Yuria rời đi đã được một tuần.
Hiện tại, cả Đế quốc đang xôn xao vì hầm ngục chưa xác định được phát hiện ở Hamel, khiến dòng người Mạo hiểm giả đổ về nườm nượp không dứt.
Nghe tin có hầm ngục ở Hamel, các Mạo hiểm giả bắt đầu đổ xô đến với giấc mộng đổi đời.
Để chuẩn bị hành trang thám hiểm, họ đi ngang qua bức tường rào của dinh thự để đến khu phố sầm uất, và chúng tôi thẫn thờ đứng nhìn họ.
– Chắc chắn là hầm ngục chưa xác định đúng không? Cầu trời cho vớ được một món cổ vật ngon ngon. Làm ơn đi mà.
– Xàm xí. Cầu mà được thì nói làm gì? Phải như tao vào nhà thờ cầu nguyện đàng hoàng đây này.
– Hazz thằng ngu. Bỏ cờ bạc đi rồi hẵng nói.
Nhìn theo bóng lưng đầy hy vọng của những Mạo hiểm giả, tôi khẽ cười nhạt.
"Phụt."
***
Căn phòng yên tĩnh của tiểu thư trên tầng 2.
Tiểu thư nhíu mày nhìn cái tay nải cũ kỹ đặt trên giường.
"Đây là túi thần kỳ 4 chiều mà Ricardo nói đấy hả?"
"Vâng."
Cái tay nải cũ kỹ với những đường khâu vá chằng chịt.
Tiểu thư chọt ngón tay vào, tiếng 'leng keng' vang lên trong trẻo.
"Ồ...!"
Tiểu thư gật gù.
"Túi thực hiện điều ước!"
"Chuẩn luôn ạ. Đây chính là túi thần kỳ 4 chiều thực hiện mọi điều ước."
Mắt mở to tròn xoe, tiểu thư dồn hết sự chú ý vào cái tay nải cũ nát. Như thể đang thờ phụng thánh vật linh thiêng, bả sợ hãi không dám chạm mạnh vào, rồi gửi ánh mắt cầu cứu về phía tôi.
"Dùng cái này chinh phục thế giới được không?"
"...Người muốn làm thế ạ?"
"Ừm."
Câu trả lời ngoài sức tưởng tượng khiến tôi phải quay mặt đi chỗ khác.
Tiểu thư lại hỏi.
"Được không?"
"...Cái đó thì hơi khó."
"Gì vậy trời. Chán thế."
Mất hứng, tiểu thư đập tay cái 'bộp' vào tay nải, tiếng leng keng vang lên, những đồng tiền vàng lấp lánh tràn ra khỏi miệng túi.
Tiểu thư chỉ tay vào đống tiền vàng. Vẻ mặt ngỡ ngàng như không tin vào mắt mình.
"Kho báu?"
Tôi gật đầu.
"Kho báu."
Những món bảo vật trong tay nải là chiến lợi phẩm tôi thu được sau 3 ngày 2 đêm thám hiểm hầm ngục đầy bụi bặm cách đây một tuần.
Giấc mộng đổi đời của các Mạo hiểm giả giờ đang nằm gọn trong cái tay nải cũ kỹ này.
Tiểu thư há hốc mồm kinh ngạc, tay run run.
"Điều ước... thành hiện thực rồi."
"Nhiêu đây chưa đủ đâu ạ."
"...Thiếu hả?"
"Vâng."
"Nhưng mà vẫn thích."
Tiểu thư mỉm cười, bắt đầu nhét tiền vàng vào ngực áo. Nhìn động tác nhanh thoăn thoắt như tên cướp ngân hàng vơ vét tiền vào bao tải, tôi lên tiếng.
"Làm gì thế ạ?"
"Tiết kiệm."
"Vào chỗ đó ạ?"
Tiểu thư gật đầu.
Thấy cái thói quen kỳ quặc mới hình thành của tiểu thư, tôi lại được dịp rửa mắt, tâm trạng vui phơi phới.
'Biết đâu... lại hay.'
Tôi bắt đầu lôi những món đồ mang về từ hầm ngục ra bày lên giường.
"Ồ...!"
Những món đồ lấp lánh lần lượt được bày ra, mắt tiểu thư tròn xoe, vỗ tay bôm bốp.
"Thấy chưa ạ?"
Vòng tay vàng, cốc nước bằng vàng, đủ thứ linh tinh. Choáng váng trước bữa tiệc ánh sáng chói lòa của vàng bạc châu báu, tiểu thư đặt tay lên trán, loạng choạng.
"Á hự... Chắc mù mắt mất thôi."
Tôi nhún vai ra vẻ bình thản.
"Tài lực của chúng ta cỡ này đấy ạ."
"Giờ mình hết nghèo rồi hả?"
"Vâng."
"Thật không?"
Tiểu thư nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin nổi.
Hôm nay bả nhìn tôi với ánh mắt tự hào hơn bất cứ ai, được đãi ngộ thế này sau bao lâu khiến mặt tôi nóng bừng.
Tiểu thư giơ ngón cái lên. Nở nụ cười sảng khoái và dành tặng tôi lời khen đặc biệt.
"Tự hào quá đi!"
Tôi gãi đầu, mặt đỏ lên.
"Tôi biết mà."
Vừa ngân nga giai điệu vui vẻ vì được khen, tôi vừa lấy món đồ còn lại ra.
────────────────
Thần dược Ma lực [A]
◈ Khi đối tượng có chỉ số Ma lực dưới '+30' sử dụng, chỉ số Ma lực sẽ tăng thêm '+10'.
────────────────
Cái này là quà cho Malik.
Nghĩ đến việc Malik sắp thức tỉnh Aura nên tôi đã mang món bảo vật này từ hầm ngục về.
Vì Aura nổi tiếng là năng lực ngốn mana kinh khủng.
Với kiếm sĩ, ma lực chỉ là thứ để sử dụng các ma pháp hỗ trợ tiêu tốn ít năng lượng như cường hóa cơ thể. Nhưng sau khi thức tỉnh Aura, họ phải tập trung gia tăng tổng lượng ma lực chẳng kém gì pháp sư.
Lúc này với Malik, chỉ số Ma lực cao chưa hẳn có gì tốt, nhưng bắt buộc phải tăng.
Chỉ cần tổng lượng ma lực tăng lên một chút thôi là có thể tung thêm một đòn kiếm khí, và điều đó có thể quyết định thắng bại trận chiến, nên chắc chắn Malik cũng đang tìm kiếm loại linh dược tăng ma lực này.
Nếu bưu kiện chứa linh dược đến tay Malik an toàn, chắc hắn sẽ tìm đến dinh thự thôi.
Vì đây là linh dược quý giá. Là vật phẩm có giá trị không thể đong đếm bằng tiền.
Nếu Malik tìm đến nhà, tôi sẽ đòi hắn thêm vài phiếu ăn ở "Bạn của Rừng".
Tôi để lọ linh dược sang một bên và rút thanh kiếm đang thò ra khỏi tay nải.
Thanh kiếm với vỏ bao trắng tinh khôi.
────────────────
Kiếm của Người mới [A+]
◈ Thanh kiếm dành cho người mới thức tỉnh Aura chưa lâu. Được chế tạo từ 'vật liệu' đặc biệt giúp sử dụng ma lực hiệu quả hơn khi dùng Aura.
[Bậc thầy Hiệu quả] Giảm 10% ma lực tiêu hao khi dùng Aura.
[Sự bảo hộ cho Người mới] Khi cạn kiệt ma lực, có thể tung ra 1 đòn kiếm khí chứa Aura. (1 lần/ngày)
────────────────
Thanh kiếm này là quà cho Hanna.
Lần chia tay trước tôi đã tự nhủ sẽ tặng cô ấy thanh kiếm này, đây vốn là kiếm của Mikhail dùng đến giữa truyện.
Tôi cầm thanh kiếm lên.
Quá nhẹ và lưỡi kiếm hơi ngắn so với tôi.
Tuy hơi tiếc khi tặng thanh kiếm có thiết kế sang trọng và hai dòng option xịn sò này, nhưng nó không vừa tay tôi, và quan trọng hơn là nó hợp với Hanna - một cô gái - hơn là tôi.
Mikhail vốn dĩ đã giỏi sẵn rồi, không có cái này hắn vẫn tự lớn được thôi. Khỏi lo.
Hắn cũng chẳng quan trọng trang bị, lại có tài năng thiên bẩm nên chấp nhận chút thiệt thòi này cũng chẳng sao.
Để riêng quà cho anh em nhà Histania sang một bên, tôi cảm nhận được một ánh nhìn cháy bỏng.
Nhìn chằm chằm...
Giả vờ không quan tâm nhưng ánh mắt của tiểu thư cứ dán chặt vào cái tay nải, chờ đợi phần quà của mình.
"..."
Đôi mắt tràn đầy kỳ vọng.
Tôi trêu ngươi lảng tránh ánh mắt ấy, ngay lập tức tiếng thở dài sườn sượt đầy tủi thân của tiểu thư vang lên.
'Không chuẩn bị riêng chắc to chuyện.'
Biết trước sẽ thế này nên tôi đã để riêng quà cho tiểu thư rồi. Tôi cười gượng gạo lôi một sợi dây chuyền từ trong cái tay nải cũ nát ra.
Không biết bả có thích không nữa.
"Cái này là quà của tiểu thư ạ."
Sợi dây chuyền viền vàng đính viên đá quý màu đỏ.
Vừa nhìn thấy, mắt tiểu thư sáng rực lên vì vui sướng.
"Tr.. Tr.. Trông đắt tiền thế."
"Đắt thật mà ạ."
"Ồ ồ ồ ồ...."
Tiểu thư giơ sợi dây chuyền lên trước ánh nắng để ngắm nhìn vẻ đẹp lấp lánh của nó.
Xoay trái, lật ngược ngắm nghía. Thậm chí còn định cắn thử một cái 'A', tôi vội cản lại.
"Bẩn đấy ạ."
"Vàng làm sao mà bẩn được."
"Nói cái gì vô lý thế không biết."
"Ricardo, ngày xưa mẹ ta bảo. Thứ gì lấp lánh thì luôn đúng."
Kể ra cũng đúng.
Tôi gật đầu. Đúng là thứ gì lấp lánh thì luôn đúng. Tiền vàng cũng thế, vàng cũng thế, và cả cái ng... dính sô-cô-la của tiểu thư cũng...
Dù sao thì.
Tuy tiểu thư nói đúng, nhưng cắn vào cái dây chuyền lấy từ hầm ngục đầy bụi bặm thì mất vệ sinh quá.
Biết đâu lũ quái vật trong hầm ngục từng gặm nhấm nó, hay chủ cũ dùng nó vào việc gì đó bẩn thỉu thì sao.
Tôi nhanh chóng giật lại sợi dây chuyền trên tay tiểu thư, dùng khăn tay trắng lau sạch bụi bẩn.
"Tóm lại là bẩn ạ."
"Không phải đâu."
"Này, nhìn đi ạ."
Tôi giơ cái khăn tay đen sì vết bẩn cho tiểu thư xem.
"Ọe."
Tiểu thư nhăn mặt.
Phụt phụt, súc miệng xong, tiểu thư dán mắt vào sợi dây chuyền và hỏi.
"Cái này bán được bao nhiêu?"
"Dây chuyền này ấy ạ?"
Vừa nhận quà đã hỏi giá, đúng là tiểu thư ngoan. Không hổ danh là quý tộc, lúc nào cũng thực dụng.
Tôi ngẫm nghĩ trước câu hỏi của tiểu thư. Nhân cơ hội này phải "nổ" một chút cho bả lác mắt, tôi pha trộn chút sự thật và hư cấu vào câu trả lời.
'Là cổ vật lấy từ hầm ngục nên chắc là...'
"Chắc tầm 10 vạn vàng đấy ạ?"
"Híccc...! Đắt thế á?"
"Chắc vậy ạ."
Nghe giá xong, tiểu thư nhìn sợi dây chuyền với ánh mắt trìu mến hẳn.
"Ta thích cái này."
"Người thích là tốt rồi ạ."
Tiểu thư băn khoăn.
"Đồ đắt thế này, cho ta thật hả?"
"Bình thường người toàn đeo mấy cái đắt hơn còn gì."
"Nhưng mà... Cái này đắt lắm. Ăn thịt bò được 10 năm luôn đấy?"
Sau một lần phá sản, quan niệm kinh tế của tiểu thư đã vững vàng hơn hẳn. Tuy đáng khen thật, nhưng ngay từ lúc thấy sợi dây chuyền này trong hầm ngục, tôi đã xác định chủ nhân của nó là tiểu thư rồi.
"Không sao đâu ạ. Hợp là được rồi."
"Thật á? Hợp không?"
"Vâng. Tưởng đâu nữ thần giáng trần chứ."
"Hí hí..."
Tiểu thư cười hạnh phúc.
Lau sạch rỉ sét, tôi đeo sợi dây chuyền lên cổ cho tiểu thư.
Sợi dây chuyền lộng lẫy nằm trên chiếc cổ trắng ngần, quả nhiên rất hợp. Vốn dĩ người đẹp đeo gì chả đẹp, nhưng thấy tiểu thư hợp với nó đến thế, tôi mỉm cười mãn nguyện.
'Mang về là quyết định đúng đắn.'
────────────────
Dây chuyền Ước hẹn [A+]
◈ Dây chuyền mà người đàn ông tặng cho người vợ yêu dấu trước khi lên đường ra trận trong quá khứ.
[Hẹn ngày tái ngộ] Khi dây chuyền bị đứt, vị trí của người đeo sẽ được hoán đổi với người đã lập giao ước. (1 lần)
────────────────
Tuy là cổ vật chưa từng xuất hiện trong tiểu thuyết, nhưng thấy năng lực cũng ổn nên tôi mang về.
Thấy tiểu thư thích thú, tâm trạng tôi cũng vui lây.
Vừa lơ là một chút.
Lục lọi... Lục lọi.
Tiểu thư đã chúi đầu vào cái tay nải lục lọi từ lúc nào.
Quà tôi tặng chưa đủ đô hay sao.
Thấy bả chúi cả mặt vào cái túi đầy bụi để bới móc, tôi thấy bực mình nên túm lấy miệng túi bịt lại.
"Ư ư ư á...!"
"Ricardo...! Cái túi nó ăn thịt ta!"
Tiểu thư vùng vẫy.
"Iiiiii."
Trước khi những lời vàng ngọc tuôn ra từ miệng tiểu thư, tôi vội mở miệng túi ra.
Tiểu thư lấm lem bụi bặm trừng mắt nhìn tôi.
"Ư..."
Tóc tai dính đầy bụi. Tôi nhìn ra cửa sổ huýt sáo.
"Chắc quái vật túi thấy tiểu thư ngon quá đấy ạ."
"Nói dối. Ricardo làm chứ gì."
"Lộ liễu thế ạ?"
"Ừ."
Im lặng một lúc, tiểu thư vươn tay mạnh về phía tôi. Chắc định ném đồng vàng lấy từ trong túi vào tôi đây mà.
"Đòn tấn công gà mờ đó còn lâu mới trúng..."
Tôi quay đầu định né.
Nhưng tiểu thư không ném tiền, mà nắm lấy cổ tay tôi. Rồi bả chìa ra cái vòng tay vàng lấy từ trong túi.
Tiểu thư cười tươi rói nói với tôi.
"Cái này là của Ricardo."
"Của tôi á?"
"Ừm."
Tiểu thư cười rạng rỡ. Mái tóc dính đầy bụi bặm cùng nụ cười ngây thơ ấy khiến lòng tôi bỗng thấy nghẹn ngào.
Tiểu thư nắm lấy cổ tay phải của tôi.
Định tự tay đeo vòng cho tôi, nhưng ngay khoảnh khắc đó.
Tiểu thư khựng lại, người cứng đờ.
"Ricardo."
"Dạ?"
Tiểu thư nhìn vào tay áo bên phải của tôi.
Đầu hiện lên dấu chấm hỏi, bả nhìn tôi với ánh mắt đầy oán trách, tôi chẳng hiểu mô tê gì.
"Tay quấn băng hả?"
"A..."
Tôi cười gượng gạo nói với tiểu thư.
"Tại tiểu thư ghét hình xăm mà."
Tiểu thư đáp lại dứt khoát.
"Giờ ta thích rồi."
"Ngại quá ạ."
Tiểu thư phán.
"Đồ tồi."
Hôm nay tôi lại bị ghét rồi.
