“Đúng là kiểu Sena, kết thúc trong tình huống nam nữ tắm chung thế này.”
“Không biết Sumi may hay xui nữa, kiểu gì cũng gặp rắc rối.”
“Asa-senpai rõ ràng không chịu được nhiệt mà vẫn cố xuống tắm, rồi ngất trong bồn vì sốc nhiệt. Có chắc đây chỉ là trùng hợp không?”
“Trước mắt, Hasekura-san hồi phục lại là mừng rồi. Nhưng mà…”
Những lời của Nanamura, Miyachi, Sayu và cô Kanzaki thật khó nghe. Tôi băn khoăn không biết nên đáp thế nào.
“Ít ra thì mọi chuyện cũng không nghiêm trọng. Cứ coi như trong rủi có may đi. Nhưng mà này, Sumi, em bất cẩn thật đấy. Ngủ quên trong cái góc khuất sau mấy tảng đá, lại còn quên khóa cửa nữa chứ. Em đùa chị à?”
Aria-san kéo tai tôi.
“Em xin lỗi. Thành thật đấy. Nếu Aria-san không đến kịp lúc, em chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.”
“Nhưng Hasekura-san lại tự ý xuống tắm trong bộ đồ bơi, nên cũng là do cô ấy tự chuốc lấy thôi. Cứ coi như chúng ta được cứu nhờ một chuỗi trùng hợp may mắn đi.”
Tôi thật sự thấy biết ơn Aria-san. Lại một lần nữa, cô ấy đã cứu tôi.
Sau khi Asaki-san bị sốc nhiệt trong bồn tắm, tôi cố dìu cô ấy ra phòng thay đồ một mình. Nhưng tôi hoàn toàn không biết nên sơ cứu thế nào. Đúng lúc đó Aria-san, người cũng đến khu tắm ngoài trời, xuất hiện.
Asaki-san nằm ngất trên sàn trong bộ đồ bơi, còn tôi thì gần như trần trụi, chạy vòng vòng trong hoảng loạn. Dù khá bất ngờ, Aria-san không chọc ghẹo như thường. Cô ấy nhanh chóng nắm được tình hình và xử lý rất đúng cách. Giờ Asaki-san đã được nghỉ trong phòng.
Sự việc lần này khiến tôi nhớ đến vụ tin đồn tôi và Yorka từng qua đêm cùng nhau. Một lần nữa, Aria-san lại là người giải vây cho tôi.
Từ sáng sớm, cả Câu lạc bộ Sena đã náo loạn khi nghe tin về Asaki-san. Nhờ Aria-san đứng ra xác nhận, chẳng ai nghi ngờ rằng tôi và Asaki-san cố tình gặp nhau trong bồn tắm.
Tuy vậy, vẫn có một bầu không khí căng thẳng mà tôi không sao xua đi được. Chính Yorka là người phá tan điều đó.
“Kisumi sẽ không bịa ra câu chuyện nào khiến bản thân bị nghi ngờ. Nếu cậu ấy muốn nói dối, đã thêm mắm dặm muối hoặc giấu bớt chi tiết rồi. Dù nghe có vẻ đáng ngờ, tờ tin lời cậu ấy là thật.”
Sau câu tuyên bố ngắn gọn “Tớ đói rồi, ăn sáng đi,” cuộc nói chuyện cũng chấm dứt.
Nhưng suốt bữa ăn, Yorka im lặng. Cô ấy tránh nhìn tôi, mãi đến khi ăn xong mới khẽ nói, “Đi với tớ.”
Chúng tôi rời biệt thự, đi ra bãi biển. Ở đó chỉ có vài người. Cả hai xuống gần mép nước, nhìn ra biển buổi sớm. Một lúc sau, Yorka bất chợt ngồi xuống sát mép sóng.
“Ngồi chỗ đó sẽ bị ướt mất, Yorka.”
“Nếu tớ mặc đồ bơi, cậu sẽ không nói thế đâu.”
“…”
“Còn chuyện mặc đồ bơi trong bồn tắm là sao hả?”
Mái tóc thường ngày được tết gọn gàng của Yorka giờ buông xõa, khẽ lay động trong làn gió biển. Nếu một con sóng lớn ập đến, chắc chắn cả tóc lẫn áo cô ấy sẽ bị ướt.
“Về chuyện sáng nay…”
“Không có gì xảy ra, đúng chứ?”
“Ừ.”
“Tớ không nghi ngờ cậu. Tớ biết cậu không phải kiểu người dễ bị dao động, và việc cậu phải bế Hasekura-san cũng là điều dễ hiểu. Tớ còn tin cả lời chị tớ nữa. Nhưng mà…”
Yorka đứng dậy, quay người lại. Trong mắt cô, những giọt lệ đã bắt đầu dâng lên.
“Không thể nào tớ không thấy bất an được!”

Những lời ấy, như được thốt ra trong nghẹn ngào, nặng nề đè lên lòng tôi.
“Tớ xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi đâu, Kisumi, chuyện này đâu phải lỗi của cậu.”
Nước mắt cứ thế tuôn ra từ đôi mắt Yorka. Cô đá mạnh vào những con sóng vỗ quanh chân mình, chẳng bận tâm quần áo bị ướt.
“Chỉ cần có Kisumi, tớ đã thấy hạnh phúc rồi. Kết thêm bạn mới cũng vui lắm. Nhưng cứ mỗi lần có thêm người, tớ lại thấy lo. Dù biết là không sao, tớ vẫn không kìm được cảm giác bất an! Tớ ghét bản thân vì đã hoài nghi cậu!”
Yorka liên tục đá nước, như thể đang trút giận vào nỗi ghen tuông trong lòng.
Chúng tôi vốn có thể yên ổn là một cặp đôi chỉ gặp nhau trong phòng mỹ thuật cho đến khi tốt nghiệp. Thế nhưng, chính Sena Kisumi lại là người đưa Arisaka Yorka bước ra thế giới bằng cách công khai mối quan hệ của chúng tôi trước bạn bè cùng lớp.
Dù tự nhận mình là “cây cầu”, tôi lại chẳng làm tròn vai trò đó, khiến Yorka vẫn thấy bất an ngay cả trong vòng bạn bè nhỏ bé của chúng tôi.
“Tớ thấy bực vì bản thân quá yếu đuối.”
Yorka lau nước mắt, ngước nhìn bầu trời. Bàn chân cô chìm trong làn nước biển, váy và chân đều đã ướt sũng.
“Này, Kisumi, tớ muốn trưởng thành hơn. Tớ muốn đủ mạnh để bảo vệ người mình yêu.”
“Vậy còn tớ... tớ có bảo vệ được cậukhông, Yorka?”
“Nhờ có cậu, tớ mới có một mùa hè tuyệt vời thế này!”
Yorka mỉm cười. Có lẽ những giọt nước mắt khi nãy là vì cô giận chính mình.
“Cảm ơn cậu. Nghe vậy tớ vui lắm.”
“Ừ. Và rồi một ngày nào đó, tớ cũng muốn có thể bảo vệ Kisumi.”
Tôi đá bay đôi dép, lao về phía Yorka đang đứng giữa làn nước.
“Kisumi, dừng lại! Cậu định làm gì thế?”
Tôi khựng lại, như thể bị ai giữ lại giữa chừng.
“Tớ chỉ hơi xúc động, nghĩ rằng nếu ôm nhau một cái thì có thể hòa giải được. Cả chuyến đi này chúng ta vẫn chưa ôm nhau như thường lệ mà.”
“Chỉ ôm thôi thì chưa đủ. Hôm nay phải bế công chúa mới được.”
“Ờ… ờm, đột ngột thật đấy.”
Tôi cố hiểu ý cô khi cô đặc biệt nhấn mạnh đến “bế công chúa”.
“Cậu bế Hasekura-san sáng nay rồi còn gì? Nhưng mà như thế không tính là bế công chúa đâu. Tớ thì chưa từng được bế kiểu đó bao giờ.” Cô bạn gái khẽ chu môi.
Từ giận dỗi, khóc lóc, rồi lại cười và phụng phịu — cảm xúc của Yorka thay đổi liên tục, khiến tôi chẳng kịp theo. Những điều mà trước kia Arisaka Yorka chẳng bao giờ thể hiện, giờ lại trở nên tự nhiên đến lạ. Vừa đáng yêu, vừa quý giá.
“Giờ công chúa thấy hài lòng chưa?”
Tôi đứng vững giữa mặt nước, bế Yorka lên trong vòng tay.
“Cũng tạm, nhưng vẫn hơi thiếu.”
Dù nói cứng miệng, Yorka lại rụt người lại, có chút ngượng ngùng trong tư thế ấy.
“Vậy tôi phải làm gì nữa đây?”
“Đứng yên đó, Kisumi.” Trong mắt cô ánh lên một tia tinh nghịch.
“Cậu lại định làm gì thế?”
“Sự trừng phạt của thần linh đây!”
Không kịp để tôi phản ứng, Yorka vòng tay qua cổ tôi, kéo mạnh khiến tôi mất thăng bằng.
“Khoan đã—! Này, đừng—!”
Tôi cố gắng giữ vững chân, nhưng vô ích. Cả hai đổ nhào xuống biển, nước tung tóe, sóng vỗ lên người lạnh buốt. Tất nhiên, chúng tôi ướt từ đầu đến chân.
Khi tôi chống tay ngồi dậy khỏi mặt nước, Yorka đang cười nghiêng ngả. Tiếng cười lanh lảnh của cô khiến mọi bực dọc trong tôi tan biến.
“Làm liều thật đấy. Cậu có sao không?”
“Ngay cả lúc thế này mà cậu vẫn lo cho tớ trước. Kisumi, cậu tốt quá.”
“Đây là trừng phạt à? Giờ thì cả đồ lót cũng ướt hết rồi.”
“Về tắm chung trong bồn tắm nam nữ cho ấm nhé.”
“Nghe cũng ổn đấy. Nhưng lần này thì không mặc đồ bơi đâu.”
“Đừng có mà tự mãn quá, đồ biến thái!” Yorka hất nước vào người tôi.
Chúng tôi cứ thế nô đùa giữa biển cho đến khi cả hai mệt lả.
