Khát Vọng Của Người Con Trai Thứ Ba Trong Một Gia Tộc Hiệp Sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Web Novel - Chương 4: Vị Trí

◆ Những Ngày Luyện Tập Và Mài Giũa

Học viện Ma thuật tại hoàng đô, nói một cách khiêm tốn, quả thật là một nơi phi thường. Nơi ấy có thư khố đồ sộ chứa vô số sách quý, cùng đội ngũ giảng sư vừa tài năng vừa nhân hậu. Ngay cả những học viên xuất thân quý tộc cấp cao cũng giữ lễ độ, khiến thời gian trôi qua trong bầu không khí yên bình. Tuy vậy, việc học không hề dễ dàng. Khối lượng kiến thức cần tiếp thu là khổng lồ, đặc biệt là trong lĩnh vực ma lực nội tại và phép thuật, điều hoàn toàn mới mẻ đối với tôi, dù so sánh với cả ký ức kiếp trước.

Trường hợp của tôi, việc biểu hiện phép thuật theo cách thông thường tỏ ra vô cùng khó khăn. Trái lại, dường như tôi lại có thiên hướng sử dụng ma lực thông qua vật thể. Việc xoay vòng cầu lửa, triệu hồi tia sét hay kết tụ thủy cầu, những dạng phép thuật rực rỡ thường thấy, đối với tôi lại cực kỳ gian nan. Dù có thể tạo ra vài hiệu ứng nhỏ, sức mạnh sinh ra chẳng bao giờ tương xứng với lượng ma lực tôi sở hữu. Sau khi bàn bạc cùng các giảng sư, chúng tôi đi đến kết luận: Cách duy nhất là đạt được sự tinh thông tuyệt đối trong việc kiểm soát ma lực nội tại và điều chỉnh quy mô phép thuật theo đó.

— Chuyện đó chẳng hề dễ dàng chút nào.

Hơn nữa, tôi vẫn tiếp tục trao đổi với các giảng sư. Họ ghi nhận rằng tôi xuất thân từ một gia tộc hiệp sĩ, và được Thần ban cho Kỹ năng, thứ vốn hiếm khi xuất hiện ở giới quý tộc cấp cao. Từ đó, họ tập trung nghiên cứu cách mà các thợ thủ công trong dân gian vận dụng Kỹ năng để tạo ra các công cụ ma thuật hay còn gọi là ma cụ, những vật dụng tiện ích phục vụ cho đời sống thường nhật.

Kỹ năng của tôi là Thợ Chế Tác và Chiến Sĩ.

Việc biểu hiện phép thuật của tôi không theo lối thông thường, nhưng lại vượt trội trong việc tạo tác vật thể. Chẳng hạn, khi cầm một khối sắt và dẫn ma lực vào đó để thay đổi hình dạng, tôi cảm thấy điều ấy khá dễ dàng. Hơn nữa, chỉ cần chạm vào một vật, tôi có thể khiến nó xoay chuyển hoặc rung động theo ý mình.

Quả thật, tầm nhìn của các giảng sư vô cùng tinh tường.

Ngược lại, Kỹ năng Chiến Sĩ của tôi lại mang tính đặc thù đến mức khó lý giải. Các giảng sư đã thử nhiều phương pháp khác nhau, song kết quả đều không khả quan. Nói thẳng ra, những kỹ thuật chiến đấu trực tiếp như quyền thuật, kiếm thuật hay thương pháp đều chẳng đem lại tiến bộ rõ rệt gì cho một kẻ có thân hình nhỏ bé như tôi.

Chà, tôi có thể chiến đấu—chỉ đến mức đó thôi. Mức độ ấy, người thường cũng có thể đạt được. Thật ra, dù theo học khoa kỵ sĩ ở Học viện Ma pháp, thành tích của tôi vẫn chẳng mấy khả quan. Tôi đã nửa chừng buông xuôi, nghĩ rằng “Chắc là bản chất mình vốn vậy rồi.” Tuy nhiên, trong những tiết học lý thuyết, năng lực thật sự của tôi mới bộc lộ. Khi lấy các trận chiến trong quá khứ làm ví dụ, tôi thể hiện trí nhớ phi thường trong việc phân tích chiến thuật, đội hình, hậu cần và quản lý chiến trường. Những điều kiện cần thiết để giành chiến thắng cứ thế hiện lên trong đầu tôi, kèm theo vô số phương án khả thi tựa như những ảo ảnh được dệt nên trong mộng tưởng.

“Đây là tài năng hoàn hảo cho một quân sư của hoàng gia… hoặc chí ít là một viên chức quân sự.”

“Ở vùng biên cương, với thân phận con nhà hiệp sĩ, tôi luôn phải suy nghĩ theo cách đó… Có lẽ vì vậy chăng?”

“Không chỉ vậy đâu. Tuy thân phận của cậu không cho phép giữ chức quân sư hoàng gia… nhưng với sự rèn luyện nghiêm túc, cậu có thể đạt được cấp bậc quân sự tương tự. Nếu tài năng của cậu lọt vào mắt xanh của một quý tộc cấp cao trong phe quân sự, họ có thể bảo trợ và nâng đỡ cậu. Bởi tài năng của cậu thực sự là phi thường.”

“Thầy quá lời rồi. Được trở về lãnh địa và phụ giúp các anh trai của tôi thôi, tôi cũng đã thấy biết ơn lắm rồi.”

“...Thật đáng tiếc, vô cùng đáng tiếc. Nhưng có lẽ đó là con đường cậu buộc phải đi. Với địa vị thấp kém của mình... tài năng ấy có thể sẽ mang đến cho cậu tai ương. Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, khi còn học ở học viện, cậu vẫn có vô hạn cơ hội để trau dồi tri thức. Chúng tôi, những người dẫn dắt học viên của Học viện Ma pháp, sẽ hỗ trợ hết sức cho từng người. Hãy nhớ lấy, cậu cũng là con dân của vương quốc này. Con đường tri thức là vô tận và nó sẽ không bao giờ dừng lại.”

“Tôi xin ghi nhớ điều đó. Tri thức và trí tuệ tồn tại để bảo vệ con người và hơn thế nữa, để trở thành tấm khiên của quốc vương, gìn giữ quốc gia này.”

“Rất tốt. Là một người thầy, tôi thực lòng khâm phục quyết tâm của cậu. Phải rồi... trong trường hợp đó, tôi sẽ cho phép cậu được tiếp cận những thư tịch cấm trong kho quân sự. Bên trong là những điều từng bị giấu kín trong lịch sử vương quốc và tôi sẽ để cậu được biết đến chúng. Mong rằng chúng sẽ trở thành tư liệu quý báu cho quá trình học tập của cậu.”

“Tôi vô cùng cảm tạ. Tôi sẽ biến những ghi chép về ‘trí tuệ’, ‘thống khổ’ và ‘những quyết định cay đắng’ của vương quốc thành dưỡng chất cho tri thức của mình.”

Người giảng sư gật đầu, vẻ hài lòng hiện rõ. Việc cho phép tiếp cận những thư tịch bị cấm chắc chắn cũng là một quyết định quan trọng đối với ông. Giới giáo viên trong học viện nhìn chung đều đánh giá tôi khá cao, nên sự đãi ngộ đặc biệt ấy cũng sẽ không vấp phải phản đối nào từ các giảng sư khác hay cả viện trưởng.

Thế nhưng, tồn tại một thực tế vượt ngoài nỗ lực và sự siêng năng của tôi, một điều làm tổn hại nghiêm trọng đến danh tiếng của bản thân. Bằng chứng là bóng tối thoáng phủ qua gương mặt vị giảng sư. Đến cả người từng dành thiện cảm cho tôi mà còn mang nét biểu cảm ấy thì hẳn đã có một sự thật hiển nhiên, gắn liền với tôi, khiến ông chẳng thể tránh né. Với vẻ ngần ngại... vô cùng miễn cưỡng, ông chậm rãi cất lời, lựa từng chữ cẩn thận.

“...Nhân tiện, vị hôn thê của cậu... Ngay cả cậu cũng không thể kiềm chế được hành vi của cô ta sao?”

Tôi lập tức hiểu ý ông muốn nói, những việc làm sai trái của vị hôn thê mình. Thở dài, ông thì thầm: “Quả nhiên là con gái của người đàn bà nhà Nam tước ấy.” Hành vi của cô hoàn toàn không thể chấp nhận được trong giới quý tộc. Tuy nhiên, dù là hôn ước giữa hai nhà, trong mắt cô, tôi chẳng khác nào một kẻ xa lạ. Hơn thế nữa, cô tuyệt nhiên không có ý định lắng nghe “lời nói của tôi”, kẻ mang địa vị thấp hơn mình. Mọi nỗ lực khuyên ngăn của tôi đều chẳng thể chạm đến cô. Có lẽ vì thương hại, giọng vị giảng sư khi tiếp lời đã trở nên dịu dàng hơn trước.

“Tôi phải xin lỗi. Tất cả là do tôi chưa đủ nỗ lực…”

“Không, không phải vậy. Tôi không có ý trách cậu. Đây là chuyện liên quan đến người kia. Tuy nhiên… ừm, nó đã trở thành một vấn đề trong nội bộ chúng ta rồi. Chúng tôi đã báo cáo lên cấp trên nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được phản hồi. Có vẻ như họ đang chọn cách quan sát, hoặc có lẽ là đang theo dõi tình hình. Họ có thể coi đây là một phép thử để đánh giá những kẻ bị cuốn vào quanh người đó. Dù sao thì, những gì xảy ra trong Học viện Ma pháp được xem là tách biệt với đời sống sau khi tốt nghiệp. Học viện là nơi được phép phạm sai lầm. Tuy vậy, mọi chuyện đều có giới hạn. Nếu giới hạn được đặt ra rõ ràng, người ta sẽ xem đó là hành vi phù hợp với tuổi tác, một giai đoạn nổi loạn… trước khi chính thức bước vào xã hội quý tộc.”

“Là… giai đoạn quan sát tính cách của những người liên quan sao?”

“Cách diễn đạt đó rất đúng. Đầu tiên là quan sát. Còn chuyện sau đó thì chưa ai biết được. Hãy thận trọng trong hành động của mình. Chỉ cần một việc không đúng mực cũng có thể khiến mọi thứ bùng phát, lan rộng như lửa cháy đồng. Khi ấy, hậu quả có thể giáng xuống cậu và cả gia đình. Hãy bước đi cẩn trọng. Chỉ cần chứng minh rằng cậu đã cố gắng khuyên bảo và chấn chỉnh là đủ rồi.”

“Xin ghi lòng lời chỉ dạy. Tôi sẽ cẩn thận tìm cách giải quyết ổn thỏa nhất có thể.”

“Tôi không mong đợi gì khác ở cậu.”

Từ cuộc trò chuyện về Kỹ năng của mình, đề tài đã chuyển sang một vấn đề hết sức rắc rối. Tôi đã biết chuyện này. Tôi từng tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy những lời đồn về những hành vi đáng xấu hổ của vị hôn thê. Nhiều lần, tôi đã khuyên nhủ, thậm chí là khiển trách cô một cách nghiêm khắc. Tôi còn ám chỉ rằng sẽ báo lại mọi việc cho gia đình và người giám hộ của cô.

Tất cả chỉ đổi lại bằng những lời cười cợt, nhạo báng. Tệ hơn nữa, hành động của tôi dường như chỉ khiến cô càng thêm ngỗ ngược. Thay vì dừng lại, cô lại càng lấn tới. Nếu tình hình cứ tiếp diễn, e rằng ngay cả sự an toàn của bản thân tôi cũng sẽ bị đe dọa.

Một cảm giác nguy cơ cận kề và mệt mỏi tận tâm can dần len lỏi trong lòng tôi.

Tôi đã cố gắng suy nghĩ, nhưng chẳng tìm ra câu trả lời nào. Làm thế nào để truyền đạt lời nói của mình tới một người chẳng buồn lắng nghe? Tôi không tìm được cách nào cả. Có lẽ, ở cả kiếp này lẫn kiếp trước, tôi đều thiếu trầm trọng cái gọi là “khả năng thấu hiểu và kết nối với người khác.”

Nói ngắn gọn, có lẽ tôi chính là kiểu người vụng về trong giao tiếp.

Không nghi ngờ gì nữa, đây đã trở thành nguồn căng thẳng lớn nhất của tôi trong những ngày gần đây. Có lẽ đây cũng là một phần của cuộc thử thách mà vị thần kia đã ban xuống, như một hình phạt cho kẻ đã phung phí kiếp sống trước. Làm sao tôi, một kẻ đã hoang phí cơ hội làm người, có thể đối diện với điều đó? Làm sao để tôi học cách xây dựng mối liên kết với người khác?

Cảm giác như có ai đó đang dõi theo tôi…

— Thực ra, tôi đã bắt đầu cảm thấy như thế thật.