I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hành Trình Cùng Em

(Hoàn thành)

Hành Trình Cùng Em

Ren Kujo

Liệu một tình yêu thuần khiết và chân thành có đủ sức chữa lành hai tâm hồn đang tổn thương? Hành trình của họ sẽ đi về đâu...?

205 506

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

(Đang ra)

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

小v希

"Cái tên Long Kỵ Sĩ đến thú cưỡi còn chẳng có như ngươi thì kiêu ngạo cái gì chứ!"

0 1

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

921 6855

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

372 12426

Tập 04 LN ( Đã hoàn thành ) - Chương 10.3 Cám dỗ của mùa hè

Tôi choàng tỉnh sau giấc ngủ chập chờn vào buổi sáng sớm.

Đêm qua, sau khi trở về từ cửa hàng tiện lợi, cả nhóm tụ tập trong phòng khách để chơi bài và các trò chơi khác. Hai người lớn rút lui giữa chừng, để mặc bọn tôi chơi đến tận hơn hai giờ sáng. Kiệt sức, ai nấy đều lăn ra ngủ tại chỗ.

Tôi bật dậy vì cảm thấy có vật gì đó đè mạnh lên bụng. Khi mở mắt, tôi thấy chân của Nanamura đang vắt ngang người mình. Tôi đẩy chân cậu ta ra rồi đứng dậy. Mọi người vẫn đang ngủ say.

Nhìn vào điện thoại, mới chỉ năm giờ sáng. Tôi định chợp thêm một lát, nhưng rồi đổi ý — đây là cơ hội hoàn hảo để tắm suối nước nóng buổi sáng, khi không có ai.

“À… thật tuyệt. Một bồn tắm lộ thiên sang chảnh giữa buổi sáng thế này.”

Tôi thả mình vào làn nước nóng, tận hưởng không khí trong lành của buổi sớm.

“Đúng là cuộc sống.”

Không có ai xung quanh, tôi bơi đùa như một đứa trẻ. Sau khi vòng quanh bồn tắm rộng và khám phá từng góc, tôi duỗi người ở một chỗ khuất phía sau khối đá gần lối vào.

Cơn mệt vì thức khuya và ngủ trên sàn bắt đầu kéo đến. Tôi lim dim nhìn màn hơi nước bốc lên, mí mắt nặng dần.

Mọi thứ dần trôi xa khỏi nhận thức. Không biết đã bao lâu, chỉ biết rằng khi tôi sắp chìm hẳn vào cơn buồn ngủ thì—

“Ngủ trong bồn tắm là dễ bị cảm lắm đó.”

Một giọng con gái khẽ vang bên tai. Ảo giác sao?

“Mmm…”

Tôi biết rõ mình nên tỉnh dậy, nhưng lại chẳng buồn mở mắt.

“Này… cậu ngủ à?”

Sức nóng của nước khiến ý thức tôi tan chảy, mắc kẹt giữa ranh giới mơ và thực.

“Kisumi-kun?”

Tôi nghe thấy một giọng nữ gọi tên mình. Nếu đây là mơ, thì chắc chẳng sao dù là tắm chung. Hẳn là Yorka. Đã cùng đi du lịch mà tôi vẫn còn mơ thấy cô ấy — rốt cuộc tôi yêu cô ấy đến mức nào vậy?

“Cậu đúng là dễ để tiếp cận thật,” giọng nói ấy khẽ vang, pha chút trêu chọc.

“…Hả?”

Nước khẽ dao động, và tôi cảm nhận được làn da ai đó chạm nhẹ vào cánh tay mình. Rồi có thứ gì đó tựa vào người tôi.

Ngay cả trong mơ, cảm giác và sức nặng đó cũng thật đến lạ thường.

“Cậu vẫn chưa chịu dậy à? Giỏi thật đấy.”

“…Hửm?”

Tôi lừ đừ quay đầu sang bên cạnh.

Ngồi ở đó không phải Yorka, mà là Asaki-san.

“Chào buổi sáng, cậu bé ngái ngủ,” cô nói với nụ cười rạng rỡ, mái tóc búi gọn gàng để phù hợp khi tắm.

“Gì… cái gì cơ!?”

Cơn buồn ngủ tan biến tức thì, tôi bật dậy trong hoảng hốt.

“Này, cậu làm nước bắn hết lên mặt tớ rồi đó!”

“C- Cái gì!?”

“Nếu cậu đứng lên, tớ sẽ thấy hết đấy.”

Asaki-san quấn khăn quanh người, còn tôi thì hoàn toàn trần truồng. Tôi vội vàng ngồi thụp xuống nước, quay lưng lại phía cô.

“Sao cậu lại ở đây!?”

“Tớ thức dậy và muốn tắm sớm một chút. Nghĩ rằng nếu chẳng có ai thì mình có thể bơi thoải mái. Nhưng khi đến chỗ khuất sau tảng đá này, tớ thấy cậu đang ngủ, nên nghĩ là… tiện thì nói chuyện luôn vậy.”

Giọng điệu gì mà bình thản thế chứ!?

“Nhưng mà— cậu không thể tùy tiện vào khi trong đó có con trai được! Sao lại đến đây!?”

Bình thường, nếu là người khác thì chắc đã bỏ chạy ngay rồi.

“Cửa phòng thay đồ không khóa, nên tớ tưởng không có ai.”

Chết thật, chắc lúc nửa mê nửa tỉnh tôi quên mất không khóa. Lỗi hoàn toàn ở tôi.

“Nhưng mà thấy tớ rồi, cậu vẫn có thể quay ra mà!”

“Coi như tắm chung đi. Tớ có quấn khăn, đâu phạm luật gì đâu, đúng không?”

“Không phải vấn đề ở chỗ luật lệ! Cậu đang nghĩ cái gì vậy hả!?”

“Cuộc gặp gỡ giữa hai người không mảnh vải che thân, nghe cũng thú vị mà,” Asaki-san mỉm cười tinh nghịch.

“Không, không, không đời nào!”

Một nam sinh trần truồng mắc kẹt trong bồn tắm với bạn cùng lớp chỉ quấn mỗi khăn. Cái tình huống vừa hồi hộp vừa xấu hổ này là thế nào đây!? Tôi hoàn toàn rối loạn.

Làm ơn, cho tôi tỉnh khỏi giấc mơ này được không!?

“Dù sao thì, tớ ra ngay đây.”

Tôi cố di chuyển trong nước, tránh ánh mắt của Asaki-san, định đi thẳng đến phòng thay đồ.

“Nhưng mà bồn tắm lộ thiên thế này đẹp lắm mà. Ở lại tận hưởng chút nữa đi.”

Một cảm giác mềm mại chạm vào lưng khiến tôi khựng lại.

“—Asaki-san?”

Bàn tay ấm áp của cô đặt lên vai tôi, giữ chặt không cho cử động.

“Vai cậu rộng thật, tay cũng rắn chắc. Đúng là con trai, khác hẳn với con gái.”

“Ơ, Asaki-san!?”

“Làm ơn. Cho tớ một chút thôi.”

“Ít nhất cũng lùi ra một chút đi.”

“Nếu tớ lùi ra, cậu sẽ bỏ chạy, đúng không?”

“Nhưng cậu liều lĩnh quá rồi đó!”

Tình huống này thật sự nguy hiểm. Tôi hoàn toàn không biết phải làm sao.

“Nếu tớ không làm thế này, chúng ta sẽ chẳng thể nói chuyện nghiêm túc được.”

“Chuyện nghiêm túc gì mà phải trần truồng mới nói được hả!?”

“Có những điều tớ không thể nói trước mặt mọi người.”

“Cậu định nói chuyện gì cơ chứ!?”

“Kisumi-kun, cậu… lớn thật.”

“Hả!?”

“Ý tớ là, giọng của cậu ấy.”

Tôi chết lặng.

“Nếu cậu nói to nữa, mọi người sẽ thức dậy mất.”

Tệ rồi. Thật sự rất tệ.

Một thằng con trai đã có bạn gái mà lại ở trong bồn tắm lộ thiên cùng một cô gái khác. Nếu ai nhìn thấy cảnh này, xong đời. Dù có biện minh kiểu gì cũng chẳng thể thuyết phục nổi ai.

Tin đồn kiểu như “Lớp trưởng dâm đãng tắm chung với người khác ngoài bạn gái” chắc chắn sẽ lan khắp trường. Đây không còn là một sự cố nho nhỏ của chuyến đi mùa hè nữa, mà là đòn chí mạng — không chỉ với kỳ nghỉ, mà với cả cuộc đời học sinh của tôi.

Tôi phải tránh điều đó bằng mọi giá. Cám dỗ của mùa hè không chỉ nằm trong lòng người.

Phải làm sao đây? Hướng nào mới là đúng?

Tôi lục tung bộ não đang sôi sục để tìm lối thoát:

A. Thuyết phục Asaki-san — không thể, lý trí chẳng có tác dụng lúc này.

B. Tìm cơ hội chuồn ra — quá rủi ro, để lại Asaki-san thì quá khó lường.

C. Chấp nhận cám dỗ của con quỷ mùa hè — loại ngay, như thế là phản bội thật sự.

D. Phớt lờ lý trí và lao theo bản năng — điên à!? Như vậy là phạm tội mất!

Lý trí của tôi sắp quá tải, chẳng thể nghĩ rõ ràng được nữa.

Khi tôi vẫn còn đang rối bời, cơ thể Asaki-san vẫn áp sát vào tôi. Tôi không dám cử động mạnh. Hơi nước nóng khiến đầu óc quay cuồng, tim đập dữ dội như sắp nổ tung trong lồng ngực.

“Dù sao thì… thế này không ổn chút nào.”

“Vậy, thế nào mới gọi là ổn?”

“Không phải chuyện đúng hay sai. Mà tình huống này—nó vốn dĩ đã sai rồi!” Tôi cầu mong cô hiểu được.

“Này, Kisumi-kun, cậu ghét tớ à?”

“Không đời nào,” tôi buột miệng đáp ngay.

“Hôm ở buổi tiệc nướng, tớ có nói rồi, đúng không? ‘Tớ sẽ không làm gì khiến người ta ghét mình, nhưng tớ cũng không từ bỏ tình cảm đơn phương này.’ Thế nên, nếu cậu nói ‘không đời nào’, vậy là ổn cả rồi.”

“Đó là ngụy biện!”

Tôi cảm thấy sức nặng đè mạnh hơn lên lưng. Asaki-san khẽ tựa đầu lên vai tôi.

Cảm giác mềm mại truyền qua lớp khăn thật tàn nhẫn. Chúng tôi còn chẳng phải là một cặp, vậy mà khoảng cách này… có được phép không?

“Vậy cậu có thích tớ không?”

“Giờ không phải lúc để hỏi câu đó.”

Tôi bị mắc kẹt — cả về lời nói lẫn thân thể, hoàn toàn không thể phản kháng.

“Cậu biết không, vốn dĩ tớ chẳng đặt nặng chuyện tình cảm. Nhưng rồi… tớ gặp một người khiến tớ muốn đảo lộn mọi ưu tiên của mình.”

“Điều đó có tốt cho cậu không?”

“Ừ. Có người mình thích khiến mỗi ngày đều trở nên vui hơn.”

“Dù hai người không hẹn hò à?”

“…Tớ có đang quá bám không? Hay là khiến cậu thấy phiền?”

“Không đâu. Tớ hiểu cảm giác không thể ngừng thích một ai đó mà.”

Đôi khi cảm xúc nằm ngoài tầm kiểm soát. Càng yêu sâu đậm, càng khó lòng buông bỏ.

“Cảm ơn. Nghe cậu nói vậy, tớ thấy nhẹ lòng hơn một chút.”

Hơi thở của Asaki-san bắt đầu gấp gáp hơn.

“Chỉ một chút thôi à?”

“Tớ bực lắm. Thật bất công… Chỉ vì người mình thích đã có người khác, lẽ nào cảm xúc của tớ phải chấm dứt luôn sao? Có công bằng không khi tình cảm của mình lại bị quyết định bởi hoàn cảnh của người khác?”

“Asaki-san, chuyện đó—”

“Chẳng phải vẫn ổn nếu tớ cứ giữ nó trong lòng, dù chỉ là đơn phương sao?”

Những lời cô nói nặng trĩu, bóp nghẹt tim tôi.

Thật ra, giữa “yêu một người” và “xích lại gần họ” là hai chuyện hoàn toàn khác. Không có quy định nào buộc người đang yêu phải giữ khoảng cách, nhưng đó là một sự ngầm hiểu mà ai cũng nên tuân theo.

Asaki-san đang cố gắng tuân thủ điều đó. Và càng nghiêm túc với tình cảm của mình, cô càng phải chịu đựng nỗi đau ấy sâu sắc hơn.

“Này, Kisumi-kun…”

Giọng cô khẽ yếu dần, bàn tay cũng rời khỏi vai tôi.

“Mỗi lần đi chơi cùng mọi người trong câu lạc bộ Sena, tớ lại nghĩ… Asaki-san, cậu xinh đẹp, được nhiều người quý, nói chuyện dễ chịu. Ở cạnh cậu lúc nào cũng vui và thoải mái. Nhưng, Asaki-san… tớ—”

Trước khi tôi kịp nói hết câu, cơ thể Asaki-san bỗng trượt khỏi lưng tôi. Theo phản xạ, tôi quay lại và đỡ lấy cô.

Chiếc khăn quấn quanh người cô bung ra.

“…Hóa ra cậu mặc đồ bơi à.”

Bên dưới lớp khăn, Asaki-san đang mặc bộ đồ tắm sọc đỏ trắng. Hai quai trong suốt trên vai khiến tôi chẳng hề nhận ra khi mới tỉnh dậy.

Toàn thân cô đỏ bừng, mồ hôi đọng trên trán — rõ ràng là bị cảm nắng. Tôi nhớ cô từng nói mình không chịu nóng tốt. Hẳn là đã cố quá sức rồi.

“Asaki-san! Tỉnh lại đi! Này!”

“Ư… ừm…”

Gọi mấy lần mà cô chỉ đáp lại yếu ớt.

“Tệ rồi, tình hình nghiêm trọng thật!”

Đây là một kiểu khẩn cấp hoàn toàn khác lúc trước. Không còn thời gian để lưỡng lự.

Tôi vớ lấy chiếc khăn đang trôi trong nước, quấn quanh eo Asaki-san.

“Xin lỗi nhé, Asaki-san.”

Tôi bế cô lên, lao nhanh về phía phòng thay đồ.