Khát Vọng Của Người Con Trai Thứ Ba Trong Một Gia Tộc Hiệp Sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Web Novel - Chương 2: Bước Ngoặt

◆ Giải Thoát Khỏi Dòng Chảy Vô Định 

Trong thế giới này, dòng dõi của các gia tộc hiệp sĩ chiếm một vị trí trung gian giữa quý tộc và dân thường.

Họ là những con người tựa như Nue (sinh vật huyền thoại trong văn hóa Nhật Bản), những kẻ mang trong mình ma lực và đồng thời sở hữu các Kỹ năng đặc thù. Nếu truy về nguồn gốc, họ xuất thân từ tầng lớp dân thường không có ma lực nội tại, nhưng lại nắm giữ những Kỹ năng hữu dụng trong chiến đấu. Theo thời gian, dòng máu của họ hòa lẫn với các nhánh hạ cấp của quý tộc thông qua hôn nhân hoặc đón con rể về làm người thừa kế, từ đó hình thành nên một tầng lớp riêng biệt.

Nếu mượn lời của một thế giới khác để diễn tả, họ giống như các gia tộc thổ dân bản địa, những người không thể thi triển phép thuật mạnh mẽ, chỉ biết dựa vào sức mạnh thô ráp và những kỹ năng chiến đấu thực tế. Họ dẫm mình trong máu, nhưng sống kiêu hãnh, hiến dâng cả trái tim để bảo vệ mảnh đất của mình bằng lòng trung thành tuyệt đối. Nếu nhìn lại lịch sử và cấu trúc xã hội nơi họ thuộc về thì họ chính là dòng dõi của những võ sĩ nông thôn, những samurai quê trung thành và bền bỉ.

Ban đầu, họ chỉ dựa vào sức mạnh quân sự. Sau đó, họ phát triển thành thế lực kinh tế địa phương rồi dần đảm nhận vai trò trung gian, lắng nghe và điều hòa giữa thiểu số người có quyền lực và đại đa số người không có gì.

— Họ trở thành công cụ truyền đạt ý chí của vương quyền xuống dân chúng, duy trì sự kiểm soát của nhà nước.

Đó chính là bản chất của các gia tộc Hiệp sĩ. Chức vị của họ được quyết định bởi các lãnh chúa phong địa, những người được nhà vua ban cho đất đai. Không giống như tước hiệu quý tộc thuần túy của giới nam tước, đây là danh hiệu mang tính thế tập. Tuy họ không có lãnh thổ riêng, họ vẫn được phép duy trì binh lực của mình. Giống như thương nhân, họ có thể tham gia buôn bán, gia tộc quản lý công việc làm ăn, đồng thời chiêu mộ và huấn luyện binh lính để bảo vệ nơi cư ngụ khỏi mọi hiểm họa.

Những người như vậy, tùy theo quyết định của quý tộc lãnh địa, được ban cho danh hiệu Hiệp sĩ. Dù không có đất đai, họ vẫn chỉ huy một lực lượng đủ mạnh để bảo vệ gia trang của mình. Trong con mắt của vương quốc, đó chỉ là một tước vị nhỏ nhoi, thậm chí còn thấp hơn hàng quý tộc biên cương.

Thực tế, bậc thấp nhất trong hàng ngũ quý tộc chính là các nam tước kế thừa. Được hình thành qua vô số ràng buộc, nam tước kế thừa, có thể nói, là sản phẩm phụ của xã hội quý tộc. Tước hiệu của họ chỉ kéo dài trong một thế hệ, con cháu họ sẽ mất đi thân phận quý tộc. Nói cho đúng, họ tồn tại như những đại diện tiện dụng cho giới quý tộc lãnh địa.

Họ đảm nhận những công việc bẩn thỉu, thu thuế, và trong các trận chiến chống quái vật cùng ma thú, thường phải cầm kiếm, đóng vai trò tấm khiên sống cho các pháp kỵ sĩ. Địa vị của họ thấp đến mức phần lớn chẳng lập gia đình. Một nam tước kế thừa… với tư cách là một gia tộc, chẳng có lấy một chỗ đứng thật sự. Con đường duy nhất để thăng tiến là được giao trọng trách chỉ huy binh sĩ thường dân khi chiến tranh nổ ra.

Trái lại, các gia tộc Hiệp sĩ lại bám rễ sâu vào vùng đất của họ, dõi theo đời sống của dân chúng và nỗ lực vì sự bình yên của họ. Dù chỉ đứng nơi rìa của hệ thống quý tộc trong vương quốc, họ vẫn mang trong mình lòng tự tôn bản xứ và phẩm giá của những chiến binh chính trực.

Tuy nhiên, điều đó chỉ đúng với những vùng biên viễn. Dẫu cùng thuộc hàng quý tộc thấp, sự khác biệt về giai cấp vẫn tạo nên khoảng cách lớn trong cách nhìn nhận. Bởi vậy, giới quý tộc trung ương chỉ xem các gia tộc Hiệp sĩ chẳng khác gì dân thường.

Tôi, kẻ sinh ra với thân phận con trai thứ ba của một gia tộc Hiệp sĩ như thế, chỉ có thể thành thật thừa nhận rằng mình chẳng khác nào một thường dân. Thế nhưng, xét theo vị thế xã hội, tôi lại đứng ở rìa ngoài của tầng lớp thống trị. Dù trên danh nghĩa là dân thường, thực tế không thể chối cãi rằng tôi vẫn mang trong mình một phần dòng máu quý tộc thấp hèn và như thế, tôi thuộc về phía của kẻ cai trị.

Vì vậy, việc tôi được hưởng một nền giáo dục khác biệt với thường dân là điều tất yếu, để khẳng định quyền thống trị của gia tộc mình như một dòng quý tộc.

Nếu có điều gì khiến tôi khác với hai người anh, thì đó là dưới sự chỉ dẫn của mẹ, tôi được yêu cầu tập trung vào học toán pháp, luật lệ và lễ nghi, những thứ hỗ trợ cho việc buôn bán của gia tộc. Là một thành viên của gia tộc Hiệp sĩ, tôi không tránh khỏi chút bất mãn, nhưng có lẽ việc chú trọng thương nghiệp hơn võ nghệ được xem là lựa chọn thực tế hơn cho tương lai.

Hai người anh của tôi đều là những kẻ xuất sắc. Cùng với con trai của các hào trưởng, những người, giống như các gia tộc Hiệp sĩ, thuộc về tầng lớp bán cai trị, họ chăm chỉ học tập tư duy của giới cầm quyền. Họ rèn luyện để trở thành những nhân tài trung thành, có thể thực thi mệnh lệnh của lãnh chúa và quý tộc một cách hoàn hảo. Bên cạnh việc học binh pháp, họ còn được đào tạo để trở thành các chỉ huy trên chiến trường.

Thêm vào đó, họ còn được giao trọng trách diễn giải những mệnh lệnh chuyên quyền và tuyệt đối, đọc được ẩn ý đằng sau lời chỉ thị để truyền đạt tinh thần cốt lõi của chúng cho dân thường. Ngay cả công việc đó cũng là một phần trong vai trò của họ. Không sở hữu năng lực hành chính xuất sắc như vậy, một người khó có thể được xem là thành viên xứng đáng của gia tộc Hiệp sĩ. Điều ấy khiến tôi nhận ra rằng, dù khác biệt với các gia tộc quý tộc thực thụ, những gia tộc Hiệp sĩ vẫn cần hội đủ những tố chất ấy để duy trì dòng máu qua nhiều thế hệ. Tất cả là thành quả của giáo dục. Tôi thực lòng kính trọng hai người anh, những người đã hoàn toàn thấu hiểu điều đó và dốc lòng học tập.

Trong khi đó...

Tôi thì ngược lại. Có lẽ vì vẫn mang ký ức từ kiếp trước, tôi dường như chẳng có lấy một quyết tâm cháy bỏng nào về tương lai của mình. Tôi tiếp nhận việc học với thái độ điềm nhiên, không mấy hứng thú ngoài việc tiếp thu tri thức. Tuy nhiên, nhờ trải nghiệm của kiếp trước, tôi hiểu rõ tầm quan trọng của việc học hơn ai hết. Sự ngu dốt, sau cùng là một tội lỗi. Dù vậy, sự thờ ơ trong tôi bắt nguồn từ nỗi buông xuôi đã tồn tại từ kiếp trước.

Khi tròn mười tuổi, thành tích của tôi hoàn toàn bình thường. Tôi chẳng có đặc điểm thể chất nổi bật nào; thân thể khỏe mạnh nhưng thiếu tài năng đặc biệt của một chiến binh, nói chung là tầm thường. Gia đình vẫn yêu thương tôi, song với thân phận con trai thứ ba, tôi chẳng nhận được nhiều sự chú ý ngoài những bài học cần thiết.

Không phải tôi bị thiếu thốn tình cảm, chỉ là ai cũng bận rộn với cuộc sống nơi biên giới. Gia tộc Hiệp sĩ, do địa vị của mình luôn phải gánh vác đủ loại việc vặt. Dẫu cha và các anh đều là những người tài năng, công việc vẫn chẳng bao giờ vơi bớt và tôi hiểu điều đó. Bởi vậy, tôi không thấy cô đơn, chỉ đơn giản xem nó như lẽ tự nhiên của cuộc đời.

— Rồi đến sinh nhật thứ mười của tôi. Hôm ấy, mọi thứ đều thay đổi.

Trong vương quốc này, mọi công dân đều bắt buộc phải đến nhà thờ để kiểm tra nội ma lực và Kỹ Năng của mình khi tròn mười tuổi. Buổi sáng hôm đó bắt đầu như bao ngày khác với những lời chào thường lệ: Chào buổi sáng. Không có bất kỳ lễ kỷ niệm đặc biệt nào từ gia đình bận rộn của tôi.

Biết hôm nay là sinh nhật, tôi chỉ đơn giản báo với quản gia rằng mình sẽ đến nhà thờ rồi rời khỏi trang viên. Ông quản gia, vốn luôn tất bật, có lẽ chẳng nghĩ gì nhiều, bởi việc tôi, đứa con trai thứ ba, thông báo trước khi ra ngoài là chuyện thường ngày. Có lẽ ông cũng không ngờ rằng hôm nay tôi đi để làm nghi lễ thẩm định tại nhà thờ.

Nghĩ thầm “Cũng bình thường thôi.” Tôi bước đi một mình đến nhà thờ, không người hộ tống, không nghi thức trang trọng và hoàn tất buổi thẩm định.