Sau khi dọn dẹp xong buổi tiệc nướng, mọi người tản ra tận hưởng khoảng thời gian tự do của riêng mình.
Một số tụ tập quanh đống lửa bên ngoài, vài người khác ngâm mình trong suối nước nóng, còn lại trở về phòng nghỉ ngơi. Yorka và tôi cùng đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó để mua thêm vài món. Có vẻ như mọi người cố ý tạo cơ hội cho chúng tôi được ở riêng với nhau.
Chúng tôi bước trên con đường ven biển mờ tối, chỉ được soi sáng bởi vài cột đèn lác đác. Câu chuyện chẳng mấy chốc lại quay về buổi trò chuyện với Asaki-san khi nãy. Yorka nắm chặt tay tôi, như muốn xua đi làn gió biển lạnh lẽo.
“Mệt thật đấy, nói chuyện với cậu ấy làm tớ kiệt sức luôn.” Yorka phụng phịu.
“Ai mà chẳng mệt sau kiểu đối thoại như thế. Đừng nghĩ nhiều quá.”
Ngay cả tôi, người gần như không chen nổi vào một câu, vẫn thấy trong lòng nặng trĩu sau khi nghe hết mọi chuyện. Dĩ nhiên, chẳng phải vì ăn quá nhiều thịt.
“Tớ tưởng sau buổi nướng có thể thư giãn, nói chuyện vui vẻ một chút.”
“Vì thế cậu mới chủ động bắt chuyện với cậu ấy à?”
“Cậu còn nhớ việc Sayu-chan tham gia câu lạc bộ trà đạo không? Tớ thấy việc em ấy dám đối mặt với quá khứ thật tuyệt.”
“Đừng khen quá, em ấy sẽ tự mãn mất.”
“Giọng điệu kiểu ‘đàn anh’ với Sayu-chan nghe chẳng hay đâu.”
“Xin lỗi, tớ chỉ muốn cẩn thận một chút.”
Chúng tôi không nên giữ mãi cái mối quan hệ “senpai – kohai” từ thời sơ .Nó từng gây rắc rối rồi. Giờ cả hai đã là học sinh cao trung, và chúng tôi vẫn đang thay đổi từng ngày.
“Thói quen cũ khó bỏ thật.” Yorka khẽ nói, có vẻ thấu hiểu. “Tớ cũng muốn trưởng thành hơn một chút.”
“Tớ ủng hộ cậu.”
“Nếu tớ có thể trưởng thành hơn và bớt khiến cậu phải lo, thì tốt biết mấy.”
“Cậu không cần lo cho tớ. Được người mình yêu tin tưởng và dựa vào cũng vui mà.”
“Tớ hiểu câu lạc bộ Sena đặc biệt thế nào. Dù không muốn gây rắc rối cho mọi người, nhưng đôi khi tớ cảm giác mình chỉ đang gây phiền thêm thôi.”
“Mọi người đều quý cậu, Yorka. Chúng ta nên biết ơn vì có những người bạn tốt như vậy.”
“Họ thật tử tế.”
“Ừ. Là những người bạn khiến tớ tự hào.”
Đó là một đêm hè trong kỳ nghỉ, và tôi suýt nữa đã buông ra một câu nghe thật sến.
“Nhưng mà, bị Hasekura-san đối xử kiểu đó vẫn khiến tớ khó chịu lắm!”
“Nếu đã vạch ra ranh giới, đôi khi chuyện chỉ dừng lại ở đó. Ít nhất giờ cậu cũng biết Asaki-san muốn giữ câu lạc bộ Sena lại.”
“Cho dù chuyện này không liên quan đến cậu, tớ cũng không chắc mình có thể thân với Hasekura-san được.”
Yorka nói với vẻ chùng xuống hiếm thấy, còn tôi thì lại cảm thấy ngược lại.
“Tớ thấy cậu đáng khen vì dám chủ động nói chuyện với Asaki-san đấy.”
“Thật sao?”
“Ừ. Cậu đang trưởng thành đấy, Yorka.”
“Nói nữa đi.”
Yorka khẽ dựa người vào cánh tay tôi. Tôi đưa tay xoa nhẹ đầu cô, Yorka nhắm mắt lại, vẻ mặt yên bình.
“Không cần vội. Kỹ năng giao tiếp có thể rèn giũa từ những trải nghiệm.”
“Ngay cả khi người kia luôn lấn át mình à?”
“Giao tiếp là học cách đối diện với người khác, dù có thân hay không. Nếu cậu có thể tỏ ra hòa hợp được, như vậy là đủ rồi.”
“Chỉ cần giả vờ thôi à?” — Yorka tròn mắt ngạc nhiên.
“Ấn tượng ban đầu tệ, hay từng lỡ lời, cũng chẳng sao cả. Quan trọng là giữ được mối quan hệ. Mất thời gian cũng được, chỉ cần dần dần cải thiện hình ảnh là ổn. Đừng cố đạt điểm tuyệt đối ngay từ đầu.”
“Nhưng cũng có nhiều người khiến người khác thích liền từ lần đầu gặp mà, đúng không?”
Tôi lập tức biết Yorka đang nhắc đến ai.
“Aria-san là ngoại lệ trong các ngoại lệ rồi. Bắt chước người như cô ấy đâu dễ.”
Nghe vậy, Yorka khẽ bật cười. Cô hiểu rõ hơn ai hết những gì mình từng trải qua. Bắt chước người giỏi không sai, nhưng nếu đánh mất bản thân thì lại khác.
“Dù sao đi nữa, Yorka, nhớ lần đầu cậu gặp tớ không? Ấn tượng ban đầu của cậu với tớ còn tệ hơn cả thảm họa. Câu đầu tiên cậu nói với tớ trong phòng chuẩn bị mỹ thuật là ‘Biến đi. Về nhà. Biến khuất mắt tôi’”
Chỉ nhớ lại thôi mà tôi cũng phải bật cười.
Nghĩ lại, thật khó tin là từ khởi đầu kiểu đó mà hai đứa lại có thể hẹn hò. Nếu nói với tôi của năm ngoái rằng một năm sau sẽ thành đôi với Arisaka Yorka, chắc chắn tôi sẽ cười khẩy và lắc đầu không tin nổi.
Yorka gai góc ngày ấy giờ trở nên như một kỷ niệm đáng nhớ, có sức hút theo một cách rất khác.
“Kisumi, quay lại chủ đề đi, quên chuyện của tớ đi được không!” — Yorka vội ngăn, ánh mắt như cầu xin tôi đổi đề tài.
“Chốt lại thì, điều quan trọng là khiến người khác hiểu được mình. Asaki-san hẳn cũng có những mâu thuẫn riêng trong câu lạc bộ Sena, vậy mà cô ấy vẫn chọn tham gia chuyến đi này. Cậu hiểu ý tớ chứ?”
“Ừ,” Yorka khẽ gật đầu.
“Chúng ta không biết cô ấy đang cố gắng chấp nhận chuyện đó thế nào. Dù câu lạc bộ Sena có tan rã, bọn mình vẫn gặp nhau hằng ngày trên lớp. Đó chính là thử thách của đời học sinh — không chỉ trong tình cảm, mà còn trong việc phải hòa hợp với những người mình thích hay không thích trong cùng một không gian suốt một thời gian dài.”
Yorka im lặng một lúc, rồi nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt như đang ngẫm nghĩ điều gì.
“Trên mặt tớ có gì sao?”
Dù muốn đùa bằng một nụ hôn để “gỡ” nó đi, tôi vẫn kìm lại — ai biết có người nào đang nhìn đâu.
“Nghe cậu nói, trông đúng kiểu lớp trưởng đã suy nghĩ nhiều rồi thấu hiểu mọi thứ ấy. Giờ thì tớ hiểu vì sao Kanzaki-sensei chọn cậu.”
“Không thể mong mọi người đều thân nhau, nhưng nếu ai cũng có thể cư xử hòa nhã một chút, thế là đủ.”
Đó là điều tôi mong muốn, là lý tưởng của riêng tôi — một mối liên kết lỏng lẻo, nơi ai cũng giữ được tự do của mình nhưng vẫn có thể tụ lại khi cần. Nếu có thể duy trì được sự gắn kết thoải mái như thế, nghĩa là tôi đã hoàn thành trách nhiệm của một lớp trưởng.
“Này, Kisumi, cậu luôn nói chuyện khéo như vậy à?”
“Không hề. Hồi còn bé, tớ chỉ biết ‘goo goo gah gah’ thôi.”
“Tớ nghiêm túc đấy.”
“Thật ra là nhờ làm lớp trưởng nhiều đấy. Phải tiếp xúc với những người trước giờ chưa từng nói chuyện, nên dần dần tớ cũng trưởng thành hơn.”
Làm lớp trưởng buộc cậu phải nói chuyện với rất nhiều người — cả những người ít tiếp xúc, những bạn lớp khác, đàn anh, đàn em, thậm chí cả thầy cô không dạy mình. Không phải ai cũng nghe theo, nhưng vẫn phải tìm cách giao tiếp được với tất cả.
“Kisumi, cậu đúng là đã trưởng thành thật. Giỏi lắm.”
“Cứ khen nữa đi.”
“Thật đấy, Kisumi, cậu tuyệt lắm. Bảo sao nhiều cô thích cậu như thế,” Yorka nói với nụ cười pha chút bực bội.
“Tớ dám tỏ tình với Yorka hay xù lông như bây giờ là nhờ rèn luyện gian khổ đấy!”
“Tớ biết. Ừm, có lẽ tớ cũng muốn trở nên giống chị mình hơn.”
“Aria-san nhìn vậy thôi, biết đâu chị ấy cũng có những nỗi lo riêng.”
Với một người bình thường như tôi, việc cố gắng hiểu Aria-san giống như đang cố nắm lấy một đám mây — mơ hồ và bất khả thi.
Nhưng kể từ buổi sáng hôm sau khi chúng tôi ở lại nhà cô Kanzaki, những lời Arisaka Aria nói trong quán cà phê vẫn khiến tôi nhớ mãi, như một cảm xúc chưa thể gọi tên.
