Hội Chứng Truyền Thuyết Đô Thị

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 162

Tập 01: Cuộc Hẹn Trong Đêm Tối - Chương 10: Cội nguồn quái dị

“Rầm” một tiếng, một chồng sách dày cộp đổ ập xuống trước mặt Thẩm Dao, làm bụi bay mù mịt, khiến cậu không mở ra nổi. Định thần nhìn kỹ, hóa ra toàn là sách về huyền học, thứ mà nếu đặt ở nhà sách thì Thẩm Dao chắc chắn sẽ chẳng thèm liếc mắt đến một lần.

Kiều Vân Tuyết thổi mạnh một cái, nào ngờ lại hít ngược phải một ngụm bụi lớn mà ho sặc sụa, người cong lại như con tôm luộc. Thẩm Dao định đưa tay đỡ, nhưng bị cô xua tay từ chối, cô dường như không quen nhận sự giúp đỡ từ người khác.

Cô vừa ho khan vừa nói: “Muốn giúp tôi thì... khụ khụ... cậu buộc phải bổ túc kiến thức về Quái Dị Học.”

Quái Dị Học? Có môn học này sao?

Đôi mắt cô đỏ hoe, vừa nôn khan vừa giải thích: “Là môn học do tôi tự tổng hợp tài liệu và đúc kết ra trong những năm qua.”

Khoa học dân gian đây mà... chẳng khác nào bác sĩ Frankenstein dùng sấm sét để tạo ra sự sống.

Thẩm Dao tò mò mở cuốn sách trên cùng, quả nhiên bên trong chi chít những ghi chép của Kiều Vân Tuyết, chỉ là chữ viết nguệch ngoạc, lại còn kèm theo nhiều hình vẽ giải phẫu cơ thể người khó hiểu, cậu hoàn toàn không thể giải mã nổi.

Kiều Vân Tuyết cuối cùng cũng lấy lại được nhịp thở, cô ngồi đối diện bên kia bàn, chẳng nói chẳng rằng giật lấy cuốn sách trên tay Thẩm Dao, đồng thời bật chiếc máy tính trong thư phòng lên: “Thẩm Dao, cậu nghĩ quái dị... thứ cậu gặp tối hôm đó rốt cuộc là gì?”

“Ma quỷ?”

Kiều Vân Tuyết gật đầu rồi lại lắc đầu: “Những kẻ phàm tục có thể gọi chúng là ma quỷ, nhưng tôi sẽ cho cậu biết, chúng không phải là ma quỷ, mà là quái dị.”

“Trong lòng mỗi người đều có một dòng suối nhỏ, dòng suối ấy đại diện cho toàn bộ tinh thần, ý chí, những điều họ thích, họ yêu, họ lo, họ sợ. Và tất cả những dòng suối nhỏ của mọi người đều đổ về một dòng sông lớn, dòng sông này đại diện cho tiềm thức, cho ý thức tập thể của nhân loại, hay gọi là gì cũng được.”

Cô dùng phần mềm vẽ trên máy tính phác họa những hình thù xiêu vẹo.

Ở tầng trên cùng của "suối nhỏ, sông lớn", cô vẽ một vòng tròn khổng lồ.

“Và bên ngoài thế giới vật chất của chúng ta, còn tồn tại một không gian khác, không gian này vốn dĩ trống rỗng, cho đến khi dòng sông lớn kia ngày càng cuộn trào dữ dội, dữ dội đến mức có thể phóng chiếu thực thể vào không gian hư vô này. Lòng người nhờ đó mà có được hình hài cụ thể. Admin của diễn đàn Berlin gọi không gian này là Linh Thứ Nguyên.”

Suối nhỏ, sông lớn, không gian hư vô, diễn đàn Berlin, Linh Thứ Nguyên... Những kiến thức hỗn loạn ấy bị nhồi nhét vào não Thẩm Dao, khiến cậu cảm thấy mười mấy năm cuộc đời trước đây của mình như sống hoài sống phí. Có khi nào giây tiếp theo sẽ có ai đó dùng dùi cui điện kích thích vào bộ não trong lồng kính, và cậu sẽ bừng tỉnh khỏi cơn mê này?

Cậu ngập ngừng nói: “Tóm lại, ý của cậu là những con ma đó, hay nói đúng hơn là quái dị, bản chất thực sự là hình chiếu của lòng người tại một chiều không gian khác, người ta có suy nghĩ thì mới có cái để nhìn thấy?”

“Bingo!” Kiều Vân Tuyết vui vẻ gật đầu, “Cậu hiểu nhanh đấy.”

“Cậu nói tiếp đi.”

“Vốn dĩ quái dị ở Linh Thứ Nguyên chỉ có thể tác động gián đoạn đến thế giới vật chất, bởi vì trước kia năng lực truyền tải thông tin còn hạn chế, sự lan tỏa của lòng người cũng có giới hạn. Nhưng cùng với sự phát triển của Internet, sự tiến bộ của các phương tiện truyền thông, Linh Thứ Nguyên bắt đầu phình to mất kiểm soát với tốc độ chóng mặt.“ 

“Một truyền thuyết đô thị dù nhỏ đến đâu, chỉ cần được lên men trên mạng, liền có thể dễ dàng ảnh hưởng đến hàng trăm hàng ngàn người, quái dị nhờ đó mà giáng lâm. Chúng sinh ra từ những cảm xúc mãnh liệt, và nhờ sự lan truyền của cảm xúc mà đến được thế giới vật chất.”

Kiều Vân Tuyết vẽ lên bảng vẽ một con quái vật đang nhe nanh múa vuốt.

“Quái dị đầu tiên xuất hiện ở thế giới vật chất là Heidrich của Berlin, giáng lâm xuống thành phố Berlin, Đức vào năm 1991. Nghe nói ngày nó giáng lâm, chuột bọ trong cả thành phố đều đổ ra, chúng chất đống thành hình người, bắt chước dáng vẻ con người đi lại lang thang trên những con phố tối đèn vào ban đêm. Heidrich của Berlin cũng được coi là quái dị đầu tiên được khuếch đại sức mạnh nhờ Internet, và cũng là quái dị chưa từng được giải mã cho đến tận ngày nay.”

Heidrich của Berlin...

Berlin... Heidrich...

Thẩm Dao chỉ thấy da đầu tê dại, tại sao cậu lại có cảm giác đã từng quen biết này? Chẳng lẽ cậu từng gặp trong những cơn ác mộng xưa kia?

Kiều Vân Tuyết tiếp tục nói: “Diễn đàn Berlin ban đầu được lập ra để nghiên cứu về Heidrich, nay đã phát triển hội viên rộng khắp thế giới, chúng tôi là một nhóm những 'người tử vì đạo' không quen biết nhau, tụ họp lại vì quái dị.”

Người tử vì đạo? Cách mô tả này... Dù thế nào đi nữa, những kẻ chủ động đi tìm kiếm quái dị khó có thể gọi là người bình thường.

Kiều Vân Tuyết lại lật mở một cuốn sách khác: “Tiếp theo là nghiên cứu của riêng tôi, những nội dung tôi tổng kết được dựa trên thông tin thu thập.”

“Đầu tiên, người thường không thể nhìn thấy hay chạm trán với quái dị, chỉ những người có 'linh cảm' mới gặp được. Nghĩa là những người có ý chí kiên định, tin tưởng tuyệt đối vào chủ nghĩa duy vật và những người có huyết khí thịnh vượng sẽ không nhìn thấy, cũng không bị quái dị làm hại.” 

“Những người tâm tư nhạy cảm, cảm xúc u uất, có khiếm khuyết về nhân cách hoặc từng trải qua biến cố lớn sẽ dễ dàng gặp phải quái dị hơn... Hoặc là những đứa trẻ mới mở mang trí tuệ, hay những người già sắp bước vào cửa tử.”

Nói đến đây, Kiều Vân Tuyết không kìm được liếc nhìn Thẩm Dao thêm một cái. Thẩm Dao trông không giống một kẻ ý chí yếu đuối, vậy cậu đã trải qua biến cố lớn nào chăng? Nỗi đau mà biến cố đó mang lại còn sâu sắc hơn nỗi đau mất mẹ của cô, đến mức cậu có được linh cảm?

“Tiếp theo, quái dị thường đi kèm với một loại quy tắc tự giới hạn nào đó. Tôi đã thu thập lời kể của những người sống sót trên diễn đàn, theo lý mà nói, người thường gặp phải quái dị không thể nào sống sót, nhưng những người đó lại thoát chết nhờ những nguyên nhân khó hiểu.” 

“Theo tôi suy đoán, bản thân quái dị có khiếm khuyết, chúng tồn tại nhờ những cảm xúc mãnh liệt, bản thân chúng là những thứ phi lý trí, hơn nữa những câu chuyện ma trên mạng vừa là phương thức lan truyền, vừa là vật chứa giới hạn chúng, hành vi của chúng không thể vượt ra khỏi phạm vi của câu chuyện và cảm xúc đó.”

“Ví dụ như cuộc điện thoại tối hôm đó của chúng ta, chúng ta trực tiếp cúp máy, liền ngăn chặn được sự tiếp cận của quái dị, không hề bị báo thù, điều này chứng tỏ quái dị lần này buộc phải dựa vào hành vi ‘đàm thoại’ mới có thể tồn tại. So với những quái dị khác, thứ này tuyệt đối an toàn và có thể kiểm soát.”

An toàn và có thể kiểm soát? Trước cái ác chưa biết, làm gì có chuyện an toàn và kiểm soát?

“Lý thuyết của cậu quá duy tâm rồi.” Thẩm Dao phán đoán, cậu không muốn tranh luận với Kiều Vân Tuyết, “Tôi đại khái hiểu rồi, cậu muốn tôi giúp cậu thế nào?”

Trên mặt Kiều Vân Tuyết hiện lên sắc hồng không tự nhiên: “Thẩm Dao, chúng ta hãy cùng nhau bắt con Quỷ Điện Thoại này!”

Thẩm Dao trố mắt nhìn: “Bắt?”

“Phải, bắt nó! Chỉ có bắt được nó, chúng ta mới có thể tìm hiểu sâu hơn về bí mật của quái dị. Tất cả những tài liệu này suy cho cùng chỉ là suy đoán, ngay cả admin của diễn đàn Berlin cũng không có bằng chứng xác thực. Tôi cần một thứ chân thực hơn để làm chứng cứ, Thẩm Dao, chúng ta hãy bắt nhốt quái dị lại!”

--------

Bước xuống từ chiếc Maybach, đầu óc Thẩm Dao vẫn còn quay cuồng. Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi vừa qua, lượng thông tin cậu tiếp nhận quá lớn, đến mức cậu có cảm giác mọi thứ không chân thực.

Cái gì mà quái dị, cứ như chuyện nghìn lẻ một đêm... Liệu có phải cậu thực sự cũng biến thành kẻ tâm thần rồi không?

Cậu loạng choạng bước đến trước cửa nhà, chân đá phải vật gì đó, cúi đầu nhìn xuống thì thấy một hộp quà nhăn nhúm.

Hộp quà màu xanh, các góc đã bị vò nát biến dạng, ngay cả dây ruy băng cũng chẳng thấy đâu.

Trên hộp quà có một tấm thiệp nhỏ, nhưng chữ viết đã bị bôi đen nhem nhuốc, không còn nhận ra được, chẳng biết người tặng quà rốt cuộc đang đắn đo điều gì.

Cậu mở hộp quà ra, thấy bên trong là một quả cầu tuyết tinh xảo, vặn dây cót, người tuyết nhỏ bên trong bắt đầu nhảy múa, phát ra tiếng nhạc du dương.

“Cô ơi, món quà này là ai tặng vậy?”

Từ trong nhà vọng ra tiếng của cô cậu: “Quà gì cơ?”

Thẩm Dao lẳng lặng cất món quà đi: “Không có gì.”

Cậu như cảm nhận được điều gì, quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ kịp thấy vạt áo ai đó thoáng qua nơi góc phố, và bức tường dán đầy những tờ quảng cáo vô nghĩa.