“Các em nhà cách trường trên ba cây số nhớ nhắc bố mẹ đưa đón, nếu không đưa đón được thì phải về xin bố mẹ ký vào giấy cam kết an toàn...”
Cuối giờ học, thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng lải nhải không ngớt. Thẩm Dao thầm nghĩ, nếu cảnh sát tìm thấy cô bé mất tích ở đường Quế Lâm sớm hơn một chút, có lẽ đã chẳng phiền phức thế này.
Một số học sinh nóng vội không đợi nổi thầy nói hết câu, đã lén lút chuồn ra khỏi lớp bằng cửa sau.
Thẩm Dao là người cuối cùng rời khỏi phòng học. Đợi tất cả mọi người trong lớp đi hết, Trình Trình mới đi đến cuối lớp hỏi cậu: “Thẩm Dao, về chung không?” Ánh mắt cô đảo quanh, không thấy bóng dáng Kiều Vân Tuyết đâu.
Thẩm Dao bịa ra một cái cớ: “Thôi, lát nữa tớ còn phải đến phòng giáo vụ giúp thầy cô sắp xếp bài thi, cậu về trước đi.”
Trình Trình cũng không hỏi thêm gì, vẫy tay chào tạm biệt rồi cùng đám bạn quay người rời đi.
Đợi người trên tầng lầu này lần lượt về hết, Thẩm Dao mới chậm rãi thu dọn cặp sách. Cậu nhét tất cả những cuốn sách dày cộp ít dùng đến vào trong cặp, còn không quên buộc thêm cái cán chổi hỏng vào quai đeo. Làm xong tất cả, cậu thong thả khóa cửa lớp, đeo cặp sách lệch một bên vai bước ra khỏi trường.
Cậu về muộn, bác bảo vệ trực cổng trường cũng đã tản đi, học sinh cũng chẳng còn mấy mống. Rẽ qua góc phố là đến một con đường nhỏ hẹp. Hai bên đường dán đầy những tờ quảng cáo lừa đảo, đa phần là tìm người đẻ thuê giá cao, nhà giàu tìm con thất lạc, đại tiên xem bói, làm bằng giả...
Tiếng loa phát thanh của cửa hàng Nam Phục Bá Đạo từ xa vọng lại, nghe như tiếng thì thầm qua lớp màn trướng, bớt đi vài phần ồn ào phố thị, thêm vào vài phần hư ảo không thực.
Góc phố có một bãi đất trống, cứ sau tám giờ tối, những người bán đĩa lậu lại dựng lều ở đây. Chỉ cần đặt cọc 50 hoặc 100 tệ là có thể thuê một chiếc đĩa với giá từ 5 hào đến 2 tệ. Tại sao lại là sau tám giờ tối? Có lẽ giờ đó quản lý đô thị dễ tính hơn chăng.
Tiện thể nhắc tới, đĩa phim hot nhất hiện nay là Người Trong Giang Hồ.
Thẩm Dao thu hồi dòng suy nghĩ miên man, cậu nhận ra phía trước và phía sau mình xuất hiện thêm vài bóng người.
Trước ba, sau ba, đều là những học sinh có vẻ ngoài lưu manh côn đồ, thầy Mã dạy Chính trị gọi bọn họ là “đám loi choi”, còn bọn họ tự xưng là “Bang Nghĩa Khí”.
Bọn họ bắt chước Sơn Kê và Trần Hạo Nam, mặc quần bò, cởi cúc áo sơ mi, để tóc mái dài che mắt hoặc cắt đầu đinh, đứa nào gan to thì nhuộm tóc, năm sáu đứa chung nhau hút một bao thuốc Lục Ngưu, trong túi còn giấu đủ thứ vũ khí kỳ quái.
Cái gọi là “người trong giang hồ”, chẳng qua cũng chỉ đến thế.
“Chính là nó. Thằng dọa nạt anh em mình trong nhà vệ sinh hồi sáng đấy.”
“Mẹ kiếp, dám đụng đến anh em Bang Nghĩa Khí bọn tao.”
Miệng chửi bới những lời khó nghe, bọn chúng hùng hổ bao vây Thẩm Dao đang đi một mình.
Thẩm Dao giả vờ như không để ý, vẫn lơ đễnh bước tiếp. Đây chỉ là đòn nghi binh của cậu. Cậu không lạ gì chuyện đánh nhau, hay nói đúng hơn, cậu thuộc dạng giỏi đánh nhau.
Cậu quá hiểu đám bạn đồng trang lứa này, lũ con trai mười sáu mười bảy tuổi khí huyết đang hừng hực, nóng máu lên là rất dễ rút dao. Thế nên cách tốt nhất để đối phó với chúng là tránh chọc giận, sau đó tìm cơ hội ra đòn một kích hạ gục đối thủ.
Đám giang hồ nhà quê này chỉ đánh đấm theo bản năng, khớp ngón tay là điểm yếu, bị bẻ ngược ngón tay là mất khả năng chiến đấu, tiếp đến là các đòn khóa, với thể chất của bọn chúng thì không thể nào thoát khỏi bất kỳ đòn khóa nào.
Tất nhiên cũng phải chú ý đừng để sáu đứa vây cùng lúc, cậu đâu phải siêu nhân mặc sịp đỏ bên ngoài quần. Cũng phải nói thêm, đĩa phim Thẩm Dao thích thuê nhất chính là Superman và Superman Returns.
“Này!”
Ba tên côn đồ đi ngược chiều hét lớn về phía Thẩm Dao.
Mặt Thẩm Dao ngơ ngác: “Các cậu tìm tôi?” Giây tiếp theo, cơ bắp cánh tay phải cậu gồng lên, chiếc cặp sách nhét đầy sách vở nặng trịch không chút khách khí quật thẳng vào tên côn đồ bên phải. Sức nặng của cặp sách cộng thêm lực vung tay của Thẩm Dao khiến chiếc cặp đập thẳng vào mặt đối thủ, ngay lập tức quật ngã hắn xuống đất.
Cùng lúc đó, Thẩm Dao rút cán chổi ra, phang thẳng vào trán tên côn đồ ở giữa. Lực tay của Thẩm Dao mạnh hơn nhiều so với bạn bè đồng trang lứa, một gậy giáng xuống khiến thanh gỗ rỗng ruột giòn tan gãy đôi ngay tức khắc, tên côn đồ trúng đòn trợn ngược mắt đứng chôn chân tại chỗ, rõ ràng là đã bị choáng váng tạm thời.
“Đ*t mẹ!” Mãi đến lúc này, tên côn đồ bên trái mới phản ứng lại, đưa tay sờ vào túi sau quần bò định rút dao. Dao của bọn chúng thường là loại “dao đa năng Thụy Sĩ” mua ở vỉa hè, thực tế chỉ có một mẩu ngắn dùng được, lại còn thì rỉ sét be bét.
Người cô của cậu từng dạy: “Ở trường bị bắt nạt đừng có khóc lóc về mách lẻo, có những lúc phải tự dựa vào chính mình. Cháu to con hơn chúng nó, chẳng việc gì phải sợ. Cứ đấm thẳng tay, tất nhiên, nếu chúng nó có vũ khí thì tốt nhất quay đầu mà chạy, tuyệt đối đừng có làm anh hùng rơm.”
“Cô ơi, chẳng phải cô nên dạy cháu lùi một bước biển rộng trời cao sao?”
“Bà đây giống loại người nói ra mấy câu đạo lý sáo rỗng đó lắm à?”
Thẩm Dao đẩy mạnh một cái, hất văng tên côn đồ cuối cùng ra, rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Ba tên côn đồ bao vây phía sau thấy Thẩm Dao chạy mất, chẳng thèm đỡ đồng bọn dậy, cùng hô lên: “Đuổi theo!”
Soạt soạt soạt.
Mấy tên còn lại đồng loạt rút vũ khí ra, có đứa cầm dao Thụy Sĩ, có đứa cầm ống thép nhặt ở đâu đó, có đứa dứt khoát cầm luôn viên gạch ở ven đường.
Thẩm Dao vừa chạy vừa quay đầu hét lớn: “Mấy thằng hèn lấy sáu đánh một, có gan thì solo với tao!” Tất nhiên cậu không định solo thật, chỉ là theo kinh nghiệm của cậu, mấy tên dân xã hội này đầu óc thường không được thông minh cho lắm, rất dễ bị lừa.
Cậu quay đầu đếm, chỉ có bốn tên đuổi theo, hai tên lúc nãy chắc đã mất khả năng chiến đấu.
“Mẹ kiếp! Có giỏi thì mày đừng chạy!”
“Bọn mày không đuổi thì tao không chạy.”
“Mày không chạy thì bọn tao không đuổi!”
Nói chuyện với bọn này đúng là đàn gảy tai trâu. Thẩm Dao rẽ qua ngã tư, để ý thấy bên đường có thùng rác công nhân vệ sinh vừa dọn xong.
Cậu vớ lấy cái thùng rác, nấp vào góc đường, nhắm chuẩn tên chạy đầu, bất ngờ chụp cái thùng rác lên đầu hắn. Tên côn đồ bị cái thùng rác cao đến nửa người chụp kín, sợ hãi la hét om sòm, Thẩm Dao nhân cơ hội đá hắn ngã lăn.
Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, Thẩm Dao đánh đòn hồi mã thương xong lại tiếp tục cắm đầu chạy, ba tên côn đồ còn lại nhìn đồng bọn đang lăn lộn dưới đất, rồi lại nhìn Thẩm Dao đang chạy trốn, hai mắt đỏ ngầu: “Chúng mày đuổi theo thằng chó đó, tao ở lại xem anh Uy với anh Kiệt thế nào. Mẹ kiếp, nhất định phải cho nó biết tay!”
Thẩm Dao quay đầu lại lần nữa, thấy đuổi theo chỉ còn hai tên cuối cùng, mà tên nào tên nấy đều thở hồng hộc, bước chân cậu cũng chậm lại.
Đám học sinh xã hội này thường lấy tiền tiêu vặt bố mẹ cho để ra oai, ngày ăn có một bữa, gầy như con khỉ, thể lực chẳng ra đâu vào đâu. Thẩm Dao thì khác, cậu ăn đủ ba bữa đúng giờ, tuân thủ nghiêm ngặt tiêu chuẩn nạp carbohydrate và protein, ngày nào cũng dành thời gian tập aerobic và nâng tạ, là một bé ngoan đúng nghĩa.
“Mày... mẹ kiếp, cuối cùng cũng chịu dừng rồi...” Tên cầm dao đa năng bị Thẩm Dao coi là mối đe dọa hàng đầu, con dao rỉ sét đó còn nguy hiểm hơn cả dao phay thông thường vì nguy cơ uốn ván. Cậu vớ lấy thanh gỗ công trình vứt ven đường, quất một gậy khiến tên côn đồ kia kêu oai oái, khiến vũ khí văng khỏi tay.
“Mấy người hoàn toàn không biết đánh nhau, tại sao cứ thích đâm đầu vào cái trò này thế nhỉ?” Thẩm Dao khó hiểu hỏi, chạy một quãng đường như vậy, cậu chỉ hơi rối loạn nhịp thở chút thôi, với cậu đây chỉ như bài khởi động hàng ngày.
Tên côn đồ cuối cùng nhìn Thẩm Dao đang tiến lại gần và đồng bọn đang nằm giả chết dưới đất, áp lực trong lòng bùng nổ, hắn hét lên: “Cấm qua đây! Thằng chó! Chỉ giỏi chơi trò bẩn thỉu!”
“Đây gọi là chiến thuật du kích.” Thẩm Dao giải thích.
Tên côn đồ bất ngờ mở cặp sách, hai tay lôi ra một vật lớn màu đỏ: “Mày ngon thì nhào vô nữa đi!”
Đồng tử Thẩm Dao co rụt lại, từ từ lùi về phía sau: “Bạn học, bình tĩnh nào.”
Hóa ra tên côn đồ lôi ra một khẩu súng bắn đinh nhãn hiệu Bắc Sơn. Mấy năm nay thứ này đang là hàng nóng, trong các vụ ẩu đả ở nhà ga, thường xuyên có người độ lại loại súng bắn đinh này, biến công cụ lao động thành vũ khí giết người.
Thẩm Dao không chắc khẩu súng bắn đinh trên tay tên này đã được độ hay chưa, độ đến mức nào, để an toàn, cậu chỉ có thể liên tục lùi lại, giữ khoảng cách an toàn.
“Cái này không phải của cậu đúng không? Cậu định dùng thật à?” Thẩm Dao vừa lùi vừa nói.
Trán tên côn đồ toát mồ hôi hột, khẩu súng bắn đinh này đúng là không phải của hắn, mà là đồ nghề kiếm cơm của bố hắn. Hắn chỉ nghe mấy anh em trong Bang Nghĩa Khí nói rằng súng bắn đinh độ lại có thể dùng như súng thật, đúng lúc bố hắn có một khẩu súng bắn đinh đã qua chỉnh sửa sơ sài, vì muốn ra oai nên hắn mới trộm từ nhà mang đi.
Hắn vốn không định lôi ra, nhưng thấy anh em liên tiếp bị Thẩm Dao hạ gục, máu nóng dồn lên não, hắn chẳng còn màng đến gì nữa.
Hắn cao giọng để che giấu sự chột dạ của mình: “Mày ngông nghênh lắm mà? Ban sáng chẳng phải dọa mách lẻo với lão Chu sao? Chẳng phải thích làm anh hùng sao?” Vừa nói, hắn vừa giơ súng bắn đinh tiến lên phía trước.
Thẩm Dao từng bước lùi lại, cố gắng lùi về phía ngã tư đông người qua lại: “Bình tĩnh đi, chúng ta chỉ là xích mích học sinh với nhau thôi, không cần thiết phải hủy hoại tương lai của mình, đúng không?”
Tên côn đồ gân cổ lên hét: “Tao có phải đi tù thì anh em tao cũng sẽ lo cho tao.”
“Bọn họ đều là học sinh, tốt nghiệp xong là mỗi người một ngả, làm sao có thể...” Thẩm Dao thức thời im miệng, “Thế này đi, chúng ta cùng bỏ vũ khí xuống, coi như đánh nhau bình thường thôi, đỡ để bố mẹ cậu phải lo lắng, được không? Cậu thử nghĩ xem, nếu cậu gây ra án hình sự thật, bố mẹ cậu sẽ đau lòng đến thế nào?”
Lời của Thẩm Dao dường như đã tác động đến tên côn đồ, biểu cảm của hắn bắt đầu dao động.
Nhưng đúng lúc này, bên phải Thẩm Dao vang lên tiếng còi xe chói tai, cậu quay phắt đầu lại, chỉ thấy một chiếc Maybach lao lên vỉa hè, như một chiếc xe tăng húc thẳng vào tên côn đồ đang giơ súng bắn đinh! Tên côn đồ đang dồn hết sự chú ý vào Thẩm Dao, đến khi chiếc Maybach lao đến trước mặt thì đã không kịp tránh nữa rồi!
“Nguy hiểm!”
Két——
Tiếng phanh xe còn chói tai hơn vang lên, tựa như tiếng kêu tuyệt vọng của con quạ hấp hối.
Chiếc xe hơi đen bóng sang trọng dừng ngay trước mặt tên côn đồ, đầu xe đã gần như chạm vào thắt lưng hắn. Mùi xăng, hơi nóng từ bố thắng, ánh đèn pha nhấp nháy bất thường, tất cả khiến hắn tạm thời mất đi khả năng tư duy.
Chỉ chút nữa thôi.
Chỉ chút nữa thôi là hắn đã bị chiếc xe này húc bay, từ một học sinh trung học đang tuổi thanh xuân phơi phới biến thành cái xác lạnh lẽo bên đường.
Nhận thức được điều này, một nỗi sợ hãi khổng lồ dâng lên trong lòng hắn, khẩu súng bắn đinh trên tay rơi xuống đất, hai chân bủn rủn quỳ sụp xuống.
Cạch.
Cửa kính sau của chiếc Maybach hạ xuống.
Thiếu nữ tóc đỏ thò nửa đầu ra, trên mặt cô không hề có chút áy náy, sợ hãi hay hối hận nào vì suýt nữa đã cướp đi sinh mạng của một người trẻ tuổi, mà chỉ có sự lạnh lùng vô tận:
“Bảy mươi vạn.”
“...Cái... cái gì...” Tên côn đồ lắp bắp.
“Ta đâm chết ngươi ở đây, chỉ cần đền bảy mươi vạn.” Những lời nói vô tình, lạnh lẽo đến mức gần như tà ác thốt ra từ miệng thiếu nữ xinh đẹp.
Đầu óc tên côn đồ rối loạn, không thể thốt ra bất kỳ lời nào đáp lại.
Cửa xe phía bên kia mở ra, Kiều Vân Tuyết vẫy tay với Thẩm Dao: “Lên xe đi.”
Thẩm Dao nhìn tên côn đồ đã sợ đến mất hồn mất vía thêm một lần nữa, cuối cùng cũng bước lên chiếc Maybach. Bác tài xế vẻ mặt bình thản lùi xe, khởi động lại động cơ, lái xe rời khỏi hiện trường trước khi người đi đường kịp xúm lại xem. Có lẽ đây không phải lần đầu tiên ông làm những việc như thế này theo lệnh tiểu thư.
Ngồi trên xe, Thẩm Dao mãi vẫn chưa hoàn hồn. Diễn biến sự việc vượt xa sức tưởng tượng của cậu. Trước kia xích mích với đám côn đồ, đa phần là cậu và Trình Trình hợp sức đánh cho bọn nó một trận tơi bời, đánh xong một lần là đối phương sợ không dám gây sự nữa.
Nhưng giờ vừa mới trở thành “đồng phạm” của Kiều Vân Tuyết, cô đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn vượt quá lẽ thường để giải quyết vấn đề.
Chuyện này hoàn toàn khác biệt với cuộc sống trước đây của cậu...
“Cậu đang nghĩ gì thế?” Kiều Vân Tuyết hỏi cậu.
Thẩm Dao khua tay vào không khí vài cái, muộn màng nói: “Tôi... cặp sách của tôi còn ở chỗ bọn họ.”
Kiều Vân Tuyết gật đầu: “Mai cậu cứ đi tìm bọn họ mà đòi, bọn họ không dám không trả đâu.” Ngừng một chút, cô nói tiếp: “Nếu bọn họ còn tìm cậu gây rắc rối, cứ nói với tôi, tôi có thể giúp cậu giải quyết tất cả những rắc rối đó.”
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết cách “giải quyết” của Kiều Vân Tuyết không phải là cách gì hòa nhã tốt đẹp.
“Giờ cậu là trợ thủ của tôi, trước khi chúng ta giải mã được bí mật của quái dị, cậu phải biết tự bảo vệ mình.” Cô cố tình dùng giọng điệu đùa giỡn, nhưng lời nói ra lại chẳng giống nói đùa chút nào.
Nói xong câu đó, cô dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, dường như không muốn nói thêm gì nữa.
Thẩm Dao nhìn góc nghiêng của Kiều Vân Tuyết, ánh mắt mãi không thể dời đi.
Kiều Vân Tuyết... cô rốt cuộc là người như thế nào?
