◆ Ân Huệ Được Ban Bởi Thần
Tại nhà thờ, buổi đánh giá ma lực nội tại và Kỹ năng của tôi được tiến hành.
Khi một người tròn mười tuổi, ân huệ mà Thần ban sẽ hoàn toàn ngự trị trong thân thể họ. Vì vậy, tôi phải được đánh giá tại nhà thờ vào đúng sinh nhật thứ mười của mình. Đây cũng là nghĩa vụ quốc gia được quy định trong luật của vương quốc, bất kỳ ai sinh ra trên mảnh đất này đều phải trải qua cuộc đánh giá ấy.
Tôi đã được học điều đó tại trường học trong thị trấn. Người thầy già, với vẻ tự hào, kể rằng ông từng giảng dạy ở hoàng đô. Hẳn là phía sau câu chuyện ấy có đôi phần nguyên do nào đó. Ông là người học rộng, giảng dạy say mê cho cả con cháu của các gia đình có thế lực trong thị trấn lẫn những đứa trẻ thuộc dòng dõi hiệp sĩ.
Nghe nói, chuyên môn của ông là luật pháp của vương quốc. Có lẽ vì thế mà ông thường cầm trên tay quyển luật dày cộm, giảng cho chúng tôi đủ thứ điều khoản. Một trong những bài học đó chính là về việc đánh giá ma lực nội tại và Kỹ năng được thực hiện tại chính ngôi nhà thờ này.
“Đó là minh chứng cho lòng khao khát nhân tài không bao giờ nguôi của vương quốc.” Ông từng nói, kèm theo một tràng cười sảng khoái.
***
Trong nhà thờ, nghi lễ trang nghiêm cho buổi “đánh giá” bắt đầu.
Vị linh mục tỏ ra ngạc nhiên khi thấy tôi đến một mình nhưng mọi thủ tục vẫn diễn ra suôn sẻ. Tôi được xếp hàng cùng những đứa trẻ khác vừa tròn mười tuổi. Dù xuất thân từ một gia tộc hiệp sĩ, với thân phận con trai thứ ba, có lẽ tôi vẫn được đối xử như dân thường. Không ai đặt kỳ vọng gì vào tôi và bản thân tôi cũng thế. Tôi nghĩ rằng, nếu mình có được một Kỹ năng tính toán hay thể chất nào đó thì đã là kết quả tốt lắm rồi. Cũng có thể tôi sẽ chẳng có gì cả.
Giá mà tôi được như hai người anh tài giỏi của mình… Tôi thầm nghĩ, chắc tôi sẽ hạnh phúc lắm.
Trong đại thánh đường, vốn là một công trình lớn đáng kinh ngạc đối với một vùng biên, sau lời cầu nguyện dài, những đứa trẻ tụ họp được gọi tên lần lượt để tiến hành nghi lễ. Sau tấm cầu pha lê khổng lồ, một vị linh mục nghiêm nghị chủ trì buổi lễ. Chúng tôi xếp thành hàng, lần lượt đặt tay lên khối pha lê để xác nhận ân huệ mà Thần đã ban xuống. Tôi là người cuối cùng trong hàng. Khi buổi lễ sắp kết thúc, tôi nhìn vào quả cầu pha lê khổng lồ ấy cùng với vị linh mục.
— Tôi kinh ngạc. Thật sự kinh ngạc.
Ân huệ mà vị thần của thế giới này ban cho tôi là ma lực nội tại ngang hàng với một gia tộc bá tước, cùng hai Kỹ năng: Thợ Chế Tác và Chiến Sĩ. Vị linh mục nghiêm nghị nhìn sâu vào quả cầu pha lê rồi khẽ nghiêng đầu. Đó là một tổ hợp vô cùng hiếm gặp. Ông nói rằng kết quả sẽ được báo chính thức cho gia đình tôi sau, do lượng ma lực nội tại quá lớn. Việc tôi, một cậu bé mười tuổi đến dự lễ một mình mà không có cha mẹ đi cùng vốn đã là điều hiển nhiên.
Khi trở về nhà, tôi báo tin ấy cho cả gia đình trong bữa tối, lúc mọi người đều đã tề tựu. Cha tôi thoáng hiện vẻ nghi ngờ. Điều đó vượt ngoài lẽ thường và sau khi trao đổi ánh mắt với mẹ, ông im lặng hồi lâu. Hai người anh trai của tôi, chẳng hiểu vì sao lại tỏ ra hết sức phấn khích khi chúc mừng.
Lý do là những ai sở hữu lượng ma lực lớn như thế buộc phải học phép thuật tương ứng để kiểm soát nó. Vì cha mẹ và các anh tôi chỉ có ma lực ở mức quý tộc hiệp sĩ, cha tôi không khỏi bối rối trước sự thật này. Tuy rằng đã nhiều đời trong dòng tộc chúng tôi chưa từng có ai đạt đến mức ấy, nhưng vì gia đình đã nhiều lần giữ tước vị quý tộc, mang trong mình “dòng máu xanh” của tầng lớp ấy, nên ông kết luận rằng đây hẳn là ân phước đang ngủ yên của huyết mạch. Cuối cùng, cha tôi cất giọng trang nghiêm.
“Dù điều này là khác thường đối với một gia tộc hiệp sĩ, con vẫn phải rèn luyện để kiểm soát sức mạnh ấy vì lợi ích của vương quốc và của muôn dân.”
“Vâng. Con sẽ cố gắng hết sức.”
Là con trai thứ ba, lại có hai người anh xuất chúng, gia đình tôi vẫn đủ điều kiện để cho tôi lên hoàng đô học phép thuật. Nơi ấy gọi là Học viện Ma thuật, được lập ra cho con cháu của các gia tộc quý tộc trung cấp, tức con trai con gái của các bá tước, thậm chí cả hoàng tộc. Họ là những người sở hữu lượng ma lực nội tại dồi dào, được tập trung về đó để học cách kiểm soát và biểu hiện phép thuật của mình. Ngoại lệ duy nhất là một số quý tộc cấp thấp có ma lực đạt chuẩn, song những trường hợp như thế vô cùng hiếm hoi.
Ngay cả trong học viện, địa vị quý tộc vẫn được phân chia nghiêm ngặt, nên phép tắc ứng xử là điều tuyệt đối không thể thiếu.
Nhưng tôi lại yêu việc học. Chừng nào còn thời gian, tôi sẽ học tất cả những gì có thể. Hai người anh tôi cũng rất vui khi tôi được đến hoàng đô. Họ gọi tôi là đứa em mà chúng ta tự hào, và nói rằng: “Em có thứ mà bọn anh không có.” Họ thật lòng mừng cho tôi, không một chút ghen tị. Đó là điều tôi mãi ghi khắc trong tim. Hơn hết thảy…
Tôi rất hạnh phúc. Hai người anh tài giỏi ấy cuối cùng đã công nhận tôi.
Tôi tha thiết muốn trở thành người có thể khiến họ và cả gia đình hãnh diện. Đó là một hình thức khẳng định bản thân, là ý nghĩa tồn tại mà ở kiếp trước tôi chưa từng có. Vì vậy, tôi dốc lòng học hỏi. Dù chưa biết mình có thể làm gì, nhưng tôi đã thề trong tim rằng mình nhất định phải đáp lại tình thương của gia đình.
***
Độ tuổi để nhập học tại Học viện Ma thuật ở hoàng đô là mười hai, sau buổi lễ trưởng thành đầu tiên. Và khi nhập học, có một điều kiện bắt buộc. Quy định này được cho là do sự hiện diện của những quý tộc cấp cao trong học viện mà ra. Điều luật ấy nói rằng: trước khi nhập học, mỗi người phải quyết định bạn đời của mình.
Để kiểm soát ma lực và khai triển phép thuật, tâm trí cần có sự ổn định vững vàng, điều này áp dụng cho cả nam lẫn nữ. Vì vậy, trước khi bước vào học viện, người ta buộc phải ký kết một khế ước với người xứng đáng để cùng mình chia sẻ cuộc đời. Lý do đằng sau điều đó cũng có thể hiểu được: ở ngưỡng tuổi dậy thì, con người vẫn còn quá non nớt về mặt cảm xúc.
Bản khế ước này, được lập ra nhằm bù đắp cho sự non nớt ấy, đòi hỏi việc chọn một người có địa vị tương đương, người sẽ cùng chia sẻ cả đời sống công khai lẫn riêng tư trong tương lai. Nói cách khác, đó chính là vị hôn thê.
Hệ thống này, được thiết lập để đảm bảo sự ổn định tinh thần, đồng thời cũng góp phần quan trọng vào sự ổn định của cả vương quốc. Khi xét đến yếu tố chính trị, duy trì quyền lực hay bảo tồn huyết mạch quý tộc, nó quả là một biện pháp hữu hiệu. Về phần tôi, một cuộc hôn ước cũng được sắp đặt, phù hợp với địa vị của gia tộc.
Vì ma lực nội tại của tôi đạt đến “cấp độ bá tước”, nên việc lựa chọn một hôn phối tương xứng trở nên vô cùng khó khăn. Tôi sinh ra trong một gia tộc hiệp sĩ, không có tước vị riêng cũng chẳng có triển vọng rõ ràng cho tương lai. Dù tôi có học đến đâu đi nữa, điều gì đang chờ phía trước vẫn hoàn toàn mịt mờ.
Vì thế, lãnh chúa của chúng tôi, một vị Bá tước, đã phải nhọc lòng suy tính, thậm chí còn hỏi ý kiến của những họ hàng có địa vị cao hơn, bao gồm cả một Hầu tước. Thế nhưng, dù đã bàn bạc cẩn trọng, vẫn không ai tìm được người thích hợp và tôi nghe nói mọi người đều rất đau đầu vì chuyện đó.
Sau nhiều lần đắn đo, cuối cùng một cuộc hôn ước đã được định với “một cô gái gặp rắc rối.”
Gia tộc của cô mang tước hiệu Tử tước và cô là con gái thứ tư trong nhà. Với địa vị ấy, việc cô được nhập học Học viện Ma thuật là điều bất khả thi. Tuy nhiên, cô lại sở hữu ma lực nội tại ngang hàng với một Bá tước, điều hiếm thấy. Nhưng xuất thân của cô lại là vấn đề. Cụm từ “cô gái gặp rắc rối” chính là để nói đến hoàn cảnh rối ren xoay quanh người cha, vị Tử tước ấy, cùng những mối quan hệ phức tạp trong gia đình: tình cảm, oán hận và cả những vấn đề riêng tư của ông ta.
Người con gái sắp trở thành vị hôn thê của tôi là đứa con ngoài giá thú của vị Tử tước. Nói cách khác, cô là con của tình nhân ông ta. Hơn thế nữa, người tình ấy vốn là con gái của một gia đình Nam tước, dưới quyền cai quản của chính nhà Tử tước. Một người phụ nữ đã rời khỏi dòng chính của gia tộc.
Dẫu mang trong mình dòng máu quý tộc, cô vẫn không được đối xử như một tiểu thư chính thống, chẳng có được địa vị hay đãi ngộ xứng đáng với thân phận con gái thứ tư trong một nhà Tử tước.
Người con gái của vị Nam tước, kẻ vốn là tình nhân của Tử tước, nổi tiếng khắp vùng biên giới này vì những tai tiếng của mình. Trong giới quý tộc hạ lưu quanh khu vực, bà ta được biết đến như một bà chủ tiệc phóng túng, vướng vào vô số chuyện tình bê bối và hoàn toàn thiếu chuẩn mực của một quý phu nhân. Gia đình Nam tước từng có ý định từ mặt bà vì những hành vi ấy. Ai sống trong vùng cũng đều biết câu chuyện về việc vị Nam tước kia, vì chiều lòng cô con gái đem lòng si mê “người Tử tước khôi ngô”, đã chủ động dâng cô ta làm tình nhân cho ông ta.
Thực ra, ngay cả hai người anh của tôi, dù tỏ ra sợ sệt, cũng từng kể lại những lời đồn ấy.
Và người con gái trở thành vị hôn thê của tôi chính là đứa trẻ được sinh ra giữa vị Tử tước và người con gái nhà Nam tước ấy. Dù là ân huệ của Thần hay trò đùa của quỷ dữ, cô lại sở hữu ma lực nội tại ở cấp độ Bá tước. Pháp luật của vương quốc là tuyệt đối. Với lượng ma lực như vậy, cô bắt buộc phải theo học tại Học viện Ma thuật. Nếu không học cách kiểm soát và giải phóng phép thuật của mình, bản thân cô có thể trở thành một thảm họa. Để nhập học, cô cũng buộc phải tìm cho mình một người bạn đời tương lai, người sẽ cùng cô ký kết khế ước. Và ngay lúc đó, những từ ngữ mơ hồ từ kiếp trước của tôi bỗng vang vọng trở lại trong tâm trí.
— Một cặp đôi do trời định.
Người đứng đầu phe phái của chúng tôi, đồng thời cũng là lãnh chúa tối cao, Ngài Hầu tước, đã nghĩ ra một cách giải quyết cho hai kẻ rắc rối này là “đính ước với nhau”.
Dù chỉ là hôn ước trên danh nghĩa, nhưng chúng tôi sẽ phải chính thức đính hôn trước khi nhập học. Khi biết được bối cảnh của chuyện này, hai người anh tôi không giấu nổi sự bối rối còn cha mẹ thì trông vô cùng phiền muộn. Tuy nhiên, đối với một gia tộc hiệp sĩ cấp thấp nhất, ý chí của lãnh chúa tối cao là điều tuyệt đối. Không còn cách nào khác, họ đành chấp thuận.
Trước khi lên đường tới hoàng đô, một buổi gặp mặt giữa tôi và tiểu thư thứ tư nhà Tử tước đã được sắp đặt.
Trong buổi gặp ấy, cô không hề giấu nổi vẻ thất vọng. Rõ ràng là cô đã chán nản khi thấy một kẻ tầm thường như tôi và thậm chí chẳng buồn che giấu điều đó. Gia đình tôi nhìn cô với ánh mắt giận dữ, nhưng cô là con gái của một Tử tước, còn phía sau lại có sự hậu thuẫn của những người quyền thế. Vì thế, chuyện từ chối hoàn toàn nằm ngoài khả năng. Tôi chỉ còn biết cười gượng mà chấp nhận tình huống ấy. Và rồi, trong hoàn cảnh kỳ lạ đó, chúng tôi, hai con người bị ràng buộc bởi một hôn ước đầy gượng ép, cùng được định sẵn sẽ nhập học tại Học viện Ma thuật.
