Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 08: Kisaragi hạnh phúc - Chương 8-5: Hotani Shin, Thầy bói

Tiếng chuông báo hiệu tiết học thứ sáu kết thúc vang lên.

Hôm nay, không hiểu sao từng phút một trôi qua thật dài, nhưng cuối cùng tôi cũng được giải thoát khỏi những tiết học nhàm chán. Chưa có ngày nào tôi lại mong ngóng giờ tan trường như hôm nay. Dù sao thì, một sự kiện trọng đại trong đời đang chờ tôi phía trước: được Iori đãi một bữa thịnh soạn tại nhà em ấy. Vì chuyện này mà bữa trưa tôi đã phải cố cầm cự bằng mỗi cái bánh mì. Nhưng không phải là có thể ăn ngay được. Iori sẽ về nhà trước để chuẩn bị, nên em đã dặn tôi khoảng bảy giờ hãy đến.

Vấn đề là làm gì cho đến lúc đó, và lớp học thêm có lẽ là phương án khả thi nhất. Thời điểm này, các sĩ tử đang trong mùa thi chính thức, nên phòng tự học cũng khá vắng vẻ.

Tuy nhiên, tôi cũng chợt nhận ra rằng vào giờ này năm sau, mình sẽ chẳng còn tâm trí đâu mà sinh nhật với sinh nhẽo, thay vào đó là vật lộn với kỳ thi. Nghĩ lại thì, chỉ còn đúng một năm mà vẫn chưa đâu vào đâu, đúng là đời.

Thôi, chuyện đó để sau tính... hôm nay cứ vui đã. Dù sao thì Iori cũng đã mất công nấu cho mình một bữa thịnh soạn cơ mà.

Giờ sinh hoạt lớp kết thúc, Iori mỉm cười với tôi rồi về ngay. Tâm trạng tôi cũng lâng lâng hẳn lên.

「Ủa? Nay mày không về chung với bạn gái à?」

Thấy Iori rời lớp ngay tắp lự, Shin thắc mắc. Đúng là bình thường, Iori sẽ đến chỗ tôi và hỏi, 「Hôm nay cậu định thế nào?」 để xem tôi định làm gì.

Những hôm tôi không đến lớp học thêm, chúng tôi sẽ cùng nhau học ở thư viện, hoặc ghé quán Mac chém gió vài câu chuyện không đầu không cuối, tận hưởng những buổi chiều sau giờ học đúng chất thanh xuân. Dĩ nhiên cũng có những hôm Iori đi chơi với hội Mashimo, nên không phải ngày nào chúng tôi cũng kè kè bên nhau.

「À, có chút chuyện.」

「Không lẽ lại cãi nhau nữa rồi?」

「“Lại nữa” là sao. Chuyện đó không tính là cãi nhau.」

Nghe tôi trả lời, Shin có vẻ nhẹ nhõm. Đối với cậu ta, khoảng thời gian xảy ra vụ Pocky chắc cũng là những ngày tháng đứng ngồi không yên. Tôi biết mình đã làm một chuyện đáng trách. Tất nhiên, từ giờ tôi sẽ cố gắng để không xảy ra những chuyện như vậy nữa.

「Mà, không phải cãi nhau thì sao cũng được. Lát ghé S Cafe không? Tao muốn bàn chiến lược cưa đổ Nakama-san trong chuyến dã ngoại. Mày truyền lại cho tao bí kíp đã hạ gục được idol của mọi người, Asamiya Iori, đi.」

Shin vừa liếc mắt nhìn Nakama-san đang cất sách vở vào cặp, vừa thì thầm. Vẫn chưa bỏ cuộc à, tôi thầm ngán ngẩm.

Dù chiến lược có xuất sắc đến đâu, có những chuyện không thể là không thể. Shin vẫn chưa hiểu được điều đó. Hơn nữa, tôi cũng không nghĩ mình đã “hạ gục” Iori, và cũng chẳng nhớ mình đã dùng mưu mẹo gì. Chỉ là dù có do dự, tôi vẫn cứ thẳng thắn đối mặt mà thôi.

Chuyện mình sẽ lại phải ngồi nghe Shin chém gió là điều đã rõ như ban ngày, nhưng tôi cũng thấy hơi phiền. Nếu là một câu chuyện có ích hơn một chút――ví dụ như muốn làm thân với Mashimo chẳng hạn――thì tôi cũng sẵn lòng dành thời gian, nhưng đối phương là Nakama-san thì chỉ tổ phí công vô ích. Thà đi học thêm còn hơn.

「A, xin lỗi. Hôm nay không được rồi.」

「Uầy, phũ thế. Cho cái lý do đi.」

「Sao phải nói?」

「Tao thấy có gì đó mờ ám...」

Shin nheo mắt dò xét tôi.

Thằng này là thầy bói à? Tôi thoáng nghĩ vậy, nhưng vẫn trả lời một cách bình tĩnh.

「Lớp học thêm, lớp học thêm chứ đâu. Tao có buổi giảng.」

「Hầy~. Lại còn nói dối không chớp mắt nữa chứ.」

「Hả? Tao nói dối làm gì.」

「Vậy thì giải thích xem, tại sao trong giờ học mày cứ ngồi cười tủm tỉm một mình đi.」

「...Tao có cười tủm tỉm đâu.」

Tôi đáp lại sau một nhịp chần chừ. Khi nhận ra thì đã quá muộn, Shin nhếch mép đắc thắng, kéo luôn cái ghế phía trước ngồi đối diện tôi.

「Nào, giờ chọn đi, một là bị giữ ở đây cho đến khi khai ra hết, hai là đi S Cafe với tao?」

「...Tôi xin chọn vế sau.」

Có chống cự cũng vô ích, nên hôm nay tôi quyết định đầu hàng.

「Nhưng mà, trước bảy giờ là tao phải về đấy nhé? Tao có việc bận thật mà.」

「Biết rồi. Tao cũng đã nghe mày tâm sự mấy lần rồi, nên thỉnh thoảng cũng nghe tao than thở chút đi chứ.」

Việc trong từ điển của Shin lại có từ “than thở” đã là một điều đáng ngạc nhiên, nhưng đúng là lời cậu ta nói cũng có lý. Tôi đành miễn cưỡng gật đầu, rồi thu dọn đồ đạc ra về.

Kể từ khi bắt đầu làm thêm ở S Cafe, tôi rất hiếm khi đến đây vào những ngày không có ca. Không hiểu sao tâm trạng cứ tự động chuyển sang chế độ làm việc, khiến tôi không thể thư giãn nổi.

Khi bước vào quán, Master cũng tỏ ra ngạc nhiên, nhưng khi tôi nói là bị Shin lôi đến thì anh ấy cũng gật gù thấu hiểu. Hôm nay, với tư cách là khách hàng, tôi ngồi xuống quầy và chỉ gọi một ly cà phê nóng. Bữa trưa chỉ có một cái bánh mì đúng là không đủ, tôi cũng muốn ăn gì đó, nhưng hôm nay phải nhịn.

「Mày không ăn gì à?」

「Ừ, không đói.」

Vừa nói dối xong thì xui xẻo thay, bụng tôi lại phản chủ mà réo lên một tiếng ọt ọt, khiến Master và Shin cùng lúc bật cười.

「Bụng mày đang gào thét đòi đồ ăn rõ rành rành ra kia kìa!」

「Ồn ào! Đã bảo là không đói mà!」

Tôi đỏ mặt cố gắng chối bay chối biến. Thật khó hiểu tại sao nó lại réo lên sai thời điểm đến thế. Đâu cần phải là bây giờ chứ.

「Không có tiền thì tao bao cho nhé?」

「Không, làm gì có chuyện đó! Tao không dám phiền đâu, mày cứ tự nhiên...」

「Phản ứng thế này càng đáng ngờ.」

Lời bao biện vụng về của tôi bị cắt ngang và gạt phắt đi. Nhìn thấy cảnh đó, Shin búng tay một cái rồi cười toe toét nhìn tôi.

「Mọi bí ẩn đã được giải đáp!」

「...Gì chứ.」

「Mày, sắp ăn tối với Asamiya chứ gì?」

Thiệt tình thằng này. Sao nó lại có thể nhạy bén đến thế? Chắc chắn là đang dùng năng lực sai chỗ rồi. Phải chi nó vận dụng được cái sự nhạy bén và khả năng suy luận này vào bài kiểm tra thì đã chẳng phải đi học phụ đạo... dĩ nhiên, nếu nói ra điều này thì lại ồn ào, nên tôi đành nuốt vào trong.

「Và việc Asamiya về trước tức là tối nay mày sẽ là khách mời, đúng chứ!? Để đáp lễ cho món quà sinh nhật hôm qua chứ gì!」

Tôi đã chắc chắn rồi. Thằng này không còn nghi ngờ gì nữa, là một nhà ngoại cảm. Đây không còn là cấp độ nhạy bén hay thám tử nữa. Nếu không thì làm sao có thể đoán trúng phóc mọi chuyện như thế được. Nếu nó có thể áp dụng năng lực đó vào cảm xúc của Mashimo thì hai đứa đã thành đôi rồi... tôi nghĩ vậy, nhưng nói ra thì lại ồn ào, nên cũng đành nuốt vào trong.

「Này này, im lặng có nghĩa là thật à! Mà ở nhà thì có cả bố mẹ em ấy nữa chứ? Chuyện đó ghê gớm lắm đó?」

「Hả? Mày nói g—」

Lời nói của tôi chợt khựng lại. Tôi đã quên mất. Chuyện bố mẹ Iori đã qua đời, chỉ có tôi, Shougo, và giáo viên chủ nhiệm biết, ngoài ra không một ai hay cả.

Cách đây không lâu, khi tôi hỏi lý do em giữ im lặng, em nói rằng không muốn bị người khác nhìn bằng ánh mắt thương hại vì “bố mẹ đã qua đời”. Hơn nữa, khi nói ra chuyện đó, không khí sẽ chùng xuống một cách khó xử, rồi lại bị người ta xin lỗi rằng, 「Xin lỗi vì đã bắt cậu phải nói ra」, điều đó khiến em cảm thấy rất nặng nề.

Đúng là con người là một sinh vật mà một khi biết những chuyện như vậy, sẽ vô thức đối xử với người kia một cách đầy cảm thông. Tôi cũng hiểu rất rõ cảm giác của người hỏi, rằng mình đã lỡ lời và hối hận. Không phải vì thế, nhưng khi ở bên Iori, tôi cố gắng hết sức để tránh các chủ đề về gia đình hay nhà cửa. Dĩ nhiên, không phải cứ tôi nói chuyện về bố mẹ hay nhà cửa là em ấy sẽ tổn thương và khóc lóc. Nhưng, tôi không biết đâu là vết thương lòng của em. Tôi không thể nói chắc rằng sẽ không có lúc mình chỉ định nói một điều vu vơ, nhưng lại vô tình khơi lại quá khứ và làm em ấy buồn.

Nếu đã là một chủ đề mà tôi phải dò dẫm từng bước như đi trên băng mỏng, thì thà không nhắc đến còn hơn. Khi Shin đưa em ấy đến nhà tôi, tôi đã bối rối chính vì điều này. Tôi đã lo không biết liệu em ấy có bị tổn thương khi nhìn thấy những gì thuộc về gia đình ở nhà tôi không.

Có lẽ, đây cũng là một kiểu “thông cảm”. Nhưng, việc không muốn làm em ấy tổn thương có phải là một điều xấu xa không? Hay là do tôi đã quá lo xa? Về những ranh giới như vậy của Iori, vẫn còn những mặt mà tôi chưa nắm bắt hết được. Để không làm em ấy tổn thương, tôi phải đối xử một cách thận trọng.

「Này, đừng có làm vẻ mặt khó đăm đăm rồi đứng hình giữa chừng thế. Tao nói gì không phải à?」

Khi tôi nhận ra, Shin đã nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.

「Ể? À không, không có gì. Bố mẹ Iori, hôm nay về hơi muộn, nên giờ vẫn chưa có nhà. Thế nên, phải về trước khi chạm mặt, gay go lắm.」

Tạm thời tôi bịa ra một lời nói dối vừa nảy ra trong đầu.

「A, vậy à. Chạm mặt thì gay thật. Mày không nghĩ sẵn lời bào chữa đi à?」

「...Không, thôi khỏi. Tao cũng không định ở lại lâu. Mà, chiến lược cưa đổ Nakama-san là gì?」

「Ồ, đúng rồi đúng rồi. Trước hết, để hai đứa tao có không gian riêng thì cần có sự hợp tác của mày...」

Giữa lúc Shin đang vui vẻ trình bày chiến lược, tôi lại cảm thấy có chút day dứt. Có lẽ nên nói cho Shin biết thì hơn? một cảm giác như vậy đã nảy sinh trong lòng.

Nếu nói trước, thì sau này tỷ lệ Shin lỡ lời về các chủ đề liên quan đến gia đình cũng sẽ thấp hơn. Nhưng, dù có nói, đó cũng không phải là chuyện mà chỉ mình tôi có thể quyết định.

Ý muốn của Iori phải được ưu tiên hàng đầu, và dù là nghĩ cho em ấy, tôi cũng không có quyền tự ý nói ra. Tôi bất chợt nhận ra, Master đang nhìn tôi với ánh mắt có vẻ ngán ngẩm, ít nhất là tôi cảm thấy vậy.

Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại nhìn tôi như vậy. Vừa cảm thấy hơi khó xử, tôi vừa lắng nghe chiến lược của Shin, và đúng như dự đoán, đó là một kế hoạch vĩ đại nhưng viển vông và phi thực tế. Chuyện đó là một sự lãng phí thời gian thì vẫn không thay đổi, nhưng ít nhất cũng giúp tôi giết thời gian.