Đã 3 tuần trôi qua kể từ khi Hanna thức tỉnh Aura.
Lowen không dám ngẩng đầu lên nhìn con. Còn Hanna thì bỏ nhà ra đi. Cô bảo không muốn ở cái nhà đó nữa, qua dinh thự của chúng tôi tá túc một thời gian rồi quay lại Học viện.
Nghe bảo cô ấy dọn vào ký túc xá, chắc phải đến kỳ nghỉ đông mới gặp lại được. Dinh thự của chúng tôi ở vùng biên cương, còn Học viện ở Thủ đô, đâu phải khoảng cách muốn là qua chơi được ngay. Chắc còn lâu mới gặp lại.
Sau khi kỳ nghỉ của Học viện kết thúc. Tin tức về Hanna xuất hiện trên một trang báo.
[Con gái thứ ba nhà Histania đánh bại Mikhail trong trận đấu xếp hạng Học viện Hoàng gia, giành hạng Nhất chung cuộc khối năm 1 và năm 2...]
Trong bài phát biểu cảm nghĩ, cô chia sẻ:
'Nhờ có người tôi yêu quý nhất mà tôi mới có thể đứng ở vị trí này'.
Dư luận đồn đoán người đàn ông của cô là Mikhail hoặc cha cô, Histania Lowen, nhưng cô đã thẳng thừng phủ nhận.
Nhìn bức ảnh in trên báo, tôi không giấu nổi nụ cười mãn nguyện.
Hình ảnh cô ấy cầm cúp cười rạng rỡ. Trông như trút bỏ được gánh nặng ngàn cân trên vai. Trước giờ toàn thấy cô ấy khép nép khóc lóc thôi.
Cảm giác tự hào dâng trào, tôi thấy vui vì dường như mình đã thay đổi được tương lai.
Điều tuyệt vời nhất có lẽ là sự thất bại của Mikhail. Nghĩ đến cảnh tên công tử bột kiêu ngạo đó bị bẻ gãy sĩ diện là tôi thấy sướng rơn. Sinh viên năm 2 mà thua năm nhất thì nhục để đâu cho hết...
Muốn nhìn tận mắt biểu cảm của Mikhail ghê, nhưng thôi nhịn.
Dù sao tôi và Mikhail cũng là oan gia ngõ hẹp, chỉ mong đối phương gặp xui xẻo thôi.
Nói chung là khoảng thời gian tuyệt vời. Vừa kiếm được mớ tiền, vừa kết thân được với người tài. Có lẽ đây là khoảng thời gian ý nghĩa nhất trong năm qua.
Đang định bụng rủ tiểu thư đi ăn ngoài một bữa ra trò.
Lườm...
Tôi chạm mắt với tiểu thư, người đang nhìn chằm chằm vào tờ báo đến mức muốn thủng một lỗ.
Tôi vội vàng gấp tờ báo lại giấu xuống dưới nệm.
"Sao lại giấu? Ta cũng tò mò mà, đưa đây xem chung với."
"Không được ạ."
"Không là không thế nào."
"Tiểu thư xem xong sẽ tăng xông ngất xỉu mất."
"Không đâu. Tinh thần ta thép lắm."
Tiểu thư gồng tay lên. Bụp. Cơ bắp cuồn cuộn to bằng quả trứng cút hiện ra. Nhìn cái cơ bắp bé tí mà mắc cười muốn chết, nhưng thấy bả nhíu mày gồng mình nghiêm túc quá nên tôi phải véo đùi nhịn cười.
"Hự...! Thấy chưa? Ta mạnh lắm đấy nhé?"
"Ồ...!"
Thấy tôi vỗ tay hưởng ứng, tiểu thư cười tít mắt rồi khoe luôn tay kia. Nhìn cánh tay khẳng khiu đó, tôi tự nhủ phải tẩm bổ thịt thà cho bả nhiều hơn mới được.
Tiểu thư vẫn không nén nổi tò mò. Cứ lải nhải hỏi bài báo viết gì đến mức tôi sắp điếc tai, nên tôi đành tóm tắt nội dung đã qua kiểm duyệt cho bả nghe để tránh bả bị sốc.
"Là chuyện về cô Hanna ạ."
"Con nhỏ ăn mày vô gia cư đó hả?"
"Vâng."
"Sao? Nó mua được nhà rồi hả?"
"Không ạ. Nghe bảo cổ đứng hạng Nhất ở Học viện."
"Ồ...! Ăn mày mà cũng thành công dữ ha!"
Tiểu thư coi thường Hanna, người giàu gấp mấy lần chúng tôi. Tôi quyết định không đính chính sự hiểu lầm này. Bảo vệ lòng tự trọng cho chủ nhân cũng là phẩm hạnh của quản gia mà.
Nếu biết Hanna giàu hơn mình, có khi tiểu thư lại tuyệt thực đòi tiết kiệm tiền mất.
"Đúng rồi ạ. Chắc nhờ chúng ta cho ăn ngon ngủ kỹ nên mới được thế đấy."
"Có không đó?"
"Tất nhiên rồi. Ngày xưa tiểu thư chả quét sạch cả khối năm nhất còn gì."
Bằng cách quậy phá.
Tiểu thư cười tươi rói hưởng ứng.
"Chuẩn luôn! Ta từng là trùm ma pháp mà lị."
"Vâng vâng."
Tiểu thư cười ngây ngô mà không biết mình đang bị mỉa mai. Trêu được bả một vố sướng thật.
"Đúng ha... Hí hí. Hồi đó ở Học viện ta cũng nổi lềnh phềnh lắm chứ bộ."
"Nổi lềnh phềnh nhờ tai tiếng thì có."
"Eeeee...!"
Nụ cười của tiểu thư thoáng chút đượm buồn.
Vừa mừng cho tin vui của bạn, nhưng chắc cũng vừa khao khát được trở lại Học viện. Tôi muốn nhờ Hanna ghé chơi, nhưng như đã biết, Hanna là người bận rộn.
Không phải kiểu ăn không ngồi rồi như chúng tôi, Hanna giờ là người nổi tiếng nhất Đế quốc. Hơn nữa, tôi đã nhờ cô ấy một việc khó khăn rồi, giờ nhờ thêm chuyện vặt vãnh này thấy cũng ngại.
– Này... Hanna?
– Cứ nói chuyện thoải mái đi. Với tôi anh không cần khách sáo đâu.
– Ha ha... Để khi nào có dịp nhé. Làm quản gia 13 năm rồi nên khách sáo quen rồi.
– Anh bảo thế mà hôm nọ chửi tiền bối Ruin như hát hay ấy nhỉ.
– ...Cái này tôi chịu, không cãi được.
– Phụt ha ha...! Thế anh nhờ việc gì?
– Chuyện là thế này. Sau này nếu cô có chỗ đứng ở Học viện ấy mà...
Tôi đã rụt rè nhờ cô ấy giúp đỡ chuyện phục học cho tiểu thư. Hanna bảo sẽ cố gắng hết sức, nhưng...
– Chắc phải đợi tiền bối Yuria tốt nghiệp thì mới được. Xin lỗi anh nhé.
Lá thư hồi âm đúng như dự đoán đã đến.
Tôi không thất vọng hay bỏ cuộc. Như mọi khi, không có đường thì mở đường mà đi. Chỉ tốn thời gian hơn cách chính thống một chút thôi, nhưng tôi chưa bao giờ từ bỏ giấc mơ của tiểu thư.
Tóm lại là. Hanna đã rời đi, còn chúng tôi vẫn ở lại dinh thự.
Chính lúc đó.
"Á á á á!! Cái... cái thằng chó đẻ kia lại tới nữa rồi!"
Tiểu thư đang nhìn ra cửa sổ bỗng chỉ tay ra ngoài, chửi thề inh ỏi.
Tôi ló đầu ra xem.
Mũ sụp kín mít. Thằng nhóc cầm cọ và thùng sơn đỏ đứng trước tường.
Tôi nhìn thằng nhóc và hét lên.
"Ê cái thằng chó đẻ kia!"
Trước mặt kẻ khủng bố bức tường nhà mình, mọi quy tắc của dinh thự đều bị dẹp sang một bên.
***
Tầng 3, phòng Hội học sinh.
Những nhân tài kiệt xuất sẽ dẫn dắt Đế quốc trong tương lai đang ngồi quanh chiếc bàn tròn.
Tam Hoàng nữ Shartia - bộ não của Đế quốc ngồi ở trung tâm, đối diện là Ruin - đệ tử của chủ nhân Ma tháp, Hoàng thái tử của Đế quốc, và cả Mikhail.
Một cuộc họp của những nhân vật tầm cỡ trong Học viện.
Sắc mặt ai nấy đều khó coi. Như đi đưa đám. Mặt như ngậm phải hột thị, nhìn chằm chằm vào một điểm.
Người thì khó chịu vì bị triệu tập lúc đang bận, người thì vẫn còn cay cú vì nỗi đau thất bại chưa nguôi ngoai.
Nhưng điều khiến họ khó chịu nhất là.
"Cái gì? Cô bảo cho con nhỏ đó phục học á?"
"Đúng vậy. Thưa tiền bối."
"Con nhỏ này điên rồi hả?"
Lý do tập hợp những nhân tài của Học viện lại đây chỉ vì một ác nữ bị đuổi học. Mà người khởi xướng lại là một hậu bối kém xa lắc xa lơ.
Ruin đang gác chân lên bàn trừng mắt nhìn Hanna đang đứng thẳng lưng. Ánh mắt như muốn nói 'Mày đang sủa cái gì thế'.
Hanna không tránh né ánh mắt đó. Ngược lại, cô nhìn thẳng vào Ruin như thể đang nói điều hiển nhiên.
"Thưa các tiền bối."
Hanna đặt tay lên bàn, bình tĩnh nói.
"Trong trận đấu xếp hạng lần này, em đã đánh bại tiền bối Mikhail, giành hạng Nhất chung cuộc khối năm 1 và 2."
Trận đấu xếp hạng. Là lễ hội lớn thay đổi đãi ngộ của học sinh. Một bước lên mây.
Ký túc xá xịn hơn. Đồ ăn ngon hơn. Giống như thi Trạng nguyên vậy. Lời nói của Hanna, người giành vị trí Thủ khoa, có sức nặng ngàn cân.
Vì điều đó chứng tỏ cô là người có tài năng nhất trong khối. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, và mọi sự hỗ trợ của Học viện sẽ tập trung vào cô.
Hanna là người cảm nhận rõ nhất điều này, nên cô nói ra suy nghĩ thật lòng không chút giả tạo. Nhờ lời khuyên "Đừng khiêm tốn" của ai đó.
Hanna định tận dụng đặc quyền của mình.
"Vậy rốt cuộc cô muốn nói cái gì?"
Hoàng thái tử tóc bạch kim trừng mắt nhìn Hanna. Nhìn cái điệu chống cằm là biết đang quạu.
Nếu có thể, chắc ngài ta đã dùng hết quyền lực để bịt miệng cô lại rồi, nhưng ở Học viện nơi tự do ngôn luận được cho phép thì điều đó là không thể.
"Em chỉ nghĩ là, vì sự phát triển của Học viện, chúng ta không nên bỏ lỡ những người có tài năng thôi ạ."
Hanna không có ý định nhượng bộ. Vì muốn trả ơn. Và vì mong muốn cá nhân được đi học cùng anh quản gia, cô quyết không lùi bước.
Tất nhiên, Hanna càng nói, sắc mặt Hoàng thái tử càng biến đổi.
"Học viện chẳng phải là nơi như thế sao? Nơi ươm mầm những tài năng sẽ dẫn dắt Đế quốc trong tương lai."
"Đúng. Học viện là nơi ươm mầm nhân tài. Nhưng mà này."
Hoàng thái tử lườm Hanna.
"Ở đây nuôi người, chứ không nuôi thú vật."
"Vậy sao ạ? Nói thế thì tiền bối Ruin vẫn đang đi học bình thường đấy thôi."
Rầm!
"Mày vừa nói cái chó gì hả."
Một quả cầu lửa đỏ rực xuất hiện trên tay Ruin. Hắn trừng mắt nhìn Hanna như muốn thiêu sống cô ngay lập tức.
Hanna trơ trẽn đáp trả. Đã vượt qua được bức tường mang tên Mikhail. Thì hòn sỏi mang tên Ruin chẳng là cái thá gì.
"Em nói sai chỗ nào sao? Ở Học viện làm gì có ai suốt ngày đi gây gổ đánh nhau như tiền bối Ruin. Lần trước đi cùng em đưa đơn phục học, anh cũng định đánh nhau còn gì. Rồi bị anh quản gia đạp cho..."
"C... Câm mồm!"
Mặt Ruin đỏ bừng. Hanna định chọc tức thêm chút nữa.
"Dừng lại."
Chủ nhân của căn phòng này không cho phép làm ồn thêm nữa.
Nếu là ngày xưa, Hanna sẽ răm rắp nghe lời tiền bối như thánh chỉ, nhưng dạo này cô cảm thấy tính nết mình bắt đầu giống ai đó.
Tuy không phải chuyện tốt lành gì. Nhưng cũng chẳng thấy khó chịu.
Ngược lại, cô thấy vui vì được giống người đó.
Mẫu người lý tưởng của cô thiên về kiểu Mikhail với tính cách chính trực và ngoại hình mỹ nam, nhưng từ khi khai giảng, hình ảnh người quản gia tóc đỏ cứ lởn vởn trong đầu cô. Rõ ràng chỉ là quan hệ thầy trò thôi mà.
Hanna trấn an trái tim đang đập loạn nhịp, nhìn người phụ nữ trước mặt.
Chủ nhân của nơi này. Hội trưởng Hội học sinh đương nhiệm, Tam Hoàng nữ Shartia.
Cô ta nói với Hanna.
"Vào vấn đề chính đi."
Hanna nói một cách trang trọng.
"Xin hãy cho phép tiền bối Ricardo và tiền bối Desmond Olivia phục học tại Học viện."
Hoàng nữ Shartia lạnh lùng đáp.
"Bác bỏ. Olivia không thể phục học."
Đồng thời, Mikhail cũng giơ tay lên tiếng. Mái tóc bạc ngắn bay bay, vẻ đẹp phi giới tính khiến người ta dễ nhầm là con gái, cậu ta nói với giọng lạnh lùng và dứt khoát.
"Nếu hai người đó phục học, tôi sẽ thôi học."
Ý chí của cả hai đều rất kiên quyết. Nhưng Hanna nói thẳng vào mặt họ.
"Thế thì anh thôi học đi."
Trên bàn cân của Hanna, Mikhail nhẹ hơn Ricardo nhiều.
