Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6852

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Tập 01: Hồi Trẻ Thơ - Chương 082: Lão Cậu

Nhìn từng đĩa thức ăn đắt tiền không phải do mình gọi, ngay lúc Trương Văn Đạt ngỡ đã đụng phải quán ăn chặt chém, một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng.

“Đừng dừng, cứ bưng lên hết. Mấy món này là tôi gọi. Bảo bếp làm hết cả thực đơn cho tôi.”

Trương Văn Đạt ngoảnh đầu lại, liền thấy cặp kính râm con cóc quen thuộc.

Cậu sững sờ nhìn chàng thanh niên sành điệu trước mặt: quần loe, áo khoác da, giày da. Từ cái máy nhắn tin BB đeo bên hông cho đến nốt ruồi đen có sợi lông trên mép, không phải ‘Lão Cậu’ của cậu, ăn trái Mặt Mũi của mình thì còn là ai nữa.

Thật không ngờ ở cái thế giới quái dị này mà mình cũng gặp được.

“Lão Cậu?” Trương Văn Đạt còn chưa kịp mở lời, đã thấy một bàn tay to lớn vươn tới, xoa tung mái tóc cậu lên.

“Thằng cu này, sao không ở nhà? Nếu không phải cậu mày đây có mặt mũi, có đường dây, thì cố ai mà tìm được mày.” Gã ta nghênh ngang ngồi xuống, cầm đũa lên bắt đầu gắp lia lịa.

“Con có chút việc nên ra ngoài.” Vẻ mặt Trương Văn Đạt hơi mất tự nhiên, đáp.

Gã thanh niên trông có vẻ vô tư lự, hoàn toàn không nghĩ ngợi gì khác, cứ như thể Trương Văn Đạt nói gì gã cũng tin.

“Cũng phải. Cứ dăm ba hôm lại phải lê la hàng quán cải thiện bữa ăn. ‘Vay tiền ăn thịt, đâu phải không biết sống’. Ở nhà vẫn ổn cả chứ?”

“Vẫn ổn ạ.”

“Thế thì tốt.” Gã thanh niên nhai ngấu nghiến, nhưng gã không nuốt xuống, mà vạch áo khoác ra, lôi từ rốn ra một cái ống cao su nối liền với bụng.

Ngay sau đó, gã ghé miệng vào cái ống, nhổ hết thịt và cơm đã nhai nát vào trong. Cái ống này thay thế cho thực quản, đưa thẳng thức ăn vào dạ dày.

Trương Văn Đạt đã quá quen với cảnh này. Thực quản của Lão Cậu hình như đã bị hỏng vì chuyện gì đó, nên mới phải nối một cái ống từ bụng để ăn uống.

“Mày còn nuôi cả mèo à? Tốt đấy, có con mèo nói chuyện cùng, đỡ phải lầm lì cả buổi không rặn nổi một câu.” Gã thanh niên nói, đoạn nhận lấy bát canh đậu hũ từ nhân viên phục vụ rồi đổ thẳng vào ống.

Có người khao, ngu gì không ăn. Trương Văn Đạt vừa tranh đồ ăn với bầy mèo, vừa hỏi: “Lão Cậu, dạo này lại buôn bán gì vậy?”

“Nước láng giềng sát vách mình vừa sập tiệm rồi. Dạo này cậu đang cùng mấy anh em sang đó làm ăn. Vụ này không phải ai cũng làm được đâu, phải có đường dây, phải có mặt mũi. Mày nói xem có khéo không? Cả hai thứ đó, cậu mày đều có!”

Trương Văn Đạt vừa nghe đã biết ngay là gã đang nổ banh nóc nhà. Người nhà mình thì mình hiểu, lời của Lão Cậu nói, phải “chiết khấu” đi nghe may ra mới đúng.

Nhìn cái vẻ ba hoa chích chòe, sống không chút dằn vặt nội tâm của gã, Trương Văn Đạt chợt có chút ngưỡng mộ. Vẫn là cậu sống thật phóng khoáng. Ngược lại, kiếp trước chính mình đã làm liên lụy cậu, khiến cậu phải gánh vác những trách nhiệm không đáng có.

Đời này mình đã có năng lực, tuyệt đối không thể làm gánh nặng cho những người quan tâm đến mình, như gã thỏ, hay như Lão Cậu.

Từ hồi làm nô lệ tư bản, cậu đã lâu lắm không gặp gã. Nửa năm trước liên lạc, gã “trai già ế vợ” này bảo muốn lên Đại Lý, Vân Nam để tìm “thơ và phương xa”, chẳng biết đến cùng có tìm được không.

Thấy gã vẫn tràn đầy sức sống và tinh lực dồi dào như vậy, Trương Văn Đạt biết rằng lần này, gã có thể thỏa sức vùng vẫy, tận hưởng cuộc đời rực rỡ của riêng mình.

“Lão Cậu, cậu cứ đi lo việc của mình đi. Chúng ta nói trước nhé, sau này đợi cậu già, con sẽ nuôi cậu.” Trương Văn Đạt cười nói.

“Hầy, khinh cậu mày à? Cần mày nuôi chắc? Đợi lúc tao già, con trai tao xếp hàng cả đống!”

“Hì hì, mong là vậy.”

Hàn huyên dăm ba câu chuyện phiếm, Trương Văn Đạt nhìn người cậu đang ăn cơm bằng ống trước mặt, chợt lòng khẽ động, “Phải rồi, Lão Cậu, cậu có rành về quá khứ của ông nội con không?”

Mãi mới gặp được người nhà, cậu rất muốn biết rốt cuộc năm xưa ông nội mình là người thế nào.

“Ông nội mày thì liên quan gì đến tao? Tao là con trai út của ông ngoại mày cơ mà.” Gã thanh niên có vẻ ngạc nhiên.

“Dạ, con biết. Nhưng con nhớ hồi trẻ ông ngoại với ông nội quan hệ thân thiết lắm mà? Con nhớ họ thân đến mức mặc chung cả quần.”

Gã thanh niên vội xua đũa, “Sai bét. Mày nhớ nhầm rồi. Họ không phải thân đến mức mặc chung quần, mà là nghèo đến mức phải mặc chung quần. Hai ông già chỉ có đúng một cái quần, ai có việc ra ngoài thì người đó được mặc.”

“Thì sao cũng được. Họ đã thân nhau như vậy, thì quá khứ của ông nội cháu làm gì, chắc là cậu biết chứ?”

“Ông nội mày á?” Gã thanh niên trầm ngâm, “Nghe bảo làm việc trong nhà máy, nhưng cả năm chẳng về được mấy lần.”

Nghe đến đây, Trương Văn Đạt lập tức chắc mẩm phỏng đoán trước kia. Xem ra ông nội mình quả nhiên là người của Tam Tuyến.

“Vậy cậu có biết hồi đó ông nội làm ở nhà máy nào không?”

“Cái đó thì tao chịu. Thôi thôi không nói nữa, ăn đi ăn đi!” Gã thanh niên bê cả đĩa gà đặt trước mặt Trương Văn Đạt.

Trương Văn Đạt hỏi han thêm một hồi, nhưng cũng không moi được thêm thông tin gì hữu ích.

Rõ ràng, cho dù ông nội cậu là người của Tam Tuyến, ông cũng đã che giấu rất kỹ với người ngoài.

Một bữa cơm no nê, cả Trương Văn Đạt lẫn bầy mèo đều no căng rốn. Đúng là một bữa thịnh soạn.

Gã thanh niên xỉa răng, dẫn Trương Văn Đạt ra khỏi quán, “Cậu còn có việc, không qua nhà mày nữa. Gửi lời hỏi thăm đến chị gái tao nhé.”

“Dạ, dạ!”

Gã thanh niên không đi ngay, mà ngẫm nghĩ một lát rồi lại hỏi: “À mà… không có gì muốn nói với cậu à?”

“Gặp phải chuyện gì, thì nhớ tìm Lão Cậu của mày. Cậu mày có mặt mũi đấy.”

Trương Văn Đạt cười lắc đầu, “Không có gì thật ạ. Cậu cứ đi làm việc của mình đi.”

“Vậy cũng được. Nhớ kỹ, có chuyện gì thì tìm giáo viên, giáo viên không hại mày đâu. À phải rồi, Lão Cậu của mày ở Cung Thiếu Nhi cũng có mặt mũi lắm. Mày mà lỡ gặp chuyện gì, cứ tìm tới gã thỏ, y sẽ giúp mày.”

Trương Văn Đạt giật nảy mình. Lão Cậu mình quen cả thầy thỏ ư?

“Thằng nhóc thối, mày nghe rõ chưa? Mày là con nít, gặp phải chuyện gì thật, thì tìm người lớn còn hơn là một mình mày nghĩ vẩn vơ, biết chưa?”

“Biết rồi ạ.”

Gã thanh niên dặn dò với giọng điệu thấm thía xong, liền móc thẳng từ trong túi ra một tờ 10 tệ mới toanh, dúi vào tay Trương Văn Đạt, “Cầm lấy, mừng tuổi bù.”

Đưa tiền xong, gã cũng chẳng đợi Trương Văn Đạt cảm ơn, cứ thế vội vã rời đi, y hệt như bao lần họ gặp nhau trước đây.

Tống Kiến Quốc giật lấy tờ 10 tệ, giơ lên soi dưới nắng, “Oa! Tao cũng muốn có một người cậu xởi lởi như thế!”

“Thế thì mày đi mà tìm lại ký ức đi. Tìm lại được là biết cậu mày ở đâu ngay ấy mà.”

Trương Văn Đạt giật lại tờ tiền. Nhìn tờ giấy bạc nhàu nhĩ, cậu thở phào một hơi. Lão Cậu đúng là cứu nguy kịp lúc. Có khoản tiền này, ít nhất cậu cũng được tự do kẹo mút rồi.

Cậu hướng mắt về hướng Lão Cậu vừa đi, cảm thấy người cậu của mình bữa nay có gì đó là lạ. Nhưng nghĩ lại thì cũng bình thường, có lẽ ở cái thế giới này, chẳng ai là bình thường cả.

“Chết rồi! Còn chưa mua kẹo!” Nhìn mặt trời đã ngả về tây, Trương Văn Đạt vội vàng kéo Tống Kiến Quốc, cắm đầu cắm cổ chạy về phía Hợp Tác Xã.

Chạy thục mạng, cuối cùng Trương Văn Đạt cũng kịp mua được ba cây kẹo mút giới hạn số lượng, ngay trước khi Hợp Tác Xã đóng cửa.

Ngay khi Trương Văn Đạt vừa bước ra khỏi cửa hàng, lòng đang hân hoan vì hôm nay không phải chịu khổ nữa, thì thấy 2826 trong diện mạo mới tinh tươm đã đứng sừng sững trước mặt mình, “Tôi đến rồi. Chúng ta đi đâu đây?”