Ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa đã đến.
Quán cà phê dim sum của lớp 2-A tụi tôi đông nghẹt khách ngay sau khi mở cửa, hàng người nối dài tận cuối hành lang. Sức hấp dẫn của những bộ sườn xám quả thật không thể chối cãi.
Tụi tôi chẳng có thời gian để ăn mừng gì, vì ai nấy đều bận rộn trong bếp, chuẩn bị đồ ăn và nước uống. Dù là “Quán dim sum”, nhưng tụi tôi quyết định chỉ phục vụ đồ uống lạnh để phục vụ nhanh hơn. Nếu làm cả trà nóng nữa thì hàng người chỉ càng dài thêm.
Mới vừa xong một đơn hàng, đơn tiếp theo lại tới, khiến đội nấu ăn phải chạy hết công suất.
“Sena-kun, bánh bao thịt có bị cháy không đó?” cô bạn đứng bên cạnh, cũng đang nướng, hỏi tôi.
“Hả? Ồ Không!"
Tôi mở nắp chảo ra thì mùi khét lập tức bốc lên. Khi lật bánh lại, lớp vỏ vàng nâu hoàn hảo đáng lẽ phải có giờ đã hóa đen thui. Không thể nào đem ra phục vụ được.
Tôi nhanh chóng lấy mẻ cháy ra và bắt đầu nướng lại. Để tản bớt mùi khét, tôi mở to cửa sổ.
“Kisumi, Nanamura-kun, hai cậu giúp đón khách nhé!” Yorka — trong bộ sườn xám trông hơi lúng túng — gọi lớn.
“Sena-kun, bọn tớ lo được. Cậu đi giúp Arisaka-san đi.”
“Xin lỗi, và cảm ơn cậu.” Tôi tháo tạp dề và bước ra khu phục vụ.
“Kisumi, cậu dọn bàn trống đi. Để các bạn nữ tập trung ghi order và bưng đồ.”
“Biết rồi.”
Vì một số bạn nữ đang phải trông hàng chờ ngoài cửa, bên trong quán thành ra thiếu người. Mà mấy bộ sườn xám ấy lại càng khiến khách kéo đến đông hơn.
“Nanamura-kun, cậu nhắc khách ăn xong rồi thì nhường bàn, với lại chú ý nếu có ai khả nghi nhé.”
“Rõ!” Tôi bắt đầu thu dọn đĩa và ly trống.
“SumiSumi, xong chỗ đó thì dọn luôn mấy bàn phía sau nhé?” Miyachi nói nhỏ khi hai đứa đi ngang qua nhau.
“Hiểu rồi. Đông khủng khiếp luôn ha?”
“Cũng là chuyện tốt mà,” cô ấy cười, rồi quay lại bếp chuyển order.
Nanamura tiến đến chỗ nhóm sinh viên đại học đang ngồi chơi điện thoại, chiếm bàn khá lâu.
“Xin lỗi, vì còn khách đang chờ nên nếu các anh ăn xong rồi thì nhường bàn giúp. À, trong quán chỉ được chụp ảnh món ăn thôi, nếu lỡ chụp gì khác thì làm ơn xóa nhé.”
Giọng nói lịch sự nhưng cứng rắn, cùng dáng người cao lớn của cậu ấy khiến nhóm kia vội vàng cảm ơn rồi rút đi.
“Cậu trông giống bảo vệ hơn là nhân viên phục vụ đó.”
“Bảo vệ con gái là nghĩa vụ của đàn ông mà.” Nanamura đáp, vừa cười vừa phụ tôi dọn bàn.
“Nói cái người từng tán mấy cô ngoài bãi biển hả?”
“Ê, người ta cũng có hứng thú mà, đôi bên cùng vui nhé.”
“Rồi lúc Kanzaki-sensei xuất hiện thì cậu chạy trốn, bỏ tớ lại.”
“Tớ đâu dám chống lại cô Kanzaki.” Cả tôi lẫn cậu ta đều biết quá rõ hậu quả của chuyện đó.
“Nhờ cậu mà tớ bị kéo đi như đứa con nít mẫu giáo.”
“Nghĩ tích cực đi. Dù sao cậu cũng được cô giáo xinh đẹp chú ý, còn được làm bạn trai giả mạo nữa.”
“Trước kia thôi." tôi chỉnh lại đầy nghiêm túc.
“Đáng ra cậu phải là người đuổi khách gây rối chứ. Cậu nhạy lắm mà. Mà dạo này vẫn mất ngủ à?”
“Ừ, tớ thức khuya tập guitar.”
“Đừng căng quá. Lúc lên sân khấu cứ để cảm xúc dẫn đường, thế mới sáng tạo.”
“Nghe từ Át chủ bài của đội bóng rổ thì cũng tín phết.”
Dù khác lĩnh vực, nhưng âm nhạc với thể thao đúng là có nhiều điểm giống nhau.
Tôi cứ chạy qua chạy lại giữa bếp và khu phục vụ, mệt đến mức chẳng kịp thở, thì bỗng thấy một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước cửa lớp.
“Kisumi-kun, bọn em tới rồi!”
“Ei!?”
Em gái tôi reo to khi nhìn thấy tôi.
“Gì chứ, cả ba mẹ cũng đến hả!?”
Và tất nhiên, ngay sau cô bé lớp bốn ấy là ba mẹ tôi. Gia đình Sena lại bất ngờ xuất hiện năm nay nữa rồi.
“Sao lại ‘gì chứ’ hả?” Mẹ tôi cau mày khi nghe phản ứng đó.
“Nhưng ba mẹ nói là bận công việc mà.”
“Buổi chụp của mẹ bị hoãn, còn ba ghé qua xem con rồi mới bắt shinkansen chuyến sau. Thấy thương chưa?” Mẹ cười, khẽ đập nhẹ tay tôi.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ thắng nổi mẹ — người lúc nào cũng thẳng thắn và bộc trực. Cái tính dễ mềm lòng nhận mấy chuyện vô lý của tôi chắc cũng từ bà mà ra.
Rồi khi Ei ra đời, vai trò làm anh trai được gán cho tôi dù tôi có muốn hay không.
“Thì con không sao, nhưng chắc cô ấy chưa chuẩn bị tinh thần đâu.”
“‘Cô ấy’ là ai?”
Chưa kịp trả lời thì Ei đã chạy đến ôm chầm lấy Yorka.
“Yorka-chan!”
Yorka sững người — không chỉ vì bị Ei ôm bất ngờ mà còn vì cô ấy vừa nhận ra sự có mặt của ba mẹ tôi. Tôi còn chẳng biết họ sẽ đến, nên chẳng thể báo trước gì cho cô ấy cả.
“Ei, con quen cô ấy à?” Mẹ hỏi, khi thấy hai người thân thiết.
“Chị ấy là bạn gái của anh Kisumi đó.” Ei tuyên bố rành rọt.
“Hả!?” Mẹ tôi hét toáng lên, khiến mọi người xung quanh quay lại nhìn.
“Mẹ, nhỏ tiếng thôi. Người ta nhìn hết rồi kìa.”
Phản ứng của ba mẹ khi ở bên ngoài bao giờ cũng xấu hổ gấp đôi.
“Không ngờ, con hẹn hò với cô gái xinh thế này thật sao?”
Mẹ nhìn Yorka bằng ánh mắt thích thú. Tôi hiểu cảm giác đó — ngay cả tôi cũng vẫn không tin mình có cô bạn gái như thế.
Còn Yorka thì căng thẳng chưa từng thấy. Cuộc gặp bất ngờ này khiến cô ấy cố gắng mỉm cười, nhưng toàn thân lại cứng đờ.
Tôi đành đứng ra giới thiệu: “Đây là bạn gái con, Arisaka Yorka. Yorka, đây là ba mẹ tớ.”
“X–xin chào! Cháu là Arisaka Yorka, hiện đang quen Kisumi-san. Rất hân hạnh được gặp hai bác.”
“Cảm ơn con nhé, Arisaka-san. Bác là mẹ của Kisumi. Cảm ơn con đã chăm sóc nó.” Mẹ tôi đáp, cố giữ giọng nghiêm túc nhưng ánh mắt thì tò mò thấy rõ.
“Con giỏi lắm, Kisumi, có bạn gái đáng yêu thế này,” ba tôi thêm vào, vẫn giữ phong thái điềm đạm thường ngày.
“Vậy Arisaka-san thích điều gì ở Kisumi nhà bác vậy?” Mẹ hỏi thẳng thừng.
“Khách đang đông, ba mẹ ngồi xuống bàn trước đi!” Tôi chen ngang, cố chặn trước khi mọi chuyện vượt tầm kiểm soát.
“Bác muốn được Arisaka-san dẫn ra bàn.”
“Khách không được chọn người phục vụ đâu ạ!”
“Không sao đâu, Kisumi. Để tớ lo,” Yorka nói, vẫn hơi run nhưng cố giữ bình tĩnh để làm tròn vai.
“Nếu họ hỏi gì quá đáng thì cứ lờ đi.”
Suốt bữa ăn, tôi như ngồi trên đống lửa. Ba mẹ liên tục hỏi han, còn Yorka thì lễ phép trả lời từng câu. Nhìn cảnh đó thật căng thẳng.
“Con hãy về làm dâu nhà bác nhé. Bác hoan nghênh hết lòng!”
“Vâng ạ!”
Khi họ rời khỏi lớp, mẹ tôi gần như đã xem Yorka là con dâu tương lai, kiểu đi nước cờ mẹ chồng cao tay.
Mà phản ứng của Yorka thì — tất nhiên là hạnh phúc, nhưng vẫn…
“Sao mẹ lại nói mấy chuyện đó ngay giữa lễ hội chứ?”
Tôi gần như cạn kiệt kiên nhẫn trước sự nhiệt tình thái quá của gia đình mình. Cái kiểu nói chuyện này mà lại giữa lớp học thì…
“Kisumi, đừng nói với mẹ là con không nghiêm túc với mối quan hệ này nhé? Mẹ nói rồi, phải đối xử thật lòng với con gái người ta. Bỏ lỡ cô bé này là con dại đó!”
“Con thật sự muốn ở bên cô ấy lâu dài, nhưng đây không phải lúc để bàn chuyện đó.”
“Nếu không thể nói rõ ràng trước mọi người, Arisaka-san sẽ mất niềm tin ở con đấy.”
“Mẹ, làm ơn về đi!”
“Nếu con thật lòng, thì mẹ ủng hộ hết mình, dù hơi sớm cũng được!”
Ngay cả cô em gái thường ngày lanh lợi cũng im thin thít khi ở cạnh mẹ. Còn ba thì chỉ đứng bên, cười hiền nhìn cảnh gia đình tôi “làm trò” giữa đám đông.
Khi họ cuối cùng cũng rời đi, tôi thấy như cả người rã rời. Nhưng Yorka lại nở nụ cười ngại ngùng mà hạnh phúc.
