Cảm giác như tôi đang chậm rãi trồi lên từ đáy đại dương. Sau một khoảng thời gian dài như vô tận trôi dạt trong không gian trống rỗng, các giác quan của tôi dần quay trở lại.
Tôi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, cảm nhận được ga giường sạch sẽ bên dưới, và nhận ra cổ họng mình khô rát. Khi tầm nhìn mờ nhòe dần rõ hơn, tôi thấy mình đang nhìn chằm chằm vào một trần nhà xa lạ.
“Đây là… bệnh viện sao?”
Tôi có thể cảm nhận được có người phía bên kia tấm rèm bao quanh giường. Nhìn quanh những thiết bị y tế và dây truyền nước trên tay, tôi hiểu ngay đây không phải là phòng y tế của trường.
Cơn buồn ngủ còn sót lại khiến âm thanh xung quanh trở nên mờ nhạt. Từ ánh nắng chiếu qua cửa sổ, tôi đoán là ban ngày.
Ban ngày ư?
Lạ thật, buổi sáng đã đến rồi.
Điều cuối cùng tôi nhớ là mình đang ngồi cạnh Yorka, xem trận bóng rổ. Khi đó là buổi tối. Sau đó thì sao?
Trí nhớ của tôi trống rỗng hoàn toàn. Làm sao tôi lại ở trong bệnh viện thay vì ở nhà? Tôi thậm chí không nhớ nổi mình rời khỏi trường lúc nào.
Rồi tôi chợt nhớ ra — buổi biểu diễn.
“Mấy giờ rồi?”
Cơ thể tôi nặng nề, điều đó cũng đủ cho thấy tình trạng hiện tại. Tôi với tay lấy điện thoại đang cắm sạc trên bàn cạnh giường, kiểm tra ngày giờ — còn chưa đến một tiếng nữa là tới buổi biểu diễn trực tiếp.
“Kết thúc rồi.” Tôi ngạc nhiên vì những lời đó bật ra dễ dàng đến vậy.
Hóa ra tôi đã ngất khi đang xem trận đấu. Hơn nữa, ngay trước mặt Yorka. Thật tệ.
Khiến bạn gái lo lắng như vậy thật không thể tha thứ được. Và sao lại phải ngất đúng ngay trước sự kiện lớn nhất chứ? Tôi muốn giận bản thân, nhưng chẳng còn sức để làm thế.
Dù thấy khá hơn hôm qua một chút, cơ thể tôi vẫn nặng trĩu. Tôi còn lâu mới hồi phục. Ngồi dậy thôi cũng khó, chứ đừng nói là bật dậy được.
Điện thoại tôi tràn ngập tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Việc tôi không tỉnh nổi dù có nhiều thông báo đến thế cho thấy mình đã kiệt sức đến mức nào.
Trong số tất cả tin nhắn, không có tin nào từ Arisaka Yorka.
“Trời ạ, Yorka, cậu thật dễ đoán.” Tôi biết rõ cô ấy đang nghĩ gì. Có lẽ cô cố tình không nhắn, vì biết nếu làm vậy tôi sẽ cố gắng quá sức.
Đầu óc tôi cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động lại, và tôi đánh giá tình trạng của mình. Thật tệ. Không thể phủ nhận được. Thật lòng mà nói, tôi chỉ muốn nhắm mắt và ngủ mãi. Dây truyền nước trên tay như sợi xích nặng trĩu ghìm tôi xuống.
Có lẽ vậy là đủ rồi. Tôi đã cố gắng hết sức.
Quán Dim Sum hôm qua đã rất thành công. Các tiết mục trên sân khấu chính diễn ra suôn sẻ, nhờ những bản hướng dẫn tôi chuẩn bị sẵn. R-inks sẽ ổn dù không có tôi. Họ hoàn toàn có thể biểu diễn hoàn hảo với đội hình bốn người.
Dù không được lên sân khấu, đến đây coi như đã kết thúc rồi.
Tôi đã làm tốt. Nên hài lòng với điều đó. Nếu cố biểu diễn trong tình trạng này, tôi chỉ khiến bản thân xấu hổ với màn chơi đàn tệ hại. Kết thúc lễ hội theo cách như thế thật đáng thương.
Tất cả lý do để từ bỏ đều ở ngay trước mắt. Đó là lựa chọn hợp lý. Đây là giới hạn của một kẻ tầm thường như Sena Kisumi.
Tôi cố gắng thuyết phục bản thân. Nhưng dù thế nào, trái tim tôi vẫn không thể chấp nhận được.
“…Sao tôi có thể chấp nhận cái kết này chứ?” Trước khi nhận ra, nước mắt đã lăn dài trên má. Tất cả những chuẩn bị đó chẳng còn ý nghĩa nếu tôi không đi đến cùng.
“Phải là tôi quyết định khi nào kết thúc, chứ không phải ai khác.”
Arisaka Yorka đã nói cô ấy muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Hasekura Asaki đã chọn chấp nhận sự thay đổi trong cuộc sống của mình.
Miyauchi Hinaka đã chọn đứng lên sân khấu bằng chính ý chí của cô ấy.
Nanamura Ryū đã dốc hết sức mình trong bóng rổ vì tôi.
Yukinami Sayu đã bước tiếp một bước mới.
Kanō Mimei đã theo đuổi đam mê không ngừng nghỉ.
Hanabishi Kiyotora đã biến nỗi đau của mình thành sức mạnh.
Mọi người xung quanh tôi đều thật tuyệt vời. So với họ, tôi thường thấy mình kém cỏi. Không phải tôi nghi ngờ tình bạn hay niềm tin của họ—họ đã luôn ủng hộ và cứu rỗi tôi nhiều lần. Nhưng giờ, tôi cần thành thật với chính mình.
Được công nhận thôi là chưa đủ. Tôi muốn ngẩng cao đầu. Tôi muốn đứng ngang hàng với họ bằng chính thành quả của mình. Tôi cần thêm tự tin. Tôi không muốn mãi cảm thấy mình tụt lại phía sau.
Tôi ghét phần con người trong mình luôn trốn sau những lời bào chữa như “bình thường” hay “tầm thường”, kẻ chỉ hài lòng khi làm nền phía sau. Tôi từ chối giới hạn bản thân chỉ vì một định kiến như thế.
Tôi muốn chứng minh rằng Sena Kisumi có tồn tại, rằng tôi có ý nghĩa.
Kết quả ra sao không còn quan trọng nữa. Đây không phải là nghĩa vụ hay trách nhiệm. Đây là lòng kiêu hãnh và khát vọng.
Tôi đã đi được đến đây, tôi muốn nhìn thấy nó kết thúc bằng chính mắt mình. Tôi muốn biểu diễn, muốn cho mọi người thấy tôi có thể làm gì.
Thế nên, tôi quyết định đứng dậy lần nữa. Tôi với tay, mạnh tay rút ống truyền ra. Cơn đau nhói khiến tôi tỉnh táo hẳn.
“Đau thật…”
Máu bắt đầu lưu thông trở lại, tôi cảm nhận được sức sống trong tay chân. Dù vẫn mệt, nhưng tôi có thể cử động.
“Dừng lại! Kisumi-kun đang ngủ! Không được vào!”
Có giọng nói đang cố ngăn ai đó bên ngoài. Tôi nhận ra đó là giọng của Ei.
Ngay khi tôi vừa ngồi dậy, tấm rèm bị kéo sang một bên.
“Trông cậu thảm hại thật đấy.”
“Ki-senpai! Anh tỉnh rồi à?”
Đứng đó trong đồng phục là Nanamura và Sayu.
“Hai người làm gì ở đây?”
“Bọn tớ đến thăm cậu. Cậu bỏ lỡ pha ghi điểm huy hoàng của tớ và còn được gối đùi Arisaka-chan nữa.”
“Lợi ích của việc có bạn gái đấy.”
“Vẫn còn sức để đùa à. Thật tình, cậu thấy sao rồi, Sena?” Nanamura hỏi thẳng.
“Nói thật thì tệ lắm. Cảm giác như cơ thể không phải của mình. Tớ có thể ngủ tới sáng mai luôn cũng được.”
“Hoặc là lên sân khấu quẩy hết mình rồi ngủ cũng được.”
“Ki-senpai, anh nghiêm túc chứ?” Sayu nhìn tôi với vẻ không tin nổi.
“Yukinami-chan, giờ là cơ hội để giúp Sena thay đồ đấy. Lợi dụng lúc này đi.”
“Nanamura-senpai! Không phải lúc để đùa đâu! Nếu Yor-senpai biết, em tiêu mất!”
“Đồng phục của tớ đâu rồi… chết thật, vẫn ở trường. Nanamura, còn cây đàn?”
“Ở trường. Mimei chuẩn bị mọi thứ sẵn rồi. Chỉ thiếu cậu thôi.”
“Vậy đi thôi.”
Nếu tôi bị đưa đi khi bất tỉnh, toàn bộ đồ chắc vẫn ở trường.
Mà, lên sân khấu trong đồ bệnh viện cũng có khi lại ra dáng rockstar. Không còn thời gian, tôi chỉ còn cách quay lại trường ngay.
“Không được! Không ai được đi!” Ei đứng chắn trước mặt chúng tôi, dang tay ra ngăn lại. “Anh phải ở lại nghỉ! Kisumi-kun, cứ nhắc tới Yorka-chan là anh mất lý trí rồi! Anh không còn là chính mình nữa!” Giọng nghiêm khắc của con bé khác hẳn mọi khi. Không còn tiếng mè nheo thường thấy, mà là lo lắng thật sự.
“Ei…”
“Em biết anh yêu Yorka-chan, nhưng giờ không được đâu.” Nét tươi tắn thường ngày biến mất, thay vào đó là gương mặt lo lắng sắp bật khóc.
“Không chỉ vì thế đâu.” Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu con bé. “Nhớ anh từng nói muốn em xem anh biểu diễn trực tiếp không, Ei?”
“Em thà thấy anh khỏe mạnh còn hơn thấy anh biểu diễn.”
“Cảm ơn. Nhưng anh muốn cho em thấy rằng anh trai em vẫn có thể vượt qua.”
“Thấy chưa, mẹ đã bảo rồi mà,” mẹ tôi bước ra từ phía sau với vẻ biết trước mọi chuyện.
“Mẹ! Không phải hôm nay mẹ phải đi làm sao?”
“Tất nhiên là mẹ bỏ hết để đến đây khi nghe tin con ngất! Con vẫn còn mơ à? Nếu cần thay đồ, đồng phục của con ở trong tủ đó. Cô Kanzaki mang tới.” Sayu nhanh chóng mở tủ cạnh giường, lấy đồng phục ra.
“Con xin lỗi vì đã khiến mẹ lo.” Tôi nhân cơ hội đó xin lỗi vì mọi chuyện, cả việc liều lĩnh sắp làm.
“Mẹ đoán rồi, con chắc chắn đã luyện đàn quá khuya. Và mẹ cũng biết, nếu tự tỉnh dậy, con sẽ nhất định tìm cách đi.”
“Đáng lẽ bố mẹ phải ngăn con làm mấy chuyện thế này chứ?”
“Nhưng nếu vì cô bạn gái dễ thương đó mà con cố gắng, mẹ cũng chẳng trách được.”
“Thật đúng là bố mẹ mà…” Tôi thấy biết ơn vì mẹ vẫn ủng hộ dù kế hoạch của tôi... điên rồ thật.
“Đừng ngốc thế. Mẹ biết con trai mẹ, khi đã quyết tâm, có thể làm được điều tuyệt vời. Còn Ei, nhớ lúc con vui thế nào khi anh con đậu vào Eisei không?”
Ei bĩu môi, trốn ra sau mẹ.
“Ei-chan, nhớ lời hứa không? Chúng ta đã nói sẽ cùng xem Ki-senpai biểu diễn mà,” Sayu dịu dàng nói, ngồi xuống ngang tầm mắt con bé.
“Anh Kisumi-kun thực sự ổn chứ?”
“Anh em từng nói dối em bao giờ chưa?”
“Chưa.”
“Vậy tin anh đi. Cùng bọn chị nhé.”
“Dạ!”
Để mẹ lại phía sau, tôi nhanh chóng thay đồ và rời khỏi phòng bệnh. Khi chúng tôi bước ra khỏi bệnh viện, một chiếc xe bấm còi.
“Sumi-kun, bên này!” Arisaka Aria gọi từ ghế lái.
“Aria-san!? Sao chị lại ở đây?”
“Không kịp giải thích đâu. Mọi người mau lên xe! Chị đưa các em tới trường!”
Nanamura đỡ tôi để tôi đỡ tốn sức, rồi gần như nhét tôi vào xe. Sayu và Ei ngồi hai bên, còn Nanamura ngồi ghế phụ. Vừa khi mọi người thắt dây an toàn, xe lao đi.
“Hôm nay không đi taxi à, Aria-san?”
“Khi Sumi-kun gặp rắc rối, chị không thể ngồi yên. Hôm nay là trường hợp đặc biệt.”
“Aria-san, chị giống nữ thần hơn là nữ vương quỷ đấy,” tôi thấy vô cùng biết ơn vì cô xuất hiện đúng lúc.
“Giờ mới nhận ra à. Em thật chậm hiểu.”
“Cảm ơn. Em nợ chị lần này.” Khi nói lời cảm ơn, tôi thấy một thoáng buồn trong mắt cô qua gương chiếu hậu.
“Ki-senpai, anh cần năng lượng.” Sayu lấy trong túi ra loại nước bổ yêu thích của tôi.
“Cảm ơn, Sayu. Em lúc nào cũng hiểu ý thật.”
“Em làm đàn em của anh đủ lâu rồi đấy.”
Tôi bóp gói nước, nuốt hết phần thạch bên trong. Tốt, tôi vẫn còn đủ sức cầm.
Tâm trạng tôi khá hơn, cảm giác đói cũng quay lại. Ei thấy vui, bắt chước tôi và đưa cho tôi một miếng socola. Vừa ăn vừa uống, tôi thấy khỏe hơn chút.
Nanamura đang gọi điện ở ghế trước.
“Bọn tớ đón được Sena rồi, đang tới trường. Phải, chị của Arisaka-chan tới đón đấy! Bọn tớ sẽ đến sớm nhất có thể, cố câu giờ cho cậu ấy chuẩn bị.”
Từ cuộc nói chuyện đó, rõ ràng là không còn nhiều thời gian.
“Sumi-kun, khởi động tay đi,” Aria-san nhắc từ ghế lái.
Tôi làm theo, bắt đầu xoa bóp và làm ấm tay.
Không lâu sau, tòa nhà trường Eisei hiện ra. Cổng chính dựng cho lễ hội chặn đường xe, nên Aria-san dừng ngay trước cổng.
“Ei-chan, sao em không xem cùng chị Aria từ khán đài?” Aria-san gợi ý khi Ei định xuống xe.
“Nhưng em lo cho Kisumi-kun lắm!”
“Đừng lo, mọi người đều sẽ giúp em ấy. Với lại, xem anh trai biểu diễn từ dưới sân khấu sẽ vui hơn nhiều.”
“Anh Kisumi-kun, cố lên nhé! Em sẽ cổ vũ anh!” Ei vẫy tay hào hứng, đầy mong chờ.
“Aria-san, nhờ chị trông Ei giúp.”
“Chị quen chăm em gái rồi, cứ để chị lo.”
“Vừa mới than phiền chuyện đó cách đây không lâu còn gì.”
“Nếu còn sức đùa, chắc em ổn rồi nhỉ?”
“Cảm ơn, Aria-san. Em có thể nhờ chị một việc cuối cùng không?” Tôi cúi người, khẽ nói vào tai cô.
“Tất nhiên, giao cho chị. Chuyện đó chỉ chị làm được thôi, phải không?”
Trong tình trạng hiện giờ, dù gương mặt cô ở rất gần, tôi cũng chẳng còn sức để căng thẳng.
“Thật lòng mà nói, chỉ cần có chị ở đây, em đã thấy mọi chuyện sẽ đều ổn.”
Tôi thật sự cảm thấy vậy — chỉ cần có cô, mọi thứ đều suôn sẻ.
“Vậy thì, để chị phục vụ lần cuối nhé.”
Trong tích tắc, môi Aria-san chạm nhẹ vào má tôi.
“Giờ thì có động lực chưa?”
Mất vài giây tôi mới nhận ra chuyện vừa xảy ra. Tôi vội ngồi thẳng dậy, lùi khỏi ghế.
“Khoan, chị vừa—”
“Đi mau! Biểu diễn hết mình vào!” Aria-san cười rạng rỡ, lờ đi phản ứng bối rối của tôi.
“Sena! Cậu đi không?”
“Ki-senpai, nhanh lên!”
Nanamura và Sayu giục tôi.
Tôi lắc đầu, bỏ lại cơn bối rối và chạy thẳng về phía trường.
***
“Chị của Yorka-chan cũng thích Kisumi-kun à?” Ei hỏi, sau khi chứng kiến nụ hôn từ hàng ghế sau.
“Ừ.”
“Nhưng Kisumi-kun là bạn trai của Yorka-chan mà.”
“Anh trai em được nhiều người thích lắm đấy.”
“Chị không sợ sẽ cãi nhau với Yorka-chan à?”
“Chị đã thua cuộc chiến đó rồi.” Aria khẽ nói, chạm tay lên má mình. “Vậy nên, giữ bí mật chuyện vừa rồi giữa hai chị em mình nhé?”
“Dạ, đó là bí mật của hai người.”
“Cảm ơn, Ei-chan.”
