Chuyến đi lên mặt đất diễn ra suôn sẻ, hầu như không gặp phải trở ngại đáng kể nào trên đường.
Pháo Ma Lực, một sức mạnh khủng khiếp có thể hạ gục golem sắt, sinh vật kiên cố nhất trong tàn tích, chỉ với một đòn duy nhất.
Tia Ma Lực, đòn tấn công nhanh và chính xác, dễ dàng khóa và xuyên thủng nhiều mục tiêu trong chớp mắt.
Lớp kết giới bền bỉ của họ vô hiệu hóa dễ dàng những cú tấn công từ con nhện khổng lồ.
Letty, vốn là chuyên gia đối phó với những cuộc phục kích từ bóng tối hay hai bên sườn, đã khéo léo khống chế kẻ địch của mình.
Nhờ Curtis, người đã tiêu diệt phần lớn lũ quái vật từ trước, những kẻ còn sót lại chẳng còn đủ sức chống trả.
“Ellie, bảy con goblin đang đến từ hướng trái,” Letty báo.
“Rõ rồi, tìm kiếm… khóa mục tiêu.”
Làm theo chỉ dẫn của Letty, Ellie tập trung nhìn về hướng được chỉ, dồn ma lực vào lòng bàn tay. Đúng như dự đoán, bảy con goblin xuất hiện.
Một vòng tròn trắng hiện ra trong tầm nhìn của cô, lần lượt khóa chặt từng con một.
“Tia Ma Lực, khai hỏa!” Ellie ra lệnh, giải phóng luồng năng lượng phép.
Bảy tia sáng rực rỡ lao đi theo những đường cong duyên dáng, truy đuổi mục tiêu và tàn nhẫn xuyên qua ngực cùng đầu chúng. Không một con nào có thể chịu nổi sức công phá đủ để xuyên thủng cả lớp giáp dày nhất, lũ goblin ngã gục, không kịp phản kháng.
“Vậy là hết bọn chúng rồi.”
“Có vẻ vậy. Ít nhất thì đường lên tới lối ra cũng đã được dọn sạch.”
Sự tĩnh lặng lại bao trùm những hành lang cổ xưa của tàn tích, không còn vang vọng bước chân nào đang đến gần. Tuy nhiên, Letty vẫn cảm nhận được một thứ gì đó đang ẩn nấp ở phía xa, dấu hiệu của vài con quái còn sót lại, lặng lẽ chờ đợi trong bóng tối.
“Vậy thì, ta đi tiếp chứ?”
“Vâng, đi thôi!”
Thế là, cả hai lặng lẽ bước qua cánh cửa dẫn ra bên ngoài. Khi bước ra, họ được chào đón bởi khung cảnh mặt trời đang dần khuất sau đường chân trời.
“Hừm… Lâu lắm rồi tôi mới lại thấy hoàng hôn. Theo cảm nhận của tôi, có lẽ đã khoảng bảy ngày trôi qua. Mọi thứ ở đây thay đổi nhiều thật. Nơi này từng là căn cứ tiền tuyến đấy.” Ellie nói, giọng thoáng pha chút hoài niệm. “Trong trận chiến, chủ nhân trước của tôi bị thương, còn tôi cũng chịu hư hại. Tôi được điều đến đây để bảo dưỡng, rồi sẽ được chỉ định cho một chủ nhân mới trước khi trở lại tiền tuyến…”
Thế nhưng, tiền tuyến nơi cô từng chiến đấu và căn cứ mà cô có nhiệm vụ bảo vệ nay đã chẳng còn tồn tại.
Ánh mắt Ellie hướng về hang động mà họ vừa bước ra, cùng ngọn đồi nhỏ bao phủ phía trên. Trải qua 1.500 năm, thiên nhiên đã đòi lại vùng đất này, cây cối mọc um tùm như thể chưa từng có con người hiện diện.
Nơi mà ta từng thuộc về…
Đang đắm chìm trong dòng hồi ức, Ellie chợt cảm nhận được bàn tay ấm áp đặt lên vai mình. “Và rồi… một chủ nhân thay thế đã đến, sau khi để cô phải đợi suốt 1.500 năm.”
“Hehe, đúng vậy. Một chủ nhân tuyệt vời nữa là đằng khác.” Ellie khẽ cười. Cảm giác cô độc và lạc lõng trong cô như tan biến khi Letty ở bên cạnh. “Vậy, giờ chúng ta sẽ đi đâu?” Cô khẽ hỏi.
“Trước hết, ta nên gặp Ted, người liên lạc, ở căn nhà gỗ, xem có yêu cầu hay chỉ thị nào mới không. Nếu mọi thứ ổn, chúng ta sẽ quay về báo cáo. À, tôi cũng cần báo cáo về cô nữa…”
Ellie nhíu mày, vẻ hơi bối rối. “Còn có nhiệm vụ khác sao?”
“Tôi nghĩ là không đâu, nhưng kiểm tra trực tiếp với Ted vẫn nhanh hơn quay lại tận thủ đô.” Letty giải thích. “Với cả, chắc anh ta sẽ bất ngờ lắm khi biết Curtis hoàn thành việc dọn dẹp tàn tích chỉ trong hai ngày, chưa đến một phần ba thời gian dự kiến cho một khu lớn như vậy.”
“Thật luôn? Người đó đúng là con người sao?!” Ellie kêu lên. “Mà Letty-san, làm sao cô đánh bại được hắn vậy?!”
Letty khựng lại, ánh mắt thoáng chìm trong hồi ức. “Hắn… gần như là một anh hùng. Tôi sẽ kể cô nghe sau nhé…”
Letty chưa sẵn lòng tiết lộ kỹ năng bí mật mà chỉ Greg biết. Cô cần thêm thời gian để cân nhắc.
“Mặt trời cũng sắp lặn rồi, đêm nay ta sẽ nghỉ lại đây.” Letty nói. “Mai sẽ lên đường.”
“Rõ.” Ellie gật đầu. “Nhưng tôi phải làm gì đây? Tôi không có đồ cắm trại…”
Cô không hề ngại việc ngủ ngoài trời, những ngày trong quân đội đã rèn luyện cô đủ. Nhưng việc không có dụng cụ đúng là phiền thật.
“Đừng lo, tôi có dụng cụ nhóm lửa và dựng trại.” Letty trấn an. “Ta có thể thay phiên nhau canh gác khi ngủ rồi cùng đắp chung chăn.”
“Thật sao…? T-Tôi được dùng thật à? Ý tôi là, tôi sẽ quấn người trong đó… và thở cùng hơi với cô…” Ellie lập tức bám lấy lời đề nghị có vẻ vô tư ấy, tiến lại gần Letty, gần như dính sát.
“Cô phản ứng hơi thái quá đấy? Chỉ là đắp chung thôi mà… Ờ mà, cô có cần ngủ thật không?”
“À thì… nếu nói là cần thiết thì không hẳn. Nhưng vì tôi dùng các mạch xử lý thông tin cho việc trinh sát và ngắm bắn, nên nghỉ ngơi định kỳ là điều được khuyến khích.” Ellie giải thích. “Lý tưởng nhất là dành khoảng 4 đến 6 tiếng nghỉ mỗi ngày.”
“Vậy thì làm theo lời tôi nói đi, chúng ta sẽ thay phiên nhau ngủ.” Letty đề nghị.
“Vâng… Nhưng, tôi cũng không ngại nếu mình ngủ cùng nhau đâu…” Ellie khẽ lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức có lẽ Letty chẳng nghe thấy.
***
Sáng hôm sau trôi qua yên ả. Sau khi dọn dẹp gọn gàng chỗ nghỉ, hai người lên đường tiến về căn nhà gỗ trên núi, nơi họ hẹn gặp Ted.
Dù con đường khá xa lạ khiến họ có chút lúng túng lúc đầu, cuối cùng cả hai cũng tìm được đến nơi. Khi đến gần căn nhà, Letty bất ngờ dừng lại, ra hiệu cho Ellie đứng yên.
“Ellie, chuẩn bị sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào.” Cô thì thầm, tay vô thức nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Ngay lúc ấy, cánh cửa bật mở, ba gã đàn ông từ bên trong bước ra.
“Ồ, ồ, ồ, xem ai đây nào? Một quý cô xinh đẹp lại mò đến cái chốn khỉ ho cò gáy này sao.”
“Này, chẳng phải là con nhỏ tóc đen mà chúng ta nghe đồn bấy lâu nay sao?”
“Còn con bé kia là ai? Càng hay chứ, thêm một món đồ chơi nữa.”
Khuôn mặt chúng nở những nụ cười thô bỉ, quần áo nhàu nhĩ, dơ dáy. Chỉ cần nhìn qua cũng biết đó là bọn cướp, mỗi thằng đều nắm chặt trong tay thanh trường kiếm rỉ sét, trên lưỡi còn loang lổ vệt máu chưa khô.
