Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2404

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6722

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 01: Hồi Trẻ Thơ - Chương 080: Không Phải

“Tôi biết. Hôm nay tôi với nó cũng mệt lử rồi. Anh tới lúc nào cũng được.” Trương Văn Đạt đáp.

“Tôi có thể hỏi trước là cậu muốn tôi giúp việc gì không? Có ai đang đe dọa cậu, hay là vấn đề phi pháp nào khác? Nếu phải, tôi có thể báo cáo trực tiếp, để Tam Tuyến xử lý theo quy trình thông thường.”

Trương Văn Đạt nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu, “Chuyện này, Tam Tuyến không giúp được đâu.”

Có lẽ cảm thấy Trương Văn Đạt đang coi thường Tam Tuyến, giọng điệu của 2826 lập tức có chút gắt gỏng, “Bên trong mọi Tư Triều, không có chuyện gì mà Tam Tuyến không giải quyết được.”

Song, Trương Văn Đạt chỉ buông ra một từ đã khiến gã cứng họng: “Chuyện nhà.”

Im lặng một hồi, 2826 lại hỏi: “Chuyện nhà gì?”

“Bí mật.” 2826 đành mang một bụng hồ nghi rời đi. Trương Văn Đạt và Tống Kiến Quốc thì quay về nhà trên cây.

Trải qua bao nhiêu chuyện, Trương Văn Đạt đã mệt lử. Cậu cứ ngỡ mình sẽ ngủ thiếp đi ngay, nhưng lại cứ trằn trọc mãi, đầu óc toàn là chuyện về Tư Triều.

Cậu vớ lấy một con mèo, nhét sau gáy làm gối, mắt đăm đăm nhìn đom đóm trên trần nhà.

Thế giới này có quá nhiều thứ cậu không hiểu nổi. Đợi lần sau 2826 tới, nhất định phải hỏi gã cho ra nhẽ mới được.

Đang mải suy nghĩ, Trương Văn Đạt bỗng nghe thấy tiếng khóc nấc nghẹn ngào. Cậu nhổm cổ dậy, nghe ngóng, thấy tiếng khóc phát ra từ cái ổ chăn mèo đằng xa.

Trương Văn Đạt cạn lời, đảo mắt. Cậu cố gượng dậy, lết đến bên đống chăn mèo, “Sao thế? Mèo Đểu?”

“Bà dì… chết rồi…” Giọng Tống Kiến Quốc đượm một nỗi buồn hiếm thấy.

“Đệt, cung phản xạ của mày cũng dài gớm. Yên tâm đi, bà dì không chết được đâu. Tháng sau bà ấy lại về ấy mà.”

Tống Kiến Quốc, với đôi mắt sưng húp hoe đỏ, thò đầu ra khỏi chăn. “Sao mày chắc chắn thế? Lỡ bà dì không bao giờ đến nữa thì sao? Lỡ dì ấy chết thật thì sao?”

Thật ra, Trương Văn Đạt cũng đâu dám chắc. Ở cái thế giới quái đản này, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra. Đến "Bà Dì" còn nhân hóa được, thì việc chết hẳn xem ra cũng không phải là không thể.

“Bà dì chết thật rồi sao?” Nghĩ đến đây, lòng Trương Văn Đạt chùng xuống. Nói thật, tuy cậu và bà dì tiếp xúc không nhiều, nhưng ít nhiều cũng xem như bạn bè. Kết cục lại đi một cách đường đột như thế.

“Hầy, không đâu. Tao nói bà ấy về là bà ấy sẽ về. Ngủ đi, ngủ đi.” Trương Văn Đạt vỗ vỗ lên đống chăn, rồi quay người định ngủ.

Lần này, giữa tiếng nức nở của Tống Kiến Quốc, Trương Văn Đạt mơ màng thiếp đi. Cậu ngủ một mạch đến sáng hôm sau.

Vừa tỉnh giấc, cậu nghe thấy tiếng động lạ từ phía lối vào. Cậu lập tức rút cái đèn pin từ trong cốc tráng men ra.

Một bóng đen khổng lồ bỗng chui vô từ lối vào. Ngay lúc Trương Văn Đạt định vung kiếm chém tới, ánh sáng đỏ rọi sáng bộ râu quai nón của cái bóng đó, “Bà dì?!”

Lạ thật, đúng là bà dì rồi, chỉ có điều trông bà nhỏ đi rất nhiều, chỉ còn bằng một nửa so với trước.

“Đệt mợ tụi bây! Chờ ta với! Tụi mi chạy cái gì! Không biết cơ thể ta cần thời gian để hồi phục à?”

Bà dì chửi đổng, đẩy Trương Văn Đạt sang một bên, rồi tiến tới bên Tống Kiến Quốc.

“Dì ơi!” Tống Kiến Quốc rưng rưng nước mắt, chui ra khỏi chăn, giọng run lên vì xúc động, giang rộng vòng tay lao tới.

Giây tiếp theo, hai người ôm chầm lấy nhau. Nhưng khoảnh khắc cảm động này chưa kéo dài được bao lâu, một tiếng “BỐP!” vang lên, cùi chỏ của bà dì đã giáng một đòn chí mạng vào bụng Tống Kiến Quốc.

“Tôi biết ngay là bà không dễ chết thế mà.” Trương Văn Đạt lại gần Tống Kiến Quốc đang rên rỉ đau đớn, cười nói với bà dì.

“Ta chết mà mi chẳng đau lòng tẹo nào, hứ, cái thằng nhóc thối tha này!”

“Tôi đau lòng cái gì, bà chết tháng này thì tháng sau lại chả tới. À mà, sao bà về được đây?” Trương Văn Đạt tò mò hỏi.

“Ta cũng không biết nữa. Ta chỉ có cảm giác là Mimi đang ở đây, thế là ta cứ đi theo cảm giác đó là đến thôi.” Bà dì thản nhiên đáp.

“Ra là vậy sao?” Trương Văn Đạt xoa cằm, đăm chiêu. Xem ra bà dì không bị hạn chế. Biết đâu lần sau có thể lợi dụng cái “cảm giác” này để định vị cũng nên.

Tống Kiến Quốc đứng bên, dù bị thụi cho một cú trời giáng, vẫn kiên quyết ôm chầm lấy bà dì, giọng ngập tràn xúc động: “Dì ơi! Dì không sao thật là tốt quá!!”

“Được rồi, được rồi, lần sau đừng buồn nữa. Con nhớ kỹ cho ta, dì của con là vô địch, không bao giờ chết được đâu.”

“Dạ!” Tống Kiến Quốc gật đầu lia lịa.

“Nhưng mà Mimi, cũng đến lúc rồi, dì phải đi đây.” Bà dì dịu dàng xoa đầu Tống Kiến Quốc.

Trương Văn Đạt bấm đốt ngón tay tính toán, thấy cũng đúng là sắp đến ngày bà ấy phải đi thật.

Rất nhanh sau đó, bà dì xách theo chiếc túi xách tay nữ nhỏ, đứng ở trạm xe buýt, vẫy tay chào tạm biệt hai người. Vừa mới đoàn tụ đã phải chia ly, không khí ở trạm xe buýt bỗng đượm buồn man mác.

Dưới ánh nhìn của hai đứa trẻ và một bầy mèo, chiếc xe buýt cõng một cái túi khí trên nóc lắc lư tiến đến.

“Mimi, lúc ta đi vắng phải ngoan ngoãn đấy nhé.”

“Còn mi, ranh con, ta không có ở đây mà mi dám bắt nạt nó, thì đợi ta về, ta với mi chưa xong đâu!”

Dặn dò xong hai câu, bà dì xách túi, chen lấn xông lên xe. Chiếc xe gầm lên rồi khuất dạng sau làn khói bụi.

“Yee! Tuyệt quá! Cuối cùng cũng đi rồi!” Tống Kiến Quốc lúc này phấn khích nhảy cẫng lên, cảm thấy cả người nhẹ bẫng đi bao nhiêu.

“Mày đúng là đồ hai mặt.” Trương Văn Đạt nhìn nó bằng ánh mắt khinh bỉ.

“Mày thì biết cái quái gì. Hai loại cảm xúc đó không hề mâu thuẫn với nhau, hiểu chưa?”

“Tao không cần biết mâu thuẫn hay không. Đi, dắt mèo của mày đi làm việc đi.”

Tống Kiến Quốc lầm bầm chửi rủa rồi rời đi. Dù trong lòng cô bé hận không thể băm vằm Trương Văn Đạt ra thành trăm mảnh, nhưng cuối cùng vẫn phải tuân lệnh cậu.

Trương Văn Đạt thực sự cần tiền mua kẹo vào lúc này. Trong tình trạng không thể đến trường hay về nhà, mỗi ngày cậu đều phải chịu hai lần trừng phạt của quy tắc. Giống như ngay bây giờ.

Cậu ngồi trên ghế chờ xe buýt, sắc mặt tái mét, cảm nhận từng vết thương trên cơ thể đang rách toạc ra. Cậu cắn chặt môi, chịu đựng sự hành hạ phi nhân tính này, cảm nhận bộ đồng phục trên người dần dần bị máu tươi thấm đẫm.

Hình phạt lại nặng thêm rồi. Kể từ khi rời nhà, lần nào cũng nặng hơn lần trước.

Ngay khi cậu không biết mình còn trụ được bao lâu nữa, một cây kẹo mút đã bóc vỏ chìa ra ngay bên miệng cậu.

Khi viên kẹo cứng vị cam ngọt lịm được đưa vào miệng, một niềm hân hoan dâng lên trong lòng, cơn đau đớn tột độ cũng tức khắc vơi đi đáng kể.

Đợi đến khi cơn hành hạ đau đớn qua đi, viên kẹo trong miệng Trương Văn Đạt, kể cả cái que, đã bị cậu nhai nát và nuốt vào bụng.

Quệt mồ hôi lạnh trên trán, Trương Văn Đạt loạng choạng đứng dậy. Cậu vừa định nói lời cảm ơn, thì nhận ra người đưa kẹo cho mình là thầy giáo thỏ.

“Mấy hôm nay, trò đi đâu thế? Sao thầy tìm trò mãi không được?” Gã thỏ lên tiếng hỏi.

“Tôi gặp chút sự cố, nhưng giải quyết xong rồi.” Trương Văn Đạt lại ngồi xuống băng ghế.

Trương Văn Đạt không nói rõ là chuyện gì, gã thỏ cũng không hỏi. Gã ngồi xuống bên cạnh cậu, “Trò thật sự không định quay lại trường à? Cô Âu Dương đã không còn trách trò nữa đâu.”

Trương Văn Đạt thở dài, cúi đầu nhìn mặt đất, “Ông vẫn chưa hiểu sao, thầy thỏ? Ông không cần lãng phí thời gian cho tôi nữa. Tôi không thể quay về được nữa rồi. Kể cả không có cô Âu Dương, tôi cũng sẽ không quay về.”

“Tôi không biết thế giới này đã trục trặc ở đâu. Nhưng vốn dĩ, tôi không thuộc về Tư Triều này. Thân xác tôi tuy là của một đứa trẻ, nhưng tinh thần của tôi thì không. Nhận thức của tôi không cách nào cộng hưởng được với Tư Triều này được.”