đồng nghiệp nhắm vào cùng một con mồi tranh đoạt lẫn nhau cũng chẳng có gì mới mẻ.

Chính vì thế, ở đây mới xuất hiện luật bất thành văn.

Trường hợp nhiều đồng nghiệp nhắm vào cùng một con mồi, người hoàn toàn đoạt được con mồi đó sẽ là chủ sở hữu của con mồi. Nếu kẻ bại trận trong cuộc giao tranh vẫn muốn có con mồi thì chỉ có con đường duy nhất là tiến hành giao thiệp giải quyết với người thắng.

Quy tắc là như vậy.

Đây là sự tôn trọng thể hiện đối với đồng nghiệp cùng sống trong thế giới ngầm. Không gây ra tranh đấu vô nghĩa, tôn trọng lẫn nhau, được xem là hành vi ưu tiên hàng đầu trong hành động.

Cái kiểu thể hiện "Cho dù là kẻ địch nhắm vào cùng một con mồi, trên cơ sở đó vẫn cùng là người chơi. Dù là kẻ địch cũng phải dâng lên sự tôn trọng cho đồng nghiệp", thành viên của "Matsuri" cũng nên có.

Tất nhiên, cũng có lúc không thể đạt được thỏa thuận. Đến lúc đó, sẽ nhe nanh với đồng nghiệp, tấn công đồng nghiệp cùng là người chơi. Tất nhiên sẽ có tuyên chiến, dù sao đây cũng là sự tôn trọng tối thiểu truyền đạt cho đối phương.

Nhưng không có bất kỳ điềm báo nào cũng không có bất kỳ giao thiệp nào mà trực tiếp tấn công đối phương thì lại là chuyện khác.

Đây là hành vi khinh miệt không coi đối phương là đồng nghiệp, mà chỉ xem là mục tiêu để cướp đoạt. Điều này sẽ hoàn toàn biến thành hành vi thù địch, do đó, quan hệ với đối phương sẽ bị phá hủy hoàn toàn.

Thế là lần này, chị Yukihime chính là hành vi như vậy.

Chị Yukihime đã tiến hành cướp đoạt trực tiếp mà không có bất kỳ giao thiệp nào đối với Bộ sưu tập Nanana mà Câu lạc bộ Mạo hiểm nơi tôi thuộc về lấy được.

Nếu tôi không ở Câu lạc bộ Mạo hiểm thì còn có thể hiểu được. Tuy đây là hành vi trái với tinh thần của "Matsuri", nhưng nếu chỉ coi là hành vi trộm cắp của băng quái đạo thì còn chấp nhận được.

Chỉ có điều, trong Câu lạc bộ Mạo hiểm có tôi, có tôi là người hiểu luật ngầm. Thế nên nếu lấy sự tồn tại của tôi làm tiền đề thì mọi chuyện trở nên hoàn toàn hợp lý.

Nếu cướp đoạt trên cơ sở nhận thức tôi là đồng nghiệp, thì việc cướp đoạt Câu lạc bộ Mạo hiểm không trái với tinh thần của "Matsuri". Bởi vì tôi với tư cách là đồng nghiệp đóng vai kẻ ác, cướp từ một kẻ như tôi là danh chính ngôn thuận mà.

Nhưng điều này cũng có nghĩa là, đối với tôi đã không còn bất kỳ sự tôn trọng nào nữa.

Là như vậy đúng không.

Thế nhưng, tại sao chị Yukihime lại làm chuyện này?

...Chẳng phải đã rõ ràng rồi sao.

Đương nhiên là đã đưa ra phán đoán không cần thiết phải giao thiệp với tôi.

Chính vì đã xác định rằng quan hệ với tôi có ra sao cũng mặc kệ, nên chị ấy mới lừa gạt, mới cướp bóc trắng trợn như thế. Tôi không phải là đồng nghiệp ngang hàng, mà chỉ là mục tiêu bị khinh thường, bị cướp đoạt thôi.

Không có tôn trọng, chỉ có cướp đoạt.

Nghĩ đến đây, cuối cùng tôi cũng vỡ lẽ.

Tôi, đã khiến chị Yukihime hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

Bị người cha là thủ lĩnh "Matsuri" đoạn tuyệt quan hệ, phủ định ý chí giúp đỡ người khác của "Matsuri", mắng nhiếc, hạ thấp "Matsuri", tôi vào ngày đó, giây phút đó, đã khiến chị ấy hoàn toàn từ bỏ rồi.

Đối với Fugi Yukihime, Yama Juugo đã trở thành sự tồn tại không quan trọng, không có giá trị để bỏ ra dù chỉ là sự tôn trọng tối thiểu.

"Hộc."

"..."

"A, Juugo khóc rồi."

"Mới không có khóc! Chỉ là cơn buồn ngủ cực độ và tình huống đột phát gì đó giống như dị ứng xảy ra cùng lúc thôi!"

Tôi nghẹn ngào dụi mắt thật mạnh, cứ thế quay lưng về phía Nanana.

Chỉ có lúc này, thật sự không muốn để người khác nhìn thấy vẻ mặt của mình. Vẻ mặt tổn thương thế này, bộ dạng khó coi thế này của tôi, không muốn để bất cứ ai nhìn thấy.

"Như vậy, được sao?"

"Mặc kệ có được hay không, đã xong rồi mà."

Tôi đã bị chị Yukihime vứt bỏ rồi.

"Rõ ràng bản thân không muốn như vậy?"

"Không liên quan đến tâm trạng của tôi. Vì đối phương đã nghĩ như thế, nên đã hết cách rồi."

Kết luận đã có. Không cần làm gì nữa, đã kết thúc rồi.

"Cái đó, ta muốn hỏi một điều cơ bản nhất."

"Ừm."

"Đây chẳng phải là đơn phương áp đặt phản ứng cho đối phương sao?"

"...Ý là, sao?"

"Cậu xem này, Juugo nói xong cách nhìn về đối phương, rốt cuộc, đối phương chỉ là có suy nghĩ về cách nhìn này, ngay từ đầu Juugo đã chẳng làm gì cả. Chỉ là vừa muốn mặc kệ tính khí của mình, ngược lại đối phương cũng chẳng để ý, cứ thế đột nhiên trở nên căng thẳng đúng không? Trong chuyện này có yếu tố nào khiến người ta suy sụp đâu chứ?"

"Không, dù sao cũng bị ghét rồi mà."

"Đây là kết quả nằm trong dự đoán chứ? Không suy nghĩ cho tâm trạng đối phương mà giở chứng, không bị ghét mới lạ đấy."

"Nói... là nói thế."

"Juugo cảm thấy như vậy là được rồi sao?"

"Chuyện đó, không tốt, nhưng mà..."

"Vậy thì..."

"Không, nhưng chuyện này chẳng phải đã kết thúc rồi sao."

"Cho—nên—là—, Juugo chẳng phải chưa làm gì sao? Là đối phương tự ý đưa ra kết luận thôi, Juugo vẫn chưa chấp nhận đúng không? Nên nói là vẫn chưa tỏ thái độ đi. Nếu ghét thì hãy nỗ lực để thay đổi trạng thái này. Nếu vẫn không được, đến lúc đó hãy thử suy sụp xem sao."

"..."

"Hay là nói cái đó? Bản thân không làm gì cả rồi bị đối phương ghét, được rồi, kết thúc, là thế sao? Rồi cứ mãi, lải nhải lải nhải, như vậy sao?"

"..."

"Này."

"..."

"Nói chứ thật chẳng giống Juugo chút nào. Nếu là Juugo bình thường, lúc nào cũng sẽ tự giác đi đầu làm gì đó, nhưng duy chỉ lần này lại muốn bỏ cuộc sao?"

"...Chuyện đó... tôi không biết."

Thám tử lừng danh cũng từng nói câu tương tự, có điều nói hoàn toàn khiến người ta chẳng hiểu gì.

Không giống tôi sao? Tôi luôn làm như thế nào, luôn có phong cách ra sao tôi thật sự không rõ.

Thấy tôi suy sụp, Nanana ra sức dùng tay vỗ đen đét.

"A, là chuyện như vậy à."

"Hửm? Gì cơ?"

Nhìn ánh mắt hồ nghi tôi ném tới, Nanana ngẩn người bắt đầu nói.

"Là cái đó đấy. Juugo vẫn luôn nhõng nhẽo ấy mà... với bà chị đó. Sở dĩ bản thân mới không làm gì cả, chính là vì đến nay vẫn luôn được nuông chiều, việc đến nước này mới không thể tự mình xốc lại tinh thần đấy."

A——

"Hả? Nói dối, đùa nhau à?"

Bất giác giác ngộ ra. Rõ ràng là chuyện của mình, lại nhờ yếu tố bên ngoài mà giác ngộ ra.

Thế là tôi chẳng đợi trả lời liền suy sụp, đâu chỉ vậy, còn suy sụp thảm hại.

Nếu nói tại sao suy sụp, thì là vì bản thân tôi đã chấp nhận rồi.

Hồi nhỏ cũng vậy, lúc học tiểu học cũng vậy, ngay cả lúc lên trung học cũng có cảm giác như thế. Trong cuộc đời tôi đi qua, chị Yukihime bảo vệ tôi, quan tâm tôi giống như khái niệm đương nhiên, chuyện bình thường không thể bình thường hơn, mãi đến vừa nãy tôi mới vỡ lẽ.

Oa, không nhầm đâu. Đúng như Nanana nói.

"...Oa, thật khó coi quá, tôi. Thật lòng khó coi quá."

Bị bản tính phế vật cấp độ kinh dị của bản thân đả kích sâu sắc.

Oa, tiêu rồi. Siêu —— mất mặt.

Tôi ấn tay lên khuôn mặt nóng bừng vì xấu hổ, đau khổ. Bản thân lại là kẻ thích nhõng nhẽo đến thế, sự thật này khiến tôi gào lên khản cả giọng.

"Thế này không khoa học tí nào ——"

Chết người hơn là, sau khi hét xong, tôi bắt đầu lăn lộn không ngừng trên giường.

Không xong rồi, lần này thật sự kết thúc rồi. Sinh mệnh xã hội làm người của tôi đã hoàn toàn tiêu tùng, không thể đi dưới trời xanh được nữa rồi.

Nói không chừng người qua đường vừa nhìn thấy tôi sẽ nảy sinh suy nghĩ kiểu: "A, tên kia, chính là cái thằng to đầu mà còn đi nhõng nhẽo với bà chị quen biết không biết ngượng ấy".

Thần hồn nát thần tính, xấu hổ đến mức bắt đầu suy diễn lung tung ra mấy cái tiểu phẩm kịch rối tinh rối mù này rồi, tôi ơi!

Nhìn tôi đau khổ quằn quại vì cắm cờ "The END" cho cuộc đời, Nanana cất tiếng hỏi.

"Tiếp theo, tính sao đây?"

Nghe câu hỏi của Nanana, tôi đột nhiên ngừng giãy giụa.

"..."

"Cứ thế kết thúc? Vì bản thân mà đi làm chuyện gì đó, đã không còn nữa sao?"

"..."

"Chà, đủ rồi? Được rồi, tạm biệt? Kết thúc rồi, vất vả rồi, vĩnh biệt nhé?"

"..."

"Bất kể là ai cũng sẽ muốn làm nũng với người khác thôi, không cần để ý. Được nhận sẽ cảm thấy vui vẻ, nhưng đối phương chẳng phải cũng vậy sao?"

"..."

"Giống như bản thân hy vọng được làm nũng, đối phương nhất định cũng hy vọng cậu có thể làm nũng với mình đúng không? Huống hồ còn là bà chị đã chăm sóc cậu từ nhỏ không phải sao? Cho nên là, nếu đối phương biết cậu không thể đáp lại tâm tình của mình, chẳng phải chỉ có thể lựa chọn rời đi sao?"

Nghe những lời này của Nanana, tôi bật dậy khỏi giường.

"Có chút việc riêng, tôi ra ngoài một lát."

Nanana nhìn tôi nhét Bộ sưu tập Nanana vào túi áo khoác thể thao rồi đứng dậy, cười tươi rói.

"Đã tối rồi đấy."

"Đúng vậy."

"Đúng là đồ bất lương."

"Phải ha, nhìn thế này thì, bản thân đúng là xấu xa thấu trời nhỉ."

"Không, là do mặt mũi không được."

"Cấm khinh miệt ngoại hình! Đây là chủ đề nhạy cảm của bổn thiếu gia đấy!"

"Vậy, cậu đi làm gì?"

"Không, chẳng có gì to tát cả. Tôi phát hiện trong đời dù thế nào cũng phải gặp kiếp nạn này, nên đang đi để hứng chịu kiếp nạn đó đây."

"A, thế à."

Làm xong thủ tục ra ngoài, định bước ra khỏi phòng thì chân lại khựng lại.

"Có chút sợ nha."

Tôi tưởng tượng ra cảnh mình thất bại, thành thật rụt chân lại.

"Chẳng phải chỉ là chút chuyện cỏn con thôi sao?"

Đừng có nói nhẹ nhàng thế, Nanana.

"Ngộ nhỡ tôi thất bại, Nanana có thể cho tôi mượn ngực để khóc không?"

Tôi dùng đôi mắt lấp lánh nhìn đại nhân địa phược linh, nhưng đại nhân địa phược linh lại dùng đôi mắt khó hiểu nhìn tôi.

Ư, tôi đúng là còn không bằng sâu bọ.

"Được thôi."

"Hả? Cái này có thể có á!?"

"Ừm, được thôi."

"Lạy chúa tôi!"

"Có điều, Juugo cũng đâu có muốn úp mặt vào ngực ta mà khóc đâu nhỉ?"

"A, ừm. Tuy chỉ là tôi tự nói một mình, nhưng tôi 100% sẽ không úp mặt vào ngực Nanana khóc đâu."

Nói xong, Nanana lộ ra vẻ mặt hân hoan.

"Ây chà, thật đáng tiếc nha. Người ta còn muốn ôm Juugo một cái cơ."

Nói xong, đại nhân địa phược linh còn pha tạp tiếng cười "Y hi hi" đầy vẻ khoái trá.

"A, ta bổ sung một chút, chỉ giới hạn lần này thôi. Sau này khó tránh khỏi sẽ có chuyện như vậy, nói đúng hơn là ta sẽ tích cực đi tạo ra..."

"Không — được —. Đây là phúc lợi chỉ giới hạn lần này thôi nhé."

Còn nói được kiểu này cơ đấy, vị đại nhân địa phược linh này.

"Thế thì tôi không cần."

Thế là, tôi từ chối cái phúc lợi chết tiệt này.

"Ồ? Thế à?"

Nanana vui vẻ cười lớn.

Tuy nhiên, còn một câu muốn nói với Nanana.

"Cái đó, Nanana."

"Hửm? Gì thế?"

"Chính là... đại khái, tôi nghĩ một mình tôi không cách nào nhận ra được, bất kể là chuyện của bản thân, hay là chuyện bản thân bắt buộc phải đi làm. Cho nên, Nanana đúng là giúp tôi nhiều lắm. Vì thế, cái đó... Cảm ơn."

Tuy có hơi xấu hổ, nhưng quả thực là cảm ơn thật lòng thật dạ.

"Chuyện nhỏ, ta chỉ nghĩ gì nói nấy thôi. Juugo lải nhải lằng nhằng, ảnh hưởng tâm trạng lắm."

Nói quá đáng thật. Có điều bị Nanana như vậy trêu đùa, tôi lại tự nhiên mỉm cười.

"Vậy gặp lại sau, đi trước đây."

"Được rồi, thuận buồm xuôi gió. Nhớ mang bánh pudding về đấy nhé."

Vẫn kèm theo câu cũ rích. Đại nhân địa phược linh nhà tôi lộ ra nụ cười mỹ lệ tiễn tôi rời đi.