I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hành Trình Cùng Em

(Hoàn thành)

Hành Trình Cùng Em

Ren Kujo

Liệu một tình yêu thuần khiết và chân thành có đủ sức chữa lành hai tâm hồn đang tổn thương? Hành trình của họ sẽ đi về đâu...?

205 506

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

(Đang ra)

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

小v希

"Cái tên Long Kỵ Sĩ đến thú cưỡi còn chẳng có như ngươi thì kiêu ngạo cái gì chứ!"

0 1

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

921 6855

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

372 12426

Tập 04 LN ( Đã hoàn thành ) - Chương 9.3 Nhiệt độ vẫn chẳng giảm

Khi mọi người đã ăn no, mặt trời cũng lặn hẳn. Aria-san nhóm một đống lửa trại, mấy cô gái tụm lại quanh đó, vừa trò chuyện vừa nướng kẹo marshmallow.

Riêng Asaki-san vẫn ngồi ở bàn, chậm rãi nhấp ngụm trà nóng.

“Asaki-san, cậu ăn đủ chưa? Có phải tớ với Nanamura ăn nhiều quá không?”

“Không sao, tớ no rồi. Mùa hè tớ thường ăn ít hơn.”

“Cậu không chịu được nóng à? Giống hồi lễ hội.”

“Chắc hôm nay đi bơi khiến tớ hơi mệt.”

“Ra vậy. Cậư cứ nghỉ ngơi cho thoải mái nhé.”

“Cảm ơn vì đã quan tâm.”

Asaki-san trông yên lặng hơn thường ngày.

Điện thoại cô ấy rung liên tục suốt một lúc, báo hiệu có nhiều tin nhắn gửi đến.

“Cậu cứ kiểm tra đi, không cần ngại đâu.”

“Không cần đâu. Trả lời một cái là lại nhận về cả chục tin nữa.”

“Từ Hanabishi à?”

“Ừ. Từ lúc nghỉ hè bắt đầu là cậu ta cứ nhắn mãi. Tớ chỉ cần gửi một tin là cậu ta trả lời mười, hai mươi tin. Nói chuyện với người không cùng nhịp thế này mệt lắm. Tớ kiệt sức rồi.” Asaki-san thở dài.

Thật bất ngờ khi Hanabishi, người vốn khá thụ động trong chuyện tình cảm, lại chủ động đến mức này. Nếu những gì cậu ta nói ở phòng thể dục là thật, thì có vẻ Hanabishi rất nghiêm túc với Asaki-san.

“Có vẻ chuyện này làm cậu mệt thật.”

“…Thật ra, chỉ cần một lời quan tâm như cậu vừa nói là đủ rồi. Nhưng cậu ta chỉ biết nói về bản thân. Dù tớ có hỏi hay không thì cậu ta vẫn thao thao bất tuyệt.” Giọng Asaki-san thấp đi, chẳng còn chút vẻ dịu dàng thường ngày.

Cũng dễ hiểu thôi—một chàng trai đang yêu thường chỉ muốn nói chuyện mãi với người mình thích, hy vọng qua những lời đó có thể khiến cô gái để tâm đến mình. Nhưng cũng chính vì thích, mà họ lại chẳng biết cách thể hiện ra sao, nên cứ mãi vòng vo, vụng về.

Tôi nhớ lại hồi năm ngoái, khi bắt đầu đến phòng chuẩn bị mỹ thuật để nói chuyện với Yorka. Chỉ đến khi cô ấy chấp nhận lời tỏ tình, tôi mới nhận ra suốt thời gian đó mình đã căng thẳng đến mức nào.

“Cậu có muốn ăn cùng không, Kisumi? Cả Hasekura-san nữa.” Yorka bước lại, tay cầm đĩa bánh quy kẹp marshmallow nướng.

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn đã chuẩn bị mọi thứ, Yorka. Bữa tối ngon lắm.”

“Nhờ Kanzaki-sensei đấy. Cô ấy chỉ chọn toàn nguyên liệu hảo hạng. Dù ngoài mặt trông lạnh lùng, nhưng tớ nghĩ cô ấy cũng đang vui lắm.”

“Thật sao?”

“Chắc chắn luôn. Lúc thái rau trong bếp, cô ấy còn khe khẽ ngân nga.”

Kanzaki-sensei vốn hiếm khi thay đổi biểu cảm, nên tôi không để ý điều đó.

Điện thoại của Asaki-san lại bắt đầu rung liên tục.

“Xin lỗi, ồn thật nhỉ. Tớ để chế độ im lặng nhé.”

“Được nhiều người theo đuổi chắc cũng mệt ha.”

“…Sao thế, Arisaka-san? Cậu ăn nhầm gì à?” Asaki-san dừng tay, nhìn Yorka với ánh mắt nghi ngờ.

“Cơ hội tốt đấy. Tớ nghĩ chúng ta nên hiểu nhau hơn một chút, Hasekura-san. Mối quan hệ của chúng ta bắt đầu không suôn sẻ mà.” Yorka nói thẳng, chủ động mở lời với Asaki-san.

“Cũng đúng. Đã đi chung chuyến này rồi, thì chia sẻ chút suy nghĩ cũng hay.” Tôi đồng tình.

Nếu Yorka và Asaki-san có thể trở nên thân thiết hơn thì thật tốt. Dù gì họ cũng sẽ còn học chung đến hết tháng Ba năm sau. Xóa bỏ hiểu lầm sớm có thể giúp giảm bớt những căng thẳng không cần thiết.

“Dù đã đến tận bãi biển rồi, không biết mai có tuyết rơi không nhỉ.”

“Ít nhất thì trời cũng sẽ bớt nóng.”

“Đúng vậy. Với tư cách là lớp trưởng, có bạn cùng lớp hợp tác thì vẫn dễ chịu hơn. Vậy, cậu muốn nói chuyện gì?” Asaki-san cũng hòa vào cuộc trò chuyện.

Ồ, khởi đầu có vẻ ổn rồi đấy.

Cảm giác như đang chứng kiến một khoảnh khắc lịch sử, tôi không khỏi mong rằng tình bạn giữa hai người sẽ thật sự nảy nở.

“Về phần tớ, kết quả lý tưởng nhất là cậu hoàn toàn rút lui. Nếu không, ít nhất cũng là một thỏa thuận ngừng chiến. Tớ chỉ muốn điều chỉnh vài chi tiết nhỏ thôi.”

“Mong muốn của tớ cũng gần giống thế. Cãi nhau mãi chỉ khiến cả hai mệt mỏi. Nếu có thể dần hợp tác được thì tớ sẵn sàng nhượng bộ.”

Trong khi Yorka giữ vẻ mặt lạnh lùng, Asaki-san lại đáp bằng nụ cười nhẹ khiến ai cũng dễ chịu. Hai người họ đang trò chuyện như thể đang ngồi đối diện nhau trên bàn đàm phán.

“Cảm giác như cuộc thương lượng giữa hai quốc gia thù địch luôn ấy!” Tôi buột miệng xen vào.

“Cũng đúng, nhưng…”

“Kisumi-kun, cậu có thể im lặng một chút không?”

Có vẻ như họ vừa chính thức ngồi vào bàn đàm phán. Cả hai bên đều muốn giành được điều kiện có lợi nhất, đồng thời vẫn đang dò xét đối phương.

Tôi im lặng, vừa nhấm nháp chiếc bánh marshmallow trong tay vừa quan sát.

“Trước hết, cần xác nhận điều này—cậu có ý định rút lui êm đẹp không?”

“Không đời nào.”

“Tớ biết mà. Nếu đổi vị trí, tớ cũng sẽ làm y như thế,” Yorka đáp lại, giọng điềm tĩnh. “Tiếp theo, tớ muốn đảm bảo rằng không có sự khác biệt trong cách hiểu của chúng ta.”

“Cứ nói đi.” Asaki-san trả lời bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng không mất cảnh giác.

“Câu lạc bộ Sena sẽ tiếp tục tồn tại. Cậu có phản đối không, Hasekura-san?”

“Tất nhiên là không. Năm sau đâu phải ai cũng học cùng lớp nữa, mà Sayu-chan còn học khác khối. Tớ nghĩ câu lạc bộ Sena vẫn nên được duy trì.”

“Vậy thì xem như chúng ta thống nhất ở điểm này.”

Không hiểu sao bầu không khí xung quanh lại trở nên nặng nề. Không chỉ vì đêm đã xuống, mà cái lạnh ấy dường như đến từ sự căng thẳng vô hình giữa hai người.

Khi tôi liếc nhìn quanh đống lửa, ánh mắt mọi người như đang nói: “Đừng lôi tôi vào chuyện này.” Ngay cả Kanzaki-sensei cũng tránh nhìn thẳng. Trong khi đó, Aria-san phải cố gắng lắm mới kìm được tiếng cười trước màn “kịch nhỏ” đầy bất ngờ này.

Một lần nữa, chẳng thể trông mong người ngoài cuộc can thiệp. Dù vậy, ít ra lần này cũng không gay gắt như vụ ở căng tin.

“Này, Yorka, Asaki-san. Hai người nói chuyện mãi chưa xong à? Thành thật mà nói, tớ nghĩ nếu hai người chịu hòa thuận hơn chút thì mọi chuyện khác cũng tự khắc ổn thôi,” tôi xen vào thẳng thắn.

Nếu họ cứ tranh cãi mỗi khi gặp nhau, chắc ai quanh họ cũng mệt mỏi mất.

“Kisumi, đừng hiểu lầm. Nếu chỉ là chuyện thích hay ghét, thì bọn tớ đã có thể bỏ qua cho nhau rồi. Nhưng vì có sự tôn trọng, nên mọi thứ mới rắc rối như vậy.”

“Nếu đã tôn trọng nhau thì thử làm bạn xem sao,” tôi nói chân thành.

“Trên đời chỉ có một Kisumi thôi, thế nên chuyện đó là không thể.”

“Kisumi-kun, cả tớ lẫn Arisaka-san đều không phải kiểu người dễ xiêu lòng. Cậu biết rõ điều đó từ buổi karaoke rồi còn gì.”

Khoan đã… có khi nào hai người này thực ra lại khá thân không?

Tôi chợt nhớ đến buổi karaoke đầu tiên của câu lạc bộ Sena trước kì nghỉ Tuần lễ Vàng. Khi ấy, chính Yorka là người đầu tiên đồng cảm với quan điểm về tình yêu của Asaki-san.

Nếu hai người họ thích những người khác nhau, có lẽ giờ đã có thể trở thành bạn thân — cùng nhau kể về chuyện tình cảm như bao cô gái khác.

“Ý tớ là, nếu Arisaka-san chấp nhận kiểu harem, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tớ không phiền đâu.”

Asaki-san thả một câu cực táo bạo, giọng lại bình thản như thể đang bàn chuyện thời tiết, thậm chí còn liếc về phía tôi.

“Không đời nào!”

“Biết ngay mà!.”

“Làm sao ai có thể nghĩ đến chuyện chia sẻ người mình yêu được chứ?”

Lời khích nhẹ của Asaki-san khiến Yorka phản ứng gay gắt, nhưng với tôi, cô ấy chẳng có vẻ gì là đang nói thật lòng.

“Chỉ là gợi ý thôi. Những cuộc trò chuyện cởi mở như thế này biết đâu mở rộng được khả năng đấy.”

“Vớ vẩn! Hoàn toàn phi thực tế!”

“Nói câu đó nghe buồn cười lắm, từ cặp đôi so lệch nhất trường.”

“Kệ chứ! Giữa tớ và Kisumi là tình cảm thật lòng!”

“Dùng ‘lẽ thường’ để bảo vệ quan điểm của mình thì có khác gì hèn nhát đâu.”

“Hơn nữa, Kisumi đâu phải món đồ!”

“Vậy thì tùy Kisumi-kun quyết định có muốn harem hay không thôi.”

Mọi thứ bắt đầu giống hệt như cảnh Asaki-san tỏ tình với tôi trong lớp vào cuối tháng Tư. Asaki-san vẫn bình tĩnh, trong khi Yorka càng lúc càng kích động.

“Không đời nào Kisumi chịu đâu!”

“Nếu tớ hẹn hò với Kisumi-kun mà không nói với cậu, tớ cũng chẳng bận tâm đâu.”

“Tớ sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra!”

Họ tranh luận ngày càng gay gắt, gần như quên mất sự tồn tại của tôi. Thực ra, chẳng ai trong hai người muốn cãi vã cả — chỉ là họ không thể đồng điệu với nhau.

Với đồ ăn, chia phần thì dễ. Nhưng với con người thì khác. Con người luôn muốn khẳng định bản thân bằng sự khác biệt, và trong tình yêu, họ khao khát được chiếm hữu trọn vẹn.

Trong chuyện tình cảm, luôn có một ranh giới tuyệt đối giữa “được chọn” và “không được chọn,” dù có xứng đáng hay không. Tình yêu và lòng vị tha vốn chẳng thể song hành. Chính vì yêu quý, người ta lại càng không muốn ai khác chạm vào. Giá trị của tình cảm nằm ở việc có thể giữ nó cho riêng mình, thế nên cảnh giác với kẻ “đe dọa” là điều tự nhiên.

Cuối cùng, Yorka lấy lại bình tĩnh và nói khẽ:

“Cậu biết không, chuyến đi này khiến tớ nhận ra hóa ra đi chơi cùng mọi người lại rất vui. Có lẽ là nhờ mấy thành viên của câu lạc bộ Sena. Ngoài Kisumi ra, tớ thấy nói chuyện với cậu cũng khá vui, Hasekura-san.”

Đó là lời thật lòng của Yorka. Cô không đủ khéo để nói dối trong những chuyện liên quan đến con người.

Tôi quan sát cuộc trò chuyện giữa họ trong im lặng.

“Nhưng tớ không thể kìm nén cảm xúc của mình, và tớ cũng chẳng có ý định nhường cậu ấy cho ai. Dù có khiến ai đó phải tổn thương, tớ vẫn sẽ không buông bỏ tình cảm này.”

Yorka nhìn thẳng vào Asaki-san bằng ánh mắt kiên định. Không còn thấy bóng dáng của cô Yorka trước kia—người thường để cảm xúc dẫn dắt rồi hành động bốc đồng. Giờ đây, trong lời nói ấy không có sự tuyệt vọng hay do dự, chỉ còn lại quyết tâm rõ ràng và bình thản.

“Vậy đây là lời cảnh báo, đúng không? Dù nó vẫn chỉ là bản lặp lại của trước kia—”

“‘Nếu cậu cản đường, tớ sẽ không nhân nhượng. Nếu cậu không định liều mạng, thì cũng đừng chạm vào người của tớ’, phải không?”

Asaki-san đọc lại nguyên văn những gì Yorka từng ném vào mặt mình khi cô ấy tỏ tình với tôi. Câu nói ấy khiến Yorka khựng lại trong thoáng chốc.

“Ấn tượng thật. Tớ vẫn nhớ từng chữ một.”

Dù phản đòn chính xác, vẻ mặt của Asaki-san vẫn điềm nhiên, không hề có chút châm chọc.

“Tớ cũng muốn có thể dõng dạc đáp lại như thế, Arisaka-san. Nhưng thật lòng mà nói, tớ cũng chẳng biết phải làm sao.”

Asaki-san nhún vai, giọng nhẹ nhàng như thể chấp nhận tất cả. Thái độ đó khiến Yorka thoáng lộ vẻ bối rối.

“Vậy sao còn muốn cạnh tranh?”

“Vì tình cảm tớ dành cho cậu ấy vẫn chưa phai.”

Asaki-san nói dứt khoát.

“Arisaka-san, cậu có thể tự tin như thế là nhờ Kisumi-kun là người dịu dàng và tận tâm. Chính sự tin tưởng có được khi được một người như vậy yêu thương là điều khiến tớ bị thu hút. Tớ biết nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng việc biết rõ cậu ấy không dễ dàng lay động lại khiến tớ yên tâm.”

“Ý cậu là sao?”

“Dĩ nhiên. Nếu người mà mình nghĩ là chung thủy lại đột ngột để ý người khác, chắc chắn tớ sẽ thất vọng. Dù họ có nhanh chóng bắt đầu với ai đó mới, cảm giác hụt hẫng vẫn sẽ còn. Cậu cũng nghĩ thế mà, phải không, Arisaka-san?”

“…Tớ hiểu, nhưng…”

Yorka thoáng cúi đầu, vẻ chấp nhận nhưng không hoàn toàn thoải mái.

Đúng lúc đó, tiếng rung của điện thoại Asaki-san lại vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

“Đủ rồi!” Cô nắm chặt điện thoại, bấm tắt, rồi thở ra mệt mỏi. “Xin lỗi nhé…”

“Tóm lại, Hasekura-san, cậu muốn nói điều gì?” Yorka hỏi, ánh mắt nghiêm nghị.

“—Tớ chỉ muốn xem, một người thật lòng đến mức nào mới có thể không lay động.”

Lời cô nói không phải là sự né tránh hay thỏa hiệp. Nó vừa mâu thuẫn vừa mạnh mẽ: Asaki-san chấp nhận hiện thực, nhưng không phủ nhận cảm xúc của bản thân.

“Cậu định kiên trì đến khi tìm được cơ hội sao?”

“Cứ hiểu như thế cũng được. Tớ sẽ không làm điều gì khiến cậu ghét, nhưng cũng không từ bỏ tình cảm đơn phương này. A, nói được ra nhẹ cả lòng.” Asaki-san mỉm cười, trông như vừa trút được gánh nặng.

Cô thừa nhận sự thật rằng tôi đang ở bên Yorka, nhưng đồng thời cũng không phủ nhận tình yêu của chính mình.

Dù giọng điệu nghe có vẻ bình thản, những lời đó chẳng khác nào một lời tuyên bố: cô sẽ tiếp tục yêu tôi, dù chỉ là tình đơn phương.