Cô Gái Sát Thủ Có Mơ Về Búp Bê Ma Lực Không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 152

Web Novel - Chương 15: Tình Cảm Dành Cho Người Đã Khuất

“Letty-san, người bên trong…?”

Khi bước ra khỏi căn nhà gỗ, vẻ mặt Letty trở nên trầm nặng, cô khẽ lắc đầu. Ellie lo lắng cất giọng nhỏ, ánh mắt hai người chạm nhau. “Vậy à…”

Bắt gặp ánh nhìn của Ellie, nỗi buồn của Letty càng sâu thêm, lông mày khẽ nhíu lại. “Không sao. Tôi vẫn còn việc phải làm.”

Vững bước, Letty tiến đến bên gã đàn ông đang rên rỉ trên mặt đất. Mỗi bước chân chậm rãi của cô đều khiến hắn run lên vì sợ hãi. Cô khẽ thúc mũi giày, lật hắn nằm ngửa ra.

Gương mặt hắn méo mó vì hoảng loạn lẫn bối rối. “Cái quái gì vậy?! Rốt cuộc mày là ai?!”

“Im đi.” Letty dùng chân bịt miệng hắn. “Chỉ được trả lời những gì tôi hỏi.” Cô giơ đoản kiếm lạnh lẽo sáng loáng trước mắt hắn, ánh nhìn và giọng nói lạnh băng khiến hắn rùng mình. “Ai thuê các người?”

“Gì? Ai nói bọn tao được thuê?!”

“Vậy thì tốt.” Một âm thanh sắc lạnh vang lên. Letty khéo léo tránh các mạch máu lớn, dùng lưỡi kiếm lần theo dây thần kinh trên cánh tay hắn. Gã đàn ông, chẳng hiểu nổi cảm giác rợn người khi dây thần kinh bị lộ ra, cố nén lại trong vô vọng khi cô ấn mạnh.

“Á! Ahhhhh…”

“Nói.”

Gã co giật vì đau đớn khi dây thần kinh bị kích thích trực tiếp, nhưng Letty không chút nhân nhượng, tiếp tục tăng lực.

“Gyaaahhh!”

“Trả lời.” Đôi ủng dính đầy bùn đất của cô giẫm lên phần dây thần kinh lộ ra, gây ra cơn đau thấu tận tim gan. Mỗi lần cô ấn xuống, lực lại mạnh hơn trước.

Lưỡi kiếm tiếp tục di chuyển, lướt qua tay, chân, ngực và bụng hắn. Cảm giác từng dây thần kinh bị phơi bày, cơn đau buốt chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng khiến hắn tê dại, hắn sợ hãi không biết chuyện gì còn chờ mình phía trước.

“L-Làm ơn, dừng lại! Tôi nói! Tôi nói ngay, được chưa!” Và thế là hắn bắt đầu khai.

Hắn kể rằng họ được thuê bởi một nhóm côn đồ giả danh hội trộm cắp ở thủ đô. Chỉ thị của chúng là chiếm căn nhà gỗ và bắt giữ Letty khi cô quay về. Dù được cung cấp mô tả về ngoại hình của cô, chúng đã đánh giá hoàn toàn sai khả năng của cô.

Theo lời ông chủ của chúng, việc bọn hắn phải làm đủ mọi cách để bắt Letty sống cho thấy cô có giá trị gì đó với chúng, có thể như một tình nhân.

“Ồ… Ông chủ của các người nói vậy à? Vậy nghĩa là còn có kẻ trên cả ông chủ của các người. Là ai?”

“T-Tôi thật sự không biết! Tôi thề đấy! Tôi hoàn toàn không biết gì cả!”

Không đáp lại lời cầu xin, Letty lặng lẽ quan sát hắn. Với kỹ năng nhận diện nói dối, cô không thấy dấu hiệu gian trá. Hắn không nói dối. Chúng chỉ là một nhóm côn đồ hạng thấp, bị sai đi với thông tin nửa vời.

“Được rồi, tôi hiểu.”

“T-Tôi nói hết rồi, vậy… vậy là đủ rồi phải không?!”

Letty nhìn hắn một lúc rồi rút chân lại. “Anh đã cung cấp thông tin, nên tôi sẽ không lấy mạng anh.”

Vừa dứt lời, lưỡi kiếm lại vung xuống. Khuỷu tay, cổ tay, đầu gối, mắt cá. Cô cắt đứt các gân ở những khớp đó, kiểm soát để máu chảy ít nhất có thể. Tiếng hét của hắn vang lên xé không khí.

“Hiii! Aah! Cô nói là cô không giết tôi mà!”

“Tôi không lấy mạng anh… bằng chính tay mình. Còn lại thì tùy anh.”

Nghe vậy, hắn cuối cùng cũng hiểu ra tình cảnh của mình. Gân bị cắt, không thể đứng, thậm chí không thể bò bằng tay, bị bỏ lại một mình trong rừng.

“Tôi nghĩ quanh đây có chó hoang và sói.” Letty nói bằng giọng trống rỗng, không chút cảm xúc. Đôi mắt gã trợn ngược vì sốc rồi hắn ngất lịm.

“Ellie, xin lỗi, để cô phải chứng kiến chuyện chẳng dễ chịu.”

“Không sao đâu… Dù gì thì cũng còn nhân đạo vì chúng ta không giết hắn, đúng chứ?” Trước giọng nói áy náy của Letty, Ellie mỉm cười và phẩy tay. Đã từng trải qua quân ngũ, chắc hẳn cô đã nhìn thấy những cảnh như thế này không ít lần hoặc ít nhất, người ta sẽ nghĩ vậy.

“Và còn một chuyện nữa tôi phải xin lỗi.” Letty nói tiếp.

“Vâng?”

“Cô giúp tôi đào một cái hố được không? Tôi muốn chôn Ted.”

“Được chứ, tất nhiên rồi.” Ellie lập tức mỉm cười, xóa đi nỗi lo lắng đang đọng lại trên trán Letty.

***

Họ chọn một nơi cách căn nhà gỗ một đoạn.

Mang theo thi thể bất động của Ted, họ đưa anh đến một chỗ khuất, đủ xa để cả tiếng rên thất thanh của gã đàn ông còn lại cũng không vọng đến. Khi tìm được một khoảng đất bằng phẳng phù hợp, họ nhẹ nhàng đặt Ted xuống.

“Letty-san, xin đứng lùi lại một chút… Được rồi, bắt đầu nhé… Pháo Ma Lực.” Với một động tác dứt khoát, Ellie cắm thanh kiếm mà tên côn đồ kia đã dùng xuống đất và truyền vào đó một luồng ma lực có kiểm soát.

Mặt đất bật tung, mở ra một chiếc hố rộng và sâu.

“Xin lỗi đã làm phiền cô thế này, Ellie…”

“Không sao đâu. Dùng xẻng chắc còn tốn thời gian hơn. Với lại, nếu tôi nhận phần đào hố để… đổi lấy chút thông tin từ cô, thì có lẽ tôi sẽ dễ hỏi hơn đấy.” Ellie cười tinh quái, mắt vẫn dõi theo chiếc hố đang được mở rộng.

Vẻ mặt Ellie nhanh chóng thay đổi. “Letty-san, lúc cô tấn công tên đó… cô vừa nhảy như một lưỡi hái tử thần sao?”

“Nhảy như lưỡi hái tử thần? Tôi chưa từng nghe cách nói đó, nhưng tôi hiểu đại khái. Cô nghĩ tôi làm như vậy sao?”

“À, có vẻ từ đó bây giờ không còn ai dùng nữa…” Ellie gật gù, trông hài lòng với câu trả lời chân thành của Letty.

“Thời của tôi, cũng có những người giống như cô, Letty-san, người có thể làm những việc chỉ có thể mô tả như dịch chuyển tức thời. Không nhiều, nhưng cũng không phải hiếm. Người ta gọi họ là tử thần.

“Tại sao họ có sức mạnh đó thì chưa bao giờ được giải thích rõ. Họ bị xem như kẻ dị giáo, thậm chí có người còn tin họ là hậu duệ của thần linh.

“Khả năng điều khiển không gian đáng sợ ấy khiến người ta lo rằng một ngày nào đó họ sẽ gây ra những tai nạn hoặc sự cố nghiêm trọng.”

Ellie ngừng lại một chút rồi nhìn sang Letty, người đang nở một nụ cười gượng gạo pha chút bối rối. “Có lẽ cô thật sự là sự trở lại của dòng tổ tiên nào đó. Vậy nên… Ồ, tôi bắt đầu quên mất định nói gì rồi.”

Cô ngước nhìn bầu trời như thể đang tìm kiếm câu chữ còn trôi tuột khỏi suy nghĩ mình, đôi mắt nheo lại trước ánh chiều đỏ nhạt. “Ừ, dù đã 1.500 năm, nhưng dấu vết vẫn còn, nhỉ? Tôi cảm nhận được điều đó. Khoảnh khắc ấy… tôi đã thấy một niềm vui thoáng qua.”

Letty khẽ mở to mắt vì bất ngờ. Đây là lần đầu tiên có người nói với cô rằng họ cảm thấy vui khi nhìn thấy kỹ năng của cô. Tất nhiên, phần lớn những người từng chứng kiến cảnh đó đều không còn sống để nói điều gì.

“Tôi thật sự rất vui vì đã gặp được cô, Letty-san.” Giọng Ellie nghẹn lại vì xúc động.

Letty không hiểu hết gánh nặng mà Ellie mang theo, nhưng cô hiểu, cô nhớ, cảm giác cô độc và dễ tổn thương là như thế nào. Cô biết. Và có lẽ, dù vô tình hay hữu ý, cô cũng hiểu cảm giác được ai đó đón nhận khi mình bị bỏ rơi.

“Tôi cũng vậy… Tôi rất vui vì đã gặp cô, Ellie.” Cô thì thầm.

***

Họ đào một cái hố đủ sâu để lũ chó hoang không thể bới lên rồi chôn Ted xuống đáy hố.

Khi họ lấp đất lên cơ thể bất động, từng chút một che khuất dáng hình ấy, Letty cảm thấy một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lồng ngực. Chưa kịp gọi tên cảm xúc đó, cô chỉ lẳng lặng tiếp tục công việc, cẩn thận hoàn thành việc chôn cất. Đặt vài hòn đá lên trên, một tấm bia mộ tạm thời, thô sơ hiện ra.

“Tạm biệt, Ted.”

“Yên nghỉ nhé, Ted…”

Họ trao nhau những lời tiễn biệt của riêng mình. Dù không có vị thần nào để cầu nguyện, cả hai khép mắt lại trong chốc lát, giữ một phút mặc niệm. Ít nhất thì một lời tiễn đưa thầm lặng cũng đã được gửi đến người đã khuất. Cuối cùng, nghi thức vĩnh biệt cũng khép lại.

Cả hai ngẩng mặt lên, ánh mắt chạm nhau. “Letty-san, giờ chúng ta làm gì?”

“Chúng ta sẽ đến một thị trấn tên Walls. Ở đó có một tay môi giới thông tin tên Bob. Có lẽ chúng ta có thể thu thập thêm manh mối từ hắn.”

Dù không loại trừ khả năng Bob cũng đã trở thành nạn nhân trong đợt tấn công, cô biết rằng có càng nhiều đầu mối càng tốt.

Họ lên đường, tranh thủ đi khi trời vẫn còn sáng. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Letty ngoái lại. Ánh sáng tàn dần nơi mép núi nhuộm một sắc đỏ nhạt lên tấm bia đá trên mộ Ted.