Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 08: Kisaragi hạnh phúc - Chương 8-6: Tại nhà em

Ngón tay đặt trên chuông cửa của tôi run lên khe khẽ. Đây là lần đầu tiên tôi được một cô gái mời về nhà. Hơn nữa, em ấy lại đang sống một mình, nghĩa là chỉ có hai đứa... không lẽ, cũng sẽ có lúc làm những chuyện như lần trước sao? Đầu óc tôi lại trôi tuột về mấy chuyện bậy bạ. Ít nhất thì, hồi đầu năm mới tháng trước, em đã không cho tôi vào nhà. Không biết là vì em đã chấp nhận tôi, do tâm trạng thay đổi, hay đơn giản là lúc đó em thật sự bận rộn chuẩn bị về quê... nhưng dù sao đi nữa, chỉ riêng việc được mời đến hôm nay thôi cũng đã là một bước tiến lớn rồi.

Trong lúc đầu óc còn đang quay cuồng, ngón tay tôi đã tự ý nhấn chuông. Chết tiệt, mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong mà. Đúng là một cú trượt tay tai hại. Tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ trong nhà vọng ra, dừng lại ngay trước cửa. Sau tiếng lạch cạch mở khóa và tháo xích an toàn, cánh cửa bật mở.

「Chào anh. Ngoài trời lạnh lắm, anh vào nhanh đi.」

Em mặc tạp dề bên ngoài bộ đồng phục, mái tóc dài thường buông xõa giờ đã được buộc túm lại gọn gàng, chắc là để tóc không rơi vào đồ ăn.

Vẻ đáng yêu ấy khiến tôi cứ thế ngẩn người ra. Ban đầu, tôi còn định nhắc nhở sao em lại mở cửa mà không kiểm tra xem ai đến, nhưng rồi lại quên béng đi mất.

「……Anh sao thế?」

Thấy tôi đứng hình vì mải ngắm, Iori nghiêng đầu thắc mắc.

「À, không, không có gì... Mà này, tự dưng mở cửa như thế nguy hiểm lắm. Ít nhất cũng phải nhìn xem là ai đã chứ.」

「Cảm ơn anh đã lo lắng. Nhưng mà, bên cạnh chuông cửa có camera mà. Em xác nhận là Masaki-kun rồi mới mở cửa.」

Tôi liếc sang bên cạnh chuông cửa, quả thật có một con mắt camera nhỏ xíu.

Một cô gái trẻ sống một mình, có trang bị thế này cũng là đương nhiên. Nếu được, tôi còn thấy yên tâm hơn nếu có cả vệ sĩ canh gác hai mươi tư trên bảy.

「A, không xong rồi! Cháy mất!」

Có vẻ em vẫn đang nấu dở. Tôi nhìn Iori hấp tấp chạy vào trong, rồi cũng e dè bước qua ngưỡng cửa. Từ trong bếp vọng ra tiếng, 「Anh khóa cửa vào nhé」. Tôi làm theo lời em. Thế này thì sẽ không có kẻ nào đến làm phiền... Thôi ngay mấy cái suy nghĩ vớ vẩn đi, tao ơi. Tôi tự cốc nhẹ vào đầu mình rồi cởi giày.

Em dẫn tôi vào phòng khách, tôi cứ thế rụt rè đặt cặp xuống rồi ngồi lên ghế sô pha. Bữa ăn vẫn chưa xong, nên Iori bảo tôi cứ tự nhiên thư giãn.

Bảo là tự nhiên, nhưng lần đầu đến nhà một cô gái, lại còn trong cảnh chỉ có hai đứa, thì tự nhiên làm sao cho nổi. Tôi cử động cứng nhắc, ngó nghiêng xung quanh, rồi lại giật thót tim trước tiếng lách cách nấu nướng và dọn bát đĩa vọng ra từ bếp. Mùi thơm nức mũi xộc thẳng vào khoang bụng rỗng tuếch, khiến nó lại sắp sửa biểu tình.

Khi nhìn quanh, tôi đã hơi ngạc nhiên, vì căn nhà bình thường đến lạ. Đồ đạc và vật trang trí nhiều đến mức cứ ngỡ như một gia đình ba người đang sống, ngập tràn hơi ấm. Không thể nào nghĩ đây là nhà của một nữ sinh cao trung đã mất gia đình và đang sống một mình. Hoặc có lẽ, em đã cố tình tạo ra cảm giác đó.

Cánh cửa trượt của phòng kiểu Nhật bên cạnh hơi hé mở, tôi vô tình liếc mắt vào trong. Chỉ có ánh sáng từ phòng khách hắt vào, soi rọi một góc phòng. Tôi nheo mắt nhìn vào sâu bên trong... và thấy một bàn thờ gia tiên cùng bài vị.

Dù biết bố mẹ em đã qua đời, tôi vẫn có cảm giác như mình vừa nhìn thấy thứ không nên thấy, và vội vàng quay đi.

Cảm thấy hơi khó xử, tôi đi ngang qua phòng ăn, hướng về phía bếp nơi Iori đang tất bật.

「A, anh đói lắm rồi à? Hay mình ăn trước nhé?」

Iori nhận ra tôi và mỉm cười.

「Không, chỉ là ngồi không cũng không ổn... có gì để anh giúp không?」

「Masaki-kun là khách mà. Cứ ngồi đợi đi, sắp xong rồi.」

Xem ra tôi chỉ tổ vướng tay vướng chân. Tôi ngoan ngoãn đáp, "Được rồi", và định quay lại phòng ăn, thì đột nhiên giật mình khi thấy hai cái nồi đang được đun trên lửa nhỏ. Bò Stroganoff và bò hầm đang sôi lục bục trong hai chiếc nồi riêng biệt.

Đúng là tôi có nhớ mình đã nói món bò hầm cũng khó bỏ qua, nhưng không nghĩ là mình muốn ăn cả hai cùng lúc. Chắc em đã hiểu theo nghĩa đen cái câu “khó bỏ qua” ấy nên mới chu đáo làm cả hai cho tôi.

Nhưng mà, dù có đói đến mấy thì chừng này cũng hơi quá sức thì phải? Hơn nữa, có vẻ em vẫn còn đang làm món gì đó nữa. Hạnh phúc thì hạnh phúc thật, nhưng có lẽ lát nữa tôi sẽ cần đến thuốc tiêu hóa.

Không có việc gì làm, tôi ngồi vào ghế ở phòng ăn và ngắm nhìn Iori. Dáng vẻ em trông thật vui tươi khi nấu nướng, khác hẳn với ở trường hay lúc hẹn hò, thật mới mẻ và cuốn hút.

Không lâu sau, em bắt đầu dọn những món còn lại ra bàn, lần này thì tôi cũng được phép phụ giúp. Và khi đã dọn xong tất cả, tôi không khỏi sững sờ trước bàn ăn được bày biện la liệt. Món bò Stroganoff, bò hầm, salad khoai tây mà tôi yêu cầu (cả ba đều có thể lấy thêm), lại còn kèm theo hai loại mì Ý và hamburger. Lượng thức ăn này đủ để mở một bữa tiệc thịnh soạn.

「Ch-chắc là em làm hơi nhiều quá nhỉ...?」

Sau khi bày xong, có vẻ cuối cùng Iori cũng nhận ra sự bất thường về số lượng.

「Hơi nhiều một chút... nhưng mà, trông ngon quá. Ăn nhanh thôi. Anh đói lả đi rồi đây này.」

「Vâng. Nhưng trước đó, chúng ta cạn ly nhé.」

Iori lấy nước gừng từ tủ lạnh ra, rót vào hai ly rồi nói, 「Chúc mừng sinh nhật anh」, và chúng tôi cụng ly. Em cười một cách hơi ngượng ngùng, bảo rằng học sinh cao trung mà làm thế này thì có hơi ra vẻ quá không.

Giờ thì, màn chinh phục bữa tối khổng lồ bắt đầu. Món nào Iori nấu cũng là tuyệt phẩm. Ngon, ngon quá, tuyệt vời—tôi không biết mình đã lặp lại những từ này bao nhiêu lần nữa. Thật tiếc khi không thể dùng những lời hoa mỹ như một nhà phê bình ẩm thực, nhưng món ăn của em ngon đến mức không lời nào tả xiết.

Món hầm chắc em đã nấu từ tối qua, còn bò Stroganoff thì đúng như tôi yêu cầu, ít hành tây và ít ngọt. Tôi thực sự cảm động.

Một bàn ăn đậm chất gia đình, ấm áp, mang lại cảm giác bình yên và được chữa lành... Nếu sau này chúng mình kết hôn, liệu có được ăn bữa tối như thế này mỗi đêm không? Nếu chuyện đó xảy ra, thì mình chẳng phải là người hạnh phúc nhất trên Trái Đất này sao. Được ăn món do người mình yêu nấu, cùng với người mình yêu, có lẽ đó chính là hạnh phúc tột cùng.

「Ngon không anh?」

「Anh nói bao nhiêu lần rồi, ngon không chịu được! Cả món hamburger này nữa, em nướng bằng lò nên nước thịt vẫn còn nguyên...」

Iori vui vẻ nhìn tôi hăm hở ăn, và mỉm cười. Thật ra dạ dày tôi sắp đến giới hạn rồi, nhưng thấy nụ cười ấy của em, thì dù có đau bụng cũng phải ăn cho hết. Tôi thầm thề như vậy.

「Quả nhiên, ăn cùng với ai đó thật là tuyệt...」

Iori buột miệng.

「Có người khen món mình nấu ngon, không còn cô đơn... thật ấm áp.」

Em mỉm cười dịu dàng, nhưng phảng phất nét mong manh. Ánh mắt em dừng lại trên bát cơm trắng, một nét mặt khó tả, pha trộn giữa niềm vui và nỗi cô đơn.

Mình phải nói gì đó. Bản năng mách bảo tôi như vậy.

「……Một ngày nào đó, chúng ta hãy cùng nhau ăn tối mỗi ngày nhé.」

Có lẽ hơi sến sẩm. Hay nói đúng hơn, nó gần như là một lời cầu hôn. Nói ra rồi tôi mới nhận ra và thấy xấu hổ vô cùng, nhưng đôi mắt Iori long lanh ngấn nước, và em vui vẻ gật đầu.

「Thật ra nhé, em đã kể cho Master và cả chị Shiori nghe rồi. Chuyện của bố mẹ em.」

Em đột ngột nói, ngay lúc tôi sắp no đến mức không thở nổi.

Từ đầu năm, vì tôi bắt đầu làm thêm nên ngoài những ngày có ca, tôi ít khi ghé S Cafe. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc chúng tôi ít ăn tối cùng nhau hơn. Có vẻ như đôi khi, em cảm thấy rất đau khổ khi phải ăn một mình trong căn nhà này. Những lúc như vậy, em thường đến S Cafe, trò chuyện với Master để vơi đi nỗi cô đơn.

Cho đến năm ngoái, em vẫn thường sang nhà Shougo ăn tối cùng gia đình cậu ấy, nhưng bây giờ thì không thể làm vậy được nữa. Có lẽ, em không còn nơi nào khác để đi.

Thế rồi, Master thấy lạ và cuối cùng đã hỏi em, 「Bố mẹ em đâu rồi?」. Nghe nói lúc đó, tình cờ có cả chị Shiori, vị khách xinh đẹp có mối quan hệ bí ẩn với Master, cũng ở đó. Tôi chưa từng gặp chị Shiori bao giờ, nhưng Iori thì đã gặp vài lần. Không biết là do tôi không may, hay là Master cố tình báo cho chị ấy những ngày tôi và Shin không đến, nhưng có vẻ như tôi và chị ấy không có duyên.

Dù sao đi nữa, từ trước đến giờ em vẫn luôn giấu chuyện bố mẹ qua đời với mọi người, nên điều đó đã trở thành một gánh nặng tinh thần. Em nói rằng, lúc đó em cảm thấy như thể hai người họ đã đưa tay ra cứu vớt, nên đã kể hết mọi chuyện.

Họ chỉ chuyên tâm lắng nghe, không bình luận, cũng không đưa ra bất kỳ ý kiến nào.

Về phần Master, chắc hẳn anh đã lờ mờ nhận ra gia đình Iori có chuyện gì đó. Và có lẽ anh cũng đã nhìn thấu được nội tâm của em, rằng việc che giấu cũng đang khiến em đau khổ. Trong trường hợp đó, anh sẽ khéo léo dẫn dắt để đối phương tự nói ra. Master của S Cafe là một người như vậy.

Tôi chợt hiểu ra lý do tại sao lúc ở quán, anh ấy lại nhìn tôi với vẻ ngán ngẩm. Chắc anh đã chán ngán vì tôi không nhận ra được nỗi khổ tâm đó của Iori.

「Em gọi anh là được rồi mà... anh không đáng tin cậy đến thế à?」

Thật lòng là tôi có hơi ghen tị với Master. Hay đúng hơn, là có chút buồn tủi. Tại sao những lúc cô đơn hay đau khổ, người em tìm đến lại không phải là tôi? Nhưng, chỉ một khoảnh khắc ghen tuông đó thôi, câu nói tiếp theo của em đã khiến tôi nhận ra mình trẻ con đến nhường nào.

「Không đâu... em chưa bao giờ nghĩ Masaki-kun không đáng tin cậy cả. Ngược lại là đằng khác, có lẽ là em đang cố để không dựa dẫm vào anh quá nhiều thôi.」

「Nghĩa là sao...?」

「Masaki-kun rất dịu dàng, nên nếu em nói, 『Em cô đơn lắm, anh đến đi』, chắc chắn anh sẽ đến ngay lập tức, đúng không? Điều đó làm em rất vui, nhưng nếu cứ được nuông chiều mãi thì em sẽ hư mất... Với lại, Masaki-kun còn có gia đình của anh, em không muốn làm phiền khoảng thời gian quý báu đó.」

Tôi nghĩ, chính vì Iori hiểu được tầm quan trọng của thời gian bên gia đình, em mới nói như vậy. Bị nói thế, tôi không thể đáp lại được gì. Đồng thời, tôi ngượng chín mặt khi nghĩ lại sự ghen tuông đáng xấu hổ của mình.

Iori trưởng thành hơn tôi rất nhiều. Em không chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản thân mà còn lo cho cả tôi và bố mẹ tôi nữa.

So với em, tôi thì sao? Chẳng phải tôi chỉ đang nghĩ đến cảm xúc của riêng mình thôi sao? Thật thảm hại. Tôi không biết sẽ mất bao lâu nữa mới có thể trở thành một người đàn ông xứng đáng với Iori.

Nếu nói thật lòng, thì Iori còn quan trọng hơn cả gia đình. Có lẽ sẽ bị cho là một kẻ máu lạnh. Dù đã được nuôi nấng đến tận bây giờ, chính tôi cũng thấy mình là một kẻ tồi tệ. Nhưng, đó là sự thật không thể chối cãi.

Tuy nhiên, tôi không nghĩ em sẽ vui nếu tôi nói ra điều này. Với tính cách của em, có lẽ một nửa là vui, nhưng nửa còn lại sẽ cảm thấy có lỗi với bố mẹ tôi. Nếu vậy, chẳng phải nó có thể trở thành mầm mống phá vỡ mối quan hệ của chúng tôi sao... tôi lo sợ điều đó.

「A, cơm nguội mất rồi. Anh ăn thêm bò hầm không?」

「……À, ăn chứ. Ăn bao nhiêu cũng được.」

Tôi mỉm cười. Thật ra thì dạ dày tôi đang gào thét lắm rồi, nhưng vẫn có thể cố thêm một chút nữa.

──Giá mà, có thể có nhiều hơn những khoảnh khắc như thế này.

Tôi vừa nghĩ, vừa ngắm nhìn bóng lưng Iori cầm chiếc đĩa đã ăn hết, rảo bước vào bếp.

Làm thế nào để có thể đảm bảo thời gian ở bên em mà không cần phải e dè? Làm thế nào để những lúc em đau khổ, em có thể tìm đến tôi mà không cần phải ngần ngại?

Không phải là không có cách. Nhưng, cách đó, tôi lại có cảm giác nó sẽ lại khuấy lên một trận sóng gió nào đó.