Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Thợ săn tự sát cấp SSS

(Đang ra)

Thợ săn tự sát cấp SSS

Sinnoa

"Hả!? VẬY CÓ CŨNG NHƯ KHÔNG CÒN GÌ!?"

20 409

Toàn Văn - Chương 24: Đi Chơi (2)

Ruin đứng chống nạnh, dồn trọng tâm vào một chân.

Hắn nhìn tôi với vẻ mặt đầy bất mãn, chẳng hiểu sao lại khó chịu thế.

"Gặp anh ở đây cũng là duyên. Chào anh Ruin nhé." 

"Chào á?"

Ruin cười nhạt. Sao thế nhỉ. Hôm nọ mới cùng Hanna trao đổi về bài học cuộc sống vui vẻ thế cơ mà, sao giờ lại nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn vậy.

Hơi buồn vì Ruin đã quên mất kỷ niệm đẹp đẽ đó.

Nhưng gặp nhau ở đây cũng là cái duyên. Chắc nói chuyện vài câu là hiểu nhau ngay ấy mà, dù sao cũng là bạn đồng môn.

Tôi nói với Ruin bằng niềm vui tái ngộ.

"Từ hôm ở dinh thự đến giờ mới gặp lại nhỉ? Hôm đó anh về mà chưa kịp chào hỏi tiểu thư." 

"Cái gì? Ai cơ?" 

"Tiểu thư Desmond Olivia ấy ạ."

Ruin cười khẩy. Desmond Olivia. Đối thủ, và là người phụ nữ đã gieo rắc nỗi nhục nhã không thể gột rửa cho hắn.

Cái tên của người phụ nữ không thể tha thứ lại được thốt ra ngọt xớt từ miệng của thằng khốn không thể tha thứ.

Ruin như vớ được mồi ngon.

Mục đích gọi Ricardo lại chỉ có một. Hắn thấy buồn cười khi một kẻ nghèo kiết xác như Ricardo lại dám bén mảng đến nhà hàng sang trọng Bạn của Rừng.

Hắn muốn làm nhục Ricardo trước mặt bao người và bắt anh phải xin lỗi vì chuyện lần trước.

Phía sau lưng Ricardo có cõng một cô gái tóc trắng, nhưng Ruin chẳng thèm quan tâm.

Đi cùng Ricardo thì chắc cũng cùng một giuộc thôi. Nhìn cái váy lỗi mốt là biết quý tộc sa cơ lỡ vận ở vùng biên cương rồi.

Hơn nữa Olivia tóc đen mà.

Tin chắc Olivia không có ở đây, Ruin nói.

"Thế chủ nhân mày đâu rồi. Đến chỗ này thì phải đi cùng chủ chứ." 

"Dạ?" 

"Mà quản gia lại đi cùng con đàn bà khác thế này coi có được không. Cũng bày đặt hẹn hò cơ đấy. Phụt. Có tiền trả không?" 

"Người phụ nữ khác gì chứ. Tiểu thư đang ở đây mà." 

"Nói nhảm cái gì thế."

Giật mình. Ruin khựng lại.

Ruin chỉ nghe tin đồn về Olivia nên có nhiều điều hắn không biết.

Hắn không biết tóc Olivia đã bạc trắng, cũng không biết cô có thể ra ngoài đi dạo nếu được cõng.

Tất cả những gì Ruin biết chỉ là tin đồn từ bạn bè. Hắn chẳng muốn gặp lại, cũng chẳng muốn biết thêm về người phụ nữ mà bọn hắn đã đuổi học, nên tin đồn là nguồn tin duy nhất.

– Nghe nói Olivia bị liệt chân, thành phế nhân rồi!

Tin đồn bắt đầu từ sự thật.

– Nghe nói Olivia sắp chết rồi.

Qua tam sao thất bản, nó biến thành tin đồn cực đoan, nên Ruin đinh ninh rằng Olivia đang nằm liệt giường ở nhà chờ chết.

Vì thế, hắn không nhận ra người con gái trên lưng Ricardo, và đã phạm sai lầm chết người là thổ lộ mong muốn gặp mặt ngay trước mặt chính chủ.

Tôi thì thầm với tiểu thư đang mải đếm gạch dưới sàn.

"Tiểu thư. Ruin kìa." 

"Ruin?"

Tiểu thư ngẩng đầu lên một cách kiêu kỳ.

Khoảnh khắc đó, Ruin run bắn người. Hắn không dám nhìn thẳng vào mắt tiểu thư, cứ cúi gằm mặt xuống đất.

Sao thế nhỉ.

Tiểu thư nghiêng đầu.

"Ai dợ?"

Với vẻ mặt ngây thơ vô số tội, tiểu thư nhìn Ruin.

"Thì cái người ở Học viện hay bêu rếu là đối thủ của tiểu thư ấy."

"Đối thủ của ta chỉ có mỗi Yuria thôi mà."

"Nhưng cậu ta tự nhận thế đấy ạ?"

"Tên này á?"

Tiểu thư lại nhìn Ruin.

Giật thót.

Ruin lại run lên.

Cái vẻ hổ báo cáo chồn đòi gặp mặt Olivia hôm đến dinh thự đã biến mất, thay vào đó là hình ảnh con mèo dựng lông vì sợ hãi.

Muốn nổi giận nhưng lại sợ bị vả ngược lại, cái vẻ tiến thoái lưỡng nan của hắn trông thật thảm hại. Tôi nhìn mà thấy tội.

"Chậc chậc." 

"Sao ạ. Nhớ ra chưa?" 

"Hừm..."

Tiểu thư nhíu mày, soi Ruin từ đầu đến chân. Hầu hạ bả 13 năm, tôi biết thừa trí nhớ siêu phàm của bả. Chắc hôm nay không nhớ ra nổi đâu.

"Con trai chủ quán thịt nướng hả?" 

"Không ạ." 

"Thế ai?" 

"Trưởng thôn làng Tảo Biển ạ." 

"À há!"

Bị giới thiệu sai lệch, Ruin tức tối hét lên.

"Không phải!" 

"Thế ngươi là ai?" 

"Ta... Ta là..."

Ruin run rẩy trước mặt Olivia. Trong tiểu thuyết thì mồm mép tép nhảy lắm, mà đứng trước sự điên loạn thực sự thì tắt đài luôn.

Hồi ở Học viện cũng thế.

Nói xấu sau lưng thì hăng lắm, nhưng bị Olivia quát "Câm mồm" cái là cun cút chuồn thẳng.

Chẳng hiểu sao hắn lại sợ tiểu thư thế.

Chỉ biết chắc chắn một điều là Ruin sợ Olivia một phép.

Olivia ôm chặt cổ tôi. Cảm giác đầy đặn sau lưng đe dọa tôn nghiêm của một người đàn ông, tôi phải nhẩm hát Quốc ca để trấn tĩnh lại.

"Ricardo đi thôi. Ta đói." 

"Từ từ đã, phải biết là ai rồi hẵng đi chứ ạ?"

Giờ mà đi thì khó xử lắm.

"Hừm."

Olivia nói với Ruin.

"Ngươi là ai." 

"Ta... t... ta là..." 

"Nói năng cho dõng dạc vào, đừng có lắp bắp."

Bị tiểu thư quát, Ruin mới lắp bắp mở miệng.

"Đệ tử của chủ nhân Ma tháp." 

"Ồ. Vậy hả."

Olivia giơ ngón cái lên.

"Thế ăn ngon miệng nhé."

Giờ với Olivia, dù là đầu rong rêu hay nam phụ thì cũng không quan trọng bằng miếng thịt trước mắt.

"Đứng lại!" 

"Sao nữa, ta đang bận." 

"Cô thực sự không nhớ tôi sao? Pháp sư lửa bùng nổ Ruin. Từng đứng thứ 2 toàn trường đấy."

Cố gắng để người ta nhớ đến mình. Nhìn mà thương hại. Biết thế ngày thường tôi đã bắt tiểu thư học thuộc tên mọi người rồi.

Thấy có lỗi với Ruin ghê.

"Hồi đó tôi lỡ tay bắn Fireball làm cháy váy cô, bị cô chửi te tua còn gì."

Thôi đi nam phụ ơi. Đừng có khơi lại quá khứ đen tối để gợi nhớ ký ức nữa.

"Không nhớ." 

"Không thể nào? Phải nhớ chứ? Cái váy đó đắt lắm mà, cô dùng băng ma pháp hành tôi suốt 30 phút. Lúc đó tôi tưởng mình chết cóng rồi chứ?" 

"Hừm."

Tiểu thư phán.

"Không nhớ."

Để bảo vệ tinh thần mong manh của Ruin, tôi gọi nhân viên đang đứng gần đó.

"Chủ quán ơi, làm ơn sắp xếp cho hai chỗ được không ạ?" 

"Xin lỗi quý khách, nhà hàng chúng tôi chỉ phục vụ khách đặt trước, cho tôi xin quý danh ạ." 

"À... Đưa cái đó ra đi tiểu thư."

Tiểu thư bụpmột phát dán hai tấm phiếu ăn lên trán mình. Tôi đã dặn là giữ cho kỹ đừng để mất, chắc bả nắm chặt quá nên tờ phiếu nhăn nhúm hết cả.

"Hí."

Tiểu thư cười toe toét.

Mắt nhân viên mở to hết cỡ, vội vàng hướng dẫn chúng tôi.

"Mời quý khách vào phòng VIP ạ."

Ruin nhìn theo bóng lưng chúng tôi, lẩm bẩm.

"Phòng... VIP?"

Khi chúng tôi khuất bóng, một cô gái tóc hồng kéo áo Ruin.

"Ruin, sao thẫn thờ thế?"

Ruin sực tỉnh, gượng gạo đáp.

"Không có gì đâu. Yuria."

***

Tôi và tiểu thư ngồi trong phòng ăn.

Không khí ngập tràn hạnh phúc.

Bàn ăn đầy ắp món ngon. Bữa tiệc thịnh soạn không thua gì bàn ăn của Vua chúa đang bày ra trước mắt.

"Ồ...!" 

"Rớt nước miếng kìa tiểu thư." 

"Của ta nên ta đánh dấu đấy."

Tôi lấy khăn giấy lau nước miếng cho bả. Đồ ăn sắp vào mồm rồi mà quý tộc lại để rớt dãi thế này thì mất mặt quá.

Món ăn cứ liên tục được mang lên.

Đếm sơ sơ cũng hơn 30 món, tôi nhớ mình đâu có gọi nhiều thế này.

Sợ nhầm món, tôi rụt rè giơ tay thì thầm với nhân viên.

"Này anh." 

"Vâng thưa quý khách." 

"Chúng tôi gọi set bít tết thôi mà, hình như nhầm món rồi ạ." 

"À~ Không sao đâu ạ. Quý khách mang phiếu ăn do chính ông chủ tặng nên chúng tôi phải phục vụ chu đáo thế này chứ." 

"Ông chủ á? Tôi nhận của Malik mà." 

"Đúng rồi ạ. Ngài Malik." 

"Dạ?" 

"Là ông chủ của chúng tôi ạ."

Tôi chắp tay lại. Thầm cầu nguyện cho Malik đang vung kiếm ở đâu đó.

Muốn gặp lại ghê.

Vừa trả nợ giùm, vừa tặng phiếu ăn VIP, tự nhiên hôm nay nhớ hắn da diết.

Chúng tôi cầm dao nĩa lên.

Xoẹt. Bít tết mọng nước.

"Wao... Tiểu thư nhìn này. Nước thịt chảy... Ơ ăn rồi hả."

Tiểu thư đã tống đầy một mồm thịt, nhai nhồm nhoàm.

"Ưm ưm ưm!"

Đôi mắt sáng lấp lánh như đèn pha ô tô nhìn tôi.

"Ngon quá...!"

Vui thật. Sống là phải thế này chứ.

Tiểu thư nhai thịt khí thế muốn trật cả hàm.

Bỗng nhiên bả khựng lại, cắt một miếng bít tết bé tí tẹo bằng ngón tay út chìa về phía tôi.

"A." 

"Cho tôi hả?"

Gật gật.

"Thế thì cắt miếng to to chút chứ, bé thế này bõ bèn gì?"

Lườm. Ánh mắt đe dọa của tiểu thư khiến tôi phải há miệng.

Quả nhiên.

Ngon tuyệt cú mèo. Đúng như tiểu thư mô tả, nước thịt bùng nổ trong miệng, cảm giác như có con bê con đang nhảy múa trên đầu lưỡi.

"Wao." 

"Ngon không?" 

"Vâng, ngon thật sự." 

"Hí hí, ăn nhiều vào. Dù không phải ta mời."

Thế là chúng tôi quét sạch bàn ăn.

***

"Ái chà no quá."

Xoa cái bụng căng tròn, chúng tôi ăn tráng miệng với nụ cười mãn nguyện.

Miệng dính đầy dầu mỡ, tiểu thư ợ một cái rõ to. Chẳng còn chút dáng vẻ quý tộc nào.

Chắc đến lúc rồi nhỉ.

Trời đã tối. Không khí cũng đang vui. Đã đến lúc phục vụ "Món chính" của ngày hôm nay.

Đó là thông báo đã trả hết nợ, giờ không cần lo bị đuổi ra đường nữa.

E hèm.

Tôi hắng giọng, định mở lời thì.

"Hự! Ricardo." 

"Dạ?" 

"Ta có chuyện muốn nói."

Ăn xong, tiểu thư lén nhìn tôi rồi mở lời trước.

Bả nhìn quanh quất. Sợ ai nghe thấy.

Phòng VIP yên tĩnh chẳng có ai, nhưng có vẻ chuyện quan trọng lắm nên bả cứ ngó nghiêng mãi.

"Ừm. Không có ai."

Bả gật đầu. Dễ thương ghê.

Sụp. Uống ngụm trà. Tiểu thư bắt đầu lôi một tờ giấy từ khe ngực ra.

"Ơ hay! Người làm cái gì thế?" 

"Hả? Lục túi mà?" 

"Chỗ đó mà là túi á!"

Mắt thì che nhưng tay thì hở. Nhìn rõ mồn một. Tuy nhìn trộm cơ thể tiểu thư là sai trái, nhưng không làm tròn bổn phận của một quý ông thì còn sai trái hơn.

Tờ báo từ từ lộ diện từ khe ngực.

Muốn xin về làm gia bảo ghê.

Tiểu thư ưỡn ngực tự hào.

"Túi ở đây to nhất mà." 

"Không phải..."

Nghe cũng có lý. Ngực tiểu thư luôn đúng. Tôi không thể là chân lý được.

Bộp. Tiểu thư trải tờ báo lên bàn.

Tờ báo nóng hổi vừa ra lò từ túi ngực. Tôi lại phải lấy khăn tay bịt mũi.

"Sao thế?" 

"À không, tại sổ mũi ấy mà." 

"Giữ gìn sức khỏe chứ. Ăn thịt rồi thì phải khỏe lên."

Lo lắng cho tôi xong, tiểu thư chỉ vào một dòng tin và cười tươi rói.

"Này, ta định đi làm." 

"Dạ?" 

"Nhìn đây này."

[Tuyển nhân viên dán mắt búp bê.] 

- Thù lao: 1 đồng xu/cái

"Thấy sao?"

Tiểu thư nhìn tôi như chờ đợi sự cho phép. Thấy thương ghê, nhưng lòng tôi lại thấy không vui.

Cảm giác này là gì nhỉ.

Giống như cảm giác của cha mẹ khi đứa con chưa từng đụng tay vào nước lã xin đi làm thêm để mua máy tính vậy.

Vừa thấy tủi thân. Vừa thấy vui vì con đã trưởng thành.

"Tại sao ạ?"

Tiểu thư ngước nhìn tôi. Đôi mắt long lanh chờ đợi sự đồng ý, nhưng tôi không thốt nên lời.

Muốn khen "Giỏi lắm". Nhưng lại thấy mình thật kém cỏi.

Tiểu thư tiếp tục nói. Như muốn thuyết phục tôi rằng đây là việc tốt, bả giải thích về công việc dán mắt búp bê.

"Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, giờ chúng ta đang khó khăn mà. Ta không thể cứ ngồi chơi xơi nước mãi được nên đã tìm hiểu thử." 

"..." 

"Sao? Ổn không?" 

"Cái đó..." 

"Ta cũng tính bán quách cái dinh thự đi rồi."

Tiểu thư cười gượng gạo.

"Nhưng vì nhà ta ở nên rớt giá thê thảm. Nghe bảo là do tin đồn nhà ác nữ ở nên mất giá." 

"Người tìm hiểu mấy cái đó từ bao giờ thế?" 

"Viết thư hỏi môi giới bất động sản chứ đâu."

Thương tiểu thư quá. Mà cũng đau lòng quá.

Biết thế tôi đối xử tốt hơn chút nữa. Không muốn để bả lo lắng. Nỗi đắng cay dâng lên, tôi nhét vội miếng bánh tráng miệng vào mồm.

"Tiểu thư. Không sao đâu ạ." 

"Tại sao? Ta làm được mà." 

"Tôi biết. Nhưng tiểu thư không được làm." 

"Tại saoooo!"

Tiểu thư gồng tay khoe chuột. Cơ bắp bé tí bằng quả trứng cút đập vào mắt tôi.

Cánh tay yếu ớt thế kia thì dán mắt búp bê kiểu gì, dán được 10 cái chắc lăn ra ốm mất.

Haizz.

Không thể ghét nổi mà.

"Thật sự rất đáng khen và tự hào, nhưng mà giờ chúng ta không còn khó khăn nữa." 

"Hả?" 

"Khoản nợ đó trả hết rồi. Hôm nay tôi đưa người đến đây ăn cũng là để thông báo chuyện này đấy."

Tiểu thư đánh rơi cái nĩa, hét lên.

"Ngươi... Ta đã bảo không được làm chuyện nguy hiểm rồi mà!"

Vẻ mặt như sắp khóc. Cắn chặt môi, phồng má giận dỗi. Khóe mắt rưng rưng. Nhìn chằm chằm vào tôi, tiểu thư bắt đầu mắng mỏ.

– Không được làm thế! 

– Việc nguy hiểm chứ gì! 

– Đụ má! Đã bảo là trả bao nhiêu tiền cũng không được làm mà!

Nghe tiểu thư càm ràm, tôi chợt nghĩ.

Bị mắng thế này cũng không tệ chút nào.