Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 06: Mối quan hệ mới - Chương 6-4: Lời tỏ tình của Iori

「Một Giáng Sinh trắng... lần đầu tiên em được trải nghiệm đấy.」

「Anh cũng vậy.」

Tuyết vẫn chưa có dấu hiệu ngớt, nên chúng tôi dời vào dưới mái hiên của nhà nguyện. Cả hai ngồi xuống bậc thềm, lặng ngắm những bông tuyết lớn nhảy múa trong ánh đèn trang trí.

Tôi cũng từng thấy tuyết rơi vài lần trước và sau Giáng Sinh, nhưng nếu tôi nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên tuyết rơi đúng vào đêm hai mươi tư, rạng sáng hai mươi lăm. Tôi chưa bao giờ dám mơ mình sẽ được ở trong một khung cảnh y hệt như phân đoạn cuối của bộ phim.

Buổi lễ đã kết thúc được một lúc, nhà thờ dường như không còn ai. Khi cha xứ bước ra, tôi liền hỏi liệu chúng tôi có thể ngắm cây thông thêm một chút nữa không. Ngài vui vẻ cho phép, bảo rằng hôm nay sẽ không tắt đèn nên cứ tự nhiên. Không chỉ vậy, ngài còn mang ra cho chúng tôi trà bá tước nóng và miếng dán giữ nhiệt, dặn dò chúng tôi đừng để bị cảm lạnh. Đúng là người phụng sự Chúa có khác, tôi thầm cảm phục. Chúng tôi xin nhận lòng tốt của ngài và quyết định ở lại thêm một lát.

Các cặp đôi khác có lẽ vì lạnh hoặc đã có kế hoạch khác nên đều đã ra về, để lại cây thông của nhà thờ chỉ còn lại riêng cho tôi và Iori. Điều này, cũng tựa như một phép màu.

「A, em quên mất.」

Iori lục lọi trong túi giấy, lấy ra một gói quà rồi đưa cho tôi.

「Anh còn đang thắc mắc không biết bao giờ em mới đưa quà cho anh đây.」

Kể từ lúc tuyết bắt đầu rơi, cũng đã một lúc lâu trôi qua.

「Em xin lỗi. Tại em vui quá nên quên béng mất.」

Cứ như thể em biết lời nào sẽ làm tôi vui, em toàn nói những điều khiến trái tim tôi xao xuyến. Mở lớp giấy gói, bên trong là một chiếc khăn choàng len tự đan màu đỏ và đen.

「Em mới vội vàng bắt đầu đan từ tháng trước nên mũi đan có hơi không đều một chút...」

「Không, anh có thấy gì đâu. Em giỏi thật đấy... làm được thứ này, đối với anh thì em cứ như thiên tài vậy.」

Tôi hoàn toàn không có khiếu với mấy việc đan lát. Việc Iori có thể hoàn thành nó chỉ trong khoảng một tháng khiến em trong mắt tôi chẳng khác nào một nghệ nhân hay thần đồng. Và đối với một kẻ không có khăn choàng như tôi――thật ra thì chiếc áo trench coat này chỉ được cái mã chứ chẳng ấm áp gì――đây là một món quà vô cùng quý giá. Khi tôi đứng dậy định quàng thử chiếc khăn, tôi mới nhận ra nó dài hơn bình thường khá nhiều.

「...Có hơi dài thì phải?」

「A... Anh nhận ra rồi à? Thật ra lúc em đang vội, chẳng hiểu sao nó cứ dài ra mãi.」

Xin lỗi nhé, Iori nói với vẻ mặt ỉu xìu.

Nghĩ lại thì――tôi chưa từng đan bao giờ nên không biết――nhưng nghe nói việc đan lát thường mất đến vài tháng. Em làm xong nó chỉ trong một tháng... lẽ nào, em đã phải cố gắng đến thế?

Một tháng trước, là ngay trước lễ hội văn hóa. Đương nhiên còn có cả việc học ở trường và luyện tập cho ban nhạc, sau đó lại đến kỳ thi. Chắc chắn em không có nhiều thời gian rảnh để chỉ tập trung vào việc đan lát. Để đan được chiếc khăn này, em đã mất bao nhiêu thời gian? Có phải em đã phải cắt bớt cả giấc ngủ của mình không?

Iori, đã cố gắng đến nhường nào, để đan chiếc khăn này vì tôi. Em đã nghĩ về ngày hôm nay từ lâu đến vậy sao...?

Sống mũi tôi cay xè. Tôi cố nén cảm xúc đang chực trào dâng và quàng thử chiếc khăn. Đúng là nó hơi dài một chút, nhưng tôi chẳng hề bận tâm. Làm sao mà bận tâm cho được. Iori đã đan chiếc khăn này với tâm trạng như thế nào... từng sợi len đã cho tôi biết điều đó. Trên đời này không có gì tuyệt vời hơn thế. Câu『Đây là lần đầu tiên em được nhận một món đồ đẹp thế này』đáng lẽ phải là lời của tôi mới đúng.

Nhìn chiếc khăn choàng dài, tôi chợt nảy ra một ý. Tôi tháo nó ra, rồi ngồi sát lại bên cạnh Iori. Tôi quàng nó qua cả cổ em, người đang nhìn tôi với vẻ khó hiểu, rồi thắt nút lại ở giữa hai chúng tôi.

「Hơi dài một chút, nhưng thế này thì mình có thể dùng chung, cũng tiện mà.」

「Thôi nào... đừng cứ nói những lời như vậy chứ.」

「Ể? Tại sao?」

「Vì em sẽ càng thích anh hơn, không thể ngừng lại được nữa mất.」

Iori cười ngượng ngùng rồi tựa vào người tôi. Và rồi, em gác đầu lên vai tôi. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy vai em, và hôn lên mái tóc em. Khoảng cách giữa hai chúng tôi được thu hẹp lại, và cũng thật ấm áp. Đây đúng là một chiếc khăn choàng hoàn hảo.

Rốt cuộc, ưu điểm hay khuyết điểm cũng chỉ là những thứ như vậy thôi. Nếu thay đổi góc nhìn hay cách tiếp cận, khuyết điểm cũng có thể trở thành ưu điểm. Dĩ nhiên cũng có trường hợp ngược lại, nhưng tôi nghĩ rằng những thứ như ưu điểm hay khuyết điểm vốn không tồn tại. Bởi vì cách cảm nhận và suy nghĩ của mỗi người là khác nhau.

Vì vậy, chẳng cần phải buồn phiền vì mình không có ưu điểm. Nếu thấy được khuyết điểm của bản thân, chỉ cần thử thay đổi cách nhìn về nó là được. Trước đây tôi cũng chỉ toàn than thở về những khuyết điểm của mình, nhưng từ khi gặp Iori, tôi đã có thể nhìn nhận mọi việc một cách tích cực hơn. Tiêu cực và tích cực, vốn là hai mặt của một đồng xu.

Con người sẽ thay đổi. Người đã cứu tôi ra khỏi thế giới mà tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ đổi thay, chính là em.

Iori hơi ngồi thẳng dậy, đối mặt với tôi. Chúng tôi nhìn nhau bên trong chiếc khăn choàng đang quấn quanh cả hai. Từ đôi mắt em, tôi cảm nhận được một ý chí tựa như sự quyết tâm.

「Này, Masaki-kun... anh nghe em nói, được không?」

「Chuyện gì cơ?」

「Vâng... chuyện của em.」

Trong lòng, tôi có chút giật mình. Bởi vì tôi có thể đoán được rằng đó hẳn là『nỗi buồn của Iori mà Asou không biết』mà Shougo đã nói ngày hôm qua. Rốt cuộc là chuyện gì, tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

「Vì em muốn Masaki-kun biết tất cả mọi chuyện về em.」

Nhìn vào mắt em, tôi gật đầu một cách dứt khoát.

◇◇◇

Iori suy nghĩ một lúc, rồi tuy có chút ngần ngại, em bắt đầu kể.

「Thật ra thì... em không còn bố mẹ nữa rồi.」

「Ể?」

Tôi đã chuẩn bị tinh thần rằng dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ ổn thôi, nhưng quả nhiên tôi vẫn không khỏi kinh ngạc.

「Họ đã qua đời rồi sao?」

「Vâng, mẹ em mất vì bệnh tật hồi năm hai sơ trung, còn bố em thì qua đời vì tai nạn hồi tháng Sáu năm nay.」

「…………」

Giờ tôi mới hiểu lý do tại sao trước đây em lại nói mình chỉ có một mình. Nghĩ lại thì, tôi cũng đã thấy những nét buồn đó ở vài nơi. Cả ở lễ hội văn hóa nữa, em đã khóc và nói rằng người quan trọng sẽ biến mất.

「Em rất yêu bố và mẹ. Họ rất hiền, nhưng đôi lúc cũng nghiêm khắc mắng em... em đã cảm nhận được rằng mình được yêu thương. Không, có lẽ vì cả hai đều đã mất, nên em mới cảm nhận được điều đó...」

Tình yêu thương từ cha mẹ, có lẽ nếu sống một cuộc sống bình thường thì sẽ không nhận ra. Thực tế, tôi cũng cảm thấy mọi tương tác với bố mẹ đều là điều hiển nhiên, nên cũng không hiểu tình yêu là gì. Nhưng, nếu đột nhiên họ biến mất... chắc chắn tôi sẽ bị một cảm giác mất mát vô cùng lớn tấn công.

「Lúc mẹ mất, bố đã suy sụp hoàn toàn... nên em không thể gục ngã theo được, đúng không? Vì vậy, em đã phải đứng ra lo liệu mọi thủ tục tang lễ.」

「Dù em mới học sơ trung sao?」

「Vâng. Nhưng, quả nhiên là không thể... những lúc như vậy, người đã giúp em chính là bố mẹ của Shougo. Chuyện thừa kế các thứ, hồi đó em chẳng hiểu gì cả, nên nếu không có hai bác ấy, có lẽ di sản của mẹ em suýt chút nữa đã bị họ hàng chiếm đoạt mất rồi.」

「Họ hàng mà lại đi chiếm đoạt sao?」

Iori gật đầu, và nở một nụ cười cay đắng,「Giờ nghĩ lại đúng là một câu chuyện tồi tệ nhỉ.」

「Những người họ hàng chưa từng gặp mặt đột nhiên xuất hiện, và đòi quyền thừa kế. Trong khi đó, em thì cứ phải khóc lóc qua lại nhà xác lạnh lẽo, tối tăm không biết bao nhiêu lần.」

Tôi cứ ngỡ chuyện tiền bạc xen vào cái chết của người thân chỉ có trong các chương trình luật pháp trên TV, nên câu chuyện này đã khiến tôi bị sốc. Giả sử, khi bố mẹ tôi qua đời, liệu có những người họ hàng không quen biết đột nhiên xuất hiện không? Tôi không thể hiểu tại sao người ta lại có thể ám ảnh vì tiền đến vậy. Có người vừa mất mà. Di sản phải là thứ yếu chứ.

「Con người là vậy đó. Dù có người chết nhưng chỉ cần dính đến tiền là họ sẽ thay đổi. Cũng có người còn bảo em từ bỏ quyền thừa kế nữa...」

Đó thật sự là một câu chuyện tồi tệ. Tôi không nghĩ đó là những lời nên nói với một học sinh sơ trung vừa mới mất mẹ.

「Nhân tiện thì, kể từ đó em không thể vào nhà ma được nữa. Vì nó làm em nhớ lại nhà xác lạnh lẽo, tối tăm lúc đó...」

Iori nói rằng, kể từ sau cái chết của mẹ, vì sang chấn tâm lý từ nhà xác, em đã bị hoảng loạn khi ở trong bóng tối. Không phải là sợ hãi. Em nói rằng khi ở trong bóng tối, cảm giác mất mát và nỗi buồn khi mất mẹ lại ùa về, khiến em không thể giữ được bình tĩnh. Kể từ đó, Iori không chỉ không vào được nhà ma, mà còn không thể ngủ trong một căn phòng tối om.

「Ể? Nhưng lúc lễ hội văn hóa, chẳng phải chính em đã nói muốn vào sao?」

「Vâng, đúng vậy. Chính em cũng thấy lạ nữa. Phải nói sao nhỉ... em đã nghĩ rằng, nếu đi cùng Masaki-kun thì chắc sẽ ổn thôi.」

「Và... thế nào?」

Tôi cố nhớ lại chuyện ở lễ hội văn hóa, nhưng nếu phải nói, thì tôi thấy em có vẻ đã rất vui khi ở trong nhà ma. Ít nhất, em không có vẻ gì là sợ hãi bóng tối hay hoảng loạn cả.

「Hoàn toàn không đáng sợ chút nào. Trước khi đến đây, lúc em vào nhà ma với Shougo và các bạn ở công viên giải trí, em còn khóc nữa... lạ thật nhỉ. Em đã có thể vui vẻ như ngày xưa.」

Chắc chắn là nhờ Masaki-kun đó, em mỉm cười nói. Về phần tôi, tôi cũng không làm gì đặc biệt cả, nên bị nói như vậy cũng chỉ biết ngượng ngùng.「Xin lỗi, em lạc đề mất rồi,」Iori nói rồi tiếp tục câu chuyện.

「Tạm thời thì nhờ có bố mẹ của Shougo mà em đã giữ được di sản của mẹ, nhưng sau đó làm gì em cũng thấy buồn, bố em thì đêm nào cũng khóc... Shougo cũng đã cố gắng động viên em, nhưng em mãi không thể vực dậy được.」

Tuyết rơi ngày một dày, và mặt đất đã bắt đầu được phủ một lớp tuyết mỏng. Tôi phủi đi lớp tuyết trên vai em, rồi lắng nghe. Cảm ơn anh, Iori mỉm cười.

「Lúc đó, mẹ đã hiện về trong mơ của em. Và rồi, em đã bị mắng là『Cứ ủ rũ mãi thế này thì định làm gì!』」

Iori cười một cách khó xử,「Đâu cần phải bồi thêm một cú như vậy chứ.」Và ở cuối giấc mơ――mẹ đã vừa xoa đầu Iori vừa nói rằng.

――Mẹ sẽ luôn ở trong con, dõi theo con.

Khi nghe câu chuyện đó, tôi không thể nào nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ. Dù cho tâm lý học giấc mơ hay bất cứ thứ gì có thể giải thích nó như thế nào đi nữa. Có thể có người sẽ nói rằng đó chỉ là mong muốn của bản thân hiện thành giấc mơ. Dù vậy, tôi không muốn nói đó chỉ là một giấc mơ, và cũng không muốn tin vào điều đó.

「Đúng lúc đó, bố em cũng mơ thấy mẹ về mắng. Rằng sao lại để con bé phải khổ sở một mình như vậy. Chắc là, mẹ cũng không thể đứng nhìn được nữa.」

Em bật cười khúc khích.

「Và rồi, cuối cùng em cũng đứng dậy và bắt đầu lại. Dù đã biết làm hết việc nhà, nhưng ngày nào cũng phải làm thì lúc đầu quả nhiên vẫn rất vất vả...」

Mới mười ba, mười bốn tuổi mà đã phải làm hết việc nhà, không biết đã vất vả đến nhường nào. Tôi không thể tưởng tượng nổi.

Sau đó, em vừa lo việc nhà vừa đi học, vào được cao trung, và khi đã quen với cuộc sống không có mẹ vào đầu hè năm hai... bi kịch lại một lần nữa xảy ra. Lần này, người thân duy nhất của em, bố em, đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông bất ngờ. Theo lời nhân chứng, chiếc xe của bố em đã bắt đầu lăn bánh sau khi đèn chuyển xanh, và đột nhiên bị một chiếc xe khác đâm vào bên phải, tức là phía ghế lái. Nguyên nhân là do đối phương đã lái xe khi say rượu.

Một lần nữa, nỗi buồn của ba năm trước lại ập đến với em. Tại sao, vận mệnh lại có thể nghiệt ngã đến thế? Một gia đình bình yên và hạnh phúc, chẳng làm gì sai trái, lại bị hai lần bất hạnh đẩy xuống tận đáy của sự bất hạnh. Rốt cuộc, em đã làm gì sai chứ? Như thế này thì thật quá bất công.

「Lần này Shougo và mọi người cũng đã giúp em. Ông bà nội cũng vậy. Thế nên, mọi chuyện không giống như lúc mẹ mất, nhưng――」

Vẫn không thay đổi được việc đó là một chuyện buồn, Iori thì thầm.

「Nhưng, lần này em đã không khóc. Em còn phải nghĩ xem mình nên làm gì... hay đúng hơn, em không muốn thừa nhận một hiện thực như vậy. Em muốn quên đi tất cả. Em đã từng nghiêm túc nghĩ rằng, giá như mình bị mất trí nhớ thì tốt biết mấy.」

「…………」

「Nói ra chuyện này có thể anh sẽ sợ... nhưng em đã từng nghĩ đến chuyện tự tử.」

Đây là chuyện em chưa từng nói với ai đâu nhé, Iori nói với một nụ cười khổ. Tôi bất giác siết chặt vòng tay đang ôm em.

Tôi không thể nói được gì. Vết thương mà em mang, nặng và sâu hơn tôi có thể tưởng tượng rất nhiều.

「Nhưng, em đã không thể chết. Không phải là vì em còn lưu luyến thế giới này... mà là, em có cảm giác rằng nếu bây giờ mình chết đi, sự tồn tại của bố và mẹ cũng sẽ biến mất.」

「Iori...」

「Bởi vì, dấu vết của hai người họ, giờ chỉ còn lại mình em thôi. Hơn nữa, nếu em cứ buồn bã như vậy mà sang thế giới bên kia, chắc chắn sẽ bị mắng cho xem. Vì vậy... em đã quyết định phải sống. Em muốn bắt đầu lại, trong một trạng thái hoàn toàn mới.」

Đây chính là lý do em đến Tokyo. Vì em không muốn nhớ lại quá khứ đau buồn ở Kansai. Lẽ ra em sẽ được ông bà nội ở Kyoto nhận nuôi, nhưng em đã từ chối lời đề nghị đó và tự mình lựa chọn cuộc sống một mình. Tại ngôi nhà mà em đã từng sống cùng bố mẹ cho đến năm lớp ba.

Khi gia đình Asamiya chuyển đến Osaka, bố em đã cho một người hậu bối trong công ty thuê lại ngôi nhà đó. Tuy nhiên, sau khi bố em qua đời, người hậu bối đó lại được chuyển đến Kansai để thay thế vị trí của bố Iori. Ngôi nhà đó giờ đã thuộc sở hữu của Iori. Và thế là, cô ấy đã quyết định sống trong ngôi nhà không còn ai ở đó nữa... để bắt đầu lại, ở một thành phố không có những ký ức đau buồn.

Và rồi, ở đó, em đã gặp tôi.

「Em, chẳng hề để lộ một chút nào những chuyện đó cả...!」

Không biết từ lúc nào, tôi đã ôm chặt đầu em, áp sát vào đầu mình. Nghĩ đến cảm xúc của em, tôi không biết nên nói gì. Tôi chỉ có thể kìm nén cảm xúc của chính mình, cảm giác như sắp khóc đến nơi.

「Thế nên em mới nói là bắt đầu lại mà. Em muốn bắt đầu từ con số không. Không có cả nỗi buồn lẫn niềm vui.」

Em đã đến đây với một quá khứ đau buồn và một hy vọng mong manh như vậy, thế mà tôi lại chỉ biết vui mừng vì có một cô gái dễ thương chuyển đến, nghĩ lại thật thấy mình đáng trách. Lẽ ra tôi phải nhận ra điều đó từ những nét mặt cô đơn mà em thỉnh thoảng để lộ ra mới phải.

「Xin lỗi... anh, đã không hề nhận ra những chuyện đó của Iori...!」

「Đó không phải là chuyện Masaki-kun phải xin lỗi đâu. Là do em đã cố gắng để không bị nhận ra, và em cũng đã nhờ Shougo và các thầy cô tuyệt đối không được nói cho ai biết.」

Nhân tiện, gia đình Sendou đã xin công ty mẹ cho chuyển công tác đến vùng Kanto. Có lẽ họ muốn trở thành người thay thế bố mẹ cho Iori. Có lẽ họ cũng lo lắng vì quá khứ em từng bị bắt nạt sau khi chuyển trường hồi tiểu học. Dù vậy, dù là con của bạn thân đi nữa, việc cả gia đình chuyển đến Kanto thật đáng nể. Đến cả Shougo cũng đã chuyển trường. Chắc hẳn bố mẹ Shougo cũng yêu thương Iori như con gái của mình.

「Với lại nhé, cũng giống như chuyện nhà ma lúc nãy, Masaki-kun rất là kỳ lạ đó?」

「Kỳ lạ?」

「Cứ như thể mình đã quen nhau từ rất lâu rồi, em có cảm giác thân thuộc... không phải là lần đầu gặp mặt, mà là cảm giác, cuối cùng cũng đã gặp được...」

「Ể...?」

Tôi đã rất ngạc nhiên trước những lời đó. Bởi vì tôi cũng đã có ấn tượng như vậy với em khi lần đầu gặp mặt.

「Anh cũng... giống vậy. Cảm thấy có gì đó hoài niệm, và anh đã mở lòng với em nhanh đến mức chính mình cũng không thể tin được.」

「Thật sao anh?」

「Thật. Anh đã nghĩ có lẽ chỉ là do anh thích em nên mới muốn nghĩ như vậy... nhưng anh ngạc nhiên thật.」

「Tuyệt vời... chúng ta, có lẽ thật sự là soulmate.」

「Soulmate?」

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy từ này.

「Người ta nói đó là những người có mối liên kết từ kiếp trước. Ở kiếp trước có thể là người yêu, là cha mẹ và con cái, hoặc là bạn bè, nhưng khi gặp lại nhau ở kiếp này thì chắc chắn sẽ nhận ra.」

「Vậy thì, việc chúng ta bị thu hút bởi nhau, có lẽ chính là định mệnh nhỉ.」

Iori gật đầu, rồi tựa người vào ngực tôi. Tôi thấy em thật đáng yêu, và nhẹ nhàng vuốt tóc em. Giống như đang dỗ một đứa trẻ, tôi dịu dàng vuốt tóc em hết lần này đến lần khác.

「Này... anh sẽ ở bên em, mãi mãi chứ?」

Vẫn trong tư thế đó, em nói.

「Đương nhiên rồi.」

Chắc chắn những người đi ngang qua sẽ cười nhạo, rằng một cặp đôi mới gặp nhau được hơn hai tháng, mới bắt đầu hẹn hò được khoảng một tiếng thì đang nói cái gì vậy. Nhưng, có lẽ thời gian của chúng tôi đã bắt đầu từ rất lâu trước đó. Việc tôi có thể trả lời dứt khoát là “đương nhiên”, đã cho tôi cảm nhận được sức mạnh của mối liên kết đó. Dù cho chúng tôi không phải là soulmate, thì trong hai tháng qua, chúng tôi cũng đã trải qua một khoảng thời gian có giá trị tương đương.

Thật ra, có phải là soulmate hay không cũng chẳng quan trọng. Dù có phải hay không, thì sự mãnh liệt trong tình cảm của chúng tôi cũng không hề thay đổi.

Chỉ đơn giản là chúng tôi cảm nhận giống nhau, và bị thu hút bởi nhau. Chỉ vậy mà thôi.

「Masaki-kun, em có một thỉnh cầu...」

「Gì vậy?」

「...Em... khóc... có được không?」

Những lời cuối cùng đã nghẹn lại trong nước mắt.

「Được chứ. Cứ khóc bao nhiêu tùy thích. Iori không còn một mình nữa đâu. Vì đã có anh ở đây rồi... không cần phải kìm nén nữa.」

Những lời đó như một hiệu lệnh, em bắt đầu khóc nức nở. Một dòng nước mắt khác hẳn với những lần trước. Từ tiếng khóc đó, cảm giác cô đơn và mất mát mà em đã phải nếm trải từ trước đến nay, cùng với một nỗi thống khổ không thể diễn tả bằng lời, đã chảy vào trong tim tôi.

Chắc chắn, em đã muốn khóc không biết bao nhiêu lần. Chỉ trong vòng ba năm, em đã mất cả bố lẫn mẹ. Đó hẳn là một nỗi đau vượt xa sức tưởng tượng của tôi. Dù đã thay đổi môi trường, nhưng trái tim con người không phải là thứ tiện lợi đến mức có thể kìm nén hay quên đi nỗi buồn đó.

Từ trước đến nay, em đã luôn kìm nén. Giờ đây, Iori đã có thể được giải thoát khỏi nỗi đau rồi, phải không? Giờ đây, em không cần phải buồn nữa, phải không?

Tôi hỏi thầm bầu trời đang đổ tuyết. Nhưng, bầu trời lạnh lẽo nhất mùa đông này đã không trả lời tôi.

Tôi không thể chịu nổi sự bất lực của bản thân, khi ngay cả việc chia sẻ nỗi đau của Iori cũng không thể làm được. Như để che giấu sự bất lực đó, tôi vuốt ve lưng và tóc em, và ôm em thật chặt.

Và rồi, tôi thề với Chúa. Rằng tôi sẽ bảo vệ em đến cùng, để Iori không bao giờ phải rơi những giọt nước mắt như thế này nữa...

◇◇◇

Đồng hồ đã điểm mười giờ đêm. Tôi cảm giác như chúng tôi đã ở bên nhau một khoảng thời gian dài đến mức sắp sang nửa đêm rồi. Đây là ma lực của tuyết chăng? Hay là sức mạnh của sự gắn kết tâm hồn?

Suy nghĩ một thoáng, rồi tôi nghĩ rằng cái nào cũng được. Lý trí không thể giải thích được cảm xúc này. Trên đời, có rất nhiều chuyện không thể hiểu được chỉ bằng khoa học.

Khi tiếng khóc lớn của Iori chuyển thành tiếng thút thít, và cuối cùng Đêm Thánh tĩnh lặng cũng trở lại, em nói.

「...Có lẽ nào, ngày xưa em cũng đã từng khóc trong lòng Masaki-kun như thế này không nhỉ.」

「Chà, nếu mít ướt thế này thì chắc là vậy rồi.」

「Anh quá đáng. Chính anh đã bảo em được khóc mà.」

「Mà, cũng đúng.」

Nghĩ lại thì, đúng là vậy. Hôm qua em cũng đã khóc, còn hôm nay thì không biết đã khóc bao nhiêu lần. Nhưng, nói ngược lại, có lẽ trái tim em đã đầy những vết sẹo. Chỉ cần một va chạm nhỏ, là vết thương lại mở ra... một trái tim tan nát. Tôi nghĩ rằng vai trò của mình là chữa lành đôi vai đang run rẩy này.

「Giá như thời gian có thể ngừng lại thì tốt biết mấy nhỉ...」

「Anh cũng đã nghĩ vậy.」

Nói rồi, chúng tôi lại trao nhau một nụ hôn nhẹ. Sau đó cả hai cùng cười ngượng ngùng. Chẳng hiểu sao tôi lại muốn ôm em thêm một lần nữa.

Thật sự, giá như thời gian có thể ngừng lại. Nhưng, không thể như vậy được. Thời gian vẫn đang tiếp tục trôi.

「Mình vào chào cha xứ đi.」

Em gật đầu, tôi cầm lấy chiếc cốc đựng trà và bước vào trong nhà nguyện. Bên trong dù là ban đêm nhưng rất sáng và đẹp. Cha xứ đang cầu nguyện quay lại, và mỉm cười hiền hậu.

Chắc hẳn ngài cũng đã nghe thấy tiếng Iori khóc, và tôi cảm thấy có chút khó xử. Khi tôi cảm ơn ngài về trà và miếng dán giữ nhiệt, cha xứ gật đầu với một vẻ mặt hiền hòa như thể đã biết tất cả.

「...Dù ở độ tuổi nào, việc vượt qua thử thách cũng là một điều đau khổ.」

Ể, chúng tôi ngẩng mặt lên.

「Dù vậy, việc gặp được người cùng mình vượt qua thử thách đó, có lẽ chính là──ân huệ của Chúa ban cho sau khi đã vượt qua thử thách đau khổ.」

Thật không ngờ, tôi lại cảm thấy xúc động trước những lời này của cha xứ. Thoạt nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng đó là những lời rất sâu sắc. Một sự sâu sắc như thể ngài đã biết hết chuyện của chúng tôi. Liệu một người làm cha xứ có thể nhìn thấu được những gì bên trong một con người không?

「Tình yêu của Chúa luôn tuôn đổ xuống các con. Với tình yêu đó, việc yêu thương tha nhân, có lẽ chính là hạnh phúc của chúng ta.」

Agape và tình yêu thương tha nhân... đó là khởi nguồn của Cơ đốc giáo.

Tôi không nói ra, nhưng tôi nghĩ rằng. Tôi muốn dành cho Iori một tình yêu còn lớn hơn cả Agape. Dù Chúa có bỏ rơi em, tôi vẫn sẽ ở bên cạnh em. Chỉ riêng trong lòng em thôi, tôi sẽ trở thành một sự tồn tại còn lớn hơn cả Chúa. Đó là một điều gần như là quyết tâm.

「Thưa cha, con có thể nhờ cha một việc được không ạ?」

Iori đột ngột nói, và cha xứ gật đầu, rằng nếu là việc ngài có thể làm được.

「Con muốn nhờ cha chụp ảnh cho chúng con...」

「Được chứ. Không vấn đề gì.」

Iori cảm ơn, rồi lấy điện thoại từ trong chiếc túi nhỏ ra và đưa cho cha xứ.

「Này, Masaki-kun.」

「Hửm?」

「Em, may mắn lắm.」

「May mắn?」

「Vâng. Bởi vì, em có thể lưu giữ lại ngày hạnh phúc nhất, khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình từ trước đến nay, đúng không? Đó là một kỷ niệm tuyệt vời nhất.」

Cuối cùng tôi cũng đã hiểu lý do tại sao em lại trân trọng những kỷ niệm. Em đã thấm thía được rằng những kỷ niệm của những ngày bình thường quý giá đến nhường nào. “Hiện tại” không biết sẽ biến mất lúc nào... có lẽ em muốn lưu giữ nó lại thành một hình dạng cụ thể. Có lẽ đâu đó trong tim, em vẫn đang sợ hãi nỗi sợ sẽ lại một lần nữa trở nên cô độc.

Vừa gật đầu trước những lời của em, tôi vừa nghĩ rằng mình muốn làm cho em hạnh phúc hơn hôm nay, hạnh phúc hơn rất nhiều.

Trước cây thánh giá rực rỡ ở trung tâm, một bức ảnh của hai chúng tôi đã được chụp. Khung cảnh cứ như một lễ cưới, khiến tôi ngượng chín cả mặt, chuyện này chỉ nói ở đây thôi nhé. Khi nhận lại điện thoại và định cảm ơn thêm một lần nữa rồi ra về, cha xứ đã thì thầm như thể nói một mình.

「Merry Christmas. Cầu cho các con được Chúa ban phước lành và hạnh phúc vĩnh cửu...」

Trà bá tước (Earl Grey) là một loại trà hỗn hợp được pha chế với hương vị từ dầu của vỏ cam bergamot. Agape (ἀγάπη) là một từ Hy Lạp-Kitô giáo dùng để chỉ tình yêu vô điều kiện, vị tha.