“Hoan hô! Shizuru-chan đã chuẩn bị cho chúng ta thịt hảo hạng rồi!”
Lời tuyên bố của Aria-san khiến đám chúng tôi đồng loạt reo hò, giơ tay ăn mừng.
“Shizuru-chan và Yor-chan sẽ phụ trách sơ chế nguyên liệu, còn lại ra ngoài chuẩn bị bếp nướng nhé. Nào, mọi người, bắt đầu thôi!” Aria-san ra lệnh với vẻ đầy tự tin quen thuộc.
“Aria-san, chị hăng hái thật.”
“Ăn tiệc nướng cùng mọi người chẳng vui sao? Chị rất thích cảm giác ăn ngoài trời.”
“Em cũng vậy. Cứ để mấy con trai bọn em lo phần nặng nhọc.”
Trong bếp, Kanzaki-sensei và Yorka thể hiện kỹ năng dao thớt đáng nể, cắt gọn từng nguyên liệu một cách thuần thục. Vì phải tự nấu ăn trong suốt kỳ nghỉ, việc họ nấu nướng thành thạo khiến ai cũng yên tâm hơn hẳn.
Tiếng dao chạm thớt vang đều đều khi từng miếng thịt được cắt gọn vừa miệng. Không cần nói nhiều, cả hai phối hợp ăn ý chẳng khác gì đầu bếp chuyên nghiệp.
Yorka còn mang theo cả tạp dề riêng. Trông cô thật dễ thương.
Dù rất muốn đứng nhìn đôi tay cô thoăn thoắt, tôi vẫn ra ngoài phụ việc. Hương khói từ vòng hương chống muỗi lan nhẹ trong khu vườn nhập nhoạng hoàng hôn. Sau khi xịt thuốc chống côn trùng và đeo găng tay, tôi bắt đầu làm việc.
Aria-san, người đã từng đến biệt thự này vài lần và khá quen chỗ, nhanh chóng đảm nhận vai trò chỉ huy. Cùng nhau, chúng tôi kéo bộ dụng cụ nướng ra khỏi nhà kho.
“Wow, ở đây có đủ mọi thứ luôn.” Tôi trầm trồ trước cách sắp xếp gọn gàng của gian chứa đồ.
“Mẹ của Shizuru-chan rất thích tổ chức tiệc, dù bề ngoài trông không giống lắm. Nếu có dịp gặp lại bà ấy, chắc chắn em sẽ được đãi một bữa thịnh soạn. Nhưng đổi lại, ăn xong chắc không đi nổi.”
“Em sẽ tiêu đời nếu gặp lại ba mẹ của Kanzaki-sensei mất.”
Tôi nhớ lại bầu không khí căng thẳng khi từng đóng vai bạn trai giả và nuốt nước bọt.
“Nếu họ thật sự ghét em thì đã chẳng mời em đến biệt thự này đâu.”
“Ờ… chắc đó em nhát nhát gan thôi.”
“Em là người đã ‘bắt cóc’ em gái quý giá của chị đấy. Đừng xem nhẹ bản thân.” Aria-san chọc nhẹ ngón tay vào vai tôi, trêu đùa.
“Tình cảm của em dành cho Yorka cũng mãnh liệt chẳng kém chị đâu, Aria-san.” Tôi đáp lại thành thật.
“Chỉ có Yor-chan và Sumi-kun mới dám nói chuyện nghiêm túc kiểu đó với chị.” Khuôn mặt Aria-san dịu đi, ánh mắt thoáng chút cô đơn.
“À, hình như than hơi ít. Chặt thêm ít củi dự phòng đi. Dư thì tối nhóm lửa trại cũng được.”
Việc chặt củi được giao cho Nanamura.
Với những nhát chặt dứt khoát, cậu ta tách từng khúc gỗ ra đều đặn. Nanamura vốn khéo dùng sức, nên công việc này chẳng làm khó cậu chút nào.
Còn tôi lo nhóm bếp, sắp than và mồi lửa. Khi ngọn lửa bắt đầu bén, tôi từ tốn quạt cho cháy đều. Trong khi đó, mấy cô gái bày chén đũa và đồ uống ra bàn.
“Aria-san, chị rành mấy việc này thật, em ngạc nhiên đấy.” Tôi nói khi thấy chị quan sát tôi chỉnh lửa.
“Bên phòng nghiên cứu ở đại học chị thường tổ chức tiệc nướng mà. Ăn uống ngoài trời khiến người ta thấy dễ chịu hơn hẳn. Dù thường thì chị chỉ ngồi cầm bia chỉ đạo thôi.”
“Nhưng mình còn chưa bắt đầu nướng thịt mà.”
“Chỉ cần nhìn mấy cô gái xinh đẹp chăm chỉ làm việc cũng đủ vui rồi.”
“Chị đã hơi say lúc ở bãi biển rồi đấy. Đừng uống nhiều quá.” Tôi bắt đầu thấy lo.
“Nếu chị ngất xỉu thì Sumi-kun sẽ phải cõng chị nữa~”
“Nếu chị lại phơi bày bản thân kiểu đó, Yorka sẽ cấm chị uống bia lần nữa cho xem. Lần trước chị đã cố nhịn giỏi lắm rồi.”
“Lần đó coi như khép lại một chương cũ.”
“Chị còn nhớ lời hứa không?”
“Em nghi ngờ chị à? Muốn móc ngoéo lại lần nữa không?”
“Nếu chị nói thế thì chắc không vấn đề gì đâu.”
Khi tôi thấy lửa đã ổn, liền đặt vỉ nướng và tấm gang lên. Nhiệt lan đều, chỉ chờ đặt thịt lên là có thể bắt đầu.
“Này, Sumi-kun. Không phải lúc nào chị cũng mưu mô đâu. Chúng ta chỉ đang nói chuyện bình thường, tự nhiên em lại nghiêm túc quá. À, hết bia mất rồi.”
Aria-san định đặt lon trống lên bàn.
“Em đã chuẩn bị thùng rác bên kia rồi, chị bỏ vào đó nhé.”
“Được rồi, Sumi-kun, chị giao cho em.” Cô đưa lon cho tôi như thể tặng quà.
“Đừng nhờ vả em kiểu đó chứ.”
“Chị không thể cầm thứ gì nặng hơn đôi đũa đâu.”
“Vậy mà chị uống hết lon bia 350ml một mình được đấy.”
Tôi chỉ mong chị đừng bất ngờ bộc lộ bản tính tiểu thư nữa.
“Thế em lấy giúp chị thêm lon nữa đi?”
“Tự phục vụ đi, đừng sai em.”
“Vậy chị trông lửa cho.”
“Aria-san.”
“Em nghiêm khắc thật, Sumi-kun.”
“Chị quen được người khác chăm quá rồi đấy!”
“Nếu cả ngày không ai chăm chị, chắc chị chết mất.” Cô vừa nói vừa cười rạng rỡ.
“Đi với chị chắc chẳng bao giờ thấy chán.”
“Đúng rồi. Nếu ở cạnh chị, chị đảm bảo em sẽ có một cuộc đời vui hết biết.” Cô mỉm cười quyến rũ, khiến tôi nhất thời sững lại.
“Sao em lại nhìn mặt chị như vậy?”
“Em chỉ đang ngắm, vì chị xinh quá.”
“Đừng khen đột ngột thế, chị thấy ngượng rồi đấy. Thôi được, đã vậy chị sẽ tự đi lấy!”
Aria-san cầm lon trống rồi nhanh chóng rời đi.
Trong khi đó, các nguyên liệu mà Kanzaki-sensei và Yorka chuẩn bị đã lần lượt được bày lên vỉ nướng.
Aria-san, người từng phụ trách nồi lẩu ở nhà của Kanzaki-sensei, lần này đảm nhận vai trò “đầu bếp chính” của buổi tiệc nướng. Cô khéo léo trở từng miếng thịt bò hảo hạng, lớp mỡ vân mịn được nướng vừa chín tới, không vội vã, cũng không sai sót.
“Uầy, nhìn ngon quá!”
“Nước thịt bóng lên kìa!”
Nanamura và tôi đứng sẵn với đũa và dĩa trong tay, háo hức chờ thịt chín.
“Rồi đó, mọi người ăn đi!”
“”Cảm ơn vì bữa ăn!””
Chúng tôi lập tức gắp thịt bỏ vào miệng. Thịt nóng hổi, lớp mỡ tan ra mang theo vị ngọt và béo hòa quyện. Sau cả ngày hoạt động, lượng calo này đúng là phần thưởng xứng đáng.
“Thịt mềm thật đấy, tuyệt quá.”
Asaki-san trông cực kỳ ấn tượng với hương vị của miếng bò hạng nhất, khuôn mặt cô sáng lên.
“Ăn ngoài trời vui thật nhỉ?”
Miyachi cũng tươi cười tận hưởng.
“Tôm nướng cũng dai ngon lắm!”
Sayu thưởng thức con tôm đã bóc vỏ với vẻ mặt mãn nguyện.
“Còn nhiều thịt lắm, mọi người cứ tự nhiên nhé.”
“ Nhớ ăn rau nữa. Lát nữa sẽ làm thêm yakisoba.”
Từ trong bếp, Kanzaki-sensei và Yorka cùng nhắc nhở.
Còn đám tụi tôi thì đứng quanh bếp nướng, chẳng ai muốn dừng tay. Trông chẳng khác gì một bầy sói đói lao vào chiến lợi phẩm.
“Này, Ki-senpai, em nhắm miếng thịt đó trước rồi mà!”
“Em chậm quá. Ai nhanh thì người đó được.”
“Tham lam quá! Tránh ra cho em!” Sayu phồng má chen vào.
“Được rồi, gái xinh thì được ưu tiên.”
Aria-san tuyên bố, rồi gắp một miếng thịt chín vàng đặt lên dĩa của Sayu.
“Waa, chị gái của Yor-senpai tốt bụng quá!”
“Em cũng muốn miếng đó!”
“Được chứ. Miyauchi-chan, cứ ăn thoải mái.”
“Yay!”
Aria nhẹ nhàng gắp thêm một miếng thịt hoàn hảo đặt lên dĩa của Miyachi.
“”Không công bằng! Phân biệt giới tính!””
Nanamura và tôi lập tức phản đối.
“Các cậu tham quá rồi. Ăn rau đi.”
Aria-san chất đầy rau nướng lên dĩa chúng tôi thay vì thịt.
“Rau ngon thật, nhưng sao bằng thịt được.”
“Giờ tớ chỉ muốn ăn thật nhiều thôi.”
Cả tôi và Nanamura đều ăn hết sạch rau rồi lại quay lại bếp nướng, tiếp tục săn thịt.
“Sumisumi, Nanamu, đây không phải cuộc thi ăn tốc độ đâu.”
“Ừ, phải để mọi người cùng ăn chứ.”
Miyachi và Sayu nhìn hai chúng tôi ăn mà chỉ biết thở dài kinh ngạc.
“Tôi tưởng là mình mua nhiều thịt lắm rồi. Liệu có đủ không?” Kanzaki-sensei lo lắng hỏi khi thấy đồ ăn cứ vơi đi nhanh chóng.
“Nanamura-kun ăn nhiều thì tớ hiểu, vì cậu ấy thuộc câu lạc bộ thể thao, nhưng Kisumi-kun cũng vậy à? Mấy cậu con trai đúng là ăn khỏe thật.” Asaki-san tỏ vẻ ngạc nhiên thật sự.
“Kisumi ăn khỏe lắm. Tớ lúc nào cũng làm thêm cơm hộp cho cậu ấy, mà lần nào cũng hết sạch.”
“…Arisaka-san, cậu có thể đừng khoe chuyện tình cảm giữa hai người được không?”
“Xin lỗi. Tớ quen miệng nói thôi.”
Khi Yorka và Asaki-san nhìn nhau, không khí giữa họ như lóe lên vài tia lửa.
“Yor-chan, mang mì yakisoba ra trước đi. Tình hình này mấy cậu đói ăn kia sẽ ăn sạch thịt mất. Nướng xong thì ta dọn ra bàn, ai chỉ muốn ăn thì ngồi xuống luôn cho tiện!”
Thấy tình hình, đầu bếp Aria-san nhanh chóng đưa ra quyết định sáng suốt.
“Ờm, Kii-senpai, Yor-senpai, em có thể nói chuyện với hai người một chút không?”
Giữa buổi tiệc nướng, Sayu bước lại gần tôi và Yorka, trông khá căng thẳng.
“Có chuyện gì vậy? Nhìn em có vẻ lo lắng.”
Sayu do dự, điều hiếm thấy ở một người vốn hay nói thẳng như cô ấy.
“Ờm, chuyện này hơi táo bạo một chút…”
“Lại định nhắm đến ngực của Yorka à?”
“Em nghiêm túc mà!”
Tôi đùa để giảm bầu không khí, nhưng Sayu lập tức phản bác kịch liệt, còn bị Yorka thúc cùi chỏ vào sườn.
“Em muốn xin phép hai người…”
“Xin phép? Nghe có vẻ trang trọng ghê.”
“Thật ra, Kanzaki-sensei mời em vào câu lạc bộ trà đạo.”
“Vậy em muốn sao, Sayu?”
“Nếu được, em muốn gia nhập ạ!” Sayu đáp dứt khoát.
“Vậy thì cứ tham gia đi. Đúng không, Yorka?”
“Ừ. Nếu Sayu-chan muốn thì đó là lựa chọn tốt nhất.”
Cả tôi và Yorka đều không phản đối. Nhưng tôi vẫn tự hỏi sao Sayu lại cần phải xin phép bọn tôi.
“Nhưng em đã gây phiền phức cho hai người nhiều rồi…”
“Em chu đáo thật đấy. Nếu Kanzaki-sensei đồng ý thì chẳng có gì phải lo cả.”
“Thật ra, nhờ có Sayu-chan mà câu lạc bộ Sena mới được thành lập. Anh còn phải cảm ơn nữa là.”
Nghĩ lại thì, buổi karaoke đó là khởi đầu cho câu lạc bộ Sena—mọi chuyện bắt đầu chỉ vì tôi tình cờ gặp lại Sayu. Nếu không có buổi karaoke hôm ấy, có lẽ câu lạc bộ này đã không tồn tại.
Và biết đâu, cả việc ngăn cản cuộc hôn nhân sắp đặt của Kanzaki-sensei cũng chẳng thể xảy ra. Có lẽ chính hành động vô tình của Sayu khi ấy đã khiến cuộc sống của chúng tôi thay đổi theo cách chẳng ai ngờ tới.
“Đừng lo gì cả, Sayu.”
“Câu lạc bộ trà đạo thường phục vụ trà trong lễ hội văn hóa đúng không? Khi đó, bọn anh sẽ trông cậy vào em đấy, Sayu-chan.”
“Vâng! Cứ để em lo!” Sayu đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ.
