Dòng máu đỏ hỏn bắn tung tóe lên mặt Trương Văn Đạt, chậm rãi trườn xuống gò má.
Cậu bàng hoàng nhìn con quái vật bằng thép mồm đẫm máu đỏ lòm trước mặt, nhìn nó xoay trục bánh, nhắm vào mình.
Phải chi Phan Đông Tử còn ở đây, Trương Văn Đạt nhất định sẽ nói cho nó biết: Máy bay mới là thứ đáng gờm, đáng gờm hơn xe tăng gấp bội.
Giờ thì cậu đã hiểu tại sao bọn lính gác lại lơ là đến thế. Hóa ra, chính cái phương tiện di chuyển này cũng là vũ khí!
"Chạy!" Trương Văn Đạt gần như gào lên. Cậu vơ vội đống đồ dưới đất rồi quay đầu, cắm cổ chạy về phía ruộng lúa bên cạnh.
Nghĩ đến việc máy bay sẽ bị hạn chế di chuyển, cậu băng qua bờ ruộng, nhảy qua con lạch. Cứ chỗ nào khó đi nhất là cậu đâm đầu vào.
Tống Kiến Quốc cũng bám theo sát gót, giọng nó run run hét lên với Trương Văn Đạt: "Bà dì chết rồi!"
Trương Văn Đạt vừa gắt vừa ngoái đầu lại nhìn chiếc máy bay khách đang há mõm lao về phía này, "Giờ không phải lúc nói chuyện đó!! Tách ra! Sống được đứa nào hay đứa đó!"
"TAO PHẢI GIẾT NÓ, BÁO THÙ CHO BÀ DÌ!!" Mắt Tống Kiến Quốc đỏ hoe, giọng lạc đi vì run.
Trương Văn Đạt đấm thốc cho cô bé một cú trời giáng, cho nó tỉnh ra.
"Mày lên cơn điên gì thế! Không thấy chênh lệch sức mạnh à? Tao nghiêm cấm mày báo thù cho bà dì!" Dứt lời, Trương Văn Đạt và Tống Kiến Quốc mỗi người một ngả, rẽ sang hai bên mà chạy.
Đánh là không thể nào đánh lại. Mình chứ có phải siêu nhân đâu, làm sao địch nổi cái thứ quái vật khổng lồ này.
Vượt thêm một bờ ruộng nữa, Trương Văn Đạt ngó nghiêng rồi đâm thẳng vào ruộng ngô, hòng lợi dụng thân ngô cao lút đầu để cắt đuôi nó.
Chạy thục mạng mấy phút liền, Trương Văn Đạt thở không ra hơi, cuối cùng cũng dám dừng lại ngoái nhìn.
Thấy con quái vật không có ở sau lưng, cậu vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa lo ngay ngáy cho Tống Kiến Quốc, “Không lẽ nó đuổi theo con nhỏ đó rồi? Con ngốc này tuyệt đối đừng đi nộp mạng đấy."
Trương Văn Đạt vừa dứt dòng suy nghĩ, một cơn mưa máu đã lất phất rơi xuống. Từng giọt, từng giọt rỏ tong tỏng. Cậu ngẩng phắt lên, liền thấy chiếc máy bay khổng lồ đang há cái mồm gớm ghiếc. Nó lượn một vòng ngay trên đỉnh đầu rồi bổ nhào xuống chỗ cậu.
Cảnh tượng này khiến Trương Văn Đạt tê dại cả da đầu. Con mẹ nó, máy bay này thế mà lại bay được!
Trương Văn Đạt dồn hết hy vọng cuối cùng, ấn vào Hoàng Hạch. Ngay khi cậu chuẩn bị quay về thế giới người lớn để sống mái một phen với con quái vật, cậu chợt nhận ra khung cảnh xung quanh không hề thay đổi!
Trương Văn Đạt còn chưa kịp hiểu mô tê gì, chiếc máy bay đã lao sát rạt. Áp lực gió khủng khiếp quật rạp cả ruộng ngô, Trương Văn Đạt thậm chí còn không mở nổi mắt.
Giây tiếp theo, hai chân cậu nhẹ bẫng, cả người bị hất tung lên trời.
Giữa không trung, không một điểm tựa, Trương Văn Đạt chỉ thấy cái mồm đỏ lòm của con quái vật đang nuốt chửng lấy tầm nhìn của mình.
Ngay khi cậu vừa rút được cái đèn pin ra, một sợi dây mèo từ bên dưới bỗng theo đà gió vút lên, "Tí! Bắt lấy!"
Cùng lúc Trương Văn Đạt dùng một tay giật mạnh, vô số móng vuốt nhỏ sắc nhọn trên sợi dây mèo cũng găm phập vào da thịt cậu.
Bên dưới, Tống Kiến Quốc và bầy mèo dồn sức kéo Trương Văn Đạt xuống mặt đất, nhưng cũng chỉ nhích nhanh hơn được một tẹo.
Trương Văn Đạt bay sượt qua cái miệng tanh lòm mùi máu của chiếc máy bay. Cự ly gần đến rợn người. Cậu thậm chí có thể cảm nhận được con quái vật đang nhìn mình chằm chằm một cách đầy hiểm ác.
"Mẹ mày!" Trương Văn Đạt vung thanh kiếm ánh sang bằng một tay, dồn sức đâm thẳng, rạch một đường sâu hoắm bên sườn máy bay.
Cả hai lướt qua nhau. Thoát khỏi luồng gió giật, Trương Văn Đạt cuối cùng cũng bị kéo trở lại mặt đất, ngã oạch lên một đống mèo và tiếp đất an toàn.
"Nó biết bay, mình không chạy lại nó đâu!" Tống Kiến Quốc tóc tai rũ rượi, chỉ tay lên chiếc máy bay đang lượn vòng trên trời, gào lên.
"Tao không mù, cần mày nói à?" Trương Văn Đạt ghim chặt mắt vào vết chém. Nếu là người thường, cú vừa rồi của cậu đủ để chẻ đôi bọn họ.
Nhưng với con quái vật bằng thép khổng lồ này, nhát chém đó họa chăng chỉ đáng để gãi ngứa.
Nếu dùng được Hoàng Hạch để về thế giới người lớn, may ra còn có cơ hội so găng. Chứ bây giờ, người cậu còn chẳng to bằng cái bánh xe của nó, không có cửa thắng.
"Làm sao đây? Làm sao đây?" Lòng Trương Văn Đạt nóng như lửa đốt. Cậu ấn liên tục vào Hoàng Hạch, nhưng nó đã tịt ngòi hoàn toàn.
Cậu không biết chuyện quái gì đang xảy ra. Do Hoàng Hạch có vấn đề, hay do con quái vật này? Về hiểu biết Tam Tuyến, cậu hoàn toàn không thể so bì với đám "quân chính quy" như gã đầu drone kia.
Cậu không biết cách tận dụng triệt để sức mạnh, cũng mù tịt về những hạn chế của nó.
Ngay lúc chiếc máy bay lại bổ nhào xuống, Trương Văn Đạt chợt nảy ra một ý. Ngoài bọn họ ra, họ vẫn còn một viện binh!
"Đi! Theo tao!" Trương Văn Đạt hô, rồi kéo Tống Kiến Quốc, cắm đầu chạy về phía thửa ruộng của Bác Ngưu.
Đoạn đường này gian khổ vô cùng. Cũng may cả hai phối hợp ăn ý, nếu không đã bị con quái vật kia xơi tái.
"Bác Ngưu! Cứu mạng!!" Nghe tiếng gầm rú đang áp sát sau gáy, Trương Văn Đạt gào khản cổ về phía cánh đồng trước mặt.
Gào mấy bận liền, ngay lúc Trương Văn Đạt tưởng bác Ngưu ở thế giới người lớn không thể nghe thấy tiếng cậu ở thế giới trẻ con, mặt đất bỗng bắt đầu rung chuyển.
Cậu mừng như điên, "Bác Ngưu! Cháu ở đây!!" Cậu vừa gào vừa ngoái lại, nôn nóng muốn xem bác Ngưu ở thế giới này trông ra sao.
Song, khi cậu quay đầu lại, phía đó trống hoác, chẳng có gì cả, chỉ thấy trời đất mỗi lúc một tối sầm lại.
Cậu ngước mắt trông lên, vẫn không thấy gì. Cậu lại ngước cao hơn, rồi cao hơn nữa. Cho đến khi cổ cậu gần như ngửa ra thẳng tắp, cậu mới thấy một bức tường đang từ từ che khuất cả trăng lẫn sao trời.
Đó không phải là tường. Đó là nước! Một bức tường nước che trời lấp đất!! Bác Ngưu không ở đây! Bác ấy thực sự đã một mình chạy lên thượng nguồn, đào đập nước!!!
Cảnh tượng này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Trương Văn Đạt. Và cũng nằm ngoài dự đoán của chiếc máy bay.
Chiếc máy bay đang bổ nhào săn mồi cũng đã thấy bức tường nước đang ập xuống. Nó muốn tăng tốc bay vọt lên, nhưng đã quá muộn.
Trước trận lũ quét chẳng khác nào thiên tai, dẫu là Trương Văn Đạt hay chiếc máy bay, giờ phút này đều không có chút sức lực kháng cự, lập tức bị dòng nước nhấn chìm.
May mắn thay, họ có bầy mèo đen. Chúng nhanh chóng kết lại thành một chiếc thuyền úp, ôm lấy Trương Văn Đạt và Tống Kiến Quốc, rồi nhanh chóng trồi lên giữa dòng nước xiết.
Đợi đến khi chiếc thuyền mèo lật lại, nâng cả hai lên trên mặt nước, Trương Văn Đạt và Tống Kiến Quốc, mặt mày đã tím ngắt vì ngạt thở, vội vã hớp lấy hớp để không khí.
Mặc kệ hơi thở vẫn còn gấp gáp, Trương Văn Đạt đã vội rảo mắt nhìn quanh. Cậu phát hiện cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi. Đồng ruộng đã biến thành một lòng sông rộng lớn, cuồn cuộn dòng nước hung hãn, ập thẳng về phía những tòa nhà xi măng xây dọc sườn núi.
"Máy bay đâu? Không lẽ nó vẫn còn sống?" Tống Kiến Quốc ướt như chuột lột, hai tay bám vào mạn thuyền, căng mắt dò xét mặt nước đang chảy xiết.
"Chắc không đến nỗi đâu. Máy bay thì giỏi lắm là biết bay, tao không tin nó còn biết... bơi?"
Trương Văn Đạt vừa dứt lời, một dự cảm chẳng lành bỗng dâng lên trong lòng.
