Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 31

Thợ săn tự sát cấp SSS

(Đang ra)

Thợ săn tự sát cấp SSS

Sinnoa

"Hả!? VẬY CÓ CŨNG NHƯ KHÔNG CÒN GÌ!?"

20 409

Toàn Văn - Chương 15: Quà Sinh Nhật (2)

"Mau lên."

Cùng với mệnh lệnh dứt khoát, tiếng vó ngựa của hàng chục kỵ sĩ vang rền trên đường lên núi.

Từ những kỵ sĩ mặc giáp nặng. Đến những kỵ sĩ đeo giáp vai. Lá cờ thêu hình sư tử, biểu tượng của gia tộc Histania, tung bay phấp phới giữa sườn núi.

Dẫn đầu đoàn quân, Lowen với vẻ mặt đầy lo âu.

Không phải đi đánh một kẻ thù hùng mạnh. Không phải đi đánh quân đoàn Ma vương. Cũng chẳng phải đi trấn áp quân phản loạn.

Nhưng chưa bao giờ môi Lowen lại khô khốc như lúc này.

"Sẽ không có chuyện gì đâu ạ. Bố cũng biết tính con bé út nhát gan thế nào mà. Cái đứa nhát cáy đó đời nào dám làm chuyện liều mạng."

Lời an ủi pha chút mỉa mai của con trai cả.

"Đúng đấy bố. Chắc nó lại trốn trong quán trọ nào đó như lần trước rồi mò về thôi. Con cá là lúc chúng ta về đến nhà thì nó đã nằm khểnh trong phòng rồi ấy chứ."

Tiếng hùa theo đầy khó chịu của con trai thứ vang lên, nhưng chẳng lọt vào tai Lowen chữ nào.

– Bố ơi cứu con... Con không muốn chết thế này đâu.

Thứ duy nhất lấp đầy tâm trí Lowen lúc này là hình ảnh cuối cùng của con gái út mà cái bảng xanh kia đã cho ông thấy.

'Chắc là ảo giác thôi.'

Cảnh tượng con gái út bị lũ Orc giết hại dã man.

Hình ảnh con bé cầm kiếm với đôi tay đầy máu, tuyệt vọng gọi tên cha vẫn còn in đậm trong tâm trí ông. Nó quá chân thực để gọi là ảo giác, và giọng nói gọi cha của con bé cũng rõ mồn một bên tai.

Hanna mà chết sao? Chuyện vô lý đùng đùng. Con gái nhà Histania mà lại chết dưới tay lũ Orc tép riu ư...?

Trong khoảnh khắc, trước mắt ông tối sầm lại.

Lowen lắc mạnh đầu xua tan những suy nghĩ vẩn vơ.

'Chắc tại thằng cả nói linh tinh nên mình mới bị ám ảnh. Tình huống trùng hợp nên mới sinh ra suy nghĩ kỳ quái thôi.'

'Hay dạo này mình làm việc quá sức nhỉ.'

'Đúng như thằng hai nói, con bé nhát gan lắm. Chắc chắn nó đang ở nhà. Về nhà mình nhất định phải bắt nó bỏ kiếm thuật mới được.'

Hàng vạn lý do biện minh xoay chuyển trong đầu, nhưng Lowen biết rõ. Ảo giác ông nhìn thấy không đơn thuần là do mệt mỏi.

Tại sao ông lại nhìn thấy những thứ đó. Là sự trừng phạt cho việc ông đã đối xử tệ bạc với con gái bấy lâu nay, hay ông đang mơ giấc mơ tiên tri?

Điều chắc chắn là, nó không giống ảo giác hay ma thuật, mà giống như một ký ức thực sự.

Một Kiếm thánh đã đạt đến đỉnh cao thể chất như ông mà bị trúng ma pháp tinh thần sao? Không thể nào và cũng chẳng có cách nào. Nếu chuyện đó mà xảy ra thì Đế quốc này đã tràn ngập pháp sư rồi.

'Chỉ là lo bò trắng răng thôi.'

Lowen tự trấn an bản thân.

Ông đâu có ghét con út. Chỉ là ông ít quan tâm đến nó hơn mấy đứa kia thôi. Ông nghĩ mình làm bố thế là cũng được rồi.

Bố của ông ngày xưa còn tệ hơn nhiều.

Nhưng tại sao cảm giác hối hận cứ dâng trào mãi thế này. Nếu con gái út chết thật, chết trong cô độc như cái bảng xanh kia cho thấy, gọi tên ông đến hơi thở cuối cùng dưới lưỡi kiếm của con Orc...

Nếu nhìn thấy thi thể lạnh lẽo của con gái, liệu ông sẽ ra sao.

Liệu ông có nổi giận mắng con bé làm ô uế thanh danh Histania? Hay ông sẽ gục ngã tại chỗ và khóc lóc thảm thiết?

Lowen không muốn tưởng tượng. Cảnh ông ôm xác con khóc lóc yếu đuối, cảnh ông hối hận muộn màng, ông đều không muốn nghĩ tới. Chẳng phải rất thảm hại sao, hối hận khi mọi sự đã rồi. Nếu thế thì ngay từ đầu phải đối tốt với nó chứ.

Là kỵ sĩ. Ít nhất là kỵ sĩ thì phải biết cái chết luôn cận kề...

"Dừng lại... Dừng lại!"

Một kỵ sĩ đi đầu chỉ tay vào bụi rậm và hô lớn. Nữ kỵ sĩ giơ tay ra hiệu cho đoàn người dừng lại.

"Có xác chết."

Ánh mắt nữ kỵ sĩ hướng về phía bụi rậm, nơi có một thi thể lạnh ngắt nằm đó.

Tim Lowen như ngừng đập.

Những suy nghĩ tiêu cực bùng lên trong lòng, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm dây cương.

Bàn tay trắng bệch lộ ra sau bụi cây. Mái tóc dài và thanh kiếm dài khoảng 1 mét khiến ông liên tưởng đến một người mà ông biết rất rõ.

Lowen vội vàng nhảy xuống ngựa.

'Không phải. Chuyện này không thể xảy ra được.'

Nếu con trai ông nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ cười nhạo. Đường đường là Đoàn trưởng Kỵ sĩ mà không biết giữ bình tĩnh, nhảy bổ xuống ngựa. Tự cười nhạo bản thân vì đang làm điều mình ghét nhất, nhưng đầu óc ông lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà lo mấy chuyện vặt vãnh đó.

Lowen chỉ biết lao nhanh về phía bụi rậm.

Nữ kỵ sĩ ngồi xuống kiểm tra cái xác. Và ngay sau đó, cô giơ lên một tấm thẻ bài nhỏ.

Cơ thể Lowen cứng đờ.

'Làm ơn.' 

'Đừng là nó.' 

'Đó chỉ là ảo giác thôi mà. Đừng sợ, Lowen.'

Khoảnh khắc đó, Lowen cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình.

– Con nghe lén anh hai nói chuyện với bố rồi. Bố bảo hồi nhỏ bố cũng luyện tập bằng cách săn Orc ở dãy núi Hamel...

Hình ảnh Hanna nghe lén chuyện ông kể cho con cả, rồi háo hức leo lên núi hiện về trong tâm trí ông.

Và cả.

– Bố... Bố chắc chắn sẽ không sợ hãi mấy con này đâu. Nếu mình bắt được nó, biết đâu bố sẽ khen mình.

Hình ảnh con bé run rẩy cầm kiếm đối mặt với con Orc to gấp 4 lần mình.

Lowen nhắm nghiền mắt.

'Xin Thần linh...'

Không ngờ có ngày ông phải cầu xin Thần linh. Giáo hoàng mà thấy cảnh này chắc cười vỡ bụng.

Nữ kỵ sĩ lục soát thi thể bị dập nát khuôn mặt, cầm tấm thẻ Mạo hiểm giả lên và nói.

"51 tuổi. Mạo hiểm giả cấp A ạ."

Sắc mặt tái mét của Lowen dần hồng hào trở lại.

"Từ giờ ta sẽ hành động một mình. Các ngươi chia thành 5 nhóm tập trung tìm kiếm quanh các hang ổ Orc."

"Rõ!"

Sau tiếng hô vang rền của kỵ sĩ đoàn, Lowen lạnh lùng ra lệnh.

"Khẩn trương lên."

***

"Cứ làm thế này là được."

Tại hang ổ Orc trên đỉnh núi Hamel. Có một tấm thảm dã ngoại màu hồng được trải ngay ngắn ở đó.

Bày biện như đi picnic với bánh sandwich và salad khoai tây, Hanna vừa rót trà xanh vừa nhìn tôi với vẻ mặt "giác ngộ".

"Làm sao tôi làm được cái đó chứ!" 

"Đơn giản mà. Cứ nhắm vào động mạch cảnh mà vút một cái là nó bịch lăn quay ra ngay. Dễ ợt." 

"Tại anh là quản gia nên mới làm được đấy." 

"Không đâu. Hanna cũng làm được mà?"

Tôi nghiêng đầu nhìn Hanna.

"Chắc thế?"

Xung quanh tấm thảm là xác Orc nằm la liệt. Từ xác lũ Orc Đỏ khét tiếng khó xơi đến đám Orc Chiến binh, tất cả đều chung số phận đầu lìa khỏi cổ, chào tạm biệt thế giới.

Giờ đến lượt Hanna thể hiện. Tôi nhìn Hanna với ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.

"Cỡ này chắc cô làm được nhỉ?" 

"Làm thế quái nào được!"

Chúng tôi chọn vị trí gần đỉnh núi nhất.

Monster có danh hiệu Elite là loại quái hiếm và đắt giá.

Cùng một loại quái nhưng nếu có thêm chữ Elite thì sức mạnh tăng gấp 3 đến 4 lần.

Trong nguyên tác, Mikhail hay bị lũ Elite Monster hành cho ra bã nên tôi nhớ mang máng đặc điểm nơi ở của bọn chúng.

Thứ nhất, Elite Monster thường xuất hiện ở nơi ít người lui tới.

Vì bộ phận cơ thể của chúng rất đắt nên dễ bị Mạo hiểm giả săn lùng, lại là loài hiếm nên chúng thường tụ tập thành bầy ở những khu vực cô lập.

Thế nên tôi và Hanna mới chọn đỉnh núi vắng vẻ này, và quả nhiên tìm thấy khá nhiều hang ổ Elite Orc.

Tất nhiên. Vấn đề là nhiều hơn dự kiến.

'Nhiều xác chết quá.'

Xác Mạo hiểm giả chất đống như núi quanh đây. Toàn là những Mạo hiểm giả lão luyện với trang bị xịn sò, số lượng xác chết nhiều bất thường.

Thi thoảng còn thấy dấu vết không phải do Orc gây ra mà do con người làm, nhưng giờ không phải lúc bận tâm chuyện đó.

Quan trọng là sự trưởng thành của Hanna.

Sau khi tôi tàn sát một con Orc "ngon nghẻ" để thị phạm chiến thuật, Hanna thở dài thườn thượt rồi săm soi từng động tác của tôi.

Thái độ tốt đấy.

"Cô chém bao nhiêu cái đầu Orc rồi mà còn sợ gì nữa. Đừng lo."

"Đó là Orc thường... Đây là lần đầu tôi đánh với Elite Orc mà."

"Không sao đâu."

Tôi tin Hanna. Có tôi bảo kê, cộng với thực lực của Hanna, tôi nghĩ cô ấy sẽ xoay xở được dù hơi chật vật.

Orc rất chậm chạp. Chúng cầm đại kiếm nặng trịch, chỉ chăm chăm tung đòn kết liễu uy lực. Ngược lại, Hanna nhanh nhẹn và linh hoạt.

Khi Orc vung kiếm một lần, Hanna đủ nhanh nhẹn để né tránh và phản công.

Chắc cô ấy không biết tài năng của mình là gì, nhưng tôi chắc chắn tài năng của Hanna nằm ở chỉ số Nhanh nhẹn.

Trong nguyên tác, có lẽ cô ấy thất bại vì thiếu Sức mạnh để gây sát thương chí mạng cho Orc, nhưng bây giờ thì khác rồi.

Hanna chống tay lên đầu gối đứng dậy.

"Được rồi. Thử thì thử. Có chuyện gì anh phải cứu tôi đấy nhé?" 

"Tất nhiên rồi."

Đúng, có biến thì tôi cứu là xong.

Nghĩ vậy, tôi nhặt một hòn đá lên, nhắm vào con Orc khổng lồ phía chân núi.

"Ơ kìa? Sao anh lại nhắm hướng đó...? Con Orc nhỏ đằng kia cơ mà."

Thấy tôi giơ tay về phía con Orc khổng lồ, Hanna cười gượng gạo. Bắt gặp ánh mắt cô ấy, tôi nở nụ cười khiêu khích học được từ tiểu thư.

Đã làm thì làm con to nhất cho bõ.

"Nào. Chuẩn bị đi." 

"Khoan. Anh quản gia từ từ đã?" 

"Bắn!"

Cốp!

Tiếng va chạm khô khốc vang lên cùng tiếng gầm thét của con Orc.

– GRÀOOOOOOOOO!!!

Tôi nhanh chóng núp sau lưng Hanna.

"Cố lên!"

Không quên cổ vũ nhiệt tình.

"Cái đụ má...!"

Lần đầu tiên tôi biết Hanna chửi thề hay đến thế.

***

Hanna đã hạ gục con Orc thành công. Không bị thương nặng. Chỉ vài vết xước nhẹ, một trận chiến hoàn hảo.

"Vất vả rồi." 

"Tôi biết tôi vất vả mà."

Độ trơ trẽn ngày càng tăng, giống tôi phết, nhìn cũng vui mắt. Đúng là khiêm tốn quá thì chẳng ai biết đến mình đâu.

Tôi đưa bình nước cho cô học trò đáng tự hào.

"Hoàn hảo. Đặc biệt là cú luồn lách qua sườn để tấn công vào điểm yếu, quá tuyệt vời." 

"Thật á?" 

"Vâng. Tất nhiên chậm một nhịp nữa là cô được đi gặp Nữ thần uống trà rồi." 

"Xí... Rồi sao nữa?" 

"Dạ?"

Hanna đỏ mặt. Cô ấy liếc nhìn tôi vẻ ngượng ngùng rồi quay ngoắt đi, trông y hệt thiếu nữ mới lớn.

"Còn gì nữa không? Hô... hôm nay tôi thấy có nhiều điểm đáng khen mà..." 

"Phụt." 

"Sao anh lại cười!" 

"Thích thì cười thôi."

Vẫn còn thèm được khen lắm.

***

[Q. Nhân vật quần chúng hồng nhan bạc mệnh 'Hanna']

1. Dành tặng lời khen để nâng cao lòng tự trọng. (9/10) 

2. Nâng độ hảo cảm lên trên 40. [Độ hảo cảm hiện tại: 51] 

3. Tiêu diệt 'Kiếm sĩ Orc Tinh nhuệ'. (1/1)

***

Tưởng giết xong Orc và khen một câu là xong Quest, ai dè cô ấy "lờn thuốc" với mấy lời khen cũ rồi hay sao ấy.

Khen ngợi cũng chẳng mất gì, hôm nay cô ấy làm tốt thật mà. Khen cho sướng miệng luôn.

Chỉ tiếc là.

Nếu không có vị khách không mời kia thì tốt biết mấy.

"Ở đây có khách quý ghé thăm nhỉ?"

Một gã đàn ông trông giống con bọ ngựa lừng lững bước ra từ sau gốc cây. Hắn đã ẩn mình quan sát chúng tôi, đợi Hanna kiệt sức mới chịu lộ diện.

Hắn nhìn tôi và Hanna, cười hô hố.

Con dao găm giắt bên hông. Tướng mạo rất hợp để luyện Đường Lang Quyền. Và combo 3 điểm nhận diện của kẻ tiểu nhân chuyên đâm sau lưng đồng đội.

Nhìn qua thì cũng chỉ là tên sơn tặc tầm thường.

Chỉ có điều.

Hắn là tên sơn tặc cực kỳ tàn ác.

Trên áo hắn dán chi chít thẻ bài Mạo hiểm giả. Hắn coi đó như chiến lợi phẩm, dán đầy lên giáp trông ngứa mắt vô cùng.

Tôi biết hắn là ai. Hắn thì không biết tôi.

Kẻ sở hữu cái tướng mạo hãm tài và gu thời trang quái đản này chỉ có một người duy nhất trong tiểu thuyết.

Thợ săn Mạo hiểm giả. 

Kẻ phản diện sau này sẽ gia nhập Dị giáo, tàn sát vô số Mạo hiểm giả và trở thành Đại Giám mục của sự Điên loạn.

Hắn là một kẻ khá mạnh, sử dụng ma pháp khó chịu và Hắc thuật đặc biệt từng khiến Ruin bị thương nặng.

'Hèn gì xác Mạo hiểm giả nhiều bất thường thế. Rõ ràng toàn người có thực lực dư sức hạ Elite Orc mà.'

Nhìn mấy cái ma pháp trận đen ngòm dưới đất và con bọ ngựa đang cười hí hí kia, tôi thấy khó chịu thật sự.

Tôi nhìn hắn và nói.

"Wao. Ác nhân kìa."

Con bọ ngựa vẫn cười hềnh hệch. Tôi tiếp tục màn giới thiệu bản thân.

"Tôi cũng là ác nhân này."