Kisumi đã ngã gục.
Cú sốc từ sự việc không thể tin nổi ấy khiến tôi run rẩy. Tôi bật khóc trước mặt mọi người, trái tim chao đảo như cánh diều đứt dây, trôi dạt vô định. Cảm giác mất phương hướng khiến đôi chân tôi vô thức đưa mình đến phòng chuẩn bị mỹ thuật, như thể đang trốn chạy khỏi hiện thực.
Khi nhận ra thì màn đêm đã buông xuống. Những hành lang từng náo nhiệt giờ chìm trong tĩnh lặng. Tôi không bật đèn, chỉ dựa vào ánh trăng len qua rèm cửa, rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Căn phòng này chẳng có gì thay đổi. Nó vẫn bừa bộn đến mức chật chội, nhưng từng có lúc nơi đây khiến tôi thấy yên lòng. Trước kia, đây là chốn riêng tư, một nơi trú ẩn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Nhưng giờ, nó lại trống trải đến đau lòng.
Nơi này từng là chỗ mà việc chúng tôi ở cạnh nhau đã trở thành điều hiển nhiên. Giờ đây, sự im lặng và hơi lạnh trong không khí chỉ càng khiến tôi cảm nhận rõ sự vắng bóng của cậu ấy. Không chịu nổi nữa, tôi gọi cho chị gái.
“Chị ơi, em phải làm sao bây giờ? Kisumi… cậu ấy không ổn.”
“Bình tĩnh nào, Yor-chan,” giọng chị vang lên qua điện thoại, điềm tĩnh kéo tôi khỏi bờ vực hoảng loạn. “Hít thở sâu, chậm thôi.”
Tôi làm theo, hít vào và thở ra thật chậm vài lần.
“Chuyện gì đã xảy ra với Sumi-kun?”
“Cậu ấy ngất và được đưa đến bệnh viện.”
Tôi kể lại chuyện Kisumi đột nhiên mất ý thức ngay sau trận đấu bóng rổ. Cô Kanzaki đã đi cùng cậu ấy trên xe cấp cứu đến bệnh viện gần đó.
Tôi muốn đi cùng, nhưng họ bảo, “Bọn tôi hiểu em lo, nhưng giờ hãy để người lớn lo chuyện này,” rồi để tôi ở lại trường cùng những người khác. Chúng tôi được đưa về lớp, nơi một giáo viên khác tạm thời phụ trách chủ nhiệm lớp 2-A cho đến khi được về nhà.
Vốn dĩ, sau khi kết thúc ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa, chúng tôi sẽ có buổi tổng duyệt cuối cho buổi biểu diễn ngày mai. Nhưng kế hoạch ấy đã bị hủy bỏ ngay lập tức.
Là thành viên của R-inks, lẽ ra tôi nên bàn với mọi người về việc sẽ làm gì với buổi diễn ngày mai. Tôi hiểu điều đó, nhưng tâm trí hoàn toàn không còn chỗ cho suy nghĩ nào khác. Tôi nói với Hinaka-chan rằng mình cần nghỉ một chút rồi rời đi.
Tôi chỉ cần chút không gian riêng. Tôi cần thời gian để xoa dịu cơn hỗn loạn trong lòng mà không bận tâm đến ánh nhìn của người khác.
Thế nhưng, tôi không thể ngừng nghĩ đến Kisumi. Chỉ còn lại nỗi hối hận gặm nhấm trong tim. Tôi biết cậu ấy rất bận, và dù lo lắng, tôi vẫn không thể ngăn lại. Tôi không muốn xen vào nỗ lực tập luyện của cậu ấy.
Và giờ đây, sau tất cả cố gắng ấy, cậu ấy lại gục ngã ngay trước ngày quan trọng.
“Là lỗi của em.”
“Không, Sumi-kun đã tự chọn cố gắng hết mình. Cậu ấy sẽ không bao giờ trách em đâu.”
“Nhưng đó là vì Kisumi quá tốt.”
“Thế em định dựa vào lòng tốt của cậu ấy mãi sao?”
“───!” Những lời đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tôi sững sờ, không thể nói ra lời nào mà không nghe như một lời biện minh rẻ tiền.
“Có vẻ em đã hiểu rồi nhỉ.”
“Vâng.”
“Khóc cũng chẳng thay đổi được gì. Nó có thể khiến em thấy dễ chịu hơn, nhưng chỉ có vậy thôi. Cảm xúc là quan trọng, nhưng em có thể làm nhiều hơn thế,” chị nói tiếp, giọng lạnh lùng.
“Đừng chỉ dựa dẫm vào người khác, Yorka. Hãy mạnh mẽ lên.”
Lần này, chị gọi thẳng tên tôi, không dùng biệt danh trìu mến thường ngày. Chị đang nói với tôi như một người ngang hàng, chứ không phải chỉ là em gái của chị nữa.
“Vâng. Em đã cố gắng rất nhiều cho đến giờ. Em sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Tôi gạt bỏ do dự, thắp lại ngọn lửa quyết tâm. Mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Kết cục này chưa được định sẵn.
“Hãy làm những gì em có thể. Không cần hoàn hảo, chỉ cần hết sức mình là được.”
“Cảm ơn chị.”
“Không có gì. Chị mừng vì em đã gọi khi thấy bế tắc.”
“Chị lúc nào cũng biết nói những điều em cần nghe.”
“…Chắc là chị đang dần chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ thôi.”
“Chị ư? Lỗi lầm gì cơ?”
“Nhiều lắm. Chị chỉ giỏi nhìn nhận và bước tiếp thôi.”
“Giỏi thật đấy. Em thì hay để tâm mãi không dứt…”
“Chị vẫn còn vài chuyện chưa giải quyết, nhưng một chuyện thì đã xong rồi.”
“Chuyện gì vậy?”
“Bí mật. Đừng lo cho chị, giờ hãy lo cho bản thân em đi.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với chị, có tiếng gõ cửa vang lên.
“YorYor, cậu ở đây à? Cậu ổn chứ?” Hinaka-chan khẽ mở cửa, ló đầu nhìn vào.
“Cậu đi tìm tớ à?”
“Ừ. Với cả cô Kanzaki vừa gọi.”
“Kisumi sao rồi?” Tôi bật dậy khỏi ghế.
“Cậu ấy bị kiệt sức. Do làm việc quá sức và thiếu ngủ. Hiện đang truyền dịch và sẽ nằm viện một đêm.”
“Nằm viện à…”
Cả hai chúng tôi im lặng.
Cảm giác như chỉ cần mở miệng nói thêm, lễ hội của Kisumi sẽ thật sự khép lại.
