Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6690

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 01: Hồi Trẻ Thơ - Chương 081: Bữa Cơm

Đáp lại lời của Trương Văn Đạt, đôi tai dựng đứng của gã thỏ khẽ cụp xuống, “Hiện tại trò vẫn chưa rời khỏi Tư Triều này, chứng tỏ trò vẫn đang bị mắc kẹt. Thầy muốn giúp trò, dù là rời khỏi đây hay là thoát khỏi sự khống chế, thầy đều có thể giúp.”

“Tôi tự lo được. Tôi lo được. Tôi không cần ông giúp.”

Trương Văn Đạt nhìn gã thỏ trước mặt với vẻ phức tạp. Cậu biết đối phương có ý tốt, nhưng cậu thực sự không muốn liên lụy đến gã, nhất là khi biết cuộc sống của gã vốn đã rất khó khăn.

Nơi sắp phải đến nguy hiểm khôn lường. Chính vì biết gã tốt với mình, nên cậu càng không thể kéo gã vào vũng lầy này.

“Thật tiếc, về chuyện trò bị quy tắc trừng phạt trước đây, thầy vẫn luôn không giúp được gì.” Gã thỏ móc một cây kẹo mút từ trong túi ra, lại chìa cho Trương Văn Đạt.

Trương Văn Đạt không nhận, đẩy ngược lại, “Tôi biết. Ông chỉ là giáo viên, ông chỉ có thể tuân thủ quy tắc của giáo viên. Chuyện nhà của chúng tôi, ông vốn không quản được. Tôi cũng đâu có trách. Vả lại, ông chắc chắn cũng không thuyết phục nổi họ.”

Những chuyện trước đây không thể hiểu nổi, giờ Trương Văn Đạt đã dần tỏ tường. Giáo viên có quy tắc của giáo viên. Dẫu họ thừa biết điều gì đang giày vò mình cũng đành bất lực.

“Thầy thỏ,” Trương Văn Đạt nghiêm túc nhìn đối phương, “Tôi thật sự rất cảm ơn sự quan tâm của thầy. Một giáo viên có tâm với nghề như thầy bây giờ hiếm lắm. Nhưng thầy là thầy giáo, còn tôi đã không còn là học sinh. Nghĩa vụ của thầy đã hoàn thành. Thầy có thể đi chăm lo những học sinh khác rồi, không cần phải đến tìm tôi nữa.”

Gã Thỏ lẳng lặng nhìn Trương Văn Đạt, “Trò muốn một mình chống lại quy tắc đang trói buộc mình? Hay nói cách khác, trò muốn chống lại bố mẹ mình?”

“Đúng. Tôi biết ông sắp nói gì rồi, không cần phải nói với tôi mấy câu sáo rỗng kiểu như ‘giao tiếp là cầu nối’. Tôi và họ không thể nào giao tiếp được! Tôi thậm chí còn chẳng hiểu nổi họ đang nói cái quái gì!”

Trương Văn Đạt siết chặt nắm đấm, “Tôi không muốn và cũng không cần hiểu họ nghĩ gì. Bây giờ tôi chỉ hiểu một điều duy nhất, đó là tôi phải mạnh hơn họ! Chỉ có như vậy mới có thể thoát khỏi họ triệt để!”

“Trò làm được không?”

“Tôi làm được. Tôi đã có manh mối rồi. Nhiều nhất là một tuần nữa, tôi sẽ giải quyết được hình phạt quy tắc trên người mình.”

“Để thầy giúp trò.”

“Tôi đã nói là không cần ông giúp!” Giọng Trương Văn Đạt bất giác cao lên, “Tại sao ông cứ khăng khăng đòi giúp tôi? Một mình tôi làm được! Từ nhỏ đến lớn tôi đều một mình vượt qua! Tôi vẫn sống tốt chán đấy thôi!”

Trương Văn Đạt thở hồng hộc nhìn gã. Cậu cố gắng bình tâm lại rồi nói: “Thầy thỏ, thật ra tôi luôn rất tôn trọng ông. Tôi mong ông cũng tôn trọng tôi. Người ta cần giúp, ông ra tay, đó gọi là giúp đỡ. Người ta không cần, ông cứ cố sống cố chết đòi giúp, đó không gọi là giúp đỡ, đó gọi là kiểm soát! Y hệt như bố mẹ tôi vậy.”

“Tôi thật sự không muốn có ngày đó. Xin lỗi thầy, thầy thỏ, đây là lần cuối cùng tôi gọi thầy là thầy thỏ. Tạm biệt.”

Nói rồi, Trương Văn Đạt quay người bỏ đi.

Gã thỏ nhìn bóng lưng Trương Văn Đạt, chầm chậm cất lời: “Phụ huynh trò Văn Đạt, vấn đề hiện tại là như vậy. Thằng bé bài xích tôi, không muốn tôi giúp. Tôi mong anh với tư cách là bậc bề trên, hãy khuyên giải cháu nó.”

Một giọng nói vang lên sau lưng gã thỏ: “Thằng cu này vẫn ngang như cua. Không hổ là cháu ngoại của tôi. Thật ra không học thì thôi. Tôi đây cũng có học hành gì nhiều đâu, chả phải vẫn sống nhăn.”

Gã thỏ dõi theo bóng lưng mờ dần của Trương Văn Đạt, “Không chỉ là chuyện học hành, đó chỉ là vấn đề nhỏ nhất. Nội tâm nó có một cái bóng rất lớn, nhưng chính nó lại không nhận ra. Tôi sợ sau khi biết được đáp án, nó sẽ không chịu đựng nổi, y như tôi của năm đó.”

“Anh thì sao chứ? Giờ anh chả đang ổn đấy thôi?”

Gã Thỏ không thèm đếm xỉa, dắt chiếc xe đạp bên cạnh rồi quay gót, “Tôi không có nghĩa vụ phải nói cho anh biết.”

Ngày hôm sau, Trương Văn Đạt không gặp lại thầy giáo thỏ nữa. Đoán rằng đối phương có lẽ đã bỏ cuộc, lòng cậu cũng bỗng nhẹ nhõm đi phần nào.

Tất cả mọi chuyện tiếp theo, dù tốt hay xấu, một mình cậu sẽ tự gánh lấy.

“Nè, tiền kiếm được hôm nay.” Dưới ánh hoàng hôn, Tống Kiến Quốc mệt mỏi dắt theo một bầy mèo, đưa 3 tệ 6 hào vào tay cậu.

“Sao ít vậy?”

Chưa đợi Tống Kiến Quốc xù lông, Trương Văn Đạt đã đặt tờ 5 hào màu tím và một đồng xu 1 hào vào tay cô bé, “Cho mày này, lương của mày hôm nay.”

“Thật hay đùa? Cho tao tiền á?” Tống Kiến Quốc mắt sáng rực nhìn thành quả lao động trong tay mình. Đây là lần đầu tiên cô bé được thấy tiền, mà lại còn là tiền do chính mình làm ra.

“Chứ sao nữa. Bà dì đã dặn tao phải đối tốt với mày một chút, thì tao dĩ nhiên phải đối tốt một chút. Hầy, tao cái gì cũng tốt, mỗi tội lòng dạ quá thiện lương, đúng là không hợp làm sếp mà.” Trương Văn Đạt đã trở lại vẻ bình thường, vừa nói vừa đút 3 tệ bạc vào túi mình.

“Meo meo meo!” Bầy mèo đen xúm xít, chúng chồng lên nhau, cuối cùng xếp thành hình một con cá.

Tuy mèo không biết nói, nhưng Trương Văn Đạt hiểu ý chúng. Đã đến lúc thực hiện lời hứa rồi. Lúc ở quá khứ, cậu đúng là đã hứa với lũ mèo.

“Hôm nay bắt chuột cả ngày rồi, còn chưa no à?” Trương Văn Đạt bất đắc dĩ phất tay, “Đi, có tiền rồi! Tao dắt chúng mày ra quán ăn cá!”

Cả Tống Kiến Quốc lẫn bầy mèo đều lập tức reo hò ầm ĩ.

Gần đây trải qua biết bao chuyện, mấy lần chết hụt, Trương Văn Đạt quả thực cũng cần dẫn chúng đi ăn mừng một bữa ra trò.

Tuy vật giá ở thế giới trẻ con khá rẻ, nhưng nếu đã quyết ăn một bữa tới bến thì cũng tốn kém ra phết.

Trong một quán ăn nhỏ cách trường không xa, nhìn bầy mèo đen và Tống Kiến Quốc đang đánh chén no nê trên bàn, cùng đống xương cá ngổn ngang, Trương Văn Đạt không khỏi thầm tính toán, không biết ba tệ có đủ không.

Thật ra Trương Văn Đạt đã gọi 8 món, nhưng hiện trên chiếc bàn vuông đã chất đầy đĩa trống. Trong đó, các món cá, thịt, trứng được chúng nó hưởng ứng nhiệt liệt nhất, cứ bưng lên là bay sạch.

“Ông chủ! Cho thêm một con cá kho nữa!” Tống Kiến Quốc hai tay giơ một bộ xương cá sạch bóng, gân cổ hét lớn.

Trương Văn Đạt bưng bát cơm lên, gắp một miếng ngó sen bắt đầu ăn, “Ăn đi. Lát thiếu tiền thì tao cầm mày lại đây.”

“Ki bo! Tao có tiền!” Tống Kiến Quốc phe phẩy mấy hào trong tay nói.

Rất nhanh, một đĩa cá kho thơm nức mũi được bưng ra. Gã nhân viên phục vụ nhìn vòng mắt xanh lè quanh bàn mà không dám lại gần. Đĩa cá còn chưa kịp đặt xuống, ấy vậy mà nước sốt cũng chẳng còn.

Nhưng ngay sau đó, một con heo sữa quay mỡ màng bóng loáng lại được bê lên, khiến Tống Kiến Quốc thèm đến sáng cả mắt.

Cảnh này làm Trương Văn Đạt ngớ người. Cậu liếc nhìn bảng giá trên tường, phát hiện một con heo sữa quay vậy mà tận năm tệ! Cộng thêm mấy món trước đó thì đã vượt ngân sách từ lâu rồi!

Cậu vội la lên: “Các người có bưng nhầm không! Tôi đâu có gọi heo sữa quay!”

Trương Văn Đạt vừa dứt lời, thêm nhiều món mặn khác lại được dọn lên đĩa đĩa.

Nhìn đống thức ăn này, cậu phát hoảng. Chỗ này cộng lại ít nhất cũng phải tám tệ!

“Khoan, dừng lại! Dừng lại! Tôi không có gọi mấy món này!”