“Chị vẫn muốn ngồi ngoài này à?”
“Hử, không ngờ lại là em lên tiếng gọi chị đấy.”
Arisaka Aria ngồi một mình trước đống lửa trại đang nổ tí tách, tay cầm lon nước uống, thì Hasekura Asaki chậm rãi bước đến.
“Em ngồi cùng được chứ?”
“Nếu định nói chuyện thì tự nhiên.”
Asaki nhẹ nhàng ngồi xổm cạnh ghế của Aria.
Trong đêm tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng lửa cháy lép bép, tiếng côn trùng rả rích và tiếng lá xào xạc trong gió. Trên cao, bầu trời rải đầy sao, nhiều hơn hẳn những gì họ từng thấy ở Tokyo.
“Cuộc cãi nhau lúc nãy khá thú vị đấy.”
“Thì chị cười suốt mà.”
“Thì cũng buồn cười khi thấy em vẫn muốn đấu với Yor-chan như vậy.”
“Nhớ rằng người làm lộ cảm xúc của em ở căng-tin chính là chị.”
“Rõ ràng quá còn gì. Trông em như sắp vỡ ra đến nơi.”
“Cũng nhờ chuyện đó mà em buộc phải đối mặt với cảm xúc của mình. Nhưng em vẫn không muốn bị phơi bày một cách tùy tiện như thế.”
“Thế mà cuối cùng em lại công khai nói ra chuyện tình đơn phương của mình trước mặt mọi người.”
“ Hành động này ngu ngốc lắm à?”
“Em nghĩ giữa hai người đó còn chỗ trống cho mình sao?” Giọng Aria trở nên lạnh lẽo.
“Nếu Kisumi-kun chỉ có một mình thì sao?”
“Ngây thơ quá. Em chỉ nhìn em ấy như một chàng trai thôi. Sumi-kun đúng là người tốt, luôn cố không làm ai tổn thương, nhưng nếu bị dồn đến đường cùng, em ấy vẫn sẽ đưa ra quyết định.”
Niềm tin chắc chắn trong giọng Aria được ánh lửa bập bùng hắt sáng trên khuôn mặt cô.
“Có vẻ chị hiểu rõ Kisumi-kun nhỉ.”
“Dù gì thì em ấy cũng từng là học trò dễ thương của chị.”
“Cảm giác thế nào khi học trò cũ giờ lại hẹn hò với em gái mình?”
“Câu hỏi đó có ý gì vậy? Rm đúng là khéo moi chuyện thật, Hasekura-san.” Aria liếc về phía Asaki.
“Chỉ là tò mò thôi. Em là con một nên chẳng hiểu cảm giác có anh chị em ra sao cả.”
“Tùy từng gia đình thôi. Có nhà thân thiết, có nhà chẳng mấy khi nói chuyện.” Aria nhún vai hờ hững.
“Còn nhà Arisaka thì sao?”
“Cũng tương tự. Khác biệt duy nhất là Yor-chan có chị làm chị gái, còn chị thì không. Chị sinh trước, còn em ấy lại cùng khối với Sumi-kun. Chỉ vậy thôi,” Aria đáp qua loa.
“Nhưng người gặp Kisumi-kun trước lại là chị.”
“Thì sao nào?”
“Em nghĩ tình yêu là chuyện của sự hòa hợp và thời điểm. Nếu cuộc gặp của hai người khác đi, có lẽ tương lai cũng đã khác.”
“Nghe giọng em nói cứ như thể giữa chị và Sumi-kun rất hợp vậy.”
“Ít nhất cũng chẳng kém gì em gái chị.”
“Đừng nói những chuyện như thế một cách bừabãi.” Aria khẽ nhìn xuống ngón út của mình. “Chị và Sumi-kun đã có một lời hứa.”
“Lời hứa à?”
“Ừ. Ngoéo tay ấy. Sumi-kun bảo chị đừng làm xáo trộn mối quan hệ giữa mọi người.”
“Dù việc phá vỡ nó có thể khiến mọi thứ thay đổi sao?” Giọng Asaki khẽ dụ dỗ, như tiếng thì thầm của quỷ.
“Không thể đâu. Vì Sumi-kun chính là người gắn kết tất cả. Em ấy rất giỏi trong việc nhặt lại những mảnh vỡ. Quả nhiên Shizuru-chan thật có con mắt nhìn người.”
“Chị thành thật hơn trước nhiều rồi,” Asaki nói, giọng lộ rõ chút thất vọng khi nhìn vào ngọn lửa.
“Chị sẽ nói cho em biết vì sao em thấy chị đáng ghét.”
“Không phải chỉ vì em ghét chị à?”
Aria lờ đi câu châm chọc ấy và tiếp lời: “Vì chúng ta giống nhau.”
“Chị chẳng thấy mình giống vị cựu chủ tịch hội học sinh huyền thoại nào cả.”
“Em rất giỏi quan sát và hành động dựa vào tính cách người khác. Em luôn suy nghĩ trước khi làm, nên hiếm khi mắc lỗi. Nhưng khi gặp chuyện bất ngờ, em lại dễ bị dao động theo nhiều cách.”
“Em biết.”
Giọng Aria vang lên như thể cô đã chứng kiến cảnh Asaki tỏ tình với Sena Kisumi và Yorka lao đến trong cơn xúc động. Asaki phải thừa nhận rằng Aria nhìn thấu người khác thật chuẩn.
“Nhưng tình yêu thì chẳng theo lý trí. Cảm xúc đến trước, lý do đến sau. Dù cố quên đến mấy, em cũng không thể kìm được. Thế nên em chấp nhận cả nỗi đau, chỉ để được ở bên cạnh cậu ấy.”
Dù cố giữ vẻ điềm tĩnh, Asaki vẫn bị Aria nhìn thấu lớp vỏ giả vờ bình thản ấy.
“Giữ khoảng cách vừa đủ — không quá gần, cũng chẳng quá xa. Cũng đâu có gì tệ. Sumi-kun vẫn đối xử tốt với em, và nhờ sự linh hoạt của mình, em có thể giữ được mối quan hệ dễ chịu đó. Đến lúc nào đó, em sẽ tự gỡ bỏ cảm xúc như những cô gái khác. Nhưng giờ thì em vẫn chưa từ bỏ. Nhìn hai người họ trong tình trạng này hẳn là đau lắm.”
“Không ngờ em lại bị chị của tình địch thương hại.”
“Chị đâu có thương hại. Thật ra chị chẳng quan tâm lắm.”
“Thế sao?”
Giọng Asaki có chút run, như thể bị chạm vào vết thương chưa lành.
Nếu tình yêu có thể giải thích bằng lý trí, hẳn sẽ dễ dàng hơn nhiều. Cô chỉ cần tìm một mối tình mới, tạo nên vài kỷ niệm thanh xuân hợp thời. Về mặt lý thuyết, Asaki hiểu rõ điều đó.
“—Nhưng biết làm sao được, đúng không? Khi người mình thích đã có người yêu, mà lý do khiến mình rung động lại chính là sự thủy chung của họ, thì chỉ còn cách yêu hết lòng cho đến khi tự mình mệt mỏi.” Asaki nói với vẻ thản nhiên, khiến Aria lần này mới thật sự bất ngờ.
“Sự lạc quan đó ở đâu ra vậy?”
“Trong tình yêu không có tuyệt đối, cũng chẳng có ‘nếu như’.”
Một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo những tàn lửa bay lên trời. Asaki chợt nhớ đến những cây pháo hoa họ đã chơi vào cuối lễ hội mùa hè.
Khi ấy, ngọn lửa của Yorka là ngọn duy nhất cháy đến cuối cùng. Asaki từng thấy bất mãn, tự hỏi sao mình chẳng thắng nổi trong cả một trò chơi nhỏ bé.
Nhưng kết quả thắng thua chỉ là chuyện may rủi. Cô không định khuất phục trước sự bất định đó. Vẫn còn nhiều điều cô có thể làm được.
“Chị có nghĩ em đang tin vào một thứ ngu ngốc không?” Asaki hỏi sau một khoảng lặng, đôi mắt phản chiếu ánh lửa đang cháy rực.
“Chị thật sự khâm phục sự thực tế của em,” Aria đáp.
“Dù tình cảm giữa Arisaka-san và Kisumi-kun có thể dẫn đến một happy ending, thì tình yêu của em vẫn chưa kết thúc. Biết đâu phía sau này còn có những diễn biến bất ngờ đang chờ.”
“Họ đang hướng đến điều vượt qua cả một happy ending đấy.”
“Còn việc họ có đến được đó hay không lại là chuyện khác. Dù sao chúng ta cũng chỉ là học sinh cao trung,” Asaki vẫn giữ cho mình cái nhìn thực tế về tình yêu.
“Em đúng là khôn khéo thật.”
“Em chỉ đang làm điều mình muốn. Em biết rõ khả năng lớn là tình cảm này rồi sẽ phai nhạt. Nhưng chừng nào cảm xúc bây giờ của em còn là thật, em sẽ không buông tay chỉ để làm hài lòng người khác.”
“Không buông bỏ tình yêu à? Nghe mạnh mẽ đấy.”
Ngọn lửa trại lay động trong gió, đổi hình dáng liên tục, nhưng dù vậy vẫn không chịu tắt chỉ bởi vài cơn gió thoảng qua.
“Chị bắt đầu thấy nể em rồi, Hasekura-san.”
“Thật sao?” Asaki hơi bất ngờ khi Aria bất chợt gọi tên mình.
Arisaka Aria vốn là người mà Asaki thấy khó gần nhất, thuộc về một thế giới khác hẳn với mình. Chính vì vậy, Asaki mới nghĩ rằng trò chuyện dăm câu với cô bên ánh lửa cũng chẳng sao — chỉ là tìm chỗ xả một chút tâm sự.
Asaki chỉ định nói cho chính mình nghe, nhưng rồi cô nhận ra mình đã buột miệng nói nhiều hơn dự tính.
“Dốc hết lòng cho điều mình muốn, chỉ để thỏa mãn bản thân — đó mới là sống hết mình trong tuổi trẻ.”
“Sau khi bỏ lại bộ đồng phục học sinh, chẳng lẽ người ta không thể sống như thế nữa sao?”
“Khi lớn lên, có những thứ không thể dễ dàng phá bỏ được.”
“Nghe gò bó thật,” Asaki nói khi đứng dậy.
“Đúng vậy.”
Aria uống cạn lon bia còn lại trong tay chỉ bằng một hơi. Nó đã nguội.
“Chị nên uống ít lại thì hơn. Em về biệt thự trước đây.”
Tiếng bước chân Asaki khi quay lại đã nhẹ hơn lúc cô đến.
“Đừng ngốc thế. Chị không thể sống nổi trong chuyến đi này nếu không có bia đâu.”
Aria bất giác lại nhìn xuống ngón út của mình.
