Cô Gái Sát Thủ Có Mơ Về Búp Bê Ma Lực Không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Web Novel - Chương 14: Lời Tạm Biệt

“Các người đang làm gì ở đây?” Letty hỏi, tay đặt lên chuôi đoản kiếm, giọng thấp và kiềm chế.

Bầu không khí lạnh lẽo dần bao trùm, khiến Ellie, người đang đứng phía sau, rùng mình không kiểm soát được. Nhưng mấy gã đàn ông kia, dù là ngu ngốc hay đơn giản là chẳng biết sợ, vẫn tiến lại gần với nụ cười toe toét trên mặt.

“Liên quan gì đến cô? Bọn tôi có chút việc phải làm. Nhưng trước đó, tôi có câu hỏi muốn hỏi cô, cô em à.”

Letty nheo mắt. “Trả lời tôi. Ted đâu?”

“Ted à? À, cái thằng đó… Chắc giờ đang nằm dưới đất nghỉ ngơi rồi.”

Tiếng cười khinh khích đầy khó chịu vang lên. Ngay khi ấy, Letty lập tức ra lệnh.

“Ellie, bên trái.”

“Rõ.”

Không do dự, Ellie, người từ nãy vẫn âm thầm tụ ma lực, phóng ra một luồng sáng lấp lánh, xuyên thẳng qua ngực gã đứng bên trái trong nhóm ba tên.

Đồng thời…

Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng Letty biến mất như thể cô chưa từng đứng đó.

“Hả?” Một giọng ngạc nhiên bật lên.

Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, gã bên phải gục xuống đất như con rối bị cắt dây. Và ở đó, Letty đứng sừng sững, thanh kiếm đã rút ra từ bao giờ, đầu lưỡi còn vương một giọt máu đỏ sẫm.

Gã đàn ông còn lại, choáng váng và chớp mắt liên hồi, cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của Letty. Nhưng trước khi kịp phản ứng, cô đã nghiêng người né sang một bên, lướt nhanh ra sau lưng hắn. Letty hạ thấp người rồi dồn lực, đâm mạnh mũi đoản kiếm vào gốc ngón cái bàn tay phải của hắn, bàn tay đang siết chặt chuôi kiếm.

Tận dụng lực bật khi rút kiếm, Letty xoay người, nghiêng trọng tâm vào chân trụ rồi chém ngang qua gân gót chân phải của hắn.

“Aaargh!” Tiếng thét đau đớn vang lên. Gã đàn ông buông rơi thanh kiếm, ôm chân quằn quại. Chưa để hắn kịp hoàn hồn, Letty đổi góc, vung lưỡi kiếm xẻ chéo qua gân sau đầu gối trái.

Cô đứng thẳng dậy, xoay nhẹ cổ tay, thanh kiếm lóe sáng trong chuỗi động tác thuần thục. Hai nhát đâm nhanh như chớp tiếp nối nhau, xuyên qua vai trái rồi vai phải của hắn. Đôi chân mất sức, hắn đổ sập xuống sàn, nằm vật cạnh hai kẻ đồng bọn.

“Agh! Đau quá! Nóng rát…!” Khi cơn đau lan khắp người, hắn gào lên thảm thiết, giãy giụa trong tuyệt vọng. Hai cánh tay rũ xuống, hoàn toàn bất lực.

Letty không thèm liếc nhìn, tung cú đá hất văng thanh kiếm của hắn ra xa. “Xin lỗi, Ellie. Trông chừng hắn giúp tôi.”

“Vâng, cẩn thận nhé.” Nhiều câu hỏi xoay mòng trong đầu Ellie, nhưng cô biết bây giờ chưa phải lúc. Cô chỉ lặng lẽ dõi theo bóng lưng Letty khi cô tiến vào căn nhà gỗ.

Khi Letty bước vào, cảnh tượng mà cô sợ nhất đã hiện ra trước mắt. Ted nằm sõng soài trên sàn, tay chân bị trói chặt, gương mặt bầm dập đến mức khó nhận ra. Toàn thân chi chít vết đâm.

“Ted, anh còn sống chứ?” Letty đảo mắt quanh phòng, đảm bảo không còn mối nguy nào khác, rồi quỳ xuống bên cạnh anh.

“…Uh… Bóng Ma…? Sao… cô ở đây?” Giọng Ted yếu ớt, đứt quãng như gió thoảng.

“Tôi hoàn thành công việc sớm hơn dự kiến. Để tôi xử lý vết thương của anh trước—”

Lời của Letty nghẹn lại nơi cổ họng khi cô nhìn kỹ tình trạng của Ted. Những vết thương sâu hoắm, máu chảy không ngừng. Gương mặt bầm dập của anh in rõ dấu vết của cái chết cận kề, xóa sạch chút hy vọng mong manh còn sót lại trong lòng cô.

“Cảm… ơn… cô… quan tâm… nhưng… tôi… hiểu… cơ thể mình… hơn… ai hết… khụ… đúng vậy…” Ted gượng cười, hay đúng hơn là thứ còn sót lại của một nụ cười. Cơ mặt anh hầu như chẳng còn cử động nổi.

“Đừng cố nói nữa. Vết thương của anh…” Letty lên tiếng, giọng đầy lo lắng.

“Heh… Cô… khụ… đến… kịp đấy… để tôi… nói đã…

“Bọn chúng… rõ ràng… biết về nơi này… và biết cả… về tôi…”

Letty sững người, cố hiểu từng lời đứt quãng của Ted. “Ý anh là… có kẻ phản bội? Ai đó đã tiết lộ thông tin…?”

“Ừ… bọn chúng… còn biết… về cô nữa… khụ… bọn chúng… đang tìm cô… xem ra… cô… tìm ra chúng trước rồi… đáng đời…” Ted bật cười yếu ớt, như thể trong phút giây hỗn loạn này, anh vẫn tìm được chút châm biếm cay đắng, khi đoán ra chuyện bên ngoài qua tiếng động.

Không thể kìm nén được nữa, Letty siết chặt nắm tay, rồi cúi sát bên tai anh, giọng hạ xuống thật nhỏ. “Anh có nhận ra bọn chúng không?”

“Tiếc là… khụ… có chứ… tôi là người đưa tin mà… xin lỗi… tôi… không nói thêm được… có lẽ… khụ… đến chỗ… ông già Bob… ở đó… có thể…”

Cơn ho của Ted dữ dội hơn, một dòng máu đỏ sẫm tràn ra từ khóe miệng. Mỗi tiếng ho khiến hơi thở anh thêm nặng nề, thân thể run rẩy không kiểm soát nổi.

“Được rồi… Ted, chỉ một điều cuối cùng thôi…” Letty nhíu mày, ánh nhìn nặng trĩu. Cô do dự trong giây lát rồi chậm rãi hỏi. “Anh… có muốn được giải thoát khỏi nỗi đau này không?”

Đôi mắt Ted khẽ mở to rồi dịu lại. “Xin lỗi… nhưng… làm ơn…” Anh gật nhẹ đầu. “Ừ… tôi thật sự xin lỗi… vì luôn đặt gánh nặng lên cô…” Anh cố nở một nụ cười, vừa run rẩy vừa ấm áp, như pha lẫn cả nước mắt và sự thanh thản.

Letty không thể nhìn thẳng vào mắt anh. “Vậy, hãy nhắm mắt lại đi…”

“Ừ…”

Có lẽ, được kết thúc cũng là một cách để được giải thoát. Hơi thở của Ted dần chậm lại, đều hơn. Letty rút con dao găm ra, quỳ xuống bên cạnh anh.

“Ngủ ngon nhé, Ted…”

“Ừ, ngủ ngon…”

Lưỡi dao hạ xuống, lặng lẽ.

Xương trán, phần được xem là cứng nhất của cơ thể con người, chẳng thể ngăn nổi. Với kỹ thuật điêu luyện, Letty để trọng lượng lưỡi dao hòa cùng lực rơi tự nhiên và sức mạnh của chính cô, đường đâm trôi chảy như thể chỉ đang xuyên qua lớp giấy mỏng. Lưỡi dao cắm sâu, vượt qua xương rồi đi thẳng vào não.

Sắc mặt Letty không hề dao động. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi và không hề đau đớn ấy, sự sống của Ted đã chấm dứt.

Đan hai tay trước ngực Ted, Letty, lần đầu tiên trong đời, cảm thấy biết ơn vì chính kỹ năng của mình.