“Này, ổn chứ? Đừng có chết đấy.”
Trương Văn Đạt thấp thỏm đưa tay lay lay gã. Khi thấy tay phải của đối phương từ từ nhấc lên, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh đừng cử động! Đừng cử động! Càng động càng chảy máu đấy!”
Nhưng lời của Trương Văn Đạt không ngăn được gã. Gã gồng mình, cố gượng tấm thân bê bết máu dậy, “Không được! Tôi còn việc quan trọng chưa làm!!”
Nói rồi, gã đầu drone giơ chiếc đèn pin gần như đã ngấm đẫm máu, chiếu một luồng sáng thẳng về phía tòa nhà xi măng mà Trương Văn Đạt vừa rời đi.
Rồi gã xô Trương Văn Đạt đang cản đường, loạng choạng bước lên luồng sáng đó để đi sang bên kia. Hướng gã đi chính là nơi Trương Văn Đạt lấy được mặt trăng.
Trương Văn Đạt đứng ngây ra tại chỗ, cạn lời. Song, nhìn bộ dạng đó của gã, cậu cuối cùng vẫn lẽo đẽo theo sau, “Được rồi, được rồi, có thứ gì mà quan trọng hơn cái mạng của anh chứ?”
“Cậu không hiểu! Cậu… không hiểu…” Gã đầu drone dựa nửa người vào tường, lết đi từng chút một, giọng nói yếu ớt dần.
“Cậu không hiểu giá trị thực sự của nó. Nó quá nguy hiểm. Năng lượng của nó... thậm chí đủ để khai sinh cả một Tư Triều mới! Nó sẽ khiến vô số gia đình tan nhà nát cửa!”
Dứt lời, gã chới với đổ rạp xuống, quệt cả một vệt máu dài trên tường. Nhưng ngay cả thế, gã vẫn cố nhích từng phân về phía trước.
Nhìn vệt máu loang lổ trên đất, Trương Văn Đạt lưỡng lự nhìn chiếc cốc tráng men. Nên giữ lại hay trả cho gã?
Gã đã cứu mạng mình, nhưng mình cũng vừa cứu lại gã rồi. Coi như sòng phẳng.
“Đã có quá nhiều người… vì nó… mà chết… Vì nó…” Gã đầu drone giơ cao bàn tay trống trơn, ánh mắt ngập tràn vẻ không cam tâm.
Thấy cảnh này, Trương Văn Đạt thở dài thườn thượt, “Hầy, mình đúng là cháu ruột của ông nội. Ông mình đã gàn dở, mình cũng y chang.”
Gã đầu drone còn định nói gì đó, một cái lọ chứa mặt trăng đã được đặt vào tay gã.
“Là cái này chứ gì? Đừng lết nữa, tôi tìm thấy rồi. Nghe cho rõ đây, là tôi đưa nó cho anh, anh bắt buộc phải đổi một lượng Lam Hạch tương xứng đấy.” Trương Văn Đạt nói câu này mà lòng đau như cắt, cảm giác như vừa mất trắng mấy tỉ bạc.
Gã đầu drone nhìn vầng trăng ánh bạc trong tay, lòng chợt nhẹ bẫng, rồi đầu nghẹo sang một bên, bất tỉnh.
“Này! Này! Anh đừng chết! Anh chơi cái trò gì vậy! Tôi trả cho anh rồi mà, sao anh còn chết?”
Không biết bao lâu đã trôi qua, gã đầu drone tỉnh lại vì một cơn đau điếng người. Gã thấy một ông lão chân đi giày giải phóng, đang đắp cả nắm bột thuốc gì đó trực tiếp lên vết thương của gã, đau đến mức gã co giật liên hồi.
“Bác ơi, có ổn không đấy? Sao cháu thấy bác chữa vết thương nào cũng dùng đúng một bài vậy?” Trương Văn Đạt đứng bên cạnh nhíu mày hỏi.
“Hừ, hay mi làm đi?” Vương Đại Ngưu chìa cuộn băng gạc ra.
“Thôi thôi, bác cứ làm đi ạ.”
Vương Đại Ngưu có vẻ ngứa mắt gã đầu drone này lắm. Ông vừa băng bó, vừa bĩu môi săm soi bộ dạng của gã từ đầu đến chân.
“Cái đầu là cái gì vậy trời? Ăn mặc kiểu quái gì đây? Rồi tay cầm cái gì nữa kia? Hầy, giới trẻ bây giờ, đúng là chẳng hiểu nổi.”
Gã đầu drone dời mắt khỏi ông lão, nhìn sang Trương Văn Đạt, ánh mắt có chút phức tạp, “Cậu đã lấy được mặt trời, tại sao lại trả cho tôi?”
“Tôi không tốt bụng thế đâu. Nghe anh bảo thứ này có thể hại chết cả đống người, tôi biết ngay đây là củ khoai lang phỏng tay. Giữ khư khư trong người chỉ tổ chết sớm.” Trương Văn Đạt bế con mèo đen bên cạnh lên vuốt ve.
Gã đầu drone nhìn Trương Văn Đạt, rất nghiêm túc vỗ vỗ lên vai trái mình, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu. Tôi thay mặt Tam Tuyến cảm ơn cậu! Cậu đã giúp chúng tôi một việc rất lớn!”
“Khoan hãy cảm ơn. Giác ngộ của tôi không cao như ông tôi đâu. Lúc nãy anh ngất nên chắc không nghe rõ, tôi nói lại lần nữa: Tôi không cho không. Anh bắt buộc phải trả tôi đủ lượng Lam Hạch tương xứng."
Dù là bán hay làm gì khác, cậu cần phải có đủ Lam Hạch để giải quyết quy tắc đang bám riết lấy mình.
Ngờ đâu, nghe xong, gã đầu drone lại lắc đầu quả quyết, “Không được. Cậu không phải người của Tam Tuyến, tôi không thể đưa Lam Hạch cho cậu.”
Thấy Trương Văn Đạt xù lông, gã vội nói thêm: “Tuy nhiên, chiến dịch lần này cậu đã giúp tôi rất nhiều, thậm chí còn cứu mạng tôi. Nếu sau này cậu gặp bất cứ chuyện gì, chỉ cần trong khả năng, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực."
Trương Văn Đạt nghĩ đến năng lực không tầm thường của đối phương, đành miễn cưỡng gật đầu, “Hầy, thôi cũng được.”
“Ui da!” Trương Văn Đạt rụt bàn tay bị Tống Kiến Quốc cắn cho hai lỗ, tiện tay vỗ một cái bốp lên đầu nó, rồi quay lại nhìn gã đầu drone, đăm chiêu suy nghĩ.
Cậu cứu gã còn vì một lý do nữa. Cậu gần như mù tịt về cái thế giới quái dị này. Gã ta trông có vẻ biết rất nhiều, mình có thể moi được kha khá thông tin.
“Giờ chúng ta coi như là bạn bè rồi, anh nói cho tôi biết tên được chứ?"
“Bí mật.”
“Anh—”
“Cậu có thể gọi tôi là 2826.” Gã đầu drone miễn cưỡng nhượng bộ.
“Rồi rồi, tôi hỏi anh vài chuyện, không quá đáng chứ?” Trương Văn Đạt lên tiếng hỏi.
Lần này gã không từ chối, trả lời rất dứt khoát: “Được.”
“Mặt trời kia rốt cuộc là gì?” Trương Văn Đạt hỏi ngay điều mình thắc mắc nhất.
“Bí mật.”
“Anh dạy tôi cách dùng cái đèn pin này được không? Cái chiêu bắn ra luồng sáng để đi trên đó ấy.”
“Bí mật.”
“Thế Tư Triều là cái quái gì?”
“Bí mật.”
“Tổ cha nhà—”
“Ồ, nhầm, cái này không phải bí mật. Nhưng thứ này lẽ ra thầy cô phải dạy ở trường chứ. Cậu trưởng thành rồi mà chưa học qua sao?”
“Tôi còn chưa tốt nghiệp tiểu học, được chưa?” Trương Văn Đạt vênh mặt đáp.
2826 sững sờ. Vương Đại Ngưu đang băng bó cũng phải ngoảnh đầu lại nhìn Trương Văn Đạt, tự dưng thấy thằng cu này thân thuộc hẳn. Ông cũng có tốt nghiệp tiểu học đâu.
Nghe vậy, 2826 liền bắt đầu giải thích: “Tư Triều là một dạng sinh vật khái niệm nhân tạo vô cùng đặc biệt. Không thể thấy, không thể chạm vào, nhưng nó thực sự tồn tại, và đồng thời có thể thay đổi môi trường xung quanh.”
Nghe mấy lời này, Trương Văn Đạt chỉ còn biết gãi đầu gãi tai, “Ừm... anh cứ nói tiếp đi.”
“Khi có đủ số lượng người mang cùng một nhận thức cùng tồn tại bên trong một Tư Triều, thì môi trường bên trong đó sẽ bị cô đặc lại. Họ sẽ thu hút những người có cùng nhận thức, và đồng thời bài xích những sự tồn tại mang nhận thức khác biệt.”
Thấy Trương Văn Đạt nhíu mày lắng nghe, gã giơ một ngón tay lên, “Đơn cử, Tư Triều A. Về cơ bản, những đứa trẻ chưa thoát khỏi lối tư duy của học sinh đều sẽ nằm trong tầng Tư Triều này.”
Trương Văn Đạt nhớ lại những chuyện kỳ dị mình đã trải qua, “Không đúng. Trong Tư Triều A, tôi cũng thấy cả người lớn mà.”
“Tư Triều không phải là khái niệm về không gian, nó là khái niệm về nhận thức. Các sinh vật thuộc những Tư Triều khác nhau hoàn toàn có thể cùng tồn tại trong một không gian. Chỉ cần có đủ số người mang chung nhận thức, thậm chí có thể có vài tầng Tư Triều chồng chéo, tồn tại song song ngay tại cùng một địa điểm.”
“Khoan đã.” Trương Văn Đạt nhận ra một vấn đề, “Nói vậy là, không chỉ có thế giới trẻ con, thế giới người lớn, mà thậm chí còn có vô vàn thế giới khác, dựa trên những nhận thức khác nhau?”
“Phải. Rất, rất nhiều.”
Tư Triều (思潮),"Tư" (思) (suy nghĩ, tư tưởng) và "Triều" (潮) (dòng chảy, con nước, trào lưu). Có thể dịch thuần việt là "trào lưu/dòng chảy tư tưởng" hay "xu hướng tư duy".