Căn phòng trống trải sau khi Ricardo rời đi.
Olivia ngồi thừ trên giường, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Hừm..."
Nắng vàng rực rỡ. Cát bụi lấp lánh.
Yên ắng quá. Không có Ricardo ồn ào bắt chuyện, cũng chẳng có Ricardo đáng ghét trêu chọc cô là heo.
Những ngày thế này nằm ườn trên giường ngủ là sướng nhất, nhưng tại Ricardo đánh thức nên giờ cô tỉnh như sáo.
Chíp chíp...
"Oápppppp."
Olivia vươn vai một cái thật dài rồi tựa người vào cửa sổ.
"Chán quá. Đói bụng quá."
Mỗi khi Ricardo đi làm, cô lại phải ở nhà một mình như thế này. Như một chú chó giữ nhà, cô ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ xem có ai đến không, buồn ngủ thì lăn ra ngủ, cuộc sống cứ thế trôi qua.
Cũng có người bảo sao không gọi hầu gái đến chơi cùng, nhưng cô không thích.
Chẳng thân thiết gì, lại còn ngượng ngùng nữa. Cảm giác như ai cũng ghét mình vậy. Cái chứng hoang tưởng kỳ quặc khiến cô chẳng muốn nói chuyện với ai ngoài Ricardo.
'Phiền phức.'
Rốt cuộc thì chỉ có Ricardo là hiểu mình nhất. Đói thì cho ăn, lại còn biết ý mình muốn ăn gì để phục vụ, đúng là người quản gia chân chính.
Olivia thấy thoải mái khi ở bên cạnh một Ricardo như thế.
Tuy có hơi tự kiêu, nhưng quản gia của cô rất tài năng.
Phải tài năng lắm mới hầu hạ nổi cái nết khó chiều của cô suốt 13 năm trời chứ. Chắc lật tung cả lục địa này lên cũng khó mà tìm được người thứ hai như Ricardo.
Chính cô cũng biết. Bản thân mình phiền phức đến mức nào.
Chắc do được nuông chiều từ bé nên cô trở thành một đứa con gái quái gở, mở miệng là chửi thề, tay chân nhanh hơn não. Đến con chó nuôi 10 năm trời còn thích Ricardo hơn cô, dù cô cho nó ăn vặt nhiều hơn hẳn.
Olivia tự nhận thức về bản thân rất tốt. Cô thấy mấy câu chửi thề kiểu "Đụ má!" nghe thân thương hơn là mấy tiếng cười "Ha ha - Hô hô" giả tạo.
Sự giả nai và Olivia là hai đường thẳng song song.
Ricardo hay nói giảm nói tránh tính cách này là "người thẳng thắn", nhưng cô biết thừa đó chẳng phải lời khen. Dù sao nghe cũng lọt tai nên cô không cấm anh nói thế.
Ngày xưa cô cũng từng nỗ lực thay đổi tính nết.
Mua từ điển "Lời hay ý đẹp" về học.
– 100 cách thay đổi bản thân? Tiểu thư đọc mấy cuốn sách chán ngắt này làm gì ạ?
– Thì để gấp sách lại đó.
– Ý kiến hay.
Sách vở không ăn thua thì mời gia sư.
– Tiểu thư, đây là gia sư mới.
– Nhìn mặt hãm tài quá.
– Dạ?
– Cút.
Thử tập thiền.
– Tiểu thư?
– Khòoooo...
– Ngủ ngon thật đấy.
Rốt cuộc thì cái nết đánh chết không chừa, tính khí thất thường này mãi chẳng sửa được.
Cô cũng muốn nói lời hay ý đẹp với mọi người chứ. Đặc biệt là với Ricardo.
Cô thấy mình thật thảm hại khi cứ mở miệng là buông lời cay độc với người luôn chăm sóc, chịu đựng tính khí trẻ con của mình. Hơn nữa, lý do anh phải đi kiếm tiền cũng là... do lỗi của cô.
Đáng lẽ cô phải tạo cho anh một công việc nhàn hạ, cả đời ăn sung mặc sướng, nhưng vì cô mà mọi thứ đổ bể hết.
Là do tình yêu sai lầm sao. Hay do Học viện sai lầm. Hay là do cô sai lầm.
Sai từ đâu nhỉ. Không, tất cả là lỗi của cô.
Chắc do lâu lắm rồi mới dậy sớm nên cô suy nghĩ linh tinh nhiều quá.
Nhất là cái giấc mơ kỳ lạ hôm nọ. Sau khi nhìn thấy ảo ảnh chân thực đến mức không thể gọi là mơ đó, cô dành nhiều thời gian để nhìn lại bản thân hơn.
Cô hay nghĩ về quá khứ, kiểu như nếu không có Ricardo thì chắc cô đã chết rồi.
"Đau đầu quá."
Chắc cô và quản gia chẳng thể sống bên nhau cả đời được. Ricardo rồi cũng phải kết hôn. Còn cô thì phải sống bám víu trên giường cả đời.
"Buồn quá đi."
Nghĩ đến tương lai ảm đạm, tâm trạng cô chùng xuống.
Những lúc thế này, giá mà Ricardo mở cửa bước vào an ủi cô thì tốt biết mấy. Nhìn nụ cười ngốc nghếch của anh thôi cũng thấy vui rồi, ở bên Ricardo cô luôn thấy bình yên.
Giờ đây, cô không dám tưởng tượng tương lai mình sẽ ra sao nếu thiếu Ricardo.
"Là ân nhân... sao."
Mối quan hệ giữa cô và Ricardo là gì nhỉ. Quan hệ chủ tớ thì đã nát bét từ lâu rồi. Chỉ mong Ricardo đừng ghét cô là được.
Olivia trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đội vệ binh đang chăm chỉ tuần tra. Chim chóc hót líu lo. Lũ trẻ con nô đùa vui vẻ.
Ai cũng chăm chỉ làm việc ở vị trí của mình.
Nhìn lại bản thân vô dụng, tâm trạng Olivia càng tệ hơn.
Chính lúc đó.
Một đứa nhóc đội mũ sụp xuống che kín mặt, xách theo thùng sơn đỏ lấp ló từ xa. Cái dáng vẻ lén lút nhìn trước ngó sau như sắp làm chuyện mờ ám khiến cô chú ý.
'Trộm à?'
Nhìn điệu bộ khả nghi đó thì chắc chắn không phải thợ sơn rồi. Olivia nheo mắt quan sát.
Nhà chẳng còn gì để trộm. Nhưng để nó lấy đi cái gì thì tức lắm.
Olivia nắm chặt cái chuông gọi người hầu trong tay, mắt không rời đứa nhóc.
Bộp. Đứa nhóc đứng trước tường rào nhà cô, giơ cây cọ lên.
Nhìn thấy cảnh đó, Olivia hít một hơi thật sâu. Và rồi, cô "sủa" lên một câu không qua màng lọc.
"Ê cái thằng chó đẻ kiaaaaa!!!"
Nghĩ lại thì, cô đâu có thất nghiệp. Cô đang làm việc giữ nhà rất chăm chỉ đấy chứ.
Nhìn đứa nhóc ba chân bốn cẳng bỏ chạy, tâm trạng Olivia bỗng vui lên hẳn.
"Hí hí."
***
Đi bộ khoảng 30 phút theo địa chỉ trên danh thiếp, tôi dễ dàng tìm đến nơi.
"Đúng chỗ này không ta?"
Vừa mới thấy vui vì đường đi gần hơn dự kiến, thì tôi lại rơi vào trầm tư khi thấy địa điểm này.
"Kỳ lạ thật."
Rõ ràng cô Hanna đã nói thế này.
– Gia tộc tôi có điều hành một kỵ sĩ đoàn nhỏ, anh đến đó chắc cũng kiếm được chút tiền tiêu vặt.
– Dạ?
– Trà xanh. Vị dở tệ. Anh cần tiền đúng không?
Chỉ cần ngửi mùi trà là đoán được gia cảnh nhà người ta. Đúng là con mắt nhìn đời của quý tộc. Nhờ vậy mà tôi được giới thiệu một chỗ làm thêm ngon lành.
Nhưng mà cô ấy bảo là kỵ sĩ đoàn cơ mà.
Trên đường đến đây, tôi đã tưởng tượng ra cảnh một kỵ sĩ đoàn với những bộ giáp trụ sáng loáng, oai phong lẫm liệt.
Thường thì kỵ sĩ đoàn là như thế mà.
Săn lùng ma thú xuất hiện trong lãnh địa hoặc giải quyết các yêu cầu từ các gia tộc bên ngoài. Đó là công việc của kỵ sĩ đoàn.
Nhưng chỗ này đâu phải kỵ sĩ đoàn.
[Hội Mạo hiểm giả 'Popo']
"Ủa?"
Hanna, người đã nhận được liên lạc trước, đang vẫy tay chào tôi.
"Ở đây nè."
Vẫy vẫy.
Hanna mặc bộ đồ rất quen thuộc, như để đáp lại sự kỳ vọng (sai lầm) của tôi.
Quần da nâu, đi bốt cao cổ. Trang phục điển hình của dân mạo hiểm giả.
Nhìn ngứa mắt thật chứ.
Tôi rảo bước nhanh về phía cô ấy. Rồi thì thầm đủ để chỉ hai người nghe thấy.
"Cô bảo là kỵ sĩ đoàn cơ mà?"
"Đúng rồi. Kỵ sĩ đoàn."
Hanna tự hào giới thiệu tổ đội của mình.
Không có Người lùn tí hon. Không có Tiên tộc cầm cung. Càng không có Trị liệu sư mặc đồ nữ tu. Chỉ có mỗi mình cô ấy đứng chỏng chơ.
Cái này mà gọi là kỵ sĩ đoàn á? Nhìn bề ngoài thì tưởng người bình thường, hóa ra đầu óc cũng có vấn đề. Cô có ổn không đấy?
"Đây là kỵ sĩ đoàn do tôi điều hành."
"Dạ?"
"Thì... tuy chỉ có mình tôi, nhưng tôi là kỵ sĩ nên gọi là kỵ sĩ đoàn cũng đúng mà?"
Hàng vạn câu hỏi vì sao hiện lên trong đầu tôi, nhưng Hanna chẳng bận tâm. Cô ấy có vẻ rất vui vì tôi đến sớm.
Cô ấy nắm tay tôi kéo vào trong Hội.
"Vừa kiếm được tiền tiêu vặt. Vừa giấu được thân phận."
"Thân phận mạo hiểm giả hả?"
"Đúng rồi."
Hanna cười gượng gạo.
Bị lừa rồi. Cảm giác như bị con nít lừa vậy, nhưng nghe cô ấy bảo cứ nghe hết câu chuyện đã rồi sẽ nghĩ khác, nên tôi gật đầu.
"Trông thế này thôi chứ tôi là mạo hiểm giả cấp B đấy."
"Cấp B hay cấp gì thì chuyện cô lừa tôi vẫn là sự thật."
Hanna lờ đi ý kiến của tôi. Thay vào đó, cô ấy tung ra con át chủ bài mà cô ấy biết chắc tôi sẽ quan tâm nhất.
"Anh biết kỳ nghỉ hè vừa rồi tôi làm có 1 tuần mà kiếm được bao nhiêu không?"
Hanna giơ một ngón tay lên.
"10 vàng á?"
Tôi vô thức cao giọng.
Đúng là 10 vàng thì nhiều thật. Chi phí sinh hoạt một tháng của dân thường chỉ khoảng 30 vàng thôi. Làm thêm ngắn hạn mà được thế thì quá ngon.
Nhưng đi kèm với đó là rủi ro không thể chối cãi. Nghề dính máu thì làm gì có chuyện an toàn.
Đó là lý do tôi thà đi làm phu hồ ở công trường còn hơn đi làm mạo hiểm giả.
'Tự kiếm tiền, cũng giỏi đấy chứ.'
Cứ tưởng là tiểu thư quý tộc không biết mùi đời, ai ngờ suy nghĩ cũng chín chắn phết. Độ hảo cảm trong lòng tôi tăng lên chút đỉnh.
Nhưng vẫn phải từ chối thôi. Nguy hiểm lắm. Tôi đang tính câu từ chối khéo léo để không làm tổn thương cô ấy.
Kiểu như: "Thôi, kiếm có 10 vàng mà phải nhuốm máu tay thì tôi thà đi vác gạch còn hơn."
Hơn nữa, làm mạo hiểm giả tốn thời gian lắm.
Quest thảo phạt thường phải leo núi mất 1 đến 3 ngày mới tìm thấy quái, với tôi - người phải hầu hạ tiểu thư hàng ngày - thì đó là nhiệm vụ bất khả thi.
Hanna mở to mắt. Cô ấy xua tay lia lịa với vẻ mặt 'Không đời nào'.
"Không đâu? Từng đó tiền lẻ thì bõ bèn gì."
"Dạ?"
"Là 100 vàng."
Suýt chút nữa thì tôi buột miệng gọi "Chị ơi". Khiến người khác gọi người nhỏ tuổi hơn mình là chị, đúng là người phụ nữ đáng sợ.
Trái ngược với suy nghĩ đang hỗn loạn, mắt tôi sáng rực lên như đèn pha ô tô. Cảm giác như tìm thấy ánh sáng cuộc đời.
Tôi rất mong cô ấy giải thích chi tiết hơn.
Hanna thấy biểu cảm của tôi thì bật cười phụtmột cái.
"Chỉ cần nhận mấy việc to to là kiếm được kha khá đấy. Với lại tôi làm một mình nên cũng chẳng cần chia chác cho ai."
"Mấy nhiệm vụ ngon ăn thế không bị người khác tranh mất sao?"
Hanna giơ tấm thẻ bạc của mình ra.
"Tôi là cấp B mà."
"À..."
"Nhiệm vụ khó thì mạo hiểm giả cấp cao được ưu tiên chọn trước. Thỉnh thoảng cũng có nhiệm vụ chỉ định nữa."
Nhìn nụ cười tươi rói của cô ấy, tôi thầm oán trách quá khứ của mình. Sao tôi lại không biết đến cái mỏ vàng này sớm hơn chứ.
Nghĩ đến những ngày tháng còng lưng vác gạch ở công trường mà nước mắt tuôn rơi. Tại sao trong tiểu thuyết không ai nói cho tôi biết mạo hiểm giả là nghề hái ra tiền thế này hả.
Chắc tại đây là tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng mộng mơ nên người ta không muốn đề cập đến mấy cái nghề máu me bạo lực này chăng?
Hanna nắm lấy tay tôi, cười hối lỗi.
"Xin lỗi nha. Nhưng không nói thế sợ anh không đến."
Cũng đúng. Nếu rủ đi làm mạo hiểm giả khơi khơi thì tôi từ chối ngay tắp lự. Tôi đâu biết nhiều về nghề này, mà nghe tiểu thư quý tộc rủ đi làm mạo hiểm giả một mình thì chắc tôi cười khẩy cho qua chuyện.
Chỉ có một điều tôi thắc mắc.
"Nhưng tại sao lại là tôi?"
Hình ảnh tôi hôm nọ trong mắt cô ấy chắc chẳng tốt đẹp gì.
Vừa gặp đã dập mặt tiền bối xuống sàn, lại còn bắt ép cô ấy làm bạn tâm tình cho ác nữ, toàn chuyện mất mặt mà cô ấy vẫn gọi tôi đến, hơi lạ à nha.
Thế nên trước khi bắt đầu công việc, tôi phải hỏi cho ra lẽ.
"Chuyện xảy ra ở dinh thự hôm đó chắc không phải kỷ niệm đẹp gì với cô đâu nhỉ."
Biết đâu cô ấy vẫn còn ghim thù vụ đó nên bày trò này để gài bẫy tôi thì sao.
Cẩn tắc vô áy náy.
Hanna cúi đầu.
"Ừm... Cũng đúng."
Hanna nhìn chằm chằm vào tay tôi.
"Anh là người đầu tiên tôi thấy sử dụng Aura như vậy."
"Dạ?"
"Tôi chưa từng thấy ai trẻ tuổi mà dùng được Aura, đã thế lại còn điều khiển vi lượng Aura tinh vi đến thế. Bố tôi cũng không làm được như vậy đâu. Ổng chỉ biết đập phá thôi."
Cái đó là nhờ kỹ năng [Đột phá giới hạn] đấy.
Nhưng tôi không nói ra.
Hanna mỉm cười nhẹ.
"Tôi làm mạo hiểm giả không chỉ vì tiền đâu. Tôi muốn xem liệu mình có thể mạnh hơn nữa không."
"Vậy sao?"
Ý của cô ấy là thế này.
Muốn kiếm nhiều tiền thì phải làm nhiệm vụ nguy hiểm, mà thay vì cặp với mấy tay mơ ất ơ thì thà đi với người có thực lực đã được kiểm chứng như tôi còn hơn.
Đồng thời, cô ấy cũng muốn nâng cao trình độ của bản thân.
Đó là lý do chính.
Hanna cúi đầu kính cẩn. Khác hẳn với vẻ kiêu kỳ hôm ở dinh thự.
"Thế nên tôi mới nhờ anh."
Tôi nhìn cô ấy và hỏi.
"Chỉ cần thực lực là được sao?"
"Dạ?"
"Ý tôi là, thực lực quan trọng hơn tiền bạc, đúng không?"
Nếu câu trả lời là đúng, tôi có thể cho cô ấy thứ cô ấy muốn.
Tuy hỏi với thiện ý, nhưng gương mặt Hanna thoáng nét rạn nứt. Chắc cô ấy nghĩ tôi đang coi thường cô ấy là loại con gái hám tiền. Ngay lúc cô ấy định phản bác "Đừng có coi thường tôi", thì...
Tôi đã đưa ra câu trả lời đầy mùi vật chất trước khi cô ấy kịp hiểu lầm sâu hơn.
"Vậy thì chia 8:2 nhé."
"Dạ?"
Hanna ngớ người ra.
"Ý tôi là chia tiền thưởng ấy."
"Cái gì cơ...!"
"Đổi lại. Sau 4 tuần, tôi sẽ huấn luyện cho cô đánh bại được Mikhail."
Tôi chính là người đã đào tạo nên Mikhail và dàn nam phụ đấy. Bằng phương pháp mà bọn họ không hề hay biết.
