Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Thợ săn tự sát cấp SSS

(Đang ra)

Thợ săn tự sát cấp SSS

Sinnoa

"Hả!? VẬY CÓ CŨNG NHƯ KHÔNG CÒN GÌ!?"

20 410

Toàn Văn - Chương 26: Bí Mật Của Anh Ấy (2)

Tiểu thư dạo này lạ lắm.

Kể từ khi đi chơi về, bả cứ lườm tôi rồi lại soi mói cơ thể tôi một cách lộ liễu, cảm giác kỳ cục ghê gớm.

'Gì vậy trời.'

Cảm giác như bị quấy rối trên tàu điện ngầm vậy. Nhưng vì người nhìn là gái xinh nên cũng... sướng sướng.

Lườm...

Tôi thử quơ tay.

Mặt tiểu thư di chuyển theo tay tôi.

'Ồ...!'

Phát hiện trò vui rồi.

Xoay vòng vòng thì đầu bả cũng quay vòng vòng theo tay tôi, đưa lên đưa xuống thì đầu bả cũng gật gù theo.

'Xuống. Lên. Trái. Phải. Lại lần nữa.'

Chắc lặp lại cả chục lần rồi.

"Đù má!"

Tiểu thư ném cái nĩa đang cầm về phía tôi. Ai bảo nhìn trộm người ta chi. Tôi né nhẹ nhàng rồi đưa cho bả cái nĩa mới.

"Tiểu thư." 

"Gì." 

"Sao cứ nhìn chằm chằm tôi thế. Khó chịu nha." 

"Ta không thấy khó chịu." 

"Không ạ. Ý là tôi thấy khó chịu ấy."

Tiểu thư ngước nhìn tôi. Ngồi trên giường liếc tôi một cái rồi gật đầu cái rụp.

"Ta thấy ổn."

Tôi có hỏi cảm giác của người đâu.

"Chịu trách nhiệm cho trái tim tổn thương của tôi đi chứ."

Tiểu thư bơ đẹp.

Bả tiếp tục nhìn chằm chằm vào cổ tay tôi. Nếu ánh mắt có nhiệt độ thì chắc cổ tay tôi bỏng độ 3 rồi, ánh nhìn mãnh liệt đến thế cơ mà.

Bình thường giờ này bả đang ném dao nĩa vì bữa tối có ớt chuông rồi, nhưng hôm nay bả tò mò về tôi hơn là đồ ăn.

Ưu tiên hơn cả đồ ăn cơ đấy. Tôi sắp được thăng cấp thành quản gia thành đạt rồi chăng.

Thấy vui lạ lùng.

Ngay cả lúc tôi dọn bàn ăn lên giường, ánh mắt tiểu thư vẫn dán chặt vào cổ tay tôi.

Bả còn cúi xuống định nhìn vào trong ống tay áo.

Tôi búng nhẹ vào trán bả một cái.

"Á ui!"

Tiểu thư nắm chặt tay.

"Đau!" 

"Đánh cho đau đấy." 

"Sao đánh ta!" 

"Tại tiểu thư cứ nhìn mãi." 

"Có nhìn đâu." 

"Xạo."

Bả quay ngoắt ra cửa sổ, tránh ánh mắt tôi.

"Không có nhìn!"

Cứ nói dối là nhìn ra cửa sổ, tật xấu bao năm vẫn không bỏ.

"Không nhìn mà cháy cả tay áo tôi thế kia à, nóng sắp chết đây này." 

"Không nóng. Ta nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng mà." 

"Thế là có nhìn rồi chứ gì."

Tiểu thư cứng họng.

Mím chặt môi. Bả chọc chọc vào bát súp hầm.

"Tại sao cái súp chết tiệt này không có thịt! Đây là ngược đãi thịt. Vô lễ với thịt quá!" 

"Nhưng mà tốt cho sức khỏe." 

"Không chấp nhận."

Tôi nhét miếng ớt chuông vào miệng tiểu thư, kết thúc bữa tối.

Hôm nay về phòng nghỉ sớm thôi.

Thế nhưng.

Sau khi uống cạn ly sữa và khà một tiếng sảng khoái, tiểu thư ra lệnh tăng ca. Trái tim đang chờ mong giờ tan làm của tôi như ngừng đập.

"À, Ricardo. Ta muốn tắm." 

"Dạ?"

Người phụ nữ này đang nói cái quái gì vậy.

Giờ này người hầu về hết rồi còn đòi tắm, một quả bom nguyên tử vừa rơi xuống trái tim "Nho giáo boy" của tôi, khiến tôi run bắn cả người.

Tiểu thư ngước nhìn tôi.

Đôi mắt mèo mở to tròn xoe, gửi đi thông điệp đe dọa mạnh mẽ: Nếu ngươi từ chối thì ta tuyệt thực.

Lần này đến lượt tôi quay ra cửa sổ.

"Đừng có lảng tránh ánh mắt." 

"Đâu có? Tại mặt trời chói quá thôi mà?" 

"9 giờ tối rồi lấy đâu ra mặt trời!" 

"Lâu lâu nó mọc giờ này không được à? Mặt trăng cũng biết mệt chứ bộ." 

"Nói nhảm!" 

"Gâu."

Tiểu thư rất thích tắm. Thích đến mức ngâm mình trong bồn nước nóng muốn xỉu luôn cũng được.

Vào bồn thì Hơ hơ mềm nhũn như Slime, lúc bắt ra thì É é không chịu ra, đúng là người phụ nữ đam mê tắm gội.

Chẳng thế mà sở thích của bả là sưu tập muối tắm.

Sở thích sạch sẽ thì tốt thôi, nhưng bả sưu tập mấy cái dị lắm.

Muối tắm hương bạc hà. Muối tắm hương thịt bò. Muối tắm hương thịt cừu.

Toàn sưu tập mấy thứ quái dị.

Từ hồi nghèo kiết xác thì bỏ bớt rồi, nhưng niềm đam mê cháy bỏng đó vẫn chưa tắt hẳn.

'Hôm nào rảnh cùng tiểu thư làm muối tắm vậy.'

Vừa nghĩ ra trò vui để chơi cùng tiểu thư thấy cũng hay hay, nhưng nghĩ đến triết lý tắm rửa quái đản của bả, tôi lại rùng mình.

Hồi bả 10 tuổi. Lúc cởi đồ ở suối, bả đã tuyên bố hùng hồn thế này.

– Nghe cho kỹ đây, tắm là phải cởi hết! Tắm mà không cởi là giặt đồ. Hiểu chưa đồ ăn mày!

– Mặc đồ vào đi ạ.

– Không!

Tiểu thư theo chủ nghĩa tắm tiên. Vì biết rõ triết lý "Tắm không cởi là giặt đồ" của bả, nên...

Tôi run run hỏi lại.

"Giờ tắm thật ạ?"

Câu trả lời của tiểu thư như nhát dao kết liễu đời tôi.

"Ừ. Đổ mồ hôi dính dấp lắm." 

"Một ngày không tắm không chết được đâu ạ." 

"Không. Chết đấy." 

"Thế để tôi đi hâm nóng khăn lau người cho nhé."

Tiểu thư dứt khoát.

"Ta muốn ngâm nước nóng."

Và thêm điều kiện.

"Cởi sạch sành sanh."

Trời đất ơi. Người phụ nữ này đang nói gì thế, định rủ rê trai tráng làm chuyện ấy ấy trước mặt à.

Trái ngược với suy nghĩ táo bạo, đồng tử tôi rung lắc dữ dội. Dù kiếp trước hay kiếp này đều đẹp trai ngời ngời, nhưng tôi vẫn là trai tân nhát gái mà.

Bầu không khí ngượng ngùng bao trùm.

Tiểu thư thích tắm. Và quản gia muốn bảo vệ tôn nghiêm đàn ông.

"Không được ạ." 

"Tại saooo..." 

"Tôi là đàn ông đấy, biết không? Lại còn là đàn ông đẹp trai hoàn hảo nữa." 

"Có đẹp đâu." 

"Đừng nói dối ạ." 

"...Thật mà."

Tiểu thư phồng má.

Muốn tắm mà quản gia cứ chối đây đẩy nên bả dỗi. Tuy lòng tôi có hơi lung lay, nhưng theo quan niệm "Nam nữ thụ thụ bất thân" từ ngàn xưa, tôi quyết không nhượng bộ.

"Hừm."

Tiểu thư lại lườm tôi.

Lần này bả nhìn tay áo và người tôi rồi cười nham hiểm.

Biến thái thực sự.

"Hí hí." 

"Gì vậy. Sao lại cười thế." 

"Không có gì."

Nói thế nhưng mắt bả cứ dán vào cửa sổ.

"Vậy thì làm thế này đi..."

***

"Hây a!"

Tôi ném thẳng tiểu thư vào bồn tắm. Tõmmột cái, bả rơi xuống nước.

Nhìn tiểu thư ướt như chuột lột trừng mắt oán hận, tôi thấy hả hê lạ lùng.

"Hí hí."

Tôi nhe răng cười sảng khoái, tiểu thư liền ném cục xà phòng vào mặt tôi.

"Đòn tấn công sơ sài đó còn lâu mới chạm được vào tôi nhé." 

"Hứ."

Ngoảnh. Tiểu thư quay mặt đi.

Nhìn cái má phồng lên muốn véo ghê.

Tôi nhúng ngón tay vào bồn nước nơi tiểu thư đang "được hầm".

'Ấm thật.'

Nước không quá nóng cũng không quá lạnh. Nhiệt độ đúng ý tiểu thư.

"Nhiệt độ ổn không ạ?"

Tôi hỏi cho chắc.

"Ừ. Cảm giác như đang thành thịt luộc ấy."

Thế là thích rồi đấy.

Theo ngôn ngữ của tiểu thư, lạnh là chân giò đông, ấm là thịt luộc, hôm nay chắc nhiệt độ chuẩn rồi.

"Phù."

Tiểu thư đang mặc quần áo. Trước sự từ chối quyết liệt của tôi, bả đành lùi một bước.

– Vậy thì làm thế này. Ta mặc áo choàng tắm là được chứ gì?

Mặc chiếc áo choàng tắm trắng toát, môi bĩu ra. Tiểu thư vừa tát nước vào tôi vừa lẩm bẩm.

"Thế này không phải là tắm." 

"Đúng rồi ạ." 

"Không phải. Đây là giặt đồ." 

"Thì giặt đồ vậy."

Tôi lấy dầu gội ra tay, bắt đầu gội đầu cho tiểu thư.

Kỹ thuật mát-xa da đầu thượng thừa khiến tiểu thư phê pha rên rỉ.

"Ư ơ... Được giặt sạch rồi." 

"Im lặng đi ạ. Mất tập trung." 

"Hư ơ."

Tiểu thư phê quên lối về.

Thời gian trôi qua, buổi tắm gội (giặt đồ) sắp kết thúc.

Tôi gọi tiểu thư.

"Tiểu thư."

Tiểu thư đang ngồi trong bồn tắm nhồm nhoàm ăn bánh quay đầu lại.

"Hở?" 

"Tuần sau chắc tôi phải vắng nhà khoảng 2 ngày, được không ạ?" 

"Sao? Lại đi bắt côn trùng hả?" 

"Không ạ. Cũng gần giống thế nhưng khác chút."

Phải đi "hớt tay trên" cái kỳ ngộ mới được.

2 tuần nữa. Sẽ có tin tức về việc phát hiện hầm ngục chưa từng được khai phá ở gần đỉnh núi Hamel.

Trong tiểu thuyết viết thế mà.

Hầm ngục huyền thoại, thu hút vô số Mạo hiểm giả, nơi chứa đầy bảo vật và tiền vàng của mê cung cổ đại.

Đây là một Episode quan trọng trong tiểu thuyết, nơi nữ chính và Ruin cùng nhau thám hiểm hầm ngục.

Trong quá trình đó, nữ chính và Ruin sẽ đụng độ với Dị giáo, nhưng đó là việc của bọn họ, để họ tự lo.

Mục đích của tôi là đi "phân loại rác" trước những kỳ ngộ mà Ruin và Yuria sẽ lấy.

Cái nào cần cho cốt truyện thì để lại. Cái nào không cần thiết lắm thì tôi xin.

Phải tranh thủ lấy đồ ngon trước khi bị người khác cuỗm mất.

Kiếm thuật đã lên Lv. 6. Dù có gặp Dị giáo trong hầm ngục cũng chẳng sợ chết bờ chết bụi. Ngược lại còn tiện tay farm đồ luôn.

Kiếm cho Hanna một thanh ngon nghẻ, kiếm thuốc bổ gửi cho Malik, tiện thể vơ vét ít kho báu, quá hoàn hảo.

Thế nên nhân lúc này phải xin phép tiểu thư trước.

Tiểu thư đắn đo.

"Việc nguy hiểm không?" 

"Không ạ. Đi chơi thôi mà." 

"Thật á?"

Mặt tiểu thư không vui. Chắc lại tưởng tôi đi làm việc khổ sai như vụ bắt côn trùng lần trước.

Tôi pha trộn sự thật và dối trá để bả yên tâm.

"Đi hái thuốc trên núi thôi ạ. Trời trở lạnh rồi, định sắc thuốc bổ cho người uống." 

"Hừm."

Sau một hồi suy tính, tiểu thư gật đầu đồng ý.

"Nhưng mà đừng hái thuốc đắng, hái loại nào vị sô-cô-la ấy." 

"Trên đời làm gì có thuốc đó ạ?" 

"Biết đâu đấy."

Mai bà người hầu đến làm, tôi sẽ nhờ bà ấy ở lại 2 ngày để trông tiểu thư.

"Cơ mà này, Ricardo." 

"Dạ?"

Trong lúc tôi đang mải tính toán.

Tiểu thư nhìn tay tôi và hỏi.

"Sao cánh tay ngươi đen thui thế kia?"

Qua lớp áo sơ mi ướt sũng, cánh tay đen sì của tôi đang lộ rõ mồn một.