Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2405

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6758

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 01: Hồi Trẻ Thơ - Chương 074: Giao Chiến

“Đệt!” Mưa đạn trút xuống xối xả. Bị đánh úp bất ngờ, Trương Văn Đạt vội vớ lấy cái xác dưới đất làm lá chắn, mới thoát cảnh bị găm thành cái sàng.

“Coi tao đây!” Cây thương của Tống Kiến Quốc vụt bay đi, ngọt lịm xuyên qua sọ người mây. Thế nhưng, khi đám mây đen vừa bị xé toạc lại tức khắc khép vào, chẳng xi nhê gì.

Tiếng súng lúc này càng thêm dồn dập. Chỉ thấy người mây đen kia hai tay hai khẩu súng trường bán tự động, trông hệt như Rambo tái thế, điên cuồng nã đạn về phía đám người Trương Văn Đạt, nhất thời ép cả bọn không ngóc đầu lên nổi.

Trương Văn Đạt nấp sau cái xác, còn bà dì và Tống Kiến Quốc thì co rúm, cố thủ sau khiên mèo.

Trương Văn Đạt biết cứ thế này thì không ổn. Cứ đà này, cái xác trong tay cậu chẳng mấy chốc sẽ bị bắn cho tan nát.

Cậu suy nghĩ trong giây lát, rồi gào sang bên kia: “Yểm trợ cho tao!”

Tống Kiến Quốc giơ ngón cái, rồi lại vung thương phóng tới. Nhưng mục tiêu lần này không phải là đầu của người mây đen, mà phi thẳng vào nòng súng đang khạc lửa.

Cảm nhận được những cú va đập trên cái xác đã dừng lại, Trương Văn Đạt cắn răng. Cùng lúc Hồng Hạch phát sáng, cậu bỗng vọt lên không trung, bay xa hai ba mét, lấy tốc độ kinh người đâm sầm vào người mây đen.

Song cậu đã tính sót một điểm. Bên trong đám mây đen kia ẩn chứa sấm sét. Kèm theo tiếng “xì xèo”, tóc cậu dựng đứng hết cả lên, cả người nếm trọn một “combo” điện giật tê tái từ đầu đến chân.

May mắn thay, Trương Văn Đạt có khả năng kháng điện cực tốt. Cái tình huống mà người thường không thể chịu nổi này, cậu vẫn miễn cưỡng trụ được.

Tuy trông thảm thương, nhưng cú húc của Trương Văn Đạt đã phát huy tác dụng. Sau khi người mây đen bị cậu tông cho tan tác, hai khẩu súng đang xả đạn, vốn được mây đen bao bọc, lập tức rớt huỵch xuống đất, nảy tưng tưng như cá giãy đành đạch.

“Ha ha ha! Nhìn cái bộ dạng bị điện giật của mày kìa.” Tống Kiến Quốc bước tới, cười hô hố chế nhạo cái quả đầu dựng đứng của Trương Văn Đạt.

Bị điện giật co giật từng cơn, Trương Văn Đạt lườm cô bé, “Câm mồm. Bộ không thấy mây đen đang tụ lại à?”

Tống Kiến Quốc vừa nhìn sang, liền thấy đám mây đen kia đã tụ lại được nửa thân người, cánh tay nó lại đang vươn về phía mấy khẩu súng trường. Cô bé hoảng hồn, vội vã nhặt hết vũ khí lên, không cho nó chạm vào lần nữa.

Tuy tạm thời đã ngăn được nó chạm vào vũ khí nóng, nhưng bản thân kẻ địch phiền phức này vẫn còn sờ sờ ra đó.

Thấy không vớ được súng, người mây đen lượn lờ một lúc trên không, rồi sà xuống chân một cái xác, rút con dao găm trong ống bốt ra, hổ báo lao tới đâm Trương Văn Đạt.

Bị cây thương của Tống Kiến Quốc gạt văng con dao găm, nó lại quay sang rượt chém Tống Kiến Quốc.

Cả nhóm lâm vào thế bí, không biết phải làm gì với người mây đen. Cái thứ này hoàn toàn miễn nhiễm với sát thương vật lý, dù có đánh tan bao nhiêu lần, chỉ vài giây sau nó lại tụ lại như cũ.

Sau khi đấm tan quá nửa người của nó một lần nữa, bà dì lên tiếng: “Ê cu, vầy không ổn đâu. Cứ cù nhây mãi, chưa bị điện giật chết thì đã mệt chết bà nó rồi.”

“Chứ làm sao? Không thể bỏ mặc nó mãi được.” Trương Văn Đạt vung thanh kiếm ánh sáng, chém đôi cái đầu vừa tụ lại của người mây đen.

Giờ thì Trương Văn Đạt đã hiểu tại sao bọn chúng lại đi thu thập đám mây đen sinh ra từ mặt trời nhỏ kia. Nếu mỗi đám mây thu về đều có sức chiến đấu thế này, thì đúng là bán được bộn tiền.

Đúng lúc này, Trương Văn Đạt chợt để ý đến mảnh vỡ thủy tinh dưới chân, “Ấy khoan. Nếu nó không thể bị tiêu diệt, vậy liệu có thể tìm một vật chứa để nhốt nó lại không?”

“Vật chứa... vật chứa...” Đang suy nghĩ miên man, cậu bỗng ngoảnh đầu nhìn chiếc cốc tráng men bẹp dúm nằm chỏng chơ trên đất.

Thứ này đến bà dì còn chứa được, thì thừa sức nhốt người mây đen. Nhưng vấn đề là, làm sao để nó “tự nguyện” chui vào đó đây?

Trương Văn Đạt còn đang mải tính, người mây đen đã lại bay ra xa, vác một cây gậy to mấy mét, đằng đằng sát khí lao tới.

“Trời! Phiền chết đi được!” Theo lệnh của Tống Kiến Quốc, bàn tay khổng lồ do bầy mèo kết thành vung lên, tát cho người mây đen tan tác.

Thấy cảnh này, mắt Trương Văn Đạt sáng rực, “Kiến Quốc! Cho mèo của mày biến thành một cái bát thật to, úp nó lại!”

Rất nhanh, người mây đen vừa tụ lại đã thấy mình bị nhốt trong một không gian đen kịt. Nó xoay trái xoay phải cũng không tìm thấy lối ra. Chợt, nó thấy một khe hở lóe lên bên trái, người mây đen lập tức xoay mình, luồn lách chui qua.

Và ở đầu bên kia của khe hở, chính là chiếc cốc tráng men Trương Văn Đạt đang cầm sẵn.

Lũ mèo bị điện giật cho lông lá dựng đứng, kêu “meo meo” không ngớt, xem chừng phải chịu đựng khổ không kể xiết.

Trương Văn Đạt nhẹ nhàng xoa đầu chúng, thủ thỉ: “Khổ cho chúng mày rồi, khổ rồi. Đợi về tao khao chúng mày một chầu cá no nê!”

“Meo!”

Nhờ sự trợ giúp của bầy mèo, người mây đen nhanh chóng bị tống hết vào trong ca. Trương Văn Đạt lấy thêm miếng vải thô nhét chặt miệng ca lại, cuối cùng cũng giải quyết xong cái của nợ này.

Lúc thu dọn đồ đạc của đám người kia, Trương Văn Đạt còn phát hiện thêm ba cái lọ thủy tinh trong suốt khác. Một lọ chứa ánh mặt trời, một lọ chứa lửa, và lọ cuối cùng chứa... cầu vồng.

Nhìn mấy cái lọ đang khẽ rung lên, Trương Văn Đạt không khỏi thấy rờn rợn. May mà lần này là đánh lén, chứ nếu bọn chúng thả hết đám này ra, thì có mọc thêm ba đầu sáu tay cũng không địch nổi.

Quả nhiên đám ác ôn này không thể coi thường, chỉ cần sơ sẩy một ly là đầu lìa khỏi cổ.

“Mấy thứ này dùng sao đây? Ném thẳng ra à? Hay thật.”

Tống Kiến Quốc lân la ngồi tới, tò mò ngắm nghía ba cái lọ trong suốt đang phát sáng, tay ngứa ngáy định sờ thử.

“Đừng có táy máy.” Trương Văn Đạt vội cản lại, rồi tự mình nhặt lên, cởi áo ngoài bọc lại cẩn thận.

Đúng lúc này, Trương Văn Đạt thấy chân hơi nhồn nhột. Cậu cúi xuống, thì thấy một người mây đen tí hon cỡ ngón trỏ đang đấm túi bụi vào giày mình.

Trương Văn Đạt vừa định đưa tay ra tóm, Tống Kiến Quốc đã xồ tới chộp lấy nó, “Cái này của tao! Tao nuôi nó!”

Đối diện với con nhỏ này, Trương Văn Đạt chẳng buồn đôi co. Cậu đứng thẳng dậy, nói với bà dì đang thu dọn bãi chiến trường: “Cũng cũng rồi. Bà đừng quên nhiệm vụ của chúng ta, phải đi phá hủy cái máy bay kia.”

Bà dì chống nạnh nhìn cái đầu máy bay khổng lồ trước mắt, “Vãi, to vầy, phá sao đây?”

Rồi bà lại liếc thanh kiếm ánh sáng trong tay Trương Văn Đạt. Đối diện với con quái vật bằng thép dài trăm rưỡi hai trăm mét này, cái “tăm xỉa răng” kia trông không đáng tin cậy cho lắm.

Nhưng Trương Văn Đạt lại nghĩ khác, “Không sao. Máy bay là thứ cực kỳ tinh vi. Không cần phá hết, chỉ cần làm nó không cất cánh được là xong. Dễ ợt, bà già ném nắm xu vào động cơ cũng đủ.”

“Xì, chém gió. Mày chắc cũng mới thấy máy bay lần đầu chứ gì?” Tống Kiến Quốc đang nâng niu người mây đen tí hon, bĩu môi khinh khỉnh.

“Biết nhiều hơn mày là được.” Trương Văn Đạt xắn tay áo, chuẩn bị xử bộ càng đáp trước. Mất toi ba cái bánh xe, cậu không tin là nó còn bay lên nổi.

“Ê cu, mi có thấy gì là lạ không?” Bà dì đang đứng trên đầu máy bay, bối rối hỏi.

“Sao thế? Chả nhẽ bên trong có người?” Trương Văn Đạt ngước nhìn buồng lái. Bên trong tối om, không một bóng người.

“Hổng phải... Mi có thấy...” Bà dì nói đến đây thì ngập ngừng.

“Mi có thấy cái máy bay lúc nãy, hình như đâu có sát rạt vầy?”

“Vậy hả?” Ngay khi Trương Văn Đạt vừa nhìn thấy vệt lằn sâu hoắm dưới lớp bùn đất, giây tiếp theo, buồng lái tối om bỗng lóe lên hai vệt sáng đỏ tà ác.

Ngay sau đó, kèm theo tiếng kim loại xé toạc, phần dưới của cái đầu máy bay khổng lồ bỗng nứt ra, ngoác thành một cái hàm kim loại gớm ghiếc, thân máy bay tách ra thành từng chiếc nanh nhọn hoắt chĩa cả ra ngoài.

Khi tất cả còn chưa kịp định thần, chiếc máy bay khổng lồ đột ngột cúi rạp đầu. “PHẬP!” một tiếng, nửa thân trên của bà dì đã bị nó đớp mất.