Đúng vậy, đó là điều cô ta vừa nói. Búp bê Ma lực, cụm từ ấy vang lên trong tai Egret với âm hưởng quen thuộc. Dù chỉ từng tiếp xúc đôi chút với ma thuật, cô vẫn đã nghe đến cái tên đó.
Những búp bê ấy là một dạng tồn tại được gọi là người nhân thể, được tạo nên từ các bộ phận cơ thể hữu cơ được nuôi cấy. Dẫu không sở hữu độ bền vững chắc như những golem bằng đá hay sắt, chúng lại bù đắp bằng sự linh hoạt và khéo léo phi thường. Tương truyền rằng, thuở xưa, chúng được chế tạo để bảo vệ những nhân vật quan trọng và làm bạn đồng hành cho các pháp sư.
Giữa muôn loài golem, búp bê ma lực là một sự hiện diện đặc biệt.
Chúng chứa đựng lượng ma lực khổng lồ và có khả năng sử dụng nó với trí tuệ tinh vi. Người ta nói rằng chúng từng được sản xuất hàng loạt, tung ra khắp các chiến trường cổ đại, và đóng vai trò trọng yếu trong những cuộc chiến của nền văn minh ma thuật xưa. Chính thức mà nói, đến thời đại này, không một cá thể nào còn tồn tại.
Nhưng cô gái trẻ đang đứng trước mặt Egret lại tự xưng mình là một trong số đó. Hoàn cảnh và luồng ma lực bao quanh cô dường như đều chứng thực cho lời nói ấy. Mọi yếu tố cần để xác nhận thân phận của cô đều ở đó.
“Có điều gì không ổn sao, Letty-sama?”
“Ờm… trước hết… cô là ai vậy?”
“Như tôi đã nói khi nãy, tôi là Ellie, một kẻ loại trừ. Tôi thuộc lớp chiến thuật tác chiến trong hệ thống búp bê ma lực. Từ nay trở đi, tôi sẽ phụng sự cô với tư cách chủ nhân của tôi.” Cô đáp, giọng nhẹ nhàng, kèm theo nụ cười rạng rỡ khi cúi đầu đầy cung kính.
Egret có cảm giác choáng ngợp, như thể trước mắt mình vừa xuất hiện một điều gì đó quá rực rỡ. Cô khẽ hạ ánh nhìn xuống. “Tôi có một câu hỏi… Too từng nghe về búp bê ma lực, nhưng ‘lớp chiến thuật tác chiến’ nghĩa là gì?”
“Nó chỉ búp bê ma lực được thiết kế đặc biệt cho việc chiến đấu, từ đối đầu cá nhân đến nhóm quy mô nhỏ và trung bình. Vai trò của tôi là cung cấp hỏa lực áp chế và hỗ trợ trong những trận chiến tầm gần đến trung bình.” Ellie điềm đạm giải thích.
“Về năng lực tấn công, tôi được trang bị Pháo Ma Lực có thể tích tụ năng lượng phép và phóng trực tiếp vào mục tiêu. Ngoài ra còn có Tiễn Ma Lực, có thể khóa nhiều mục tiêu cùng lúc và bắn ra những đạn ma thuật dẫn hướng.
“Về phòng ngự, tôi có thể triển khai khiên ma lực cỡ trung, kháng được cả vật lý lẫn ma thuật. Những biện pháp đó đủ để bảo vệ bản thân tôi và sự an toàn của chủ nhân.” Cô nói tiếp, giọng không nhanh không chậm, rõ ràng từng chữ.
“Tôi không hiểu hết, nhưng đại khái là… cô rất mạnh, đúng không? Còn “kẻ loại trừ’ là gì, một loại hay một chủng sao?”
Vẫn giữ nụ cười ấm áp, Ellie khẽ gật đầu. “Đúng vậy, cô có thể hiểu như thế. Búp bê ma lực được chế tạo theo nhiều hình thái khác nhau để phục vụ các mục đích riêng biệt, và mỗi biến thể đều có tên riêng. Vì vậy, ‘kẻ loại trừ’ là danh xưng chính thức dành cho loại của tôi.
“Và nếu cô không phiền, Letty-sama, tôi rất hân hạnh nếu cô gọi tôi là Ellie.”
Egret nhìn chằm chằm vào Ellie, khuôn mặt lộ rõ vẻ bối rối. Nụ cười rạng rỡ cùng lời đề nghị bất ngờ của cô gái kia khiến Egret sững sờ.
Chưa bao giờ cô từng cảm nhận sự thân mật ngay từ lần gặp đầu tiên như thế, cũng chưa từng được ai gọi bằng một cái tên thân thiết đến vậy. Hơn nữa, việc bị gọi là chủ nhân lại càng xa lạ với cô, Egret vốn quen với việc bị sai khiến hơn là nắm quyền ra lệnh.
Lạc trong dòng suy nghĩ, Egret lên tiếng hỏi điều vẫn vướng trong tâm trí mình. “Tại sao tôi lại là chủ nhân của cô?”
“Là bởi vì cô đã thực hiện thủ tục kích hoạt và tiến hành đăng ký máu, chính thức trở thành chủ nhân của tôi. Chẳng lẽ cô không biết sao?”
“Hửm? À… chuyện đó chỉ là tai nạn thôi. Hoàn toàn không cố ý.”
“Vậy ra là thế…” Ellie chớp mắt ngạc nhiên, ánh nhìn khẽ dõi theo Egret đang lúng túng né đi ánh mắt mình.
Một thoáng im lặng lướt qua, như thể Ellie đang cân nhắc điều gì đó. Nhưng chẳng bao lâu sau, nụ cười lại trở về trên môi cô.
“Dù sao thì, giờ cô đã được công nhận và chính thức đăng ký là chủ nhân của tôi, tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Mong rằng chúng ta sẽ hòa hợp thật tốt, Letty-sama!” Cô nói bằng giọng vui tươi, đồng thời cúi người chào.
Nhìn Ellie đang cúi đầu, Egret không khỏi trầm ngâm. Mình phải làm gì trong tình huống hoàn toàn ngoài dự tính này đây? Mình thật sự không biết phải xử lý cô ấy thế nào cả.
Rồi bất chợt, lời dặn của Greg về việc mang về bất kỳ báu vật nào tìm thấy lại thoáng qua trong tâm trí Egret. Ở một khía cạnh nào đó, cô gái này cũng có thể xem như một báu vật. Nếu năng lực của cô ấy là thật, thì giá trị hẳn là vô kể.
Nghĩ đến đó, Egret ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt. “Tôi hiểu rồi. Nhưng mà… ừm, cô có thể nói chuyện thoải mái hơn được không? Tôi không quen với kiểu xưng hô đó.” Cô nhíu mày, đưa tay gãi nhẹ má trong vẻ bối rối.
Thấy hành động ấy, Ellie sững lại trong giây lát, khẽ nghiêng đầu như đang suy nghĩ điều gì, rồi chợt như bừng tỉnh. “T-Tôi hiểu rồi. Vậy thì… tôi gọi cô là Letty-san nhé?”
“Tôi… tôi nghĩ vậy cũng được. Rất vui được gặp cô… Ellie.” Nói dứt lời, Egret, hay giờ là Letty, đưa tay phải ra. Ellie mỉm cười rạng rỡ, nắm lấy bàn tay ấy.
Letty, vốn quen với bản năng cảnh giác của một sát thủ, lại vô thức chìa tay ra mà chẳng mảy may nghi ngờ. Trong khoảnh khắc Ellie siết lấy tay mình, cô không hề cảm thấy chút bất an nào.
