Chuyển sinh thành anh hùng thất bại sao?! Hãy xem tôi thay đổi số phận đây!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển Sinh Thành Long Ấu (LN)

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Long Ấu (LN)

Necoco

Một cái vỏ trứng bé xíu ư? Chẳng đời nào cản được bước tiến của cậu.

24 52

Tôi Trở Thành Thiên Tài Tốc Biến Của Học Viện Pháp Thuật

(Đang ra)

Cthulhu tái sinh

(Đang ra)

Cthulhu tái sinh

Thời tiết lạnh

“Tôi có chuyện cần anh giúp. – Từ người bạn cũ của anh”

27 100

Thiên sứ chỉ uống soda

(Đang ra)

Thiên sứ chỉ uống soda

Maromi Maroyaka

Đây là một câu chuyện thanh xuân pha chút bí ẩn, nơi tình yêu và quá khứ đan xen vào nhau.

10 11

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

55 91

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

(Đang ra)

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

SADUCK

Khoan đã, sao trong bộ manga này ngay cả nhân vật của mình cũng có vậy?!

138 1238

Web Novel - Chương 14: Sự can thiệp của Quỷ

Chương 14: Sự can thiệp của Quỷ

Tôi thấy mình đang ở trong không gian của hệ thống, quan sát Envi đang điều khiển cơ thể Naoki, dằn co trong trận chiến khốc liệt với Mark – người giờ đây đã biến thành quỷ. Tuy nhiên, có điều gì đó không ổn về sự biến đổi của Mark — nó có vẻ như bị cưỡng ép. Đây chắc chắn là một âm mưu khác của lũ quỷ Doomspire nhằm can thiệp vào lãnh thổ Blackmore.

Nếu những sự kiện kỳ lạ như thế này cứ tiếp tục diễn ra, liệu có phải một cuộc xâm lược quy mô toàn diện của quỷ dữ sắp tới không? Có lẽ tôi nên thảo luận việc này với Gia chủ sau. Còn bây giờ, tôi cần tập trung vào trận chiến trước mắt.

"Envi, hãy thử tấn công từ tầm trung. Áp sát quá sẽ rất nguy hiểm với luồng hắc khí luôn bảo vệ hắn ta. Ngay cả William cũng bị đánh ngất khi cố thử đấy!" Tôi khuyên Envi khi đang phân tích tình hình.

Không nói một lời, Envi bắt đầu di chuyển vòng quanh Mark, chuẩn bị kỹ năng.

"<Kiếm thuật Blackmore: Kazekiri, tam thức>!"

Một loạt những lưỡi đao gió chém thẳng vào Mark, nhưng chúng không để lại dù chỉ một vết xước.

"Nao, cách này không hiệu quả. Tôi sẽ phá vỡ lớp phòng thủ của hắn!" Envi hét lên, tuyên bố bước đi tiếp theo.

Lần này, Envi lao thẳng về phía Mark, né tránh những cú vung thanh đại kiếm khổng lồ của hắn.

"<Kiếm thuật Blackmore: Inazuma!>"

Xoảng!

Đòn tấn công của Envi bị thanh đại kiếm của Mark gạt ra một cách dễ dàng.

Mark bắt đầu vung kiếm loạn xạ, giải phóng những làn sóng kiếm khí hỗn loạn hất văng Envi ra sau, làm rung chuyển cả đấu trường và khiến khán giả khiếp sợ. Tôi thấy Gia chủ nhảy ra để che chắn cho đám đông, dùng thanh kiếm của mình gạt đi những đòn tấn công của Mark. Ông hét lên một mệnh lệnh:

"Rosan, mau triển khai phép bảo vệ để che chắn cho khán giả!" Tôi không thể tin được ông lại ra lệnh cho Rosan, và còn sốc hơn nữa — tôi không hề biết Rosan là một pháp sư!

"Rõ, thưa Gia chủ!" Trước sự ngạc nhiên của tôi, Rosan rút ra một cây trượng và bắt đầu niệm chú.

"Ôi, vị thần bảo hộ thánh khiết, xin hãy ban cho chúng con lá chắn thiên liêng chống lại mọi tổn hại." Ngay lập tức, một vòng tròn ma pháp khổng lồ xuất hiện, tạo thành một rào chắn xung quanh đấu trường và phong tỏa nó lại.

Giờ thì đã rõ: tôi là người duy nhất còn lại để chiến đấu với Mark. Một mệnh lệnh vang dội bên tai tôi.

"Naoki von Blackmore... Ta ra lệnh cho con phải đánh bại sinh vật đó, ngay cả khi phải giết chết Mark!" Mệnh lệnh của Gia chủ thật dứt khoát. Có phải ông đang thử thách quyết tâm của tôi?

"Cái quái gì vậy, lão già kia?!" Envi hét lên giận dữ, giọng y hệt như cách Naoki mắng mỏ Gia chủ. Tôi nhận thấy Gia chủ trông có vẻ sốc.

"NÀY, TỈNH LẠI ĐI ĐỒ NGỐC! Cậu đang trong cơ thể Naoki đấy, lo mà nghe lệnh đi!" Tôi mắng Envi vì sự bất cẩn.

"Ê-ế! Ý-ý tôi là, VÂNG, THƯA GIA CHỦ! Naoki vĩ đại sẽ giải quyết việc này!" Giọng Envi run rẩy, rõ ràng là đang bối rối. Cái hệ thống điên rồ này thật không thể lường trước được.

Gia chủ, người vừa mới cau mày một lúc trước, giờ trông đã nhẹ nhõm hơn đôi chút. Ông quay lại tập trung điều phối các hiệp sĩ để sơ tán khán giả.

"Tôi biết tôi đã nói 'vâng', nhưng chuyện này tệ rồi Nao! Viên pha lê từ Quỷ tộc đó có thể hợp nhất linh hồn của Mark với một con quỷ! Chúng ta phải ngăn hắn lại, Nao!" Envi cảnh báo tôi trong cơn hoảng loạn.

Tôi liếc nhìn về phía Lilia, Milly và những người còn lại trong đám đông, họ hiện rõ sự sợ hãi. Đột nhiên, một làn sương đen bắt đầu xoáy quanh Mark. Mắt hắn chuyển sang màu đen tuyền, móng tay sắc nhọn thành vuốt, và một luồng tử khí đen tối, đáng sợ hơn bắt đầu rỉ ra từ hắn.

"Nao! Chúng ta phải đánh bại Mark trước khi hắn hoàn thành quá trình biến đổi! Hắn mới chỉ ở giai đoạn hai thôi. Nếu hắn đạt đến giai đoạn bốn, hắn sẽ trở thành một con quỷ thực thụ, và sẽ không còn cách nào cứu vãn nữa!" Envi hét lên, hối thúc tôi hành động nhanh chóng.

Tôi nhìn sang Lilia và Milly. Lilia đang khóc, tuyệt vọng gọi tên Mark, van xin anh ta dừng lại. Giọng Milly lạc đi và khản đặc khi cô bé hét về hướng tôi:

"ANH NAOKI, LÀM ƠN HÃY CỨU ANH MARK VỚI!!!" Lời khẩn cầu của Milly như xẻ dọc trái tim tôi.

Nhìn thấy Milly cầu xin như vậy, tôi sững sờ trong giây lát. Nhưng rồi tôi cảm thấy cảm xúc của Envi dâng trào trong mình, lấp đầy tôi bằng sự quyết tâm.

"Được rồi, Mark, đồ ngốc bướng bỉnh này! Sao anh dám làm Milly khóc!" Envi lao lên phía trước, lòng quyết tâm của cậu ấy đã bùng cháy trở lại.

Mark trả đũa ngay lập tức, tung ra một cuộc tấn công khác vào Envi.

"<Kiếm thuật Blackmore: Yangi Uke!>"

Envi hóa giải kiếm khí của Mark, sau đó tung ra chiêu thức tiếp theo với toàn bộ sức mạnh.

"<Kiếm thuật Blackmore: Tsurugi no Mai!>"

Mark chống đỡ đòn tấn công mà không hề hấn gì. Sau đó, hắn bắt đầu vung kiếm điên cuồng, tấn công Envi một cách liều lĩnh. Không giống như trước, các đòn đánh của hắn rất thất thường, nhưng sát thương chúng gây ra là cực kỳ lớn.

Envi trúng một đòn trực diện và bị hất văng ra xa, đập mạnh vào tường. Quan sát các đòn tấn công của Mark, tôi nhận thấy viên pha lê trên ngực hắn sáng rực lên mỗi khi hắn chuẩn bị tung đòn.

Tôi quyết định đã đến lúc mình phải ra tay.

"Này, Envi! Đến lúc đổi người rồi!"

"HẢ! Sao cậu lề mề thế hả công chúa ngủ trong rừng?! Được rồi, tôi giao Mark lại cho cậu đấy, Nao." Envi trông có vẻ khó chịu, nhưng trên môi lại nở một nụ cười nhạt.

Ý thức của tôi quay trở lại cơ thể Naoki, và tôi hoàn toàn nắm quyền kiểm soát.

Trong khi vật lộn để đứng dậy, tôi bắt đầu phân tích Mark, cố gắng tìm ra điểm yếu và kiểm tra cửa sổ trạng thái của hắn. Thật ngạc nhiên, cấp độ của hắn đã tăng thêm 5 cấp, và giờ hắn đã bị quỷ ám.

"Envi! Tôi không biết việc này có hiệu quả không, nhưng trong mấy bộ anime tôi xem, lũ quỷ thường yếu trước ma pháp ánh sáng hoặc các đòn tấn công thần thánh. Tôi sẽ thử nó với <Kỹ năng (???)> của mình." Tôi giải thích chiến thuật cho Envi.

"Ồ phải rồi, đúng đấy! Ở vương quốc này, các pháp sư ánh sáng là vô giá, đặc biệt là trong việc chống lại lũ quỷ." Envi xác nhận.

"Được rồi, tôi sẽ đặt cược tất cả vào đòn này!" Tôi lao vào Mark, và khi kiếm của chúng tôi va chạm, tôi tung ra mọi kỹ thuật mà mình biết, nhưng hắn vẫn không hề hấn gì.

Tôi bắt đầu chuẩn bị để thức tỉnh <Kỹ năng (???)>. Tôi đã từng kích hoạt nó một cách vô thức trong một khoảnh khắc tuyệt vọng. Có lẽ tôi có thể đẩy cơ thể này vượt quá giới hạn của nó!

Chúng tôi va chạm hết lần này đến lần khác. Dù các đòn tấn công của tôi không gây ra sát thương thực sự nào, nhưng tôi đang từ từ ép hắn lùi lại.

Hết đòn này đến đòn khác, tôi liên tục dồn ép hắn. Bộ giáp của tôi đã rách nát, và tôi tự hỏi khi nào kỹ năng (???) của mình mới chịu kích hoạt. Nếu nó không sớm thức tỉnh, tôi sẽ thất bại mà không có cơ hội nào!

"Nao! Hãy thử tập trung vào ý chí và hy vọng của cậu! Hệ thống của Nữ thần phản ứng với ý chí và hy vọng mạnh mẽ — tôi tin rằng kỹ năng của cậu sẽ phản ứng với điều đó!" Lời khuyên của Envi đã chạm đến tâm khảm tôi.

... ...

Ý chí và hy vọng của tôi?

Tôi biết hy vọng là gì, giống như tôi muốn gia đình mình ở Trái đất có cuộc sống tốt hơn, hay tôi muốn đánh bại Ma vương để có thể bảo vệ gia đình mình...

Nhưng... Ý chí là gì?

Trong tình huống này, làm sao tôi có thể thể hiện ý chí của mình?

Nhìn tôi đi — hoàn toàn kiệt sức, vậy mà vẫn chiến đấu với Mark không nghỉ.

Thanh katana của tôi, do Edwin chế tạo, đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt và có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

Tôi nhìn xung quanh. Milly đang khóc, gọi tên cả Naoki và Mark. Lilia gục xuống đất, cũng đẫm lệ, cố gắng an ủi Milly.

Dường như chẳng còn chút hy vọng nào ở đây.

Nhưng rồi tôi thấy Gia chủ. Ông đang quan sát tôi với một sự tin tưởng không lay chuyển. Có phải ông ấy... ông ấy tin tưởng vào tôi không? Liệu niềm tin có giống với ý chí không?

Niềm tin...

Ký ức thời trung học ùa về trong tâm trí tôi. Hồi đó, tôi yếu đuối và bất lực. Ngày nào tôi cũng bị những học sinh khóa trên bắt nạt, cả bằng lời nói lẫn hành động.

Mỗi buổi chiều, tôi đều về nhà trong nước mắt. Một ngày nọ, anh trai tôi, Takahiro Naki, hỏi: "Này em trai, có chuyện gì vậy? Sao ngày nào em cũng về nhà với đầy vết bầm tím thế?"

Tôi im lặng, không thể nói cho anh biết chuyện bị bắt nạt ở trường. Anh ấy học năm ba trong khi tôi mới năm nhất — cách nhau hai tuổi. Anh không biết tôi bị bắt nạt, và trớ trêu thay, kẻ bắt nạt lại chính là bạn của anh. Họ ghét tôi vì đã "chiếm" thời gian của anh, khiến anh dành giờ nghỉ cho tôi thay vì cho họ.

"Nói đi Nao, em có thể kể cho anh mà," anh khuyến khích, giọng nói dịu dàng và trấn an.

Cuối cùng, tôi đã kể cho anh nghe tất cả.

"Hóa ra là vậy... Nao, cứ tin anh nhé, được chứ?" Naki trấn an tôi bằng một cái xoa đầu nhẹ nhàng.

Ngày hôm sau, tôi thấy anh lao vào một trận chiến nảy lửa với đám bạn của mình. Cơ thể mập mạp mang lại cho anh sức mạnh to lớn. Anh không chấp nhận bất cứ ai bắt nạt em trai mình, và thực tế là chính bạn bè anh làm điều đó càng khiến anh giận dữ hơn.

Các giáo viên vội vã chạy đến can ngăn cuộc ẩu đả, nhưng lúc đó đám bạn của anh đã nằm đo ván trên đất, một đứa thậm chí còn rụng mất một chiếc răng.

Như một hình phạt, anh tôi phải đứng ở sân trường, dang rộng hai tay, từ giữa trưa cho đến khi tan học.

Sau giờ học, tôi đến gặp anh, anh vẫn đứng đó, kiệt sức và đẫm mồ hôi.

"Anh... tại sao anh lại làm vậy? Có phải vì em bị bắt nạt không...?" Tôi hỏi, cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Anh chỉ mỉm cười, nhìn tôi trìu mến và nói: "Tin anh đi... em sẽ ổn thôi."

Nhưng bây giờ tôi tự hỏi liệu niềm tiný chí có thực sự là một không. Tôi đã đặt trọn niềm tin vào anh trai mình, nhưng cuối cùng, anh ấy đã phải chịu khổ quá nhiều vì điều đó.

Ngày hôm sau, bạn bè của anh bắt đầu bắt nạt anh. Họ không buông tha. Việc bắt nạt diễn ra trong nhiều tuần, rồi nhiều tháng. Dù tôi rất muốn giúp anh nhưng tôi hoàn toàn bất lực. Họ không để tôi can thiệp, vì vậy tôi chỉ có thể đứng nhìn, bất lực, khi anh tôi phải đối mặt với tất cả bọn họ một mình.

Họ đánh anh trên đường đi học về, giấu cặp, xé nát sách vở của anh, làm bất cứ điều gì để hành hạ anh. Anh hoàn toàn bị cô lập, bị mọi người đối xử như một kẻ bị ruồng bỏ.

Có lần, tôi hỏi anh tại sao không làm gì đó, tại sao không đánh trả họ như trước.

Một lần nữa, anh lại mỉm cười với tôi, như thể đó là tất cả những gì anh có thể làm.

Ba tháng trôi qua như thế. Lạ thay, họ đã ngừng bắt nạt tôi hoàn toàn, như thể mọi sự tức giận của họ đã đổ dồn hết lên mình anh.

Chứng kiến anh chịu đựng điều đó là một cực hình, nhưng anh vẫn tiếp tục giữ vững... cho đến tận ngày tốt nghiệp.

Sau khi tốt nghiệp, anh tự nhốt mình trong phòng. Anh không muốn đi học cấp ba... không muốn bất cứ điều gì nữa.

Tinh thần của anh đã tan vỡ và trở thành một Hikikomori...

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!