Thứ Bảy… ngày đầu tiên đặt chân đến phòng thu của chúng tôi cuối cùng cũng đã đến. Cả bọn được cho phép nghỉ chuẩn bị lễ hội văn hóa, và trường cũng chỉ học đến trưa, nên chúng tôi quyết định sẽ về nhà một lát rồi mới tập trung trước phòng thu. Việc được nghỉ chuẩn bị cho lễ hội là nhờ cả vào công của Iori. Nếu chỉ cần em tham gia ban nhạc là được miễn trừ, tôi lại bất giác tự hỏi kiếp lao động nô lệ của chúng tôi có ý nghĩa gì không, nhưng đây là điều tuyệt đối không được nghĩ đến. Phải ngừng suy nghĩ và chuyên tâm vào công việc của một tên nô lệ mới phải.
Về phần guitar thì tôi cũng đã tạm chơi được tàm tạm, còn lời cho bài hát tự sáng tác cũng đã viết xong và đưa cho Iori rồi. Ngón tay thì đau rát, nhưng đây là chuyện phải chịu. Là hình phạt cho việc không đụng đến cây guitar suốt nửa năm trời.
Studio S sạch sẽ và có trang thiết bị tốt hơn tôi tưởng. Bảo sao giá thuê lại đắt. Được sử dụng một phòng thu tốt như thế này với giá rẻ bèo, chúng tôi đúng là quá may mắn. Có cảm ơn Master bao nhiêu cũng không đủ. Tạm thời, chúng tôi đến chào hỏi anh quản lý, rồi được dẫn thẳng vào trong phòng thu.
「Đây là lần đầu tiên tớ đến phòng thu của ban nhạc… trông tuyệt thật nhỉ.」
Trong lúc chúng tôi đang lắp đặt amp và trống, Iori có vẻ bồn chồn nhìn quanh quất.
「N-Này, tớ bắt đầu thấy hồi hộp rồi…」
「Chỉ là luyện tập thôi nên đừng bận tâm. Có thất bại cũng không ai nổi giận đâu, và nếu chưa thuộc lời thì cứ nhìn giấy cũng được.」
「Ừm…」
Dù tôi nói vậy, nhưng em vẫn không giấu được vẻ căng thẳng. Thật ra thì tôi cũng đang căng thẳng đây, ngón tay vẫn còn cứng đơ, và mới chỉ hôm qua tôi mới chơi được trọn vẹn cả bài lần đầu tiên. Kẻ kém cỏi nhất trong cả bọn chắc chắn là tôi rồi.
Vừa hít một hơi thật sâu để che giấu sự bất an, tôi vừa chỉnh effector để tạo ra âm thanh méo tiếng khá nhiều. Vì Kanzaki-kun đang dùng amp đèn Marshall, nên tôi dùng amp ROLAND JC-120. Áp lực âm tuy thấp hơn Marshall, nhưng bù lại tiếng effector lại ra rất sạch.
Effector guitar mà tôi đang dùng là Hughes & Kettner Warp Factor, với âm sắc méo tiếng và dải trung âm rất mạnh. Nếu hỏi liệu nó có hợp với âm thanh của ban nhạc lần này không thì tôi cũng chịu, nhưng vì chỉ có mỗi cái effector này nên đành vậy thôi.
Shougo sau khi lắp đặt xong thì thình thịch đạp trống bass, gõ nhịp trên trống lẫy, lòng đầy mong đợi chúng tôi chuẩn bị xong. Shin và Kanzaki-kun có vẻ như vẫn chưa chỉnh được âm thanh của effector và amp khớp với nhau, nên đang làm mặt nghiêm trọng mà tinh chỉnh vị trí các nút vặn. Về khoản đó thì tôi khá là qua quýt, nên chỉ chỉnh đại vị trí nút vặn theo kiểu, chắc tầm này là được, rồi cho xong chuyện. Chẳng biết như vậy là tốt hay xấu nữa.
Vì tuning là drop tuning hạ một tông, nên riff lại dễ chơi đến không ngờ. Quả nhiên Warp Factor phải chơi drop tuning mới đã, tôi thầm nghĩ, một mình tận hưởng thứ âm thanh nặng trịch và chờ họ chuẩn bị xong.
「Rồi, vậy thì tạm thời thử tiếng xem sao.」
Theo lời Shin, mọi người bắt đầu chơi nhạc một cách ngẫu hứng.
Iori thì đang ngơ ngác, nhưng khi tôi nói「Cứ hát đại đi」, em tuy có bối rối nhưng cũng cất tiếng「A~」. Kanzaki-kun vừa nghe giọng em vừa chỉnh âm lượng micro trên mixer. Sau đó là một hồi tranh cãi qua lại nào là tiếng guitar to quá, nào là bass nhỏ quá rồi chỉnh lại âm lượng, cuối cùng cũng đến lúc vào bài.
Tôi có hơi căng thẳng, khẽ thở ra một hơi. Tôi nhận ra Iori ở bên cạnh cũng đang căng thẳng thở ra y hệt, bất giác thấy hơi buồn cười.
Sau khi Shougo đếm bốn nhịp, chúng tôi bắt đầu vào bài. Lặp lại đoạn riff metallic của intro, rồi từ đoạn fill-in của trống, chúng tôi vào phiên khúc A . Chỉ riêng việc chơi nhạc ở âm lượng cực lớn thôi mà cơ thể đã nóng bừng lên, âm nhạc đúng là kỳ diệu. Chơi đàn một mình ở nhà và khớp nhạc cùng ban nhạc là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Sắp đến đoạn hát rồi đó, tôi ra hiệu bằng mắt với Iori, em liền gật đầu với vẻ mặt căng thẳng. Ngay sau đó, em đã cất tiếng hát. Đúng là một nghệ sĩ dương cầm có khác, bắt nhịp cũng hoàn hảo.
Giọng hát của Iori trong trẻo tựa thiên thần, đến mức chúng tôi, những người đang chơi nhạc, cũng phải sững sờ lắng nghe. Cứ thế chúng tôi chơi một mạch đến điệp khúc rồi dừng lại ở đoạn gian tấu. Để giải tỏa căng thẳng thì đến đây là đủ rồi.
「Hê… xem ra cái dự án của tao có vẻ sẽ thành công rồi đây.」
「Asamiya-san, cậu hát hay lắm.」
Shin và Kanzaki-kun vỗ tay, Iori ngại ngùng gãi má. Thực tế, Iori cũng có năng khiếu hát hò. Không biết có liên quan đến việc từng chơi piano không, nhưng ngay cả trong lúc đang chơi nhạc, tôi cũng đã bị giọng hát của em làm cho mê mẩn. Giọng em không phải là quá khỏe, nhưng lại trong trẻo và vang xa, rất hợp để hát ballad hay pop. Chúng tôi chơi thứ âm nhạc ồn ào, còn Iori thì cất lên giọng hát trong trẻo… tôi cảm thấy có một sức hấp dẫn trong chính sự tương phản này.
「Chính nó, chính nó! Thứ âm thanh mà tao tìm kiếm chính là đây!」
Shougo cũng hết lời khen ngợi, rầm rầm đạp trống bass để thể hiện sự phấn khích. Phải công nhận đây đúng là một kế hoạch hay.
「Thế nào? Cảm giác khi hát với nhạc sống?」
Tôi gài miếng gảy vào cần đàn rồi đặt cây guitar xuống, hỏi cảm nhận của Iori, người dường như vẫn chưa hết phấn khích.
「Tớ… cũng không rõ nữa. Nhưng mà, cơ thể nóng bừng lên và cảm giác rất tuyệt! Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời tớ có cảm giác này.」
Hát với nhạc sống khác hoàn toàn so với hát trên nền nhạc karaoke. Một khi đã biết được cảm giác tuyệt vời này, sẽ không thể nào thỏa mãn với karaoke được nữa. Mọi người đều rất thỏa mãn… tôi đã nghĩ vậy, cho đến khi những lời phàn nàn của mọi người đều chĩa vào tôi.
「Mà này Asou, tao đã bảo mày hát bè death voice rồi mà? Sao không làm?」
「Hả…?」
「Hả cái gì mà hả! Tao vừa nói lúc nãy rồi còn gì!」
Chuyện đó thì dĩ nhiên tôi biết. Vì lúc luyện tập tôi đã nghe đi nghe lại đến phát ngán rồi, nên không thể nào không biết được. Tuy nhiên, tôi không thể làm được cái trò vừa đàn vừa hát. Như tôi đã nói nhiều lần, ngay cả Zakk Wylde lừng danh cũng nói, vừa chơi guitar vừa hát cũng giống như vừa đi nặng vừa đi nhẹ (lược bỏ phần sau).
「Không phải là mày làm phần đó à? Tao cứ tự tiện mặc định là vậy…」
「Thằng ngốc! Mày nghĩ tao chọn bài này để làm gì hả. Mày trước đây cũng là hát chính, tao nghĩ nếu chỉ chơi guitar không thì mày sẽ thấy không đủ, đúng không? Hơn nữa mày hát death voice cũng hay… chẳng phải tao đã nghĩ là nên tận dụng điều đó sao.」
Xem ra nó cũng đã để tâm đến lòng tự trọng của một cựu ca sĩ chính như tôi. Tuy nhiên, vừa chơi guitar vừa hát bè, liệu tôi có làm được không đây. Tôi bắt đầu có cảm giác gánh nặng đè lên vai mình hơi bị nhiều rồi.
「Asou-kun, cậu có thể giảm bớt âm Treble đi không?」
Và rồi tiếp theo là yêu cầu từ Kanzaki-kun.
「Giảm thì được, nhưng nếu giảm nữa thì tớ e là âm Mid sẽ mạnh quá.」
「Không, vì tớ cơ bản là đang tăng Treble, nên cậu cứ tăng Mid mạnh hơn nữa cũng được. Như vậy thì cân bằng âm thanh tổng thể sẽ tốt hơn. À, với lại tớ muốn có thêm cảm giác zakuzaku nữa, được không?」
「Ờ, ừm.」
Quả nhiên là người có nhiều kinh nghiệm, lời khuyên của Kanzaki-kun rất chính xác. Tuy nhiên, thế này mới ra dáng một ban nhạc chứ. Tuy không phải là Iori, nhưng cảm giác viên mãn thế này, trước đây tôi chưa từng được trải nghiệm.
「Rồi, giờ thì khớp cả bài xem sao nào!」
Theo tiếng hô của Shin, buổi tập của chúng tôi chính thức bắt đầu.
Drop tuning: Một cách lên dây đàn guitar, trong đó các dây được hạ thấp hơn so với cao độ tiêu chuẩn. Phiên khúc A (Aメロ - A-Melo): Phần đầu tiên của đoạn phiên khúc trong cấu trúc bài hát J-pop/J-rock điển hình. Death voice: Một kiểu hát gằn giọng, thô ráp phổ biến trong thể loại death metal và các dòng nhạc metal extreme khác. Zakuzaku (ザクザク): Từ tượng thanh trong tiếng Nhật mô tả âm thanh giòn, sắc và nhịp nhàng của các đoạn riff guitar bị méo tiếng và chặn dây (palm-muted), thường thấy trong nhạc rock và metal.