Toàn Văn - Chương 01: Hãy Trục Xuất Ả Ác Nữ Xa Đọa Đó Đi

[Hãy trục xuất ả ác nữ xa đọa đó đến tu viện ngay lập tức.]

Tỏng. Dòng sơn đỏ chảy dài trên mặt tường.

"Mẹ kiếp."

Lại một ngày nữa, bức tường của dinh thự hứng chịu cơn thịnh nộ từ đám dân thường.

Tôi là Ricardo, năm nay vừa tròn 23 tuổi, vừa chà mạnh chiếc giẻ lau lên những nét vẽ nguệch ngoạc khó tẩy, vừa thở dài thườn thượt.

'Sao đời mình lại ra nông nỗi này chứ.'

Tại sao mình lại phải làm cái công việc của đám lao công thế này? Ngay lúc tôi đang than thân trách phận cho cái cuộc đời bèo bọt, tiếng trò chuyện của mấy gã vệ binh đi tuần tra trong hẻm vọng tới.

"Đội trưởng, đây là nhà con nhỏ Olivia đó hả?" 

"Chứ đâu." 

"Chà... Nghe đồn bị đuổi khỏi gia tộc rồi, hóa ra là thiệt hả. Mang tiếng quý tộc mà nhìn cái tường rào kìa... Thấy ớn, y như nhà ma."

Cộp, cộp. Giọng nói tưng tửng của tên đội trưởng vệ binh vọng qua bờ tường.

"Chỗ này bỏ qua đi, khỏi tuần tra." 

"Ủa, nhưng mà quy định là phải đi tuần hết mà sếp?" 

"Thì nhà của con ác nữ đó chứ ai, kệ xác nó."

Tôi quay đầu lại, ghi nhớ bóng lưng của hai gã đàn ông đó.

[Holm Lv.20] 

[Nghề nghiệp: Đội trưởng vệ binh làng] 

[Độ hảo cảm: -20] 

[Chủ đề yêu thích: Thực thi công lý]

[Garamba Lv.15] 

[Nghề nghiệp: Vệ binh làng] 

[Độ hảo cảm: 0] 

[Chủ đề yêu thích: Phụ nữ]

'Tưởng tiền thuế của tôi chạy đi đâu, thì ra là chạy vô túi mấy cha này.'

"Haizz."

Tiếng thở dài lại bật ra.

Cái dinh thự này quản lý nát như tương. Nào là nhà ma, nào là mấy thứ tào lao khác. Đến cả một tên lính quèn cũng dám khinh thường con gái Công tước ra mặt.

"Lũ sâu mọt ăn tiền thuế."

Việc chủ nhân mình phụng sự bị coi thường cũng làm tôi bực mình thật, nhưng cái làm tôi điên tiết hơn là: trong lúc cái tường rào nhà chúng tôi bị phá hoại ra cái bộ dạng này, tụi nó chẳng thèm có một động thái can thiệp nào.

Và điều cay đắng nhất là việc họ chửi chủ nhân của tôi...

Lại chẳng sai chút nào.

***

Desmond Olivia.

Cô ấy là nhân vật phản diện – ác nữ trong cuốn tiểu thuyết [Tại Học Viện, Các Cường Giả Đều Thích Tôi] mà tôi đã nhập xác vào.

Một mô-típ ác nữ điển hình: ghen tị với sự quan tâm mà mọi người dành cho nữ chính, đem lòng yêu đơn phương nam chính (người vốn dĩ chỉ hướng về nữ chính), và khi không đạt được mục đích thì quay sang trút giận lên đầu nữ chính.

Ác nữ đó chính là chủ nhân của dinh thự này, Desmond Olivia.

Olivia từng rất xuất sắc.

Cho đến trước khi nữ chính xuất hiện.

Cô từng được mệnh danh là đóa hoa của giới thượng lưu, sở hữu tài năng ma thuật trác tuyệt cùng gia thế hiển hách, tất cả biến cô thành cô dâu tuyệt vời nhất mà ai cũng khao khát.

Và cô cũng từng sở hữu một trái tim lương thiện, đến mức dang tay cứu giúp một kẻ nhập xác vào thân thể đứa trẻ mồ côi nơi khu ổ chuột như tôi.

Quản gia của cô. Tức là tôi của quá khứ, 13 năm trước, đã nợ Olivia một mạng.

Chuyện cũng chẳng to tát gì. Lúc đó tôi mới nhập xác được khoảng một tuần. Định ra oai dạy dỗ một thằng nhóc nào đó, ai ngờ bị đánh cho thừa sống thiếu chết, may nhờ có cô ấy ra tay cứu giúp. Thấy tôi tội nghiệp, cô còn cho tôi vào làm việc trong dinh thự.

Vốn dĩ tôi đã định tránh xa cô ấy, vì biết trước đây là nhân vật ác nữ sẽ bị trừng trị và "bay màu" ở đầu truyện. Nhưng đã lỡ dính dáng vào rồi, tôi quyết định sẽ trả ơn cô ấy.

Tôi đã dốc hết sức mình để cô ấy không phải đón nhận cái chết như trong tiểu thuyết.

- Tiểu thư, giảm cân thôi nào.

- Ricardo, câm mồm!

- Trật tự và tập thể dục đi ạ.

Tôi đã sửa từng chút một những điểm khiến cô ấy bị chế giễu trong nguyên tác. Từ ngoại hình cho đến tính cách.

- Tiểu thư. Không được tùy tiện động tay động chân đánh người đâu.

- Không chịu! Con nhỏ đó dám chửi ta là đồ óc heo!

- Hừm. Dù vậy cũng không được làm thế.

- Tại saooo!?

- Những lúc thế này tiểu thư cứ sai kẻ dưới như tôi đây. Tôi sẽ đi xử đẹp nó.

Tôi dùng tiền mua chuộc những thế lực uy hiếp cô ấy trong nguyên tác, những việc gây thù chuốc oán thì tự tay tôi giải quyết để mọi hận thù đổ dồn về phía mình.

Suốt 13 năm ròng rã.

Tôi có thể tự hào vỗ ngực rằng mình đã phò tá cô ấy hết mình cho đến khi trưởng thành. Tôi đã tin chắc mình có thể ngăn chặn cái tương lai bi thảm mà cô ấy tự lựa chọn như trong truyện.

Cho đến trước khi nhập học tại Học viện.

Lần đầu tiên bước chân vào Học viện khi đã thành niên.

Olivia đã gặp một chàng trai thường dân ở đó.

Sở hữu ngoại hình xuất chúng, người sau này sẽ trở thành Dũng sĩ ở cuối truyện - 'Mikhail'.

Hắn ta là nam phụ, kẻ gián tiếp khiến Olivia phải chết trong nguyên tác.

Olivia bắt đầu yêu đơn phương Mikhail.

Thú thật thì, cũng đáng để mê mẩn.

Đọc truyện thấy tả đẹp trai thì biết vậy, chứ không ngờ ngoài đời hắn lại "ngon" đến thế.

Phẩm chất tuyệt vời, ngoại hình hoàn hảo. Một gã đàn ông không có lấy một góc chết.

Đến thằng đàn ông như tôi nhìn vào còn phải thốt lên "Wao", thì hỏi sao phụ nữ chịu cho nổi. Chắc mê như điếu đổ. Mikhail chính là kiểu đàn ông được ưu ái quá mức như vậy đấy.

Dù sao thì, Olivia đã phải lòng Mikhail.

Nghe bả kể là do hắn cứu bả lúc té xuống hồ, nhưng với một người biết trước cái kết bả sẽ chết vì hắn như tôi, thì nghe chuyện tình này chẳng khác nào nghe chuyện ma.

Thế nên tôi đã ra sức can ngăn Olivia.

- Nè, Ricardo? Hình như ta gặp được định mệnh đời mình rồi.

- Là tôi hả?

- Câm.

- Hừm. Đẹp trai không?

- Có! Siêu cấp đẹp trai lại còn hiền lành nữa chứ.

- Tôi cũng đẹp trai mà?

- Ọe...

Tôi từng bắt quả tang Olivia bám đuôi Mikhail và mắng cho một trận.

- Cái đó là tội phạm nha, tiểu thư.

- Nhưng ta tò mò một ngày của Mikhail trôi qua thế nào thì biết làm sao.

- Có tò mò cỡ nào cũng không ai đi lén gắn ma cụ quay lén trong nhà người ta hết á!

- Chứ không phải ai cũng làm vậy hả...?

- Tôi tò mò cái cấu tạo não của tiểu thư hơn đó.

Tôi còn canh lúc Mikhail đang tập kiếm ở thao trường, chạy theo hò hét để hạ thấp độ hảo cảm của hắn.

- Ricardo! Mikhail hạ được 3 người rồi kìa.

- Ú òa─────! Cỡ đó gặp tôi là tôi chém cái một.

- Ngươi...!

- Tôi cũng biết chút đỉnh kiếm thuật đấy. Để tôi xuống biểu diễn cho xem. Tôi sẽ đập nát cái mũi của thằng công tử bột đó.

Nói xong câu đó thì tôi bị Mikhail đập cho như con chó.

Tôi càng phá đám, tình cảm tiểu thư dành cho Mikhail lại càng lớn.

Cái gì mà càng trắc trở càng ngầu, hay cái khỉ gió gì đó. Vậy sao cái trắc trở tôi chịu đựng vì bả, bả không thèm biết tới?

Tóm lại, cuối học kỳ 1, Olivia đã tỏ tình với Mikhail. Bả sợ bị đứa khác cướp mất nên nhắm mắt tỏ tình đại.

- Mikhail, em thích anh.

- Xin lỗi. Thưa Công nương.

Lời từ chối lạnh lùng và Olivia khóc như mưa. Mọi chuyện diễn ra y hệt nguyên tác.

'Mẹ kiếp.'

Mikhail thích nữ chính. Nên hắn từ chối Olivia.

'Thằng thái giám. Làm gì có đứa con gái nào ngực bự như Olivia. Bộ mày là lolicon hả?'

Thằng chả không nhận lời tỏ tình của bất cứ ai.

Tam Hoàng nữ tỏ tình cũng lắc. Con gái chủ nhân Ma tháp tỏ tình cũng lắc. Olivia tỏ tình cũng lắc nốt.

Câu trả lời duy nhất chỉ là 'Xin lỗi'.

Từ lúc này, tương lai của Olivia trượt dài theo đúng đường ray của nguyên tác.

Cô ấy điên cuồng không thể cản nổi, làm đủ mọi trò lố bịch để có được trái tim Mikhail.

Thử dùng tiền đè người, con số lên đến hàng thiên văn.

- Tôi ghét những đồng tiền bẩn thỉu được tạo ra từ xương máu dân thường.

- Cái gì...?

Thử nắm thóp điểm yếu của hắn để đe dọa.

- Nếu anh không hẹn hò với em, con nhỏ anh thích á, đừng hòng bước chân vào Học viện.

- Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra. Xin cô đừng hành xử thấp hèn như vậy.

Đe dọa không xong, cô quỳ xuống van xin.

- Làm ơn đi. Hẹn hò với em một tháng thôi cũng được. Em hứa sẽ làm thật tốt mà.

- Tôi không thích.

Cuối cùng, đúng như nguyên tác, Olivia bắt đầu bắt nạt nữ chính.

- Đừng có chơi với cái con nhỏ dân thường rách nát đó.

Y như trong truyện, hễ nữ chính đi tiệc nào là Olivia mò tới tiệc đó, tạo ra những kỷ niệm tồi tệ nhất.

- Ricardo. Thấy con nhỏ quê mùa kia không?

- Dạ không, không thấy.

- Câm mồm. Nhìn cho kỹ vào.

- ...

- Nhốt con nhỏ đó vào tủ quần áo cho đến khi tàn tiệc cho ta.

- Nhất thiết phải làm tới mức đó sao?

- Còn đỡ hơn là giết nó chứ?

- ...Tôi sẽ làm theo lời người.

Ấy vậy mà nữ chính, đúng chuẩn hào quang nhân vật chính, vượt qua mọi nghịch cảnh.

Quả nhiên là nữ chính. Hoàng thái tử giúp đỡ cô ta. Đệ tử của chủ nhân Ma tháp giúp đỡ cô ta.

Cả thế giới đều đứng về phía nữ chính.

Thế là học kỳ 1 kết thúc. Olivia sụp đổ hoàn toàn.

Ngài Công tước từng nâng niu Olivia như vàng ngọc đã từ bỏ ý định cải tạo cô, ông anh trai từng cưng chiều cô hết mực cũng coi cô như rác rưởi của gia tộc.

Sau học kỳ 1, người duy nhất còn lại bên cạnh Olivia chỉ có mình tôi.

Dù vậy, trong thâm tâm tôi vẫn thấy may mắn. May mắn là Olivia đã không chọn cái chết cực đoan như trong nguyên tác.

Hồi mới nhập xác, tôi chỉ nghĩ lo cho cái thân mình là đủ, nhưng giờ đây, mong muốn Olivia - người đã cùng tôi đồng cam cộng khổ suốt 13 năm qua - được sống khỏe mạnh lại lớn hơn cả.

Mất tiền, mất danh dự, nhưng nếu cứ thế này bị đuổi về vùng biên cương sống yên bình, thì so với nguyên tác cũng coi như là một cái kết có hậu rồi, tôi đã nghĩ vậy.

Nhưng đời không như là mơ.

- Tiểu thư. Người không được làm thế.

- Câm miệng. Mikhail là của ta. Là của ta... nên làm thế này anh ấy sẽ hiểu cho ta thôi.

- Làm ơn tỉnh táo lại đi. Hả? Người thừa biết làm vậy cũng chẳng thay đổi được gì mà!

- Câm ngay. Một thằng ăn mày sắp chết nơi xó chợ thì biết cái chó gì mà sủa. Ở bên cạnh ta lâu quá nên tưởng mình là cái thá gì rồi hả? Ngươi chỉ là một thằng quản gia nửa mùa thôi... Ngậm cái miệng lại.

Cô ấy đã sử dụng hắc thuật mà Đế quốc cấm kỵ.

Ở cái đất nước mà ngay cả Hoàng tộc dùng hắc thuật cũng bị trừng phạt, thì việc một đứa con gái Công tước như cô sử dụng nó là điều không thể dung thứ.

Chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi gia tộc. Và chắc chắn sẽ mất trắng mọi tài sản.

Những bộ váy cô yêu thích. Trang sức. Những tiểu thư từng tung hô cô.

Chắc chắn cô sẽ mất hết những gì còn sót lại.

Nhưng Olivia, kẻ đã điên tình, vẫn dùng hắc thuật để tẩy não Mikhail.

- Áaaaaaa─! Hựaaaa!

- Tiểu thư!

- Ricardo! Chân ta! Chân ta! Chân của ta!

Kết quả, đương nhiên là thất bại.

Bác sĩ đã bảo thế này.

- Do tác dụng phụ của hắc thuật, toàn bộ mạch ma thuật đã bị thiêu rụi.

- Cái đó với cái chân thì liên quan gì nhau. Tại sao chân của tiểu thư lại không cử động được?

- Mạch ma thuật cháy lan, có vẻ đã thiêu hủy luôn cả dây thần kinh kết nối với hạ thân rồi.

- Ông đang nói cái quái gì vậy? Nói tiếng người cho tôi hiểu xem nào.

- Từ nay về sau, việc cô ấy tự đi lại bằng đôi chân của mình là bất khả thi─.

- Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem.

Kể từ đó, cuộc đời của Olivia coi như chấm hết.

Bị trục xuất. Bị vứt bỏ.

Chỉ còn lại mỗi tòa dinh thự to xác này.

Olivia không còn là đóa hoa của giới thượng lưu, và cũng chẳng thể tự mình bước đi được nữa.

***

Cả ngày trời hì hục chà tường, những dòng chữ thô tục kín đặc kia cũng đã mờ đi từ lúc nào.

Chủ nhân đã lụn bại, nên cũng chẳng có việc gì mấy. Việc duy nhất là hầu hạ cô chủ đang nằm liệt trên giường, ngoài ra thì chẳng còn gì để làm.

Giờ dọn dẹp nốt rồi cho tiểu thư ăn tối là xong việc hôm nay─ giá mà được như vậy thì tốt, nhưng cứ nghĩ đến số tiền phạt do vụ hắc thuật là tôi lại muốn nhắm nghiền mắt.

Việc cần làm không chỉ có một hai cái.

Phải chạy vạy khắp nơi tìm cách chữa bệnh cho tiểu thư. Giờ viện trợ từ gia tộc đã bị cắt, sinh hoạt phí cũng là một tay tôi phải kiếm.

Cái thực tế thiếu trước hụt sau khiến lòng tôi đắng ngắt, nhưng chỉ cần việc tiểu thư không chọn cái chết như nguyên tác là tôi thấy cũng đủ để gồng gánh rồi.

Tôi ném cái giẻ lau bẩn thỉu vào xô. Nước trong xô đục ngầu đen kịt. Cảm giác như vừa làm được việc gì đó nên thấy cũng dễ chịu.

Tối nay ăn gì đây ta.

"Hay làm bít tết món tiểu thư thích nhỉ..."

Bầu trời trong xanh đến phát ghét.

Trời càng nắng thì sơn khô càng nhanh. Tôi vội vàng múc nước vào xô để giặt giẻ.

Chính lúc đó.

Rầm! Choang!

Một âm thanh chói tai vang lên từ phòng của tiểu thư.