Web Novel - Chương 8: Kẻ Phi Nhân Và Công Cụ Ám Sát

“Thật đáng ngạc nhiên.” Bóng Ma cất tiếng khi bước ra từ cánh cửa. “Tôi tưởng rằng mình vẫn chưa bị phát hiện cơ đấy.”

“Ồ, thì ra ngươi thật sự ở đây à? Phải nói là ta khá ấn tượng với bản thân mình đấy.”

“Chẳng lẽ… chỉ là trùng hợp thôi sao?”

“Ừ thì, ta có cảm giác gì đó hơi lạ, nhưng đúng là may mắn mỉm cười với ta rồi. Mà kể cả nếu đoán sai đi nữa, ta cũng chẳng thấy xấu hổ đâu, nhất là khi bọn chúng giờ đều nằm đó rồi, hahaha!” Curtis bật cười, giọng điệu nhẹ nhõm đến kỳ dị, hoàn toàn trái ngược với việc hắn vừa thảm sát đồng đội của mình.

À, thì ra mình và hắn cùng một loài. Bóng Ma nghĩ thầm.

Cô nhận ra rằng có thứ gì đó trong cả hai đều đã vỡ vụn, một sức mạnh vượt ngoài giới hạn con người, cùng một tâm trí không còn vận hành theo lẽ thường. Hai điều đó giống nhau đến đáng sợ.

“Ra vậy… Anh đã phát hiện ra tôi rồi. Nhưng trận đấu thực sự chỉ mới bắt đầu thôi.” Giọng cô trầm xuống, khẽ khàn và lạnh, từng bước tiến đến gần nhưng hoàn toàn không phát ra tiếng động.

Thấy bóng dáng ấy, Curtis khẽ nhướn mày. Một cảm giác khó chịu len lỏi trong hắn.

Là gì thế này?

Sau vài giây quan sát, hắn chợt nhận ra nguyên do. Hắn không thể cảm nhận được chuyển động của cô, chính xác hơn, hắn không thể xác định khoảnh khắc bắt đầu trong mỗi hành động của cô.

Với người bình thường, bất kỳ cử động nào cũng đều có phần chuẩn bị: dịch trọng tâm, điều chỉnh cơ thể, hay những chuyển động nhỏ báo trước bước đi.

Nhưng ở cô, tất cả đều không tồn tại. Cô di chuyển như bị điều khiển bởi những sợi chỉ vô hình, như một con rối vô hồn. Chuyển động của cô không có điểm khởi đầu, chẳng tuân theo trọng lực, nhẹ đến mức như đang lướt đi trên mặt đất.

Bóng Ma vẫn tiến lại gần, từng bước một, chính xác, điềm tĩnh, không thừa một nhịp nào.

“Ồ, ngươi giỏi thật!” Hắn kêu lên. Dù vậy, không cần phải sợ miễn là mình cảnh giác. Mình sẽ hạ cô ta trước khi cô ta kịp phản ứng.

Khoảng cách giữa họ có vẻ quá xa để thanh kiếm của hắn vươn tới. Tuy nhiên, sau một lúc, khoảnh khắc cuối cùng cũng đến khi cô bước vào tầm với của hắn. Ngay lập tức, hắn lao tới như một sức nổ.

Trong giới kiếm thuật, tồn tại một khái niệm gọi là khoảng cách “một bước, một kiếm”. Nó biểu thị tầm mà một bước tiến có thể đạt được, trong đó thanh kiếm vươn ra có thể trúng mục tiêu.

Với người bình thường, khoảng cách này thường khoảng 1 mét thu được từ một bước tiến, cộng với chiều dài của thanh kiếm, dẫn tới tầm khoảng 2 mét. Một bậc thầy thực thụ có thể kéo nó đến khoảng 3 mét.

Curtis không phải người thường.

Với tốc độ đáng kinh ngạc, hắn thu ngắn khoảng cách trong chớp mắt, vượt quá 5 mét. Thanh kiếm của hắn vung cao trên đầu, lưỡi cắt có thể xẻ sắt ra làm đôi.

Nhưng Bóng Ma cũng chẳng kém cạnh. Sau khi cẩn trọng quan sát Curtis từ trước, cô đã nắm rõ tầm đánh của hắn và biết rằng một chiêu như vậy hoàn toàn nằm trong khả năng của hắn.

Cô đã nhìn thấu đòn ấy từ trước.

Tay nắm chặt đoản kiếm, cô đón lấy nhát chém nhanh như chớp của hắn, dường như bắt kịp tốc độ đó.

So với thanh trường kiếm của Curtis, chuyển động của cô trông có vẻ chậm hơn. Thế nhưng, ngay trước khi lưỡi kiếm của hắn kịp chạm tới đầu cô, Bóng Ma đã nhanh chóng xuyên phá đòn tấn công, khéo léo quấn lưỡi kiếm của mình quanh cạnh kiếm đối phương, khiến lực chém bị lệch hướng.

Dù rõ ràng chậm hơn, động tác của cô lại tinh luyện đến mức phi tự nhiên, không một chuyển động thừa, không một hơi sức lãng phí. Đó là sự chính xác vượt xa cả những cỗ máy tinh vi nhất, kết tinh từ vô số lần rèn luyện khắc nghiệt.

Và thế là, khoảng cách về tốc độ giữa cô và Curtis dần được thu hẹp.

Curtis đã đoán trước pha gạt đòn ấy từ trước khi nó diễn ra. Hắn không kháng cự mà để cơ thể thuận theo quỹ đạo, đúng như những gì hắn đã tính toán. Ngay sau đó, hắn lập tức đổi hướng.

Tận dụng đà xoay, Curtis nhanh chóng quay người, vung kiếm theo một đường ngang phản công.

Cảm nhận được sự chuyển động khác thường từ quán tính của nhát kiếm bị chệch hướng, Bóng Ma hiểu rằng cô không thể triệt tiêu hoàn toàn sức mạnh ấy. Cô lập tức điều chỉnh trọng tâm, sẵn sàng né tránh.

Lưỡi kiếm lao đến nhanh hơn cô tưởng.

Không chút do dự, cơ thể cô phản ứng theo bản năng, bật lùi lại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, gần như chỉ trong phần nghìn giây, lưỡi kiếm xé gió ngay nơi phần thân cô vừa đứng, sượt qua tấm da cứng nơi giáp ngực.

Giữ nguyên đà lùi, Bóng Ma lùi thêm vài bước, lấy lại thăng bằng rồi lại giương đoản kiếm lên, sẵn sàng cho đợt tấn công tiếp theo.

“Ồ, ồ, ấn tượng đấy.” Curtis bật cười, giọng hắn nghe thật sự vui thích. “Trước giờ chưa từng có ai sống sót qua hai nhát kiếm của ta đâu, ngươi biết không?”

Tuy nhiên, đằng sau tiếng cười ấy, ánh mắt hắn lại chẳng hề vui vẻ. Hắn tức tối vì không thể kết liễu cô ngay.

“Quả thật, xem ra chúng ta ngang sức rồi.” Bóng Ma đáp bình thản, khẽ lợi dụng thời khắc đó để điều chỉnh hơi thở.

Là kẻ chuyên về phục kích, việc phải giao chiến trực diện như thế này tiêu hao quá nhiều thể lực của cô. Tạm thời, cô vẫn cầm cự được, nhưng nếu trận đấu cứ kéo dài theo đà này, kết cục hẳn sẽ nghiêng về phía hắn.

“Có vẻ nếu hạ được ngươi, ta sẽ được yên ổn một thời gian đấy nhỉ!” Curtis nói, giọng như thể đùa cợt rồi ngay lập tức lao tới, nhanh hơn cả trước. Rõ ràng hắn vẫn còn sức lực chưa dùng hết.

Bóng Ma hiểu rằng đòn tấn công đầu tiên của hắn chưa hề đạt đến toàn bộ tốc lực, vẫn còn thiếu chút gì đó so với cực hạn cô từng hình dung. Còn lần này, nhát kiếm thứ hai, đúng như dự đoán của cô, song đã chạm đến ranh giới tốc độ mà cô có thể theo kịp.

Cái này mình lo được! Cô nghĩ, ánh nhìn vẫn không lay chuyển khi bằng cách nào đó chặn được nhát kiếm đang bổ xuống.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Bóng Ma bật nhảy để né cú chém ngược nhắm vào chân mình. Nhưng giữa không trung, Curtis đã áp sát.

Cô dùng đoản kiếm đỡ cú đâm rồi liền xoay người lăn xuống đất. Không để lỡ dù chỉ một nhịp, cô bật dậy, nhưng Curtis đã lao đến lần nữa, lần này là một nhát chém ngang.

Một đòn nghi binh, khéo léo và hiểm hóc.

Đường chém tưởng chừng sẽ kéo dài bỗng biến thành cú đâm, nhắm thẳng vào phần thân cô ở khoảng cách cực gần.

Cảm nhận được luồng sát khí dâng lên, cô lập tức nghiêng người né sang một bên, tiếp tục lăn dài để mở rộng khoảng cách giữa hai người.

“Ngươi chưa chịu đầu hàng sao?” Curtis giễu cợt, giọng vẫn bình thản dù hắn vừa tung ra hàng loạt đòn tấn công dữ dội.

Trong khi đó, Bóng Ma vẫn giữ vẻ bình thản, dù hơi thở của cô đã trở nên nặng nề, gấp gáp.

“Đó là công việc của tôi thôi mà…” Cô khẽ nói, hít một hơi thật sâu, dù biết rằng điều đó chẳng thể giúp cô hồi phục hoàn toàn. Cô không được phép để lộ sơ hở nào trước đối thủ.

Với ánh mắt kiên định, Bóng Ma lao lên, rút ngắn khoảng cách mà không hề do dự.

“Ồ? Ngươi gan đấy chứ?” Curtis cất tiếng, có phần ngạc nhiên trước hành động táo bạo ấy. Nhưng bản năng của hắn lập tức trỗi dậy, cảm nhận rõ mối hiểm nguy đang ập đến.

Với sự uyển chuyển của một chiến binh lão luyện, hắn hạ thấp trọng tâm, chuẩn bị đối mặt trực diện hoặc có vẻ như thế.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi, một luồng sức mạnh bùng nổ. Curtis vọt lên phía trước với tốc độ kinh hoàng.

Hơi thở cô ta bắt đầu chệch nhịp. Với thanh trường kiếm của mình và đoản kiếm của cô ta, lợi thế hoàn toàn thuộc về khoảng cách. Đây là dấu chấm hết! Hắn thầm nghĩ, lòng đầy tin tưởng vào thắng lợi sắp đến.

Đúng lúc đó, hắn tung ra một nhát chém hoàn hảo, chuẩn xác đến mức vượt ngoài phản xạ của con người.