“Rất, rất nhiều là bao nhiêu? Vậy rốt cuộc có tất cả bao nhiêu loại?” Trương Văn Đạt vẫn gặng hỏi tới cùng.
Nhưng trước câu hỏi này, 2826 lại lắc đầu, “Tôi không biết. Không phải Tư Triều nào cũng khổng lồ như Tư Triều A hay Tư Triều B. Rất có thể, mỗi giờ mỗi khắc đều có Tư Triều mới ra đời, và cũng có Tư Triều cũ lụi tàn.”
“Tư Triều… Tư Triều…” Trương Văn Đạt nghiền ngẫm thuật ngữ mới này. Qua lời giải thích của 2826, thế giới quái dị này cuối cùng cũng vén lên một góc màn trước mắt cậu.
Hồi tưởng lại những gì đã trải qua, Trương Văn Đạt đã có cái nhìn sơ bộ về lời giải thích của đối phương. Dường như cái thế giới này không chỉ kỳ quặc ở thời gian, mà ngay cả không gian cũng vậy.
Cậu nhớ lại, khi ấy, dưới ảnh hưởng của ông Đinh, cậu đã gọi sinh vật sống dưới lòng đất là “Cung Thiếu Nhi”. Cậu cũng nhớ ra, hễ ai lớn lên rồi thì đều không thể thấy Cung Thiếu Nhi nữa.
Giờ xem ra, sở dĩ không thể thấy được nữa chính là do bản thân Tư Triều của họ đã thay đổi.
“Vậy ngoài thế giới trẻ con và thế giới người lớn, còn những Tư Triều nào khác? thế giới mạng có tính không?” Trương Văn Đạt hỏi 2826.
“Có.”
Trương Văn Đạt chau mày, tay xoa cằm. Khái niệm “Tư Triều” này quả thực có hơi trừu tượng, nhưng xâu chuỗi với những trải nghiệm trước đó, cậu cũng vỡ ra được phần nào.
Thấy Trương Văn Đạt không hỏi nữa, 2826 lại tự nói tiếp: “Tư Triều không chỉ đơn thuần là sự thay đổi về cảm quan, mà nó còn tạo ra những vật đặc hữu chỉ tồn tại bên trong nó, thậm chí là sản sinh ra những quy tắc độc nhất của riêng nó. Đơn cử như… Mặt Trăng.”
Nghe vậy, Trương Văn Đạt liền ngoảnh lại nhìn cái lọ trong tay gã. Cậu chợt nhớ lại lời gã đàn ông kia từng nói: Mặt trời nóng quá thì làm sao? Thì tối đến mà lấy.
Chuyện này ở thế giới bình thường rõ là hoang đường, nhưng nếu... nó ở bên trong một Tư Triều vô cùng đặc biệt thì sao?
Nếu như tồn tại một Tư Triều mà ở đó, mặt trời ban đêm sẽ biến thành mặt trăng? Và mặt trăng đó có thể thu thập được?
Trương Văn Đạt khó mà hình dung nổi, rốt cuộc phải là một lũ điên rồ đến mức nào mới kiến tạo nên một Tư Triều với nhận thức dị hợm như vậy.
2826 ngỏ lời cảm ơn Vương Đại Ngưu vừa chữa trị xong, rồi tiến đến đẩy bung cửa sổ. “Giờ thì cậu hiểu nhiệm vụ của Tam Tuyến gian khổ đến mức nào rồi chứ?”
“Người đông thì ắt có kẻ muốn lợi dụng khoảng chênh giữa các Tư Triều để đi đường tà, hoặc thậm chí kéo người khác vào Tư Triều do chúng tự tạo ra hòng cưỡng ép đồng hóa họ. Chuyện kiểu này nhiều vô kể, nói ba ngày ba đêm cũng không hết.”
“Nhiệm vụ của Tam Tuyến chính là bảo đảm ranh giới giữa các Tư Triều luôn rõ ràng, bảo vệ tất cả mọi người được sống bình yên trong Tư Triều phù hợp với họ.”
Nói rồi, gã đưa tay chạm vào Hoàng Hạch trên tay mình, “Đó cũng là lý do chúng tôi sở hữu năng lực nhảy qua các Tư Triều.”
Những điều này trước nay chưa từng có ai nói cho cậu biết, Trương Văn Đạt bất giác nghe đến nhập thần, “Nói tiếp đi, còn gì nữa? Anh vừa bảo Tư Triều là sản vật nhân tạo? Vậy ai đã tạo ra chúng? Thế giới trước kia vốn thế nào?”
2826 xoay người lại, nhìn Trương Văn Đạt một cách nghiêm túc, “Bí mật.”
Câu trả lời của gã suýt làm Trương Văn Đạt nghẹn chết, “Lại bí mật. Anh không thể nói gì khác sao?”
“Cậu hỏi gì tôi đáp nấy. Điều gì nói được, tôi tự khắc sẽ nói.” Dù Trương Văn Đạt đã cứu mạng và giúp một vố cực lớn, thái độ của 2826 vẫn không hề tỏ ra khúm núm hay ban ơn.
“Những câu hỏi còn lại, đợi tôi về hệ thống lại cho rành mạch đã, sau này sẽ hỏi anh tiếp. Giờ tôi chỉ có một câu hỏi duy nhất.” Trương Văn Đạt bước đến trước mặt gã, giơ tay phải ra, “Chúng ta, bây giờ là bạn bè chứ?”
2826 không nói gì, chỉ vươn bàn tay còn quấn băng gạc của mình ra, nắm chặt lấy tay cậu.
Đúng lúc này, Trương Văn Đạt nghe thấy tiếng cánh quạt quay tít ngoài cửa sổ. Có người đến.
Cậu bước ra cửa sổ nhìn lên, phát hiện một chiếc máy bay có cái mồm háu đói đầy nanh nhọn dữ tợn đang từ trên trời sà xuống. Bên thân máy bay có ghi ba con số: “507”.
Lúc này, gã đầu drone cũng đã thấy chiếc máy bay. Gã lên tiếng: “Để tôi tự giới thiệu lại. Tôi là Chuyên viên Khảo sát Tư Triều, số hiệu 2826, thuộc Cục Tam Tuyến.”
“Anh nói thế thì khác gì không nói.” Thấy chiếc máy bay kia, Trương Văn Đạt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, 2826 nhắc nhở: “Cậu tốt nhất nên giấu cái thiết bị phát của mình đi, lỡ người khác thấy thì khó mà ăn nói đấy.”
Nghe 2826 nói vậy, Trương Văn Đạt nhét cái đèn pin vào trong cốc tráng men. “Hiếm thấy anh cũng có tình người ghê. Tôi còn tưởng với tính cách của anh thì anh sẽ báo cáo tôi luôn chứ.”
“Nhiệm vụ của tôi là nằm vùng, không bao gồm việc tố giác các vật phẩm bị rò rỉ của Tam Tuyến.” Gã ngừng một chút, rồi lại nói với Trương Văn Đạt: “Lần này cậu thật sự đã giúp chúng tôi rất nhiều, cũng vô hình trung cứu được rất nhiều người. Cảm ơn cậu.”
“Anh đừng có tâng bốc tôi. Lần sau đừng có gài bẫy tôi là được rồi. Cái máy bay kia nguy hiểm như thế, anh cũng chẳng thèm nhắc một tiếng.” Trương Văn Đạt liếc cái mồm dữ tợn của chiếc máy bay, càu nhàu.
Lời này của cậu khiến gã kia ngơ ngác, “Sao phải nhắc? Cậu chưa từng đi máy bay à? Không biết máy bay có mồm và thích ăn thịt sao? Kể cả chưa đi bao giờ, chẳng lẽ cậu chưa thấy trên TV à?”
Câu hỏi này khiến Trương Văn Đạt á khẩu. Cậu không thể nói toạc ra rằng mình không phải dân bản địa của thế giới này được.
Khi máy bay hạ thấp, 2826 kéo lê thân thể tàn tạ của mình ra cửa, “Tôi ra bàn giao với họ một lát. Xong xuôi chúng tôi sẽ đưa cậu rời khỏi đây.”
Cuối cùng cũng được đi. Trương Văn Đạt thở hắt ra một hơi. Cậu quay sang Vương Đại Ngưu đang ngồi vắt vẻo chân một bên: “Bác ơi, cháu sắp đi rồi. Còn bác thì sao? Bác thực không về ạ? Cứ ở lì mãi trong quá khứ thế này sao?”
Vương Đại Ngưu lắc đầu quả quyết, “Thôi, cho kiếu. Cậu nhìn cái gã kia ăn mặc kìa. Giới trẻ bây giờ ăn vận kỳ hình dị dạng. Ta mà nói thì chúng nó lại chê ta cổ hủ. Ông già này thực sự ngứa mắt, không chịu nổi. Ta ở đây thấy tốt lắm, một mình thanh tịnh tự tại, tốt chán.”
Dù Trương Văn Đạt thấy việc một mình cô độc ở lại quá khứ chẳng khác nào ngồi chờ chết, nhưng nếu ông đã quyết vậy, cậu cũng không định can thiệp.
Thấy gã đầu drone đứng cạnh máy bay vẫy tay gọi mình, Trương Văn Đạt liền bước ra cửa.
Vừa tới cửa, cậu lại tò mò hỏi Vương Đại Ngưu: “À phải rồi, bác ơi, cái đập nước kia làm thế nào mà một mình bác phá sập được hay vậy?”
“Ta ngu à? Một mình dùng tay đào chắc? Ta tìm thấy chỗ thuốc nổ còn sót lại hồi xây đập, châm ngòi cho nổ tung một thể.”
“Ha ha, bác oách thật đấy! Cháu đi đây, hẹn ngày gặp lại.”
Đường về không có gì đáng kể. Trương Văn Đạt bị bịt mắt đưa đi, chẳng thấy được gì. Về đến hiện tại chưa được bao lâu, Hoàng Hạch cũng tiêu hao cạn kiệt, cậu lập tức “sụp” trở lại Tư Triều A.
Những căn nhà cấp bốn lụp xụp, những tòa nhà xi măng xám xịt, và cả tháp nước hình đĩa bay quen thuộc. Bọn họ đã quay trở lại.
“Cho mày sờ tao này! Cho mày sờ này!” Tống Kiến Quốc tức tối, thụi Trương Văn Đạt một cú rõ đau, tím cả một mảng.
“Phiền chết đi được, đừng có láo nháo nữa!” Trương Văn Đạt đẩy mạnh nó ra, rồi quay sang 2826, “Để anh chê cười rồi. Con nít ranh, không có giáo dục.”
“Cái việc cậu nhờ tôi giúp, hôm nay chắc chắn không được rồi. Tôi phải về viết báo cáo.” Rõ ràng, 2826 không hề quên yêu cầu của Trương Văn Đạt.
