Nanamura quay lại phòng trước, còn tôi xuống bếp lấy bánh Giáng Sinh. Yorka đi theo để giúp.
“Để tớ pha thêm trà nhé. Tớ đun nước luôn.”
Vì từng nấu ăn ở nhà tôi, Yorka biết rõ chỗ để ấm nước. Trong khi tôi bày đĩa, nĩa và dao cắt bánh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô ấy.
“Nhìn cậu trong bếp trông đáng tin thật đấy.”
“Tớ chỉ đang đun nước thôi mà.”
“Nhưng cũng dễ tưởng tượng cảnh chúng ta sống cùng nhau, làm chuyện này hằng ngày nhỉ.”
Trong lúc chờ nước sôi, chúng tôi trò chuyện vu vơ.
“…Ông già Noel đặc biệt vì ông chỉ đến một lần mỗi năm.”
“Nhưng khi chúng ta kết hôn, cậu sẽ ở bên tớ mỗi ngày đúng chứ?”
“Ngược lại, Kisumi. Chính cậu mới là người phải về nhà mỗi ngày đấy.”
“Tất nhiên rồi,” tôi đáp, hơi bối rối. “Chuyện đó là hiển nhiên.”
Tôi chẳng biết tương lai sẽ làm nghề gì, nhưng tôi chắc chắn rằng mình sẽ luôn muốn về nhà sớm để ở bên gia đình.
“Nhà tớ thì không như vậy đâu.”
“Bố mẹ cậu làm việc bên Mỹ mà, khó mà về nhà mỗi ngày được.”
Trong nhà Arisaka, việc bố mẹ vắng nhà là điều bình thường.
“Hồi còn sống ở Nhật, bố tớ luôn về muộn vì công việc, còn mẹ – người về sớm hơn – lúc nào cũng mệt mỏi. Tớ từng nghĩ làm bố mẹ thật vất vả, khó mà có thời gian chơi với con cái.”
“Cậu đúng là đứa trẻ tinh ý.”
“Cậu đang trêu tớ à?”
“Không hề. Cậu có từng mong được cưng chiều hơn không?”
“Tớ cũng không biết. Nhưng chuyện đó vốn là bình thường với tớ. Mà như cậu từng nói, tớ là kiểu người chẳng hiểu rõ mong muốn của chính mình.”
Tôi nhớ lại buổi chiều năm nhất trong phòng chuẩn bị vẽ, khi mấy bức tranh sơn dầu đổ sập xuống. Hôm đó Yorka bắt đầu mở lòng với tôi.
Trước đó, cô còn suýt đá tôi và tôi vô tình thấy cả quần lót của cô — ký ức ấy vẫn rõ mồn một vì nhiều lý do.
“Hay là cậu thử nói chuyện lại với bố cậu xem, bù cho quãng thời gian xa cách ấy?” tôi gợi ý, kéo cuộc trò chuyện trở lại nghiêm túc trước khi đầu óc mình nghĩ lung tung.
“Không đời nào.”
Có vẻ cuộc cãi vã của họ không phải chuyện có thể giải quyết trong một hai ngày.
“Không ngờ cậu lại có giai đoạn nổi loạn với bố mẹ.”
“Ở một mức nào đó, tớ cân bằng lại bằng cách dựa vào cậu,” cô nói khẽ, dường như không nhận ra.
Với người khác, chuyện dựa dẫm vào người yêu là điều bình thường, nhưng với Yorka – người sống xa bố mẹ – sự gần gũi ấy còn là chỗ dựa tinh thần.
“…Nghĩa là sâu trong lòng cậu vẫn cô đơn à?”
Yorka nhìn tôi, hơi ngạc nhiên, rồi im lặng một lúc như đang nghiền ngẫm.
Dù đã quen với cuộc sống hiện tại, chắc chắn cô vẫn nhớ bố mẹ. Dù sao thì cô mới mười bảy tuổi – nhớ bố mẹ chẳng phải điều trẻ con.
“Yorka, kể tớ nghe đi, cậu sống xa bố mẹ từ khi nào?” tôi hỏi.
“Họ sang Mỹ làm việc khi tớ học lớp bốn.”
“Tức là khoảng mười tuổi. Còn nhỏ thật.”
“Ừ, tầm tuổi Ei-chan bây giờ,” cô nói, giọng xa xăm.
Với cô, đó là ký ức đã lùi xa, thứ cô đã chấp nhận từ lâu.
“Với tuổi đó, đáng ra cả nhà chuyển sang Mỹ mới hợp lý chứ?”
Tôi thấy thật sớm để để mặc một đứa lớp bốn và chị nó đang học cấp hai ở lại Nhật.
“Papa đang điều hành một công ty tư vấn, phải đi khắp nơi ở Mỹ. Dù có thuê nhà ở đó, ông cũng chẳng về được thường xuyên. Ở Nhật vẫn an toàn hơn, ít ra chúng tớ không phải sống cô lập trong môi trường xa lạ. Bố mẹ tớ đắn đo lắm, nhưng sau khi bàn với chị, bọn tớ đã động viên họ đi.”
“Tớ hiểu lý do, nhưng hai chị em cậu lúc đó giỏi thật, quyết định như người lớn.”
Dù Aria-san lớn hơn bốn tuổi và rất giỏi giang, khi ấy cô vẫn chỉ là học sinh cấp hai. Cả hai cùng chấp nhận xa bố mẹ để họ theo đuổi sự nghiệp — thật đáng nể.
Nghĩ lại lúc tôi mười tuổi, hay nhìn Ei bây giờ, tôi không thể tưởng tượng nổi họ đã mạnh mẽ thế nào.
“Bố mẹ tớ đều là người sống vì công việc. Mẹ từng giảm khối lượng làm để nuôi bọn tớ, nên tụi tớ hiểu rõ bà đã phải gác lại đam mê. Cả tớ và chị đều muốn mẹ được sống rực rỡ hơn, cảm giác đó vẫn chưa thay đổi.”
“Cậu đúng là người con biết nghĩ.”
Mỗi người tìm hạnh phúc theo cách riêng. Với gia đình Yorka, khuôn mẫu truyền thống không phù hợp. Chính hoàn cảnh ấy khiến cô và chị có cái nhìn khác về thế giới.
“Hồi nhỏ Papa cũng hay đi công tác, nên chuyện không gặp mỗi ngày chẳng có gì lạ. Mà để thành công ở Mỹ, ông cần chuyên môn của mẹ. Đây là cơ hội lớn với họ.” Yorka nói giọng bình thản, như thể đó là điều hiển nhiên.
“Ra vậy, nên với cậu, việc cả nhà cùng ở nhà là chuyện không thường xảy ra.”
“Chuẩn luôn. Từ trước khi họ sang Mỹ, nhà tớ đã có quản gia đáng tin cậy rồi, nên trừ việc họ ở xa, sinh hoạt hằng ngày gần như chẳng khác.”
“Nghe hợp lý đấy. Cậu có sẵn người giúp đỡ nên cũng dễ hơn.”
Sống xa bố mẹ chẳng hề dễ, nhưng gia đình Arisaka đã có nền tảng để thích nghi.
“Dù bận rộn, bố mẹ vẫn cố về dự lễ nhập học, thi cử hay các dịp quan trọng. Nhờ vậy mà tớ muốn giúp đỡ nhiều hơn, học cách chăm lo cho nhà cửa.”
“Giỏi lắm, Yorka.” Tôi xoa đầu cô như đang khen trẻ con ngày xưa.
“Chuyện đó vốn là bình thường trong nhà tớ thôi.”
“Nhưng chắc cũng có lúc khó chịu chứ?”
“Trong đời ai chẳng phải chịu đựng đôi chút. Chính những lúc đó khiến những khoảnh khắc được dựa vào ai đó trở nên ngọt ngào hơn,” Yorka nói, rồi khẽ tựa vào tôi.
Tối nay có quá nhiều người nên chúng tôi chưa có dịp ở gần nhau. Cảm giác hơi ấm của cô xuyên qua lớp vải mỏng của bộ đồ Santa ngắn khiến tôi khó tập trung.
Dù bố mẹ tôi không có ở nhà, việc ôm cô trong căn bếp khiến tôi vừa hồi hộp vừa hạnh phúc đến nghẹt thở.
“Dễ chịu quá,” cô thở ra, vẻ mãn nguyện.
Chúng tôi cứ thế ôm nhau, cho đến khi cô thì thầm:
“…Tớ không muốn về nhà tối nay.”
Trái tim tôi như nổ tung. Đó là câu mà mọi chàng trai đều mơ được nghe ít nhất một lần.
Bình tĩnh lại, Sena Kisumi. Đừng lãng phí dũng khí cô ấy vừa thể hiện.
Tôi bắt đầu lập kế hoạch trong đầu — chờ mọi người về, dọn phòng, tìm cách nói với bố mẹ, hoặc lén đưa cô vào… Làm sao để chuyện này trơn tru nhỉ?
“Đùa thôi. Ei-chan còn ở đây, mà bố mẹ cậu sắp về rồi,” Yorka mỉm cười tinh nghịch.
Cô nói đúng. Dù tôi có ngốc cũng không dám làm liều.
Nhưng hiểu thì hiểu, tôi vẫn vừa xấu hổ vừa thất vọng.
“Đừng làm mặt đó. Ông già Noel còn nhiều quà phải phát mà, đúng không?”
“Không có tuần lộc thì khỏi đi đâu cả. Tốt nhất nghỉ cho khoẻ,” tôi đáp, cố giữ giọng bình thản.
Tôi biết chẳng có phép màu Giáng Sinh nào xảy ra tối nay. Nhưng dù vậy, tôi vẫn vừa nhẹ nhõm vừa tiếc nuối.
Vì Yorka trong bộ đồ Santa thật sự đáng yêu không chịu nổi. Một cô gái xinh đẹp trong váy Santa ngắn – tổ hợp không thể địch.
“Kisumi, đồ dê… Này, trong túi cậu có gì à? Đang cấn vào đùi tớ.” Yorka nói rồi chạm tay vào túi áo tôi.
“Là… một cái hộp nhỏ à?”
“──!!”
Chết tiệt, tôi hoàn toàn quên mất thứ Nanamura đưa.
“Không có gì đâu.”
“Giờ tớ tò mò rồi. Là gì vậy?”
“Thật sự chẳng có gì.”
“Cậu khả nghi quá. Cho tớ xem đi.”
Yorka bất ngờ thò tay vào túi tôi.
“Này, gan thế!” Tôi xoay người tránh, nhưng cô càng giữ chặt hơn. Bộ đồ tôi mặc có túi rộng, chỉ cần cô chạm vào là lấy được ngay.
“Thôi, bỏ qua đi mà!”
“Cậu càng né tớ càng muốn biết!” Cô cố luồn tay vào.
“Không học ở trường là không được nghịch trong bếp à?”
“Nếu là bí mật bạn trai đang giấu, luật trường không áp dụng!”
“Nghe lạ thật đấy!”
“Đứng yên nào.”
“Tớ chỉ đang… tự bảo vệ thôi!”
Trong lúc xoay vòng vòng, vật đó rơi ra khỏi túi, kêu “bộp.”
“Cái gì thế?” Yorka nhìn xuống, mắt tròn xoe.
Vỏ hộp trông khá sang, nên khó đoán ngay là gì. Giải thích ra chắc chẳng dễ nghe. Với mối quan hệ của chúng tôi, lại càng gợi hiểu lầm.
“Bao cao su,” tôi quyết định nói thật.
“────” Yorka mở to mắt, nhưng nhanh chóng kìm lại, chỉ đỏ mặt. Rõ ràng cô hiểu rõ công dụng của nó, nhưng không hét hay bỏ chạy.
“Cái đó… là cho chúng ta…?”
“Ừ.”
“Sao cậu lại có nó trong túi?” giọng cô nhỏ lại.
“Hồi nãy ra hành lang với Nanamura, cậu ta đưa cho tớ. Tớ chưa kịp cất, nên cứ để trong túi thôi.”
“Ra vậy… Nanamura-kun thật là, đúng kiểu cậu ta,” cô thở ra, gương mặt dịu đi.
Tôi nhặt hộp lên, nói tiếp: “Nhưng dù cậu ấy không cho, tớ cũng đã tự mua rồi. Phòng khi cần… cho bọn mình.”
Nói thật lòng thế này khiến mặt tôi nóng ran.
“Cậu đã kiềm chế lâu vậy à?”
“Tớ không muốn khiến cậu thấy khó xử. Nên… tớ đợi thời điểm thích hợp thôi.”
Nói dối bây giờ cũng vô ích, tôi chỉ cố nói hết lòng mình.
“…Thật ra, tớ có mang túi ngủ qua đêm theo.”
Tôi ngạc nhiên nhìn cô.
“Tớ nghĩ nếu tiệc kéo dài, hoặc có khi mấy đứa đều ngủ lại, thì tớ cũng sẵn sàng. Với lại, tớ từng ở lại đây rồi, nên thấy ổn. Chỉ là… phòng hờ thôi!” Cô lắp bắp, rồi bỗng dừng.
“Sao nữa?”
“Thì… thật ra tớ không muốn về nhà tối nay.” Giọng cô lần này mang sắc thái khác hẳn.
Tôi nhớ đến đêm hôm đó ở trại huấn luyện ban nhạc, khi cả hai suýt vượt qua giới hạn. Lúc này, cảm giác ấy lại trỗi dậy mạnh mẽ.
Tôi kéo cô lại gần, tay vòng qua eo. Cô không chống cự, chỉ khẽ dựa vào tôi.
Nếu cứ thế này, chắc chắn chúng tôi sẽ không dừng lại được.
Ngay khi tôi định buông bỏ hết lý trí—
“Lén trốn tiệc để thân mật à? Cliché quá đấy.”
“Không khí hồng phấn thật luôn.”
Tôi quay lại — Asaki-san và Miyachi đang đứng ở cửa, một người bĩu môi, một người cười tủm tỉm.
“Tụi tớ đến xem sao vì hai người đi lâu quá, ai ngờ lại thấy cảnh này. Có phải bọn tớ phá đám không?”
Đúng lúc đó, ấm nước réo vang — nghe chẳng khác tiếng còi báo động.
“T-Tớ chỉ định pha trà cho mọi người thôi,” Yorka nói lắp, vội rời khỏi tôi. “Kisumi, lấy bánh ra đi.” Cô cúi xuống làm việc, hai má đỏ rực như trang phục của mình.
“…Arisaka-san, cậu thật sự không muốn về nhà tối nay à?” Asaki-san chọc thêm.
“C-Các cậu nghe được bao nhiêu rồi hả?!”
Yorka gần như phát nổ vì xấu hổ.
“Cliché” (phát âm: /kliˈʃeɪ/) là một từ tiếng Pháp được dùng trong tiếng Anh, nghĩa là “rập khuôn”, “sáo mòn”, hay lặp lại