Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2411

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6879

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Tập 01: Hồi Trẻ Thơ - Chương 077: Mặt Trăng

“Mặt trăng?”

Dưới làn nước, Trương Văn Đạt ngỡ ngàng nhìn khối cầu mờ ảo. Cậu không ngạc nhiên vì mình vừa vô tình chạm phải công tắc nào đó, mà sững sờ vì cái lẽ gì mặt trời lại có thể biến thành mặt trăng?

Nhưng Trương Văn Đạt hiện chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm chuyện đó. Vấn đề cấp bách là phải vớt được thứ này.

“Mặt trời nóng bỏng tay, vậy mặt trăng chắc là cầm được, không sao đâu nhỉ?” Trương Văn Đạt nghĩ thầm. Cậu lấy tay áo bọc lấy bàn tay, dò dẫm sờ tới.

“Không nóng.” Trương Văn Đạt mừng húm, liền vươn tay ra tóm lấy mặt trăng. Nào ngờ, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay mình xuyên thẳng qua nó.

“Vãi? Lại giở trò gì nữa đây?”

Trương Văn Đạt dùng cả hai tay, liên tục quờ quạng vầng trăng dưới nước, nhưng nó cứ như một ảnh ảo, ngón tay cậu cứ thế xuyên qua hết lần này đến lần khác.

Thấy vậy, Trương Văn Đạt phát cáu. Cậu đúng là chào thua thứ này rồi, dù ở hình thái nào cũng khó nhằn như nhau.

“Mặt trời là vật thể thực, ít ra còn nghĩ cách được. Giờ mặt trăng biến thành ảo ảnh, lấy bằng niềm tin à?” Trương Văn Đạt thử hết cách này đến cách khác, nhưng đều công cốc.

“Đã biến thành mặt trăng rồi còn đổi luôn cả hình thái. Rốt cuộc đây là cái thứ quái quỷ gì vậy?”

Hụt hơi, Trương Văn Đạt đành trồi lên mặt nước. Lần này cậu không vội, mà bắt đầu rảo mắt tìm kiếm một vật chứa. Một thứ khó nhằn thế này, ắt hẳn phải có đồ đựng chuyên dụng.

Nhưng cậu lùng sục cả trên bờ lẫn dưới nước, mà chẳng tìm thấy gì.

“Không lẽ đồ đựng lại ở chỗ khác?” Trương Văn Đạt thầm nhủ.

Đúng lúc này, cậu lại nhìn thấy mấy lọ đào ngâm bên tường. Có vẻ gã lính canh chỗ này trước kia là dân Đông Bắc chính hiệu, nghiện món này đến thế là cùng.

Nhưng càng nhìn, cậu càng thấy lấn cấn. Chẳng có ai ăn, sao lại bày lắm lọ thế này?

Nghĩ đến đây, Trương Văn Đạt bỗng lóe lên một ý, “Nếu mấy cái lọ này không đựng được mặt trời, vậy liệu chúng có thể...”

Cậu bèn thử dùng cái lọ rỗng úp vào mặt trăng. Một cảnh tượng thần kỳ xảy ra: vầng trăng hư ảo bị múc gọn vào trong chiếc lọ thủy tinh cùng với làn nước. Có tác dụng!

Trương Văn Đạt ướt sũng lóp ngóp bò lên bờ, mặt mày rạng rỡ niềm vui.

Nhìn vầng trăng lúc lắc theo làn nước trong lọ, Trương Văn Đạt biết phen này mình đúng là trong họa có phúc, không uổng công lặn lội.

“Thứ này đem bán khéo lại hời to. Nhưng không thể cầm khơi khơi thế này, phô trương quá.” Trương Văn Đạt đang hí hửng định cất cái lọ vào cốc tráng men, thì sực nhớ ra bên trong vẫn còn nhốt người mây đen.

Nhưng cậu nhanh chóng nảy ra một kế. Cậu cẩn thận hé miệng chiếc cốc đang bịt kín, từng làn khói đen bắt đầu lượn lờ bay ra.

Chỉ một nhúm vừa kịp lọt ra, Trương Văn Đạt đã bịt miệng cốc lại ngay. Đám mây ít ỏi kia chỉ đủ tụ lại thành một người mây đen bé xíu cỡ lòng bàn tay, sức uy hiếp gần như bằng không.

“Dễ rồi.” Trương Văn Đạt bèn chạy tới mấy nơi khác nhau, mỗi chỗ lại thả ra một ít mây, khiến người mây đen bị phân thây thành từng cá thể nhỏ lẻ. Như vậy, chúng sẽ không bao giờ tụ lại được nữa, cũng chẳng còn gì đáng ngại.

Dẫm nát người mây tí hon cuối cùng, Trương Văn Đạt mới cất lọ cầu vồng và lọ mặt trăng vào trong chiếc cốc.

Trương Văn Đạt hài lòng ngắm chiến lợi phẩm của mình. Phen này không cần phải mò tới cái "chợ đen" hiểm hoạ trùng trùng kia nữa rồi. Chỉ riêng cái cách thức thu thập độc đáo này, vầng trăng này chắc chắn còn quý hơn cả Dầu Bá.

Trương Văn Đạt đang đăm chiêu, không biết nên học theo bọn chúng, không ngừng cho nó tạo ra cầu vồng với mây đen để bán, hay là bán đứt luôn, thì bỗng nghe một tràng súng nổ giòn giã vọng ra từ tòa nhà xi măng khác.

Cậu vội cúi rạp người, cảnh giác hướng mắt về phía đó. Dù trời chưa sáng, nhưng trăng rất tỏ, soi rõ mồn một tòa nhà xi măng đằng xa.

"Đó là... gã đầu drone?"

Trương Văn Đạt vừa thoáng thấy gương mặt quen thuộc đó lướt qua một ô cửa sổ xây dở, tiếng súng lại rộ lên, đạn cày nát mảng tường quanh cửa sổ, bụi vữa bay mù mịt.

“Có địch! Vẫn còn sống không ít! Lũ lớn như vậy mà không dìm chết hết được á?”

Trương Văn Đạt thấy một toán người chạy vụt qua cửa sổ. Tên cầm đầu có cái đầu lưỡi lê với hàm răng kim loại đen sì. Tên nào tên nấy lăm lăm súng ống, đầu cũng toàn là vũ khí nóng với vũ khí sắc nhọn, mình mẩy xăm trổ vằn vện, trông cực kỳ bặm trợn.

Một vệt sáng đỏ vừa lóe lên giữa các tầng lầu, lập tức bị một tràng súng dập tắt. Cảnh tượng này khiến Trương Văn Đạt lo sốt vó. Xem ra tình thế của gã đầu đrone rất nguy kịch.

Song, trong tình huống này, cậu cũng bó tay. Phải biết, đây là thế giới người lớn, ở thế giới này, cậu hoàn toàn không thể kích hoạt Hồng Hạch.

Nếu chỉ dựa vào sức vóc này thì càng không thể. Cậu đâu phải siêu nhân, lấy gì mà đấu lại bọn chúng.

Nhìn từ xa, Trương Văn Đạt phát hiện cánh quạt trên đầu gã đầu drone hình như đã gãy. Gã không bay lên, và trên người đang chảy máu.

“Làm sao đây?” Trương Văn Đạt nóng lòng như lửa đốt. Dẫu sao gã cũng đã cứu mạng mình, không thể thấy chết mà không cứu. Huống hồ, cậu còn phải nhờ gã để quay về!

Ngay lúc Trương Văn Đạt thấy gã đầu drone chạy lên sân thượng, bị dồn vào đường cùng và bị một phát súng bắn gục, cậu bỗng nghĩ ra điều gì, liền không chút do dự, lấy lọ cầu vồng ra khỏi cốc.

Thật ra cậu cũng chưa dùng thứ này bao giờ, cũng chẳng rõ là liệu nó có tuân lệnh người ném hay không. Nhưng tính mạng con người là trên hết, cậu không thể đắn đo nhiều hơn nữa.

“Trừ gã đầu drone ra, giết hết sạch cho tao, hiểu chưa? Giết sạch!” Cậu thì thầm với dải cầu vồng trong lọ.

Cậu đến bên mép cửa sổ, áng chừng khoảng cách, rồi siết chặt cái lọ, dồn sức ném vút về phía bên kia.

Cái lọ còn chưa kịp rơi xuống đất, một tràng súng đã vang lên, bắn nó vỡ tan. Một dải cầu vồng khổng lồ bung ra từ trong lọ.

Dải cầu vồng vừa xuất hiện, đám người kia thấy vậy liền như gặp phải ôn dịch, không một giây chần chừ, nhảy ùm cả xuống dòng nước bên dưới.

Cầu vồng trên không hạ xuống, lững lờ đáp xuống mặt nước. Nó hòa vào dòng nước đục ngầu, trông như đang phân rã, rồi lan về phía đám người vừa nhảy xuống.

Khi dải cầu vồng lan ra xa, Trương Văn Đạt nghe vẳng lại mấy tiếng la hét thảm thiết. Máu đỏ lòm bắt đầu loang ra trong nước.

Tuy không tận mắt chứng kiến cách nó giết người, nhưng có thể khẳng định, thứ cầu vồng này là một tay sừng sỏ, còn lợi hại hơn người mây đen và người lửa cộng lại.

Thấy gã đầu drone nằm bất động trên sân thượng, Trương Văn Đạt vội nhảy xuống nước, cật lực bơi qua.

Khi cậu ướt nhẹp, trèo được lên cạnh gã đầu drone, cậu thấy bộ dạng gã cực kỳ thê thảm. Chiếc drone gắn trên đầu đã vỡ toác, lòi cả dây điện và pin bên trong. Cái lỗ tròn vốn là ống kính camera, giờ đang không ngừng rỉ máu.