Hội Chứng Truyền Thuyết Đô Thị

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Tập 01: Cuộc Hẹn Trong Đêm Tối - Chương 06: Diệp Công Thích Rồng

Sáng hôm sau.

Trình Trình xách hộp quà bước ra khỏi cửa, bị mẹ nhìn thấy liền trêu chọc: “Lại mang quà cho Thẩm Dao đấy à? Đã thân thiết với nhau thế thì sao không bắt Thẩm Dao về làm con rể luôn đi, đằng nào mẹ và bố con cũng quý thằng bé.”

Trình Trình hơi đỏ mặt, gắt gỏng: “Đã bảo là bố mẹ không hiểu đâu! Con với Thẩm Dao không phải quan hệ đó!”

“Được rồi, được rồi, con nói gì thì là cái đó~”

Trình Trình hậm hực bước ra khỏi nhà, rảo bước nhanh đến trước cửa nhà Thẩm Dao, nhưng rồi bước chân lại chậm dần, vẻ giận dỗi trên mặt cũng tan biến không còn dấu vết.

Hôm nay cô ra khỏi nhà sớm, chắc vừa vặn gặp lúc Thẩm Dao đi học. Cô kiểm tra lại hộp quà trên tay, chắc chắn các góc cạnh không bị móp méo, lúc này mới gõ cửa:

“Thẩm Dao, đừng ngủ nướng nữa! Dậy đi! Đi học thôi!”

Gọi liền mấy tiếng cũng chẳng thấy bên trong động tĩnh gì.

Nét nghi hoặc trên mặt Trình Trình ngày càng đậm. Chẳng lẽ Thẩm Dao đi rồi? Hay là... tối qua cậu ấy không về nhà? Vậy cậu ấy đi đâu?

Lên mạng? Gần đây đám nam sinh cấp ba thích nhất là chui vào mấy quán nét chui, Thẩm Dao chẳng lẽ bị đám bạn xấu trong lớp rủ rê lừa đi rồi sao?

Chiếc hộp trên tay có chút bắt mắt, cô không muốn để người khác nhìn thấy món quà mình chuẩn bị cho Thẩm Dao, bèn vội vàng nhét vào cặp sách trước khi ra đến đường lớn.

Ra khỏi con ngõ nhỏ, liếc mắt cái là thấy ngay hội chị em tốt của mình, cô tươi cười hớn hở chạy chậm lại gần, tạm thời quẳng chuyện món quà ra sau đầu.

Mùa hè năm 2003 nóng hơn mọi khi, cách kỳ nghỉ hè chỉ còn ba mươi ba ngày. Bên cạnh cửa hàng đồng giá một tệ, lũ trẻ con ăn mặc lôi thôi đang tụ tập đập ảnh, trên phố thi thoảng lại vang lên tiếng chuông xe đạp cọc cạch và tiếng hát phát ra từ chiếc loa rẻ tiền:

“Không hương hoa, chẳng vươn cao như cây,

Tôi chỉ là một nhành cỏ nhỏ chẳng ai hay.

Chưa từng cô quạnh, chưa từng ưu sầu,

…”

Đám bạn gái cười nói rôm rả, chủ đề bỗng nhiên chuyển sang Thẩm Dao.

“Ủa, Trình Trình, cậu tặng quà chưa? Thẩm Dao nói sao?”

Trình Trình cười đáp: “Đương nhiên là tặng rồi, cậu ấy cảm động rớt nước mắt, bảo là lúc quan trọng vẫn là bạn chí cốt đáng tin cậy nhất.”

“Quả nhiên Kiều Vân Tuyết vẫn là nữ nhân xấu xa.”

“Hy vọng Thẩm Dao đừng đau lòng quá... Mà này, Thẩm Dao đâu?”

“Cậu ấy... cậu ấy đến trường trước rồi.” Trình Trình chớp mắt, theo thói quen đưa tay nắn nắn mũi.

“Thẩm Dao chăm học thật đấy, chắc cậu ấy sẽ đỗ đại học thôi.”

“Nhân tài cao cấp nha... ghen tị thật... tớ cũng muốn sau này được phân công một công việc tốt...”

“Mẹ tớ bắt tớ tốt nghiệp xong là đi xuống phía Nam làm thuê...”

Mỗi người một câu, chủ đề càng lúc càng xa, tâm trí Trình Trình cũng dần trôi đi nơi khác.

Thẩm Dao rốt cuộc đi đâu rồi?

Họ vừa đến trường, vừa qua cổng bảo vệ thì nghe tiếng còi xe hơi phía sau. Một chiếc Maybach đỗ lại ngoài cổng trường, Kiều Vân Tuyết đeo tai nghe, khoác chéo cặp sách, bước xuống xe đầy dứt khoát.

Bác bảo vệ vừa rồi còn nghiêm nghị, giờ đã thay đổi sắc mặt, nhiệt tình gật đầu chào Kiều Vân Tuyết, nhưng chẳng đổi lại được nửa sắc mặt tốt đẹp của đại tiểu thư họ Kiều.

“Lão già bảo vệ đúng là kẻ nịnh bợ... Bình thường bọn mình quên thẻ học sinh thì lão sống chết bắt về nhà lấy, Kiều Vân Tuyết chẳng những không đeo thẻ, đồng phục cũng không mặc, thế mà lão còn cười nịnh hót... Buồn nôn!”

Trình Trình không nghe rõ lời càm ràm của cô bạn thân, ánh mắt cô đã bị chiếc xe sang trọng kia thu hút. Nói chính xác hơn, là bị thiếu niên bước xuống từ phía bên kia chiếc xe thu hút.

Thẩm Dao đeo cặp sách, vẻ mặt ngưng trọng bước xuống từ cửa bên kia. Để tránh gây chú ý cho người khác, cậu cố tình đi vòng qua lề đường tránh xa Kiều Vân Tuyết, nhưng nhất cử nhất động của cậu vẫn lọt vào mắt Trình Trình.

Trình Trình thẫn thờ nhìn theo bóng lưng Thẩm Dao.

Cậu ấy... sao lại bước xuống từ xe của Kiều Vân Tuyết? Họ tình cờ gặp nhau trên đường... hay là hôm qua cậu ấy đã ngủ lại nhà họ Kiều?

Người khó gần như Kiều Vân Tuyết sao lại chịu...

Trong khoảnh khắc, một cảm giác khó tả đánh thẳng vào tim cô, như thể có ai đó từ trên chín tầng mây bắn một mũi tên trúng tim khiến nó đập loạn nhịp. Cô không biết cảm giác hụt hẫng này từ đâu mà đến.

Cô không hiểu, cũng không rõ, lại càng không tỉnh táo.

...

Thẩm Dao cố tình tránh né Kiều Vân Tuyết, lòng đầy âu lô, đi đứng lơ đễnh đâm sầm vào thầy chủ nhiệm mới giật mình nhận ra.

Thầy chủ nhiệm thắc mắc: “Thẩm Dao, sao quầng thâm mắt em đậm thế? Tối qua ngủ không ngon à?”

Thẩm Dao ậm ừ cho qua chuyện, chợt nhớ ra điều gì, cậu lôi từ trong cặp ra xấp tài liệu dày cộp: “Thưa thầy Tạ, cái này gửi thầy... Em về chỗ soạn bài đây.”

Cậu vội vã trở về chỗ ngồi, cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Kiều Vân Tuyết, người đã đến lớp từ trước, đang dán chặt lên người mình, dường như muốn nhắc nhở điều gì đó.

Mọi chuyện xảy ra đêm qua đã vượt quá phạm trù thường nhật của một nam sinh cấp ba. Một cuộc điện thoại không nên được kết nối, một diễn đàn bí ẩn quỷ dị, một thiếu nữ khao khát gặp ma đến cuồng nhiệt.

Hoặc là cậu điên rồi, hoặc là thế giới này điên rồi.

Sáng nay khi tỉnh dậy, cậu giật bắn mình khi thấy Kiều Vân Tuyết đang đứng ngay cạnh giường, dường như đang đợi cậu dậy.

“Cậu!!!... Có chuyện gì không?” Thẩm Dao chỉ thấy lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Kiều Vân Tuyết nhìn chằm chằm cậu với ánh mắt phức tạp, lẩm bẩm một mình: “Tại sao chỉ có cậu là có thể...”

“Tôi phải mặc quần áo, phiền cậu tránh mặt một chút, cảm ơn.” Thẩm Dao lúc này chẳng muốn đối thoại với cô, cậu tự lừa mình dối người rằng chỉ cần phủi sạch quan hệ, thì cái mặt tối tăm, bí ẩn và âm u của thế giới kia sẽ tránh xa cậu.

“Thẩm Dao... cậu có thể ở lại giúp tôi không?”

Thẩm Dao lắc đầu.

Tuy nhiên Kiều Vân Tuyết vẫn tiếp tục nói: “Tôi vì muốn tìm thấy yêu ma quỷ quái mà đã nỗ lực suốt bảy năm, nhưng cho đến khi cậu đến vào hôm qua thì vẫn luôn là công dã tràng. Thẩm Dao, cậu khác với những người khác, khác với tôi, khác với bất kỳ ai, tôi cần sự giúp đỡ của cậu.”

Thẩm Dao lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi chẳng có gì khác người cả, tôi chỉ là một thằng nghèo kiết xác bình thường thôi.”

“Không đúng... Cậu có linh cảm cao hơn người thường, có thể dễ dàng tiếp xúc, nhìn thấy những điều kỳ dị hơn.”

“Tôi chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, làm gì có cái thứ gọi là linh cảm—” Lời nói nghẹn lại giữa chừng, dường như nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Dao chọn cách im lặng.

“Tôi có thể trả tiền thuê cậu, tôi có tiền riêng, tôi có thể trả cậu mỗi tháng một vạn tệ, bố mẹ cậu làm việc cả năm chắc gì đã để dành được chừng đó?” Kiều Vân Tuyết từng bước ép sát:

“Thẩm Dao, cậu thích tôi mà, đúng không?” Để giữ chân Thẩm Dao, cô đã chẳng còn lựa lời nữa rồi, hoặc có lẽ bản chất cô vốn là kẻ ngang ngược như vậy?

Thẩm Dao cúi gằm mặt: “Bây giờ tôi chóng mặt lắm, tôi muốn đến trường trước đã.”

Kiều Vân Tuyết gật đầu: “Được thôi, cậu đi xe nhà tôi.”

Thẩm Dao nhìn đồng hồ, giờ này cũng chỉ có đi ô tô mới kịp giờ truy bài, đành bất lực gật đầu. Kiều Vân Tuyết muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng rời khỏi phòng.

Thẩm Dao ôm lấy đầu, chỉ cảm thấy đau như búa bổ. Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, quan hệ giữa cậu và Kiều Vân Tuyết dường như đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Cảm xúc trong lòng cậu pha trộn hỗn độn, chẳng nói nên lời.

Là niềm vui khi được thân thiết hơn với Kiều Vân Tuyết? Hay là nỗi sợ hãi trước sự cuồng nhiệt không tên của cô ấy? Là sự chán ghét trước thói ngang ngược của cô ấy? Hay là nỗi bất an trước những điều chưa biết?

Càng nghĩ càng rối, càng gỡ càng loạn.

“Bố, mẹ... là do hai người sao?” Thẩm Dao ôm đầu tự hỏi.

---------

(Diệp Công Thích Rồng: thành ngữ Trung Quốc, châm biếm những kẻ bề ngoài thì tỏ ra rất say mê một sự vật, một điều gì đó, hoặc là hay khoác lác về điều gì đó, nhưng không thực lòng, hoặc là không hiểu rõ.)