"Ác nhân gì chứ. Tôi là nghệ sĩ đấy."
Khì khì khì. Nở nụ cười ghê rợn, tên thợ săn Mạo hiểm giả rút con dao găm bên hông ra. Hắn nheo mắt, chĩa lưỡi dao xanh lè về phía tôi và Hanna, trông y hệt một con côn trùng.
"Lần đầu tiên đánh nhau với côn trùng đấy."
"Ta không phải là Trùng Sư. Ta là nghệ sĩ dùng ma pháp tuyệt đẹp của Thần để điêu khắc lên cơ thể con người."
"Nhìn kiểu gì cũng giống côn trùng mà ta... Đầu, ngực, bụng chia rõ ràng thế kia. À... chắc tại thiếu 2 cái tay nữa nên không phải hả."
Nhận ra mình bị chửi xéo, tên thợ săn Mạo hiểm giả mở hí mắt, hỏi tôi.
"Ngươi thấy ta giống ở điểm nào?"
Hắn nhìn tôi với đôi mắt híp lại. Sát khí tỏa ra ngùn ngụt như muốn nói rằng, nếu tôi còn nói thêm câu nào phật ý nữa thì hắn sẽ cắt cổ tôi ngay tức khắc.
Tôi nhún vai.
Từ cái tướng đi lom khom rón rén cho đến cách cầm ngược hai con dao găm. Đúng chuẩn con bọ ngựa luôn còn gì.
Tuy tôi đã tự hứa không đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, nhưng tướng mạo của gã đàn ông trước mặt này giống côn trùng một cách quá đáng. Gọi hắn là người thì có sỉ nhục nhân loại quá không nhỉ.
Để bảo vệ phẩm giá của loài người, tôi quyết định nói cho hắn biết sự thật mất lòng.
"Nhìn mặt ngươi giống con bọ ngựa quá nên ta tưởng nhầm là côn trùng. Xin lỗi nhé."
"Gì?"
"Cái mặt thì hom hem búng cái là chết, mà cái nết thì hung hăng y hệt con bọ ngựa."
Ý tôi là. Ngươi xấu đau xấu đớn.
"Ngươi giống bọ ngựa thật đấy."
Gương mặt gã đàn ông từ từ rạn nứt. Chắc sốc vì sự thật phũ phàng quá. Chắc ở nhà mẹ hắn toàn "thao túng tâm lý" khen hắn đẹp trai nên giờ tôi nói thật sợ hắn thành đứa con bất hiếu mất.
Nhưng biết làm sao được.
Giống bọ ngựa thật mà.
Gã đàn ông nở nụ cười nhạt thếch. Chắc không muốn mang tiếng là kẻ hẹp hòi nên cố nặn ra điệu cười "A ha ha" gượng gạo... Trông ngứa mắt thật sự.
"Ngươi bảo ta giống bọ ngựa á?"
"Ừ."
"Ha ha ha... Điên mất thôi. Lần đầu tiên có người dám nói với ta như vậy đấy."
"Bạn bè tốt thật."
"...Muốn chết hả?"
Lòng tốt của tôi không chạm được tới trái tim con bọ ngựa vừa nhận ra lời nói dối của mẹ.
Tôi biết rõ hắn qua cảnh hắn hành hạ Mikhail trong tiểu thuyết.
– Đại Giám mục của sự Điên loạn...! Ngươi có biết bao nhiêu người vô tội đã chết dưới tay ngươi không!
– Khì khì khì khì... Ta chỉ tạo ra những tác phẩm nghệ thuật thôi mà. Ta chỉ thanh tẩy những thứ rác rưởi phá hoại thế giới bằng nghệ thuật mang tên cái chết thôi.
– Ta sẽ giết ngươi...
– Lần trước ngươi cũng nói thế mà có làm được đâu, tiếc thật đấy. Mikhail à... Một ngày nào đó ta cũng muốn biến ngươi thành tác phẩm nghệ thuật của ta.
Một kẻ từng áp đảo Mikhail bằng sự điên loạn thực thụ. Một nhân vật từng khiến tổ đội của nữ chính khốn đốn.
Nhưng đó là chuyện của tương lai.
Còn bây giờ, hắn chỉ là một gã nghệ sĩ nửa mùa giống côn trùng.
Tôi nói với hắn bằng giọng điệu nghiêm túc.
"Ta cũng lần đầu tiên đấy."
"..."
"Lần đầu tiên thấy người giống bọ ngựa đến thế. Hồi tiểu học mà gặp chắc ta đã bắt bỏ vào lồng nuôi rồi."
Nụ cười trên môi tên thợ săn Mạo hiểm giả dần khô khốc. Chắc sốc vì sự thật mình không hề biết suốt mấy chục năm qua. Nhà có gương thì làm sao mà không biết được nhỉ.
Đừng bảo là hắn thực sự không biết mình giống côn trùng nhé, hay là hắn ảo tưởng mình đẹp trai thật? Trong tiểu thuyết không đề cập đến chi tiết này nên tôi không rõ, tự nhiên thấy có lỗi vì lỡ mồm công kích cá nhân quá.
"Xin lỗi nhé. Tại giống quá nên ta lỡ thất lễ."
"Ta..."
Giọng tên thợ săn Mạo hiểm giả run lên vì uất ức. Có vẻ hắn đang nghi ngờ về thân thế của mình.
Lần đầu tiên thấy thương hại cho phản diện.
Đau lòng thật.
Nếu ở hiện đại thì còn nhờ phẫu thuật thẩm mỹ được, thôi thì trách mình sinh nhầm thời đi nhé. Bọ ngựa.
"Taaaaa..."
Khí đen bắt đầu tụ lại trên lưỡi dao của tên bọ ngựa. Luồng khí lạnh lẽo và tà ác. Là Hắc thuật.
Tên bọ ngựa trừng mắt quát.
"Ngươi bảo ta giống cái thứ sinh vật gớm ghiếc đó hả?"
Tôi rút thanh kiếm bên hông ra, đáp.
"Đúng dồi."
Trong nháy mắt, cơ thể tên bọ ngựa lao vút về phía tôi. Luồng khí đen như ảo ảnh lao tới định siết chặt cổ họng tôi, che khuất tầm nhìn.
Nhưng.
Bụp. Tiếng nổ nhẹ vang lên, chỉ còn lại tàn dư yếu ớt rồi tan biến.
['Kháng Hắc thuật' đã triệt tiêu ma pháp của 'Pascal'.]
Tôi nở nụ cười của một ác nhân thực thụ. Nụ cười tàn nhẫn nhưng cũng đủ áp đảo đối phương.
"Gì vậy. Ngươi vừa bắn kim độc đấy hả?"
Lời khiêu khích còn mạnh hơn bất kỳ ma pháp tinh thần nào giáng thẳng vào Pascal.
"Tưởng là bọ ngựa, hóa ra là loài côn trùng khác à. Xin lỗi vì đã hiểu lầm nhé."
Lý trí của Pascal đứt phựt ngay lúc đó.
***
"Hộc... Hộc..."
Lowen đang chạy hết tốc lực.
Đích đến là nơi phát ra tiếng nổ lớn trên đỉnh núi. Cùng với dự cảm chẳng lành, mùi máu tanh nồng nặc theo gió bay tới.
Lòng ông nóng như lửa đốt.
Dù lý trí bảo rằng sẽ không có chuyện gì đâu, nhưng những suy nghĩ đen tối cứ bám riết lấy ông không buông.
Hình ảnh con gái út chết thảm cứ hiện lên trong đầu. Tiếng nó gọi ông trong tuyệt vọng, và cả hình ảnh ông ôm xác con lạnh ngắt cứ chập chờn trước mắt.
'Chết tiệt...'
Trên đường chạy đến đây, ông đã suy nghĩ rất nhiều.
'Mình đã sai sao?'
'Nếu con bé út chết thật, mình có chịu đựng nổi không?'
'Mình có chắc là sẽ không hối hận không?'
Chỉ có một điều chắc chắn.
Nếu con gái ông thực sự trở thành cái xác lạnh lẽo, Lowen sẽ không thể giữ được sự bình tĩnh như bây giờ.
Nếu một trong hàng vạn nỗi lo sợ trong đầu ông trở thành hiện thực. Nếu cảnh tượng đó diễn ra trước mắt, Lowen không tự tin mình còn giữ được lý trí.
Có thể ông sẽ quét sạch mọi hang ổ Orc trên dãy núi Hamel. Hoặc thậm chí diệt chủng loài Orc khỏi Đế quốc này luôn cũng nên.
Vì ông muốn tìm một cái cớ.
Ông sẽ đổ lỗi rằng nếu không có lũ Orc thì con gái ông đã không chết, để trốn tránh sự thật rằng chính ông là nguyên nhân gián tiếp.
Lowen. Ông biết rõ mình là kẻ cổ hủ, cố chấp và cầu toàn đến mức không bao giờ chịu thừa nhận sai lầm.
'Thằng ngu.'
Nơi phát ra tiếng nổ dần hiện ra trước mắt.
Xác người nằm rải rác giữa những tán cây. Có cái xác rõ ràng là do Orc làm, nhưng cũng có những cái xác cháy đen do con người gây ra.
Lowen siết chặt thanh kiếm.
Ông vội vàng.
Những cái xác nằm la liệt kia cứ chồng chéo lên hình ảnh của con gái ông. Quyết tâm sắt đá ban đầu giờ lung lay như ngọn cỏ trước gió.
Ông cứ tưởng mình đã chai sạn trước cái chết, đã kinh qua bao chiến trường, chứng kiến bao cái chết.
Nhưng lúc này đây, ông sợ hãi hơn bất kỳ cuộc chiến nào.
Khung cảnh quen thuộc đập vào mắt.
– Bố ơi...
Hang ổ Orc, nơi con gái ông hấp hối trong ảo ảnh, bắt đầu hiện ra.
Lowen đạp mạnh xuống đất lao tới. Ông tin chắc con gái mình đang ở đó. Nhưng trái với mong đợi, nơi đó chỉ toàn bụi mù mịt.
Không thấy gì cả.
'Chết tiệt.'
Ông linh cảm. Mình đã đến quá muộn.
Trong ảo ảnh, hình ảnh cuối cùng của con gái cũng kết thúc trong đám bụi mù mịt này. Tiếng thở của con bé tắt lịm giữa làn khói bụi không thấy lối ra.
Trong lúc mất trí lao vào đám bụi mù.
Keng.
Mũi chân ông đá phải một thanh kiếm quen thuộc. Chuôi kiếm mạ vàng lộng lẫy với viên hồng ngọc đính ở giữa. Và gia huy khắc trên lưỡi kiếm.
Đó là món quà kỷ niệm ông tặng Hanna khi con bé mới chào đời, với lời dặn dò hãy dùng nó để làm rạng danh gia tộc Histania.
Không ngờ con bé vẫn còn giữ thanh kiếm này.
Lưỡi kiếm đã mẻ. Chuôi kiếm in hằn dấu tay, chứng tỏ chủ nhân đã sử dụng nó rất lâu.
Thanh kiếm mà ông đã mua tặng những đứa con khác không biết bao nhiêu lần, nhưng với Hanna, đây là lần duy nhất. Giờ đây nó như nhát dao đâm thẳng vào tim ông.
Sắc bén hơn bất cứ thứ gì. Nó khoét sâu vào tim ông hơn bất kỳ lưỡi gươm nào, để lại vết thương đau đớn hơn bất kỳ kiếm kỹ nào.
Thanh kiếm ông tặng nằm chỏng chơ lạnh lẽo trên mặt đất.
"..."
Máu chảy lênh láng trên sàn.
Dù phần lớn là máu xanh của Orc, nhưng cũng lẫn không ít máu đỏ của con người, tạo thành một màu sắc hỗn độn đục ngầu.
Lowen thốt lên như người mất hồn.
"...Không phải."
Lời phủ nhận bật ra thành tiếng.
Không thể tin được. Không được phép tin.
Ông là Kiếm thánh cơ mà. Ông là thanh kiếm của Đế quốc cơ mà. Làm sao ông có thể trơ mắt nhìn con gái chết vô nghĩa như vậy được.
Ông vung kiếm vì cái gì chứ. Tại sao ông lại đối xử tàn nhẫn với đứa con gái khao khát được công nhận đến thế.
Trong đầu Lowen không tìm thấy câu trả lời.
Lúc này, dòng chữ trên bảng xanh mới hiện về trong tâm trí ông.
'Tội đồ'
Phải rồi. Ông là tội đồ.
Lâu lắm rồi Lowen mới gọi cái tên ngượng nghịu ấy.
"Hanna à. Con đâu rồi."
Ông cất tiếng gọi về phía đám bụi đang bốc lên nghi ngút. Giọng ông khản đặc.
"Đấu tập với bố nào. Mình đã hứa rồi mà..."
Dù ông chưa từng hứa. Nhưng ông hận bản thân mình vì đã lạnh lùng từ chối con bé vào ngày sinh nhật hôm đó.
Khi đám khói bụi kia tan đi, bi kịch nào sẽ đón chờ ông đây. Liệu cơn ác mộng trong ảo ảnh có tái hiện không.
Lowen sợ hãi.
"Bố..."
Giờ thì ông có thể thừa nhận rồi.
"Bố xin lỗ..."
Chính lúc đó.
Bốp...!
"Hanna, không phải đánh vào chỗ đó. Phải đánh vào chỗ có giáp che ấy thì mới không để lại dấu vết."
"À há...! Phạm tội hoàn hảo đúng không?"
"Chuẩn luôn."
Xuyên qua màn bụi đang tan dần, hình ảnh con gái ông đang cùng một gã đàn ông nào đó đánh đập ai đó hiện ra.
"Hí hí hí..."
Gương mặt Hanna khi dùng vỏ kiếm nện người ta trông hạnh phúc hơn bất cứ lúc nào ông từng thấy.
