Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Thợ săn tự sát cấp SSS

(Đang ra)

Thợ săn tự sát cấp SSS

Sinnoa

"Hả!? VẬY CÓ CŨNG NHƯ KHÔNG CÒN GÌ!?"

20 410

Toàn Văn - Chương 22: Trả Nợ (4)

Keng keng keng! Keng!

Tiếng kim loại va chạm chói tai vang vọng khắp giáo đường.

Cuộc chiến giữa Malik và Pascal. Một trận công thủ ngang tài ngang sức.

'Biết đâu hắn làm được thật.'

Malik, người được tôi luyện qua những giây phút căng thẳng, đang dồn ép Pascal.

Mỗi lần kiếm của Malik giáng xuống dao găm của Pascal, tư thế của Pascal lại chao đảo dữ dội.

Chứng kiến kiếm thuật bá đạo và sức mạnh áp đảo của Malik, tôi bắt đầu đặt giả thuyết rằng có khi Malik sẽ thắng thật.

'Quả nhiên là dòng dõi Histania.'

Con trai của Đoàn trưởng Kỵ sĩ. Nam phụ Malik. Võ công của trưởng nam nhà Histania xuất sắc hơn tôi tưởng.

Tài năng của Malik bộc lộ rõ rệt đến mức tôi hiểu tại sao Lowen lại chê Hanna bất tài.

Mất 1 phút để nắm bắt kiếm thuật của Pascal. Mất 3 phút để đoán ra thời gian triển khai Hắc thuật. Chưa đầy 5 phút để nhìn thấu đối thủ, khả năng thích ứng quái vật đó đã được thể hiện trong trận chiến này.

Dùng ma pháp cường hóa cơ thể để triệt tiêu ma pháp đánh lén từ điểm mù của Pascal, dùng kiếm thuật hoa mỹ để phân tán sự chú ý, xen lẫn hư chiêu vào thực chiêu để gây thương tích lên vai Pascal một cách bình tĩnh.

Hắn có quyền tự tin rằng có thể bắt Pascal một mình.

Với thực lực này, hầu hết tội phạm chắc sẽ chọn đầu thú thay vì phản kháng. Không biết Kỵ sĩ đoàn Hoàng gia có toàn quái vật thế này không, nhưng chắc chắn thực lực của Malik ngang ngửa Pascal.

Tuy nhiên, nếu xét về kinh nghiệm, Malik không thể bì kịp Pascal.

Kinh nghiệm vượt qua vô số trận thực chiến và ranh giới sinh tử. Kinh nghiệm kết liễu biết bao Mạo hiểm giả của Pascal là áp đảo.

Pascal cũng sở hữu tài năng sánh ngang Malik. Và hắn đang ở đỉnh cao phong độ nhờ vô số trận thực chiến.

Keng...!

Dùng con dao găm dài hơn cẳng tay một chút đỡ đòn kiếm của Malik, Pascal mỉm cười.

"Thế này thì dễ quá nhỉ?"

Người ngoài nhìn vào rõ ràng thấy Malik đang chiếm ưu thế, vậy mà Pascal vẫn cười nhếch mép khiêu khích.

Malik tỏ vẻ khó chịu trước sự khoác lác của Pascal.

"Muốn quay lại nhà đá đến phát điên rồi hả?" 

"Không đâu. Chẳng qua là cái danh Histania làm ta hơi rén chút thôi."

Vút. Dao găm của Pascal đâm tới.

Malik không né được. Máu tươi chảy dài trên má. Pascal cười tươi rói, liếm vết máu trên lưỡi dao.

"Hóa ra cũng thường thôi. Khì khì khì."

Đọc tiểu thuyết rồi nên tôi biết.

Pascal là Đại Giám mục của sự Điên loạn.

Một tên điên hay cười. Và là tên điên thích khiêu khích bất kể tình thế ra sao.

Đặc biệt, năng lực của tên này là...

Loạng choạng.

Năng lực điều khiển cơ thể người khác.

Cơ thể Malik loạng choạng dữ dội. Kể từ khi bị Pascal chém trúng má, hắn bắt đầu khó kiểm soát cơ thể.

Càng loạng choạng nhiều, vết thương trên người Malik càng tăng lên. Mỗi khi Pascal nếm máu trên kiếm, sức lực trong cơ thể Malik lại từ từ bị rút cạn.

Thấy cơ thể mất kiểm soát, Malik gặng hỏi Pascal.

"Ngươi đã làm cái trò gì vậy."

Pascal nhún vai thay cho câu trả lời.

"Ai biết đâu?"

Rầm.

Malik vung kiếm thật mạnh.

Nhắm thẳng vào cổ Pascal. Một đường chém ngang uy lực.

Nhưng hướng kiếm lại không phải Pascal, mà là chiếc ghế cầu nguyện bị chẻ đôi.

"Chém đi đâu thế. Chưa đến mùa đông mà đã định chẻ củi rồi sao?" 

"Câm mồm..." 

"Khì khì khì..."

Pascal giắt dao găm vào hông, bước về phía Malik. Cộp cộp. Tiếng gót giày cứng nện xuống sàn giáo đường như báo hiệu hồi kết của trận chiến. Malik run lên bần bật.

"Nào~ Ngài Malik... Ngài Malik à... Ngài thích thể loại nào?"

Dù kẻ địch đã vào tầm đánh nhưng cơ thể Malik vẫn bất động. Malik cắn chặt môi, cố gắng vung kiếm nhưng cơ thể bất tuân đã vượt khỏi ý chí của hắn từ lâu.

"..."

Vẻ mặt Pascal ánh lên sự chắc chắn. Rằng Malik đã trúng Hắc thuật của hắn.

Hắn bước đến ngay trước mặt Malik và nói.

"Lãng mạn bi thương với tình yêu không thành? Hay là hành động kịch tính thót tim. À, cái này cũng hay này. Hài kịch về trưởng nam nhà Histania bất lực không làm gì được!"

"Câm cái họng lại. Trước khi ta xé nát cái mồm ngươi...!"

"Phụt ha ha, ngài Malik cố lên nào." 

"Câm mồm." 

"Nữa... Nữa đi... Nữa! Hãy giãy giụa để trở thành tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời nhất đi nào."

Với đôi mắt ngập tràn điên loạn, Pascal nói với Malik.

"Cười lên."

Pascal bóp mặt Malik. Ép hắn cười. Bắt hắn phải nhe răng ra cười.

Malik run lên vì giận dữ. Hắn thấy bản thân thật thảm hại vì bất lực, thấy nhục nhã vì thua trận chỉ do một phút lơ là.

Nhìn ánh mắt đầy hận thù của Malik, Pascal cười mãn nguyện.

"Cuối cùng cũng hoàn thành thêm một tác phẩm nghệ thuật nữa. Đặt tên là gì nhỉ..."

Pascal nhìn tôi đang ngồi trên ghế.

"Đặt là Tình Bạn nhé?"

Trước ánh mắt cầu xin sự đồng ý của hắn, tôi từ từ đứng dậy.

"Tôi không khoái Hài kịch lắm." 

"Sao?" 

"Cá nhân tôi thích Lãng mạn hơn Hài kịch." 

"Diễn viên trong tác phẩm của ta không có quyền chọn thể loại đâu ạ?" 

"À há! Giống như côn trùng không được chọn chuồng nuôi ấy hả?" 

"Ngài chết đi."

Malik, kẻ đã mất quyền kiểm soát cơ thể, lừng lững bước về phía tôi. Khoảng cách càng gần, nụ cười của Pascal càng điên dại.

Malik cầm kiếm, thi triển ma pháp cường hóa cơ thể. Hắn chìm trong sự tự trách.

"...Chạy đi. Dù là ngươi cũng không thắng nổi tên này đâu."

Malik nhắm nghiền mắt. Giờ đây tự do duy nhất hắn còn lại là cái miệng.

'Chết tiệt.'

Đã không muốn làm gánh nặng. Đã mạnh miệng tuyên bố làm được. Giờ thì bất lực thế này, thật thảm hại. Nhục nhã quá.

Biết thế lúc người ta can thì bỏ cuộc cho rồi. Nếu thế thì đâu phải chịu nỗi nhục này.

Malik cắn chặt môi.

Máu chảy dọc cằm trông thảm thương quá.

"Xin lỗi."

Kiếm của Malik đang chĩa vào tôi. Lưỡi kiếm sắc bén đã yên vị trên cổ tôi, sẵn sàng lấy mạng.

Tay hắn run bần bật. Chắc đang cố gắng kháng cự.

Thấy tinh thần đáng khen đó, tôi nói với hắn bằng cả tấm lòng.

"Này, Malik." 

"Chạy đi..." 

"Giờ thấy nhục như chó đúng không?" 

"Đụ má."

Malik chửi thề luôn. Chắc hắn ghét tôi lắm vì dám chà đạp lên tinh thần hy sinh cao cả của hắn. Nhưng biết sao được, tôi thích trêu hắn mà. Ăn gà rán trước mặt người đang ăn kiêng bao giờ chả vui nhất.

Tôi mỉa mai.

"Bảo là cân được một mình mà. Cái người mạnh miệng đó chạy đi đâu rồi nhỉ."

"Câm mồm."

"Đúng là Hanna giỏi hơn hẳn. Ít ra Hanna còn cầm vỉ ruồi đập con bọ ngựa được mấy cái."

Nghe đến từ "vỉ ruồi", Pascal giật thót mình. Chắc bị PTSD rồi.

"Nào, nhìn cho kỹ nhé."

Tôi nâng kiếm lên. Dồn thật nhiều Aura vào kiếm. Nhồi nhét Aura vào đến mức muốn nổ tung.

"Đây là cây gậy của tình thương."

Con người ta phải bị đánh mới khôn ra, bị đánh mới rút ra được bài học.

"Hơi đau tí nhưng ráng chịu nhé. Có thế mới giải được Hắc thuật."

[Đột phá giới hạn (L) đang thử thách giới hạn của Aura (A).]

Tôi cũng nói với Pascal. Cơ hội hoàn lương phải chia đều cho tất cả mà.

"Ngài Bọ ngựa. Nhìn cho kỹ nhé." 

"?" 

"Đây là Vợt muỗi điện."

Aura đỏ rực tụ lại cuồn cuộn.

Tôi cảm thấy có gì đó sai sai.

"Ủa, lỡ tay dùng hơi nhiều sức rồi."

Lóe lên. Tầm nhìn của Malik trắng xóa.

Sáng sớm, ánh nắng chan hòa trong nhà thờ.

Tỉnh dậy, Malik ôm cái đầu đau như búa bổ ngồi dậy.

"Gì thế này."

Bên cạnh là Pascal đang sùi bọt mép, nắm chặt tay Malik nằm bất tỉnh.

"Thiếu gia, ngài dậy rồi ạ?"

Kỵ sĩ gia tộc chắp tay cung kính chào hắn. Trời đã sáng rồi, lại còn nằm cạnh Pascal, chuyện quái gì thế này.

Hàng vạn câu hỏi hiện lên, nhưng điều hắn thắc mắc nhất chỉ có một.

Malik hỏi kỵ sĩ.

"Thằng đó đâu rồi?"

Kỵ sĩ tránh ánh mắt của Malik, đáp.

"Ngài ấy bảo cấm ngủ qua đêm bên ngoài nên đã về từ rạng sáng hôm qua rồi ạ."

Malik nghĩ đến tên quản gia tóc đỏ.

Đúng là thằng chó đẻ.

***

"Buông ra!"

Lần này Pascal bị trói gô lại như mẫu vật côn trùng để áp giải đi. Tôi nhìn hắn với ánh mắt đượm buồn.

"Đừng khóc."

Malik với bộ dạng tàn tạ không còn chỗ nào lành lặn vỗ vai tôi.

"Nhục lắm. Làm ơn đừng khóc." 

"Nhưng mà... Tiếc quá, một mối làm ăn ngon nghẻ thế mà phải chia tay..." 

"Làm ơn đi..."

Có vẻ Malik đã ngộ ra điều gì đó sau trận chiến với Pascal. Tuy chưa thức tỉnh Aura nhưng về mặt con người thì đã trưởng thành hơn một bậc.

Quả nhiên con người cứ phải ăn đòn mới khôn ra được.

[Histania Malik Lv. 48] 

[Nghề nghiệp: Kỵ sĩ Hoàng gia] 

[Độ hảo cảm: 34] 

[Chủ đề yêu thích: Biết thân biết phận / Kiếm thuật / Trả ơn / Xin lỗi / Hòa giải] 

[Chủ đề ghét: Chủ nghĩa hoàn hảo / Coi thường / Phân biệt đối xử / Pascal / Côn trùng]

Tuy tính nết vẫn còn khó ưa nhưng xem ra hắn cũng có thiện cảm với tôi.

Malik nói với tôi.

"Xong việc này ta sẽ đi xin lỗi Hanna." 

"Thành người rồi đấy." 

"Phải."

Sự thay đổi của Malik thật đáng mừng.

"Nếu Hanna bảo muốn đánh thì cứ đứng yên mà chịu đòn nhé." 

"...Nó có đánh không?" 

"Cổ bảo có cơ hội sẽ đánh cho ra bã đấy." 

"..."

Malik nuốt nước bọt cái ực. Đòn roi của đưa em gái thức tỉnh Aura à. Chắc đau lắm đây.

Leo lên xe áp giải Pascal, Malik nói.

"Tiền công đã hứa ta sẽ chuyển vào tài khoản hôm trước nhé?" 

"Vâng." 

"Được rồi."

Trước khi đi, Malik rút từ sâu trong túi áo ngực ra 2 tờ giấy đặt vào tay tôi.

"Cầm lấy cái này đi." 

"Cái gì đây ạ?"

Malik bình thản nói như thể chẳng có gì to tát.

"Phiếu ăn tại 'Bạn của Rừng' đấy. Chỗ đó khó đặt bàn lắm, hôm nào rảnh thì dẫn Công nương đi ăn."

Bạn của Rừng. Trong tiểu thuyết, đây là một trong 5 nhà hàng ngon nhất, chắc tiểu thư sẽ thích lắm đây.

Mà nghĩ lại thì. Cách xưng hô của Malik với tiểu thư đã đổi từ "con gái nhà lụn bại" sang "Công nương" rồi.

Tôi mỉm cười nhẹ.

"Cảm ơn ngài."

Nghĩ đến việc sắp được đưa tiểu thư đi ăn ngoài, tâm trạng tôi vui phơi phới.