Tôi mặc chiếc áo khoác happi của ban tổ chức trong phòng chuẩn bị và gắn bộ đàm lên thắt lưng. Những bản cập nhật liên tục vang lên trong tai nghe.
Tôi đi đến hậu trường và gặp Asaki-san, người đang chuẩn bị bàn giao ca.
“Tiến triển sao rồi, Asaki-san?”
“Nhờ vào lịch trình hoàn hảo của cậu mà mọi việc diễn ra rất suôn sẻ. Bản hướng dẫn chi tiết mà cậu chỉnh sửa đã tạo ra khác biệt lớn. Ai cũng xử lý công việc trơn tru cả.”
“Tớ lo là nó lỗi thời rồi, vì vốn dĩ được dùng từ thời Aria-san còn là chủ tịch hội học sinh. Mừng là mấy chỗ chỉnh sửa lại hữu ích.”
Khi đọc bản hướng dẫn gốc, tôi có thể cảm nhận được tính cách của người viết. Anh trai của Hanabishi, Gen-chan, có vẻ là kiểu người tỉ mỉ và tuân thủ lịch trình nghiêm ngặt. Tôi đã chỉnh lại cho linh hoạt hơn.
Tôi thêm thời gian đệm giữa các tiết mục để chuyển tiếp, kèm lời nhắc cho khán giả, phòng khi có trễ giờ thì có thể bù lại. Nếu mọi thứ bị kéo dài, chúng tôi sẽ bỏ qua phần nhắc đó để bắt kịp tiến độ. Tôi còn thêm ghi chú và ví dụ nhỏ ở mỗi trang để ai đọc cũng hiểu quy trình và tự xử lý được tình huống.
“Cậu thật táo bạo khi tự ý chỉnh sửa như vậy.”
“Tớ đã được chính ‘huyền thoại’ cho phép rồi, nên không sao. Với lại tớ dựa vào kinh nghiệm của năm ngoái mà làm.”
“Đám học sinh năm nhất biết ơn lắm vì nó dễ hiểu hơn nhiều.”
“Tớ chỉ muốn nhàn hạ trong sự kiện thôi. Không phải ra quyết định phút chót thì càng tốt.”
“Người ta gọi thế là chuẩn bị kỹ lưỡng, không phải lười đâu.”
“Mục tiêu là vận hành trơn tru mà.”
“Asaki-san” nghiêng người hỏi: “Cậu đã sẵn sàng cho buổi biểu diễn ngày mai chưa?”
“Tớ đã làm hết sức rồi. Giờ thì phó mặc cho số phận.”
Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó. Đứng trong hậu trường mờ sáng cùng Asaki-san, tôi cảm thấy hơi căng thẳng. Dù đã hết ca, cô vẫn nán lại xem sân khấu.
Tiết mục tiếp theo là ban nhạc kèn đồng. Họ biểu diễn ở mọi sự kiện của trường nên rất chuyên nghiệp, không cần chúng tôi hỗ trợ dàn dựng. Chúng tôi đứng yên trong góc, cố không gây vướng víu.
“À phải rồi, cảm ơn cậu vì đã chịu nghe tớ than hôm trước. Nhờ vậy mà tớ đã có thể chúc phúc cho mẹ mình. Tớ vẫn chưa cảm ơn cậu đàng hoàng, nên… cảm ơn nhé.”
“Tốt quá rồi, chúc mừng.”
“Mẹ tớ cũng gửi lời cảm ơn đến cậu nữa.”
“Tớ có làm gì đâu.”
“Không, việc cậu đến hôm đó đã giúp tớ tiến lên được.”
Đúng lúc đó, tấm rèm được kéo lên. Nhạc trưởng của ban nhạc kèn đi ngang qua chúng tôi, bước lên sân khấu. Sau khi cúi chào khán giả, buổi biểu diễn bắt đầu.
“…và tớ mong chờ màn biểu diễn của R-inks vào ngày mai.”
Tôi sẽ ở trên sân khấu, còn Asaki-san sẽ ở hậu trường, cùng góp sức làm nóng bầu không khí cho màn cuối của lễ hội trường.
“Cứ giao cho tớ!”
Không có lời nào khiến tôi yên tâm hơn thế.
