Vol 1 - Chương 1.5: Cứ ngỡ là câu lạc bộ suối nước nóng

“Haijima-kun, chúng ta trốn ở đây 1 lát nhé.” 

Ở cuối hành lang tầng 3, chúng tôi chạy tới ngồi xổm xuống phía sau các chậu cây cảnh. Nhờ có đế tất tabi chống trượt mà tôi có thể chạy không sợ trượt té. 

Chắc giờ này ở quầy lễ tân cũng không còn ai đứng, 10 phút nữa thôi là sang ngày mới rồi. Trong khách sạn, kể cả máy bán hàng tự động cũng đã tắt hết đèn, ngoại trừ ánh sáng xanh lá của biển lối thoát hiểm thì mọi thứ đều chìm vào màn đêm.

“Đừng có ngồi xuống nhé... để còn lao ra ngay được.” 

“Ừ-ừm, em hiểu rồi.” 

Chị ấy đặt 2 chiếc gối cầm trên tay xuống sàn, thở nhẹ 1 chút. Biểu cảm khác hẳn so với lúc chúng tôi chơi bài Shichi Narabe cùng nhau. 

“Cuối cùng cũng bắt đầu rồi nhỉ.” 

“... Ừm Yukiha-san, em hơi rối 1 chút, trò này là gì vậy... ?” 

“Ể? Là ném gối mà. Hồi đi dã ngoại em không chơi à?” 

“Em chưa từng chơi ném gối như này đâu!” 

Cuối cùng... tôi cũng nói câu Tsukkomi này! 

“À ra vậy, cái đó chỉ là kiểu ném gối nhẹ nhàng trong phòng thôi.” 

Đúng vậy đấy... ít nhất thì tôi chưa từng dùng bộ đàm khi ném gối bao giờ. 

“Chị nghe nói bộ môn này do Yunoeda-senpai và Komaguri-san nghĩ ra bằng cách lồng thêm các yếu tố của trò chơi sinh tồn đấy.” 

“Là nguyên bản luôn sao...” 

Có vẻ như có luật chính thức cho giải đấu ném gối nhưng cái này chắc là 1 trò ném gối kiểu khác. 

“Vậy... Yukiha-san, dù em chưa hiểu rõ luật lắm, nhưng cứ ném tới tấp là được đúng không?” 

“Này nhé Haijima-kun, trò này không đơn giản như vậy đâu.” 

Yukiha-san thở dài cứ như thể tôi vừa hỏi 1 điều hiển nhiên. Bình thường thì chắc chị ấy sẽ cười khúc khích rồi bảo: “Đâu phải trò đơn giản đâu mà~” rồi. 

“Lần này là trận đại tướng chính thống nên điều kiện chiến thắng sẽ là ném trúng Honma-san của đội bên kia. Còn bên ta nếu Yunoeda-san bị ném trúng thì sẽ thua.” 

“Chỉ cần bị ném trúng 1 lần thôi á!” 

Luật trò này khắt khe thật đấy. 

“Tất nhiên nếu chúng ta bị ném trúng thì cũng bị loại, phải quay lại phòng và được coi là mất khả năng hành động.” 

“Mất khả năng hành động sao?” 

“Ừm, vì bị ném trúng nghĩa là đã chết mà.” 

Chị ấy cứ thản nhiên nói ra những từ ngữ mà tôi chắc chắn sẽ không bao giờ nghe thấy trong kiểu ném gối nhẹ nhàng. 

“Yukiha-san, bắt gối lại có được không?” 

“Haijima-kun nè...” 

Yukiha-san nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, khiến tim tôi hẫng đi 1 nhịp. 

“Trong thế giới của câu lạc bộ ném gối, gối và đạn là như nhau đấy.” 

Mình vừa lạc vào cái thế giới kỳ lạ nào thế này! 

“Tránh gối thì không sao, còn bắt gối là bị loại, và bị trúng gối nảy cũng bị loại nhé.” 

“ Đèn lồng gì vậy...?” 

“Là gối nảy, viết là nảyvà gối. Nó giống như đạn nảy vậy, chẳng phải là cái gối va vào tường rồi bật lại sao?” 

“Chị có chắc là vậy không?” 

Tôi vẫn chưa quen với cách đọc từ gối như vậy đâu...

“À, nếu gối nảy lên từ mặt sàn chứ không phải tường thì không được tính là gối nảy và cũng không có phán định trúng đâu nhé.” 

“Ra là vậy... nhưng như vậy ai sẽ là người phán định trúng vậy? Không có trọng tài mà đúng không?” 

“Là tự báo cáo, về việc này thì chỉ có thể tin tưởng đối phương thôi. Trò này được hình thành dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau và học thuyết tính thiệnđấy.” 

Chị ấy khẽ gật đầu, mái tóc màu hạt dẻ nhẹ nhàng đung đưa theo. 

Mặc dù tôi vẫn chưa theo kịp sự thay đổi tính cách của Yukiha-san nhưng mà chỉ riêng việc tôi ngồi cạnh chị ấy trong bộ yukata vào lúc đêm khuya thôi cũng mang lại cho tôi cảm giác xao xuyến khó tả rồi. 

“À, Haijima-kun, em biết cách dùng bộ đàm chưa?” 

Giọng Yukiha-san vang lên làm dịu đi cái đầu đang quá hưng phấn của tôi. 

“Ừm, em cũng biết đại khái rồi. Em chỉ cần nhấn nút này rồi nói là được đúng không?” 

Gần cái nút Yukiha-san nhấn vào lúc nãy có 1 nút bấm thoại. 

“Đúng rồi đó, hiệu suất của nó khá tốt nên dù nói khẽ nó cũng bắt được hết đấy. Giọng mọi người cũng sẽ tự động truyền tới thôi. Và nếu được gọi tên thì ngoại trừ trường hợp đang ở ngưỡng sinh tử, còn không thì phải trả lời nhé.” 

“Có trường hợp như thế luôn sao?” 

Trong ném gối, ngưỡng sinh tử là trường hợp như nào vậy? 

“Và còn có các yêu cầu chi viện và lệnh di chuyển nữa nên em nhớ nghe kỹ nhé.” 

“Em hiểu rồi. Mấy việc này nghe ngầu thật đó!” 

“Đúng vậy nhỉ? Chị cũng thích trò này vì nó ngầu đấy, nên chị luôn dốc hết sức mà chơi.” 

Vậy sao... vì dốc hết sức nên chị ấy thay đổi hẳn tính cách khi cầm gối sao... Không không, dù có thế thì cũng thay đổi quá nhiều rồi đấy... 

“Haijima-kun, em còn câu hỏi nào nữa không?” 

“Ừm... câu lạc bộ trường Hinamori có vẻ có nhiều thành viên lắm nhưng trận đấu chỉ là 5 đấu 5 thôi ư?” 

“Đúng vậy, chỉ 5 người thôi. Đội chúng ta hồi khóa Yunoeda-san có thêm 1 người nữa, nhưng vào tháng 3 thì bạn đó phải ra nước ngoài theo gia đình rồi. Nếu có nhiều thành viên như trường Hinamori để lập thành 2 đội thì cũng có thể đấu với nhau, và chẳng hạn như chỉ có 6 người thôi thì trận nào cũng có 1 người không tham gia đúng không? Vậy nên năm nay câu lạc bộ quyết định chỉ tuyển thêm đúng 1 người thôi.” 

À... vậy nên chỉ có tôi là thành viên mới. 

“Vậy nha, còn lại cứ vừa chơi vừa học dần nhé.” 

Yukiha-san siết chặt cái gối trên tay, và như thể đáp lại hành động đó, giọng Shirabe-san vang lên từ tai nghe. 

【Đây là Yunoeda. Sắp đến giờ rồi, chuẩn bị tinh thần đi.】 

“Nào... gặp ai thì hạ ngay, dù 1 người đi nữa cũng không được để sống!” 

... Đáng sợ quá đi! 

【24h rồi! Khai chiến!】 

Giọng Shirabe-san trầm xuống, vang vọng trong tai phải tôi. 

Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi, trận ném gối kiểu khốc liệt chính thức bắt đầu. 

Trận đấu đã bắt đầu rồi, vậy mà không 1 chút ồn ào nào cả. Trong tai tôi chỉ có sự tĩnh lặng vang lên. 

“Em cứ tưởng mọi người sẽ làm loạn lên rồi tấn công cơ.” 

“À không... không phải như vậy đâu.” 

Khi tôi khẽ nói với Yukiha-san, chị ấy ghé miệng lại sát tai tôi để trả lời. 

Uohhh! Tình huống tuyệt vời gì thế này! Dù chị ấy xa hơn chút tôi vẫn có thể nghe được đấy! Vì tôi vào được câu lạc bộ này nhờ thính giác mà! Nhưng mà sao cũng được, quả nhiên không ghé sát như này thì không nghe rõ được đâu! 

“Chúng ta không được phép làm ồn đâu. Trận chiến này hướng tới 1 trận đấu an toàn và đúng mực mà, vậy nên ai bị khách trọ phàn nàn hay những người chơi nguy hiểm đều bị loại đó. Tất nhiên nếu tự ý chơi mà không hỏi trước thì cũng sẽ bị mắng nên có vẻ đã được xin phép trước rồi.” 

“Nghe nói giáo viên cố vấn của chúng ta có người quen hay mối quan hệ gì đó với mấy khách sạn như này đấy.” 

Yukiha-san vừa chỉ xuống sàn vừa nói. 

Đúng là đêm khuya làm ồn ngoài hành lang thì phiền phức thật. Tôi cũng hơi tò mò họ đã nói gì mà xin phép được luôn... 

“Yukiha-san, chúng ta không tấn công trước sao?” 

“Ừm, đôi khi bên ta cũng chủ động tấn công. Với tình thế này nếu bị tập kích thì cũng không trụ được mất, nhưng mà đi loanh quanh không kế hoạch thì lại bị kẻ địch đang ẩn nấp tấn công. Cái nào cũng có ưu nhược điểm thôi.” 

Vậy là phải bí mật hành động sao, giống trò chơi sinh tồn thật. 

“Trong cuộc chiến này thì tìm ra kẻ địch là quan trọng nhất, vậy nên mắt và tai của Haijima-kun có ích lắm đấy.” 

Vì thế nên mới có bài kiểm tra đầu vào câu lạc bộ kiểu đó sao. 

À... sao chị ấy hay chêm chữ cuộc chiến vào suốt thế... đây có phải thói quen không? 

“Chắc có ai sắp liên lạc đến rồi đấy!” 

Đúng như dự đoán của Yukiha-san, tai nghe bất ngờ phát ra tiếng nhiễu rè rè. 

【Đây là Hiiro, ở tầng 4. Sou-chon, chị cần sức mạnh của em ngay bây giờ.】

Có vẻ như Hiiro-san đang trông cậy vào tôi. 

【Đây là Akari. Tớ đang đi cùng Haijima-kun nên tớ sẽ dẫn em ấy lên tầng 4. Trận đấu mới bắt đầu nên chưa có dấu hiệu của kẻ địch quanh đây.】 

Yukiha-san trả lời như vậy rồi khẽ nói: “Đi thôi” và rón rén bước lên cầu thang. Tôi cũng vội theo sau chị ấy. 

Sau khi đi bộ 1 đoạn ngắn ở tầng 4, chúng tôi đến 1 khu nghỉ ngơi giữa hành lang. Vài bộ bàn ghế được đặt ở đó, và trên giá báo được xếp đầy các tờ báo ngày hôm nay. Ở phía sau chiếc ghế trong cùng, Hiiro-san đang trốn ở đó. 

“Tớ dẫn em ấy đến rồi đây.” 

“Cảm ơn nhé Akarin!” 

“Không có gì... vậy tớ đến bãi săn chính đây. Hiiro-chan, hãy sống sót để còn gặp lại nhau nhé.” 

“Ừm, Akarin cũng đừng có chết đấy.” 

Sau khi nhận lời tạm biệt từ Hiiro-san, Yukiha-san mỉm cười rồi từ từ bước xuống cầu thang. 

Này... chuyện gì thế? Chỉ là ném gối thôi mà, sao chia tay như không bao giờ gặp lại vậy? 

“Nào Sou-chon, lại đây.” 

“V-vâng.” 

Tôi trốn sau ghế theo chỉ dẫn của Hiiro-san, còn chị ấy thì hướng mắt nhìn ra ngoài qua khe hở ở lưng ghế. 

“Lúc nãy chị cảm thấy có ai đó ở đây. Vậy nên chúng ta sẽ đợi kẻ địch đến đây rồi tiêu diệt chúng!” 

Hiiro-san vung nắm đấm ra trước như 1 đòn võ karate. 

Nhưng thay vì nắm đấm thì ánh mắt tôi lại nhìn theo cơ thể đang rung lên của chị ấy. Vì đang ngồi nên độ đầy đặn của ngực lại càng rõ. Làm sao đây... lỡ trong lúc đấu yukata chị ấy tuột ra thì sao... Oh~! Trái lại thì tôi còn muốn cổ vũ cho phe địch luôn ấy chứ! 

“Sou-chon, tháo tai nghe ra 1 lúc đi.” 

“À, ừm... em xin lỗi.” 

Nguy hiểm thật... ý thức tôi hoàn toàn bị cuốn về phía không lành mạnh. 

“Nếu có gì thì Hii sẽ báo. Trước hết em cứ nghe ngóng tiếng bước chân nhé!” 

“Em hiểu rồi.” 

Tiếng gió thổi nhẹ bên ngoài, tiếng ù ù của máy bán hàng tự động bao trùm khắp hành lang. Có lẽ đây là sự tĩnh lặng nhất mà khách sạn này có thể mang lại. Tôi nhắm mắt lại, lắng nghe từng âm thanh không để sót bất cứ tiếng động nào. 

Đã 2, 3 phút trôi qua kể từ đó... và rồi chính lúc này đây! 

Bộp bộp 

Ơ? Âm thanh này... có lẽ là... 

“À... kẻ địch cũng chưa chắc phải ở tầng này...” 

“Suỵt” 

Tôi ngắt lời chị ấy rồi cố lắng nghe lần nữa. 

Bộp bộp

Bộp bộp 

Có tiếng bước chân lên sàn rất nhỏ và mơ hồ nhưng chắc chắn đang vang lên từ phía dưới cầu thang gần nhất. 

“Có người đấy. Họ đang đi lên từ tầng dưới.” 

Tôi hạ giọng hết mức có thể và thông báo cho Hiiro-san ngồi bên cạnh đang vuốt ve chiếc gối. 

“Thật sao? Em còn biết rõ đến mức đó luôn sao... giỏi quá đi!” 

Vừa nói với giọng còn nhỏ hơn lúc nãy nữa, Hiiro-san vừa nhấn nút thoại trên bộ đàm. 

Cùng lúc đó, chị ấy ra hiệu bằng tay bảo tôi đeo tai nghe vào nên tôi đeo vào 1 bên tai. 

【Đây là Kosou. Gumocchi, có 1 người đang lên tầng 4.】 

【Hiểu rồi. Sou, tớ giao việc đối phó với tên đó cho cậu đấy.】 

【Đã rõ.】 

Sau khi báo cáo xong bằng giọng rất nhỏ, chị ấy quay sang phía tôi. Trong tai nghe, Reiji-san tiếp tục đưa ra chỉ dẫn sau khi nhận báo cáo tình hình từ Shirabe-san và Yukiha-san. 

Kẻ địch vẫn chưa lộ diện đang chậm rãi tiến từng bước. Tiếng bước chân đó giờ có chút khác biệt so với lúc nãy. 

Tên đó không còn đi trên cầu thang nữa, vậy là vẫn chưa lên tầng 5. Tên đó đang đi lại trên tầng này. 

“Ở ngay tầng này rồi... đang tiến lại gần.” 

“Vậy sao, nhưng Hii vẫn chưa nghe thấy mà. Chắc kẻ địch cũng sẽ tìm kiếm quanh đây thôi vì chỗ này dễ ẩn nấp mà.” 

Vừa nói xong, chị ấy liền nắm lấy 1 trong 2 chiếc gối đã được đặt xuống sàn. 

“Sou-chon, em xác nhận lại bằng mắt được không?” 

“Để em thử xem.” 

Từ sau lưng ghế, tôi từ từ thò nửa trên khuôn mặt lên, cẩn trọng cứ như trong 1 trận đấu súng thật sự vậy. 

Bóng tối xung quanh dày đặc đến mức chỉ vừa đủ để tôi cảm thấy chút ánh sáng lờ mờ từ biển lối thoát hiểm ở xa. Dù vậy với tôi mà nói thì việc phân biệt vật thể chuyển động cũng không quá khó nhờ thị lực ban đêm tốt của tôi. Cái vật màu trắng nhạt giữa bóng tối đó chắc chắn là 1 cái gối. 

Tôi nhanh chóng rụt mặt xuống và gật đầu ra hiệu với Hiiro-san. Hiiro-san tạo dấu OK bằng tay rồi chỉ ngón trỏ vào ngực mình ám chỉ chị ấy sẽ xử tên đó. 

Tiếng bước chân bộp bộp vang lên mỗi lúc 1 lớn hơn. Mặc dù vậy, chắc đối phương cũng đang hết sức cẩn thận bước đi bằng tất tabi vì âm thanh vẫn không đủ lớn để nghe thấy nếu tôi không tập trung hết mức. 

Hơn nữa, do kẻ địch đang tiến lại gần nên tôi cũng phải chú ý để không gây ra tiếng động. Cảm giác căng thẳng để không sơ ý tạo ra tiếng động làm cả người tôi cứng đờ, nếu bây giờ mà nắm lấy gối chắc tôi làm rơi mất. 

Ah~! Khi ở trong tình huống như vậy thì khá là đáng sợ đấy! Bị phát hiện là xong luôn, đúng là trò trốn tìm sinh tử mà. 

“Gần chưa?” 

“Rất gần.” 

Âm lượng tối thiểu, trao đổi tối thiểu. 

Có lẽ chỉ cần 10 bước nữa là sẽ chạm trán với chúng tôi. Tôi cố gắng giữ hơi thở im lặng để không bị đối phương phát hiện. 

Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy, 1 giọng nói phát ra từ bên cạnh. 

“Vậy... ném bay đi thôi!” 

Hiiro-san mỉm cười tự tin. Ngay sau đó... 

Vút! Bịch! 

Chị ấy bật dậy, ném cái gối trước khi tôi kịp nghĩ gì. Và sau đó có tiếng gối rơi bịch xuống sàn. Chắc là đã bị né rồi. 

C-chị ấy làm gì mà đột ngột thế! Không phải ẩn nấp như kiểu bắn tỉa sao! 

“Chết tiệt! Trượt mất rồi. Năm nhất à? Né giỏi đấy. Đúng là được Miiko-san rèn luyện có khác.” 

Không nghe thấy lời đáp lại nào từ đối phương. Tôi vẫn trốn, chỉ dùng tai để nghe ngóng tình hình. 

“Vậy... bên kia không định ném lại à?” 

Có lẽ đối phương đã phản ứng lại với câu khiêu khích của Hiiro-san. 

Tiếng vải sột soạt, tiếng giơ gối lên. 

“Với cách ném đó thì không hạ được Hii đâu.” 

Chị ấy nhảy lên và đáp nhẹ xuống cái bàn gần đó. Và sau đó, khắc sâu vào tâm trí tôi là 1 cảnh tượng tựa như trong phim. 

Vù! 

Hiiro-san nhảy khỏi bàn, đạp vào cái cột bên cạnh lấy đà rồi thực hiện 1 cú nhào lộn giữa không trung bật ngược ra sau

Không hề có những ý nghĩ không đứng đắn như yukata bị cuốn lên rồi nhìn thấy bên trong xuất hiện. Tôi chỉ biết há hốc mồm như 1 kẻ ngốc nhìn Hiiro-san né gối bằng những động tác đẹp đẽ như trong phim kiếm hiệp. 

Chiếc gối bay sượt qua ngay cạnh Hiiro-san đang xoay người, bay thẳng tới và đập vào ngay cạnh cái ghế tôi đang trốn. Giật mình vì cái gối, tôi đứng bật dậy và thấy mặt kẻ địch. Là người cao to nhất trong 5 người hồi nãy... là Nishihara-kun nhỉ? 

Hiiro-san đáp xuống bàn như thể nhảy nhẹ trong hành lang vậy, không có 1 chút tiếng động nào. 

Nishihara-kun có vẻ cũng hoang mang trước động tác nhào lộn của Hiiro-san, và đang chuẩn bị ném cái gối thứ 2. 

“Khoan đã nào.” 

Hiiro-san đạp nhẹ vào bàn rồi bật người lên như thể nhảy ở hồ bơi vậy. 

“Cả cách ném và né đều có tố chất đấy, nhưng như vậy thôi thì còn lâu mới hạ được Hii nhé!” 

Rất cao trên không trung, chị ấy ôm đầu gối rồi thực hiện 1 cú nhào lộn về phía trước. 

1 vòng, 2 vòng... đến vòng thứ mấy rồi nhỉ... ? 

Giữa những vòng xoay liên tiếp đó, chẳng biết chị ấy ném vào lúc nào, cái gối bay vút ra từ Hiiro-san. Cái gối được ném đi với vận tốc rất nhanh nhờ lực ly tâm, bụp 1 tiếng và trúng ngay vai kẻ địch. 

“Yeah!” 

Hiiro-san tiếp đất và tạo dấu V. Còn Nishihara-kun thì im lặng cúi chào như trong đấu võ rồi nhặt chiếc gối rơi cạnh tôi và rời đi. 

Tôi chỉ biết đứng chôn chân trước diễn biến quá bất ngờ như vậy. 

... Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy? Chỉ là ném gối thôi mà, chỉ là ném gối thôi, sao lại nhào lộn chứ? 

“... Tuyệt vời quá Hiiro-san.” 

“Hả? À, chiêu vừa rồi ấy hả? Là『Rolling Doll 』đó.”

“Chiêu đó có tên luôn hả...” 

“Là Yuno-san nghĩ ra cho chị đó!” 

Cách đặt tên độc đáo thật... nhưng đúng là Shirabe-san quấn băng kia sẽ đặt tên kiểu vậy. 

“Học sinh năm nhất à... có vẻ chưa quen với việc đấu gối nên chị hạ gục nhanh thôi. Nếu là năm hai hoặc năm ba thì không dễ thắng như vậy đâu.” 

Chị ấy vừa nói vừa chỉnh lại mái tóc rối. 

Hả? Ngay cả Hiiro-san cũng gặp khó khăn với các senpai sao? 

“À... mấy động tác như này Hii cũng khá là giỏi đấy nhé.” 

“Đúng vậy nhỉ. Nhỏ nhắn và nhẹ cân là điểm mạnh của chị mà.” 

“Không phải nhỏ nhắn, phải là dáng người nhỏ!” 

Chị ấy gầm gừ giận dữ. Có vẻ trong như trong suy nghĩ của Hiiro-san 2 từ này có sự khác biệt rất lớn. 

“ À đúng rồi đúng rồi.” 

Chị ấy lấy bộ đàm ra từ obi. 

【Đây là Hiiro. Đã hạ gục được 1 người! Sou-chon, tên cậu ta là gì ấy nhỉ?】 

“Là Nishihara-kun.” 

【Đúng vậy... đã hạ được Nishihara năm nhất đó rồi. Sou-chon vẫn còn sống nha.】 

【Ồ Kosou! Tuyệt vời quá... làm tốt lắm.】 

Hiiro-san mỉm cười mãn nguyện nhìn qua tôi sau khi báo cáo xong với Shirabe-san. 

“Thật may là có đôi tai của Sou-chon đó!” 

“K-không có gì đâu. Em giúp ích được là tốt rồi.” 

“Chị muốn có 1 thành viên hỗ trợ bằng mắt và tai như em đó, vì đội chúng ta sức tấn công khá là mạnh rồi.” 

“Ừm, quả thật em không nghĩ mình có thể thắng được Hiiro-san đâu.” 

Sao mà tôi có thể làm nổi mấy động tác đó chứ... 

“Với lại Hii cũng ghen tị vì Sou-chon có thị lực ban đêm tốt lắm đó. Chị không tiếp cận được nếu không biết kẻ địch ở chỗ nào đâu.” 

“À, chắc là nhờ hồi nhỏ em hay lên núi chơi tới tận khuya.” 

“Ra là vậy, môi trường rèn nên con người ha.” 

Hiiro-san khoanh tay gật đầu lia lịa. 

“Tóm lại chúng ta cứ chiến đấu theo kiểu này đó. À, chắc là em cũng nghe từ Akarin rồi, gối dùng bao nhiêu lần cũng được và gối đối phương ném ra thì nhặt lại dùng cũng OK nha.” 

“Ra là thế, cứ lặp đi lặp lại việc nhặt lên và ném thì có thể ném bao nhiêu lần cũng được ha.” 

“Đúng vậy đó. Trong thế giới này gối cũng được xem như đạn mà, nhưng có vẻ chỉ điểm đó là khác ha.” 

Chị ấy vừa nhìn cái gối vừa điềm tĩnh nói. 

Không... còn nhiều điểm khác biệt nữa mà... từ hình dạng cho đến kích thước... 

Khi tôi còn đang tsukkomi trong đầu và nhìn Hiiro-san đung đưa cái nơ xanh dương ấy thì giọng Yukiha-san vang lên từ tai nghe. 

【Đây là Akari. Tớ vừa thấy địch ở tầng 2. Có lẽ là Sagihara-san đó.】 

【À, nếu là Sagihara thì lúc nãy tớ tìm thấy nên giả vờ bỏ chạy để dụ lên tầng có Yuki rồi đấy.】 

Sagihara-san... à... là học sinh năm nhất có mái tóc xanh dương nhỉ.

【Cảm ơn nhé Reiji-kun. Tớ còn cảm nhận sự hiện diện của ai đó khác nữa nên có lẽ tầng này có 2 người.】 

【Đây là Yunoeda . Cậu có thể tự mình giết được không?】 

【Nếu chỉ là học sinh năm nhất thì dễ thôi, nhưng nếu có Honma-san hay Koga-kun hỗ trợ thì nguy hiểm lắm. Tạm thời tớ sẽ chờ ở phòng Hoa Trà.】 

Shirabe-san, vừa nãy chị vừa nói giết bằng cái giọng tỉnh bơ đó sao? Chuyện quái gì thế? Tại sao lại dùng động từ đó trong trò ném gối chứ. 

【Đây là Reiji. Tớ đang ở tầng 3, nhưng vừa thấy có kẻ địch ở đây nên không thể tự do di chuyển được. Sou với Souto đang ở tầng 4 đúng không? Tớ sẽ nghĩ 1 chút chiến thuật từ bên này.】 

【Oh yeah! Nhờ cả vào cậu đấy Gumocchi!】 

Sau khi ngắt liên lạc, Hiiro-san mỉm cười với tô, vẻ mặt không chút lo lắng nào cả. 

“Trước mắt chúng ta cứ làm theo chỉ dẫn của Gumocchi đã, không sai được đâu.” 

“Nhắc mới nhớ, Reiji-san đóng vai trò như tổng chỉ huy sao? Anh ấy cứ nghe báo cáo của mọi người rồi đưa ra chỉ dẫn suốt.” 

Anh ấy gần như nắm rõ toàn bộ vị trí của đội chúng tôi, và đôi khi cả vị trí của kẻ địch nữa, và đưa ra chỉ dẫn từng chút một nữa. 

“Hả? U-ừm, làm gì có tổng chỉ huy nào đâu. Gumocchi chỉ là lính thường thôi.” 

“Nhưng anh ấy ghi lại hết toàn bộ việc di chuyển của chúng ta mà đúng không?” 

“À, không phải ghi lại đâu... là ghi nhớ đấy.” 

... Hả? 

“ 『Quan sát toàn cảnh』. Đó là chiêu thức... hay đúng hơn là năng lực của Gumocchi đấy. Cậu ấy ghi nhớ tình hình của chúng ta theo thời gian thực, và dự đoán hướng đi từ thông tin kẻ địch được báo cáo lại rồi đưa ra chỉ dẫn.” 

“... Ồ... tuyệt thật đấy...” 

Không chỉ tuyệt vời thôi đâu... ghi nhớ tất cả luôn mà... Câu lạc bộ này là cái quái gì vậy... tập hợp các siêu nhân lại à? Có ổn không đây? Mình chỉ có mắt và tai tốt hơn người bình thường 1 chút thôi... vào câu lạc bộ này có được không đây... 

【...Ư ...】 

1 tiếng rên nhỏ bất ngờ vang lên xóa tan cơn hỗn loạn trong đầu tôi. Không thể nhầm được... chắc chắn đó là giọng Yukiha-san. 

【Ừm... Haijima-kun... nếu em có thể tới được thì giúp chị 1 chút được không... Tối quá, không nhìn thấy gì cả... Chị hơi sợ...】 

Hiiro-san phản ứng lại ngay lập tức. 

【Đây là Hiiro! Akarin, cái đó lại xuất hiện rồi sao? Cậu ổn chứ...?】 

【Ừm... cũng tạm ổn thôi...】 

Cả giọng Yukiha-san lẫn vẻ mặt đầy lo lắng của Hiiro-san đều khiến tôi cảm giác rằng đây không phải chuyện bình thường. 

“Hiiro-san, cái đó là gì vậy?” 

Chị ấy hơi ngập ngừng nhưng có lẽ đã nhận ra khó mà giấu được tôi nên đã mở lời. Giọng chị ấy dịu đi, không còn sự năng động thường thấy. 

“Akarin ấy mà... cậu ấy hơi giống như bị chứng sợ bóng tối vậy đó. Cũng còn tùy vào sức khỏe hay tinh thần của cậu ấy nữa, nhưng khi ở chỗ tối thì tim đập nhanh, thỉnh thoảng còn rơi vào cơn hoảng loạn nhẹ nữa. Hii lúc nào cũng lo cho cậu ấy hết đó.” 

“Sao... lại như vậy chứ...” 

Cái thắc mắc vừa nảy sinh trong lòng tôi “Tại sao có chứng sợ bóng tối mà vẫn tham gia trò ném gối như vậy” đã không thành lời mà thay vào đó là 1 cảm xúc chân thành “Tôi muốn làm gì đó cho chị ấy” đã trỗi dậy. Tôi muốn đáp lại lời SOS đã gọi tên tôi ấy. 

【Đây là Reiji. Souto, em hỗ trợ cho Yuki được không?】 

Trước khi tôi kịp trả lời thì Hiiro-san đã đáp lời rồi. 

【Đây là Hiiro. Gumocchi, đã rõ rồi. Tớ sẽ phái Sou-chon đến tầng 1 ngay bây giờ đây. Hii sẽ tạm ở tầng này. Akarin này, Sou-chon tuyệt vời lắm đấy!】 

【Cảm ơn Hiiro-chan nhé... Haijima-kun, chị đang ở sâu bên trong phòng Hoa Trà nhé.】 

Lần đầu tiên tôi dùng bộ đàm. Tôi nhấn nút gọi rồi đưa lại gần miệng. 

【Đã rõ.】 

Sau khi ngắt liên lạc, Hiiro-san nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc rồi chỉ tay về phía cầu thang. 

“Sou-chon, xuống tầng 1 bằng cầu thang đó đi. Cẩn thận nhé vì có thể kẻ địch đang ẩn nấp ở góc cua đấy. Thấy kẻ địch rồi mới rút gối thì sẽ bị chậm đấy nên nếu cần thì vào sẵn tư thế ném gối đi nhé.” 

“Dù chị có bảo em là rút gối như rút kiếm thì em cũng chẳng mường tượng ra được đâu.” 

Trong cái thế giới này, gối và kiếm còn như nhau nữa sao? 

“Vậy Sou-chon... đi cứu Akarin đi nhé! Phải tiêu diệt trước khi bị tiêu diệt nha!” 

“Vâng... em đi đây.” 

Nghĩ kỹ lại thì có vẻ tôi vừa nhận được 1 lời tạm biệt hơi đáng sợ nhỉ. 

Hai chúng tôi từ từ bước đến cầu thang, bắt tay nhau tạm biệt và từ đó, chỉ 1 mình tôi đi xuống. 

“Phù...” 

Trong khách sạn, khi mà mọi người còn đang chìm sâu vào giấc ngủ, tôi khẽ thở ra 1 hơi. 

Cái tư thế tựa lưng vào tường và giương súng thường thấy trong các cảnh đấu súng, tôi cũng từng muốn thử 1 lần, nhưng đến khi thực sự làm thì lại thấy thật đáng sợ mà. Sợ muốn chết luôn ấy. 

Có ổn không đây? Biết đâu kẻ địch đang ẩn nấp ở đây thì sao. Bây giờ thì không nghe thấy gì cả, nhưng cũng có thể kẻ địch đã ở đây từ trước khi tôi tựa lưng vào tường. 

Liệu mình có thể ứng phó kịp nếu kẻ địch bất ngờ lao ra không? Vậy có lẽ mình nên chủ động xông ra trước. Không không... giả sử mình có xông ra đi nữa, mình cũng đâu phải Hiiro-san mà có thể vừa né gối vừa ném trúng địch được. Vậy vừa lao ra vừa ném bừa sao? Không được... nếu có kẻ địch thật thì ném bừa như vậy nguy hiểm quá. Nếu ném không trúng là mình rơi vào thế bất lợi ngay. 

Gạt hết nghi ngờ trong đầu sang bên, tôi dồn hết can đảm, giơ gối lên. Đi thôi nào, đếm đến 3 là nhảy ra. 3, 2... không được, khoan đã nào. Đợi thêm 1 chút nữa thôi. 

Bình tĩnh lại... bình tĩnh lại nào. 

Không được, lỡ kẻ địch xông ra trước thì sao... mình sẽ không kịp phản ứng mất. 

Quả nhiên... vẫn nên lao ra trước thôi... 

Đi thôi... đi thôi nào! 

Ở trước chỗ tôi vừa nhảy ra... không có ai cả 

... M-may quá đi... 

Vừa thở phào nhẹ nhõm, tôi vừa rón rén chạy xuống cầu thang. 

Cứ giữa những nhịp căng thẳng lại đan xen những nhịp thư giãn như vậy, bằng cách nào đó tôi đã xuống được tới tầng 1. 

【Đây là Reiji, ở tầng 5. Đã phát hiện 1 trạm chuyển tiếp tín hiệu của đối phương ở gần phòng 505 và ngắt nguồn điện. Kẻ địch ở tầng trên sẽ khó liên lạc với nhau hơn.】 

Lúc trước Yukiha-san cũng có giải thích cho tôi rằng bộ đàm chỉ dùng được trong phạm vi sóng vô tuyến, nhưng nếu đặt 1 trạm chuyển tiếp tín hiệu thì có thể mở rộng phạm vi. Vậy nên việc ngắt nguồn điện cũng giống như việc phá ăng-ten của công ty viễn thông vậy đó. Dù sao đi nữa, Reiji-san cũng quá tuyệt vời rồi. Anh ấy không chỉ đưa ra chỉ dẫn cho đội mà còn tự mình tham gia tấn công làm gián đoạn liên lạc của địch nữa. Đúng là chuyên gia chiến tranh thông tin mà. 

【Tạm thời tớ sẽ chờ ở đây 1 lát. Tớ sẽ nhắm đến kẻ địch lên tầng 5 để khôi phục trạm chuyển tiếp.】 

【Cảm ơn nhé Gumocchi! Hii đang ở tầng 4 nên nếu có gì thì sẽ đến hỗ trợ cậu nhé!】 

【Trông cậy vào cậu nhé Sou. Shirabe-senpai, chị đang ở đâu trên tầng 5 vậy? Có cần tập hợp lại không?】 

【Bây giờ tớ đang ở hành lang gần phòng 501. Không cần tập hợp lại.】 

Vừa lắng nghe cuộc trò chuyện của mọi người, tôi vừa nhìn sơ đồ khách sạn rồi đi tiếp về phía phòng bếp.

Ra là vậy... nếu là bộ đàm thì có thể truyền tin cho cả nhóm cùng 1 lúc được, và phạm vi sóng bị hạn chế cũng sẽ trở thành 1 yếu tố quyết định trận đấu. Quả thật, cấm sử dụng điện thoại sẽ làm trò chơi thú vị hơn nhiều. 

Tôi đi ngang qua 1 khoảng trống có đặt 1 chiếc điện thoại công cộng rồi bước đến sảnh tiệc. Ở giữa sảnh tiệc, tôi cũng đến được phòng Hoa Trà. 

Nghe ngóng 1 lúc để xác nhận không có kẻ địch xong, tôi khẽ đẩy cánh cửa trượt sang bên. 

Nếu mình nhớ không nhầm thì chị ấy đã nói đang ở sâu bên trong phòng này nhỉ. 

“Yukiha-san, em đến rồi đây.” 

Tôi vừa đi sâu vào bên trong vừa khẽ gọi chị ấy. Vì lúc nãy tôi vẫn còn bước đi trên hành lang lạnh lẽo nên giờ chạm vào tatami lại thấy ấm áp hẳn. 

Thường ngày chắc nơi này phải được xếp đầy bàn ghế với các món ăn và rượu được mang ra liên tục. Nhưng bây giờ tất cả những chiếc bàn đó đều bị dồn vào 1 góc, căn phòng cứ như 1 đại sảnh rộng lớn vậy. 

Tôi bước đến chỗ mặt bàn được chồng lên, xếp sát vào nhau. 

“Ừm... Yukiha...” 

Ngay lúc tôi vừa cất tiếng gọi, 1 âm thanh nhỏ vang lên. 

Từ bên hông đống bàn, 1 bóng người bất ngờ xuất hiện rồi ném 1 cái gối trắng về phía tôi. 

“Ah!” 

Cái gối bay sượt qua vai tôi rồi rơi phịch xuống chiếu tatami. 

“Ư... xin lỗi, Haijima-kun... là em à.” 

Giọng nói ấy vang lên từ chỗ hơi thấp hơn tầm mắt tôi chút.

Ngay cả trong bóng tối, mái tóc màu nâu hạt dẻ cùng bộ yukata màu tím nhạt ấy vẫn hiện rõ lên trong mắt tôi. 

4eb7c9a2-7d62-4459-91e9-2f53c4d2440e.jpg

“Yukiha-san, chị có ổn không?” 

“Ư... ừm... chắc là không ổn rồi... xin lỗi, xin lỗi em nhé...” 

Hơi thở chị ấy hỗn loạn và gấp gáp, đôi mắt màu xanh lục bảo ấy cũng run rẩy không yên. Khuôn mặt thoáng vẻ bất an, rõ ràng là chị ấy đang hoảng loạn. 

“Haijima-kun, em có nhìn thấy không? Có nhìn thấy rõ được không... ?” 

Gương mặt chị ấy căng thẳng cứ như sắp khóc đến nơi vậy. Dù biết đây không phải lúc thích hợp để nghĩ về điều đó nhưng tim tôi vẫn khẽ dao động 1 chút. Không phải Yukiha-san thường ngày, cũng không phải Yukiha-san mạnh mẽ, lạnh lùng trong trận đấu gối mà là 1 mặt tôi chưa từng thấy trước đây. 

“Ừm, em nhìn thấy rõ được. Em nhìn thấy được cả kẻ địch nữa. Cứ để em nghe ngóng động tĩnh cho... sẽ ổn thôi.” 

“Vậy sao... may quá đi...” 

Có lẽ đã yên tâm hơn khi nghe câu trả lời của tôi, Yukiha-san nhắm mắt lại và hít 1 hơi thật sâu. Sau khi từ từ mở mắt ra, chị ấy lại trở về vẻ mặt lạnh lùng, điềm tĩnh như lúc bắt đầu trận đấu. 

“Chị bình tĩnh lại được 1 chút rồi... cảm ơn em vì đã đến nhé. Đột ngột gọi qua bộ đàm như vậy chắc em cũng bất ngờ lắm đúng không?” 

“À, ừm... cũng có chút...” 

Tại sao chị ấy lại sợ bóng tối, và nếu sợ như vậy sao vẫn tham gia trò ném gối này. Có rất nhiều điều tôi muốn hỏi nhưng chắc tôi phải tạm gác lại rồi. 

Vì ngay lúc đó từ bên ngoài vang lên những tiếng bước chân bộp bộp. 

Khi tôi quay người lại, Yukiha-san có lẽ cũng nhận ra kẻ địch đang đến. Chị ấy khẽ chỉ tay rồi hỏi bằng khẩu hình: “Có không?” nên tôi cũng khẽ gật đầu. 

“Lại đây.” 

Nói đúng 1 từ xong, chị ấy cầm 2 cái gối lên rồi lùi dần ra xa khỏi cửa phòng tiệc. Ở sâu trong phòng, có vài bộ futon được xếp chồng lên... có lẽ là để dùng khi cần ngủ tạm. Nhờ đống bàn kê chắn phía trước nên chỗ này khó mà nhìn thấy được từ cửa. 

Yukiha-san trải 1 tấm nệm ra rồi phủ 1 cái chăn lên như muốn tạo 1 chỗ trốn ở đó. 

“Haijima-kun, trốn vào đây đi.” 

“... Hả?” 

Tôi chui vào trong chăn theo sự thúc giục ấy, và ngay sau đó chị ấy cũng lách mình chui vào theo... 

“Cái... cái gì...” 

“Suỵt.” 

Yukiha-san nhìn thẳng vào tôi, đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu. 

Bây giờ, tôi đang nằm trong futon chung với senpai, đã vậy chỉ cần cử động 1 chút thôi là cả 2 sẽ chạm vào nhau rồi. 

Xung quanh gần như chìm hoàn toàn vào bóng tối do chúng tôi trùm chăn kín đầu. Nhờ quen nhìn trong bóng tối nên tôi vẫn có thể thấy rõ chị ấy. Từ phần yukata bị vén lên ấy, phần đùi khỏe khoắn lộ ra càng khiến tôi nhận thức rõ mình đang trong 1 tình huống nguy hiểm như nào, tim tôi đập nhanh tới mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mặc dù tôi từng tưởng tượng 1 vài suy nghĩ không được đứng đắn lắm về Hiiro-san, nhưng không hiểu sao với Yukiha-san thì lại không như vậy mà chỉ đơn thuần là tim tôi đập thình thịch tới mức chị ấy gần như nghe thấy được thôi. 

Yukiha-san khẽ mỉm cười. Ánh mắt và đôi môi ấy cong nhẹ lên tạo nên nụ cười quyến rũ đến kỳ lạ. 

“Tỉnh thoảng chị cũng trốn như thế này. Khi chui vào chăn cảm giác cứ như đi ngủ vậy nên tâm trạng cũng bình tĩnh hơn 1 chút.” 

Ra là vậy... đây cũng 1 cách để kiềm chế nỗi sợ của chị ấy sao. Nếu vậy thì tôi cũng nên ở đây thêm 1 chút nữa nhỉ... 

Khi tôi đang vui mừng vì tìm được lý do để ở lại thì 1 âm thanh vang lên như giội gáo nước lạnh vào tôi. 

Là tiếng kẽo kẹt của sàn gỗ như khi ở cùng Hiiro-san lúc nãy. Không thể nhầm được... chắc chắn đây là tiếng bước chân, và nó dừng lại ngay trước cửa phòng. Đối phương vẫn đi qua đi lại bên ngoài nên có lẽ là đã nhắm vào phòng này rồi. 

“Yukiha-san, họ đến rồi.” 

Ngay sau khi tôi thì thầm xong, ánh mắt sắc bén ấy lóe lên như tia sét vậy. 

“Hiểu rồi... vậy là đến lúc săn rồi nhỉ...” 

Chị ấy từ từ rời khỏi chăn, cẩn thận không gây ra tiếng động rồi nắm chặt cái gối trên tay. Hơi đáng tiếc nhưng mà Yukiha-san đã trở về chế độ thi đấu nên cũng tốt thôi. 

2 chúng tôi trốn sau đống nệm, từ từ ló đầu lên. Trong căn phòng mà mọi thứ hòa vào bóng tối như này, có lẽ sẽ không bị phát hiện ngay đâu. 

Lạch cạch lạch cạch... soạt... 

Tiếng bước chân dừng lại và rồi tiếng kéo cửa vang lên. 1 bóng người lao vào tay giơ sẵn gối. Đôi mắt đã quen với bóng tối của tôi bắt được mái tóc dài ngang vai. Dù không nhìn thấy rõ được màu tóc ở khoảng cách này, nhưng trong đội Hinamori thì chỉ có Sagihara-san năm nhất mới có kiểu tóc như này. 

Cô ấy vẫn giữ thế ném gối, đảo mắt nhìn quanh phòng. Ừm, đúng là sợ thật, nếu là tôi thì chắc cũng sẽ làm vậy thôi. Có vẻ cô ấy vẫn chưa phát hiện ra nên tôi vội rút đầu xuống. 

Giờ thì... phải thoát khỏi đây bằng cách nào... Sớm muộn gì chỗ này cũng sẽ bị tìm thấy. Yukiha-san cũng không thể nhào lộn như Hiiro-san được... vậy phải làm sao đây. 

Khi tôi còn đang suy nghĩ thì tiếng nhiễu từ bộ đàm lọt vào tai tôi. Và sau đó giọng của Hiiro-san vang lên. 

【Sou-chon, em gặp được Akarin chưa?】 

Tôi muốn trả lời lắm, nhưng nếu làm vậy thì kẻ địch phát hiện mất. Vừa giữ im lặng, tôi vừa nhìn đối phương tiến lại gần từng chút một thì giọng Hiiro-san lại tiếp tục vang lên.

【Ồ, không trả lời nghĩa là đang có kẻ địch ở gần sao! Akarin, cậu trả lời được không?】 

Yukiha-san vẫn im lặng. Chị ấy ngồi yên tại chỗ, rút ra 1 đôi dép đi trong nhà được kép ở dải obi màu chàm. 

Dép? Trong tình huống này ư? 

【Có vẻ Akarin và Sou-chon đang ở cùng nhau nhỉ. Vậy cứ yên tâm nhé Sou-chon... có Akarin ở đó thì không sao đâu!】 

Vừa lắng nghe giọng nói tràn đầy năng lượng của Hiiro-san, tôi vừa nhìn sang Yukiha-san đang nắm chặt đôi dép mà không gây ra tiếng động nào. 

Nếu nhìn kỹ lại thì đôi dép đó được đặt chồng lên nhau sao cho mũi dép quay ngược hướng, phần gót thì được quấn chặt bằng băng dính. 

【Chiêu trò của Akarin đấy nhé... đến Hii cũng không bó tay luôn đó!】 

Vút! 

Ngay lúc Hiiro-san cất lời, Yukiha-san lia đôi dép đi. Đôi dép bay thẳng tới rồi bất ngờ quay ngược trở lại. Trên đường quay lại, cái boomerang đó va vào lưng kẻ địch đang nhìn về phía chúng tôi. 

“... Ah!” 

Sagihara-san nhanh chóng quay người lại, giơ gối về phía kẻ địch ảo. Ngay khoảng khắc đó, Yukiha-san bật dậy, ném gối bay thẳng vào chân cô ấy. 

“Á...!” 

Trước dáng vẻ ngạc nhiên của Sagihara-san, Yukiha-san chìa tay ra. 

“Suýt thì nguy rồi. Nếu cậu tiến lại gần thêm chút nữa thì có lẽ đã thấy tớ ném rồi.” 

Sagihara-san khẽ mỉm cười khi nhận ra thứ vừa trúng mình là 1 đôi dép. 

“... Tớ thua rồi. Đúng như Miko-san nói, Yukiha-san quả thật rất mạnh ha!” 

Mái tóc xanh dương hiện rõ lên khi Sagihara tiến lại gần và cúi chào. Cô ấy bước đến trước mặt Yukiha-san, bắt tay rồi sau đó rời khỏi phòng. 

【Đây là Akarin. Đã hạ Sagihara-san.】 

Yukiha-san liên lạc qua bộ đàm. Cùng 1 giọng nói phát ra từ tai nghe và trước mặt nghe cứ như âm thanh stereo vậy.

【 Ồ, làm tốt lắm. Souto này, Yuki tuyệt vời lắm đúng không nào?】 

【Vâng... nhưng mà em hơi bất ngờ nên đầu óc vẫn chưa theo kịp được...】 

Trò chơi này quá sâu sắc rồi đấy. 

“Thế nào, chiêu vừa nãy ấy?” 

Yukiha-san vừa nhặt lại cái gối vừa hỏi. 

“R-rất tuyệt vời luôn đó.” 

“『Slippery Slipper』, chị khá thích chiêu đó đấy.” 

Quả nhiên chiêu đó có tên nhỉ. Nghe có vẻ ngầu nhưng cũng không ngầu lắm nhỉ... 

“Em không ngờ là còn dùng được đạo cụ nữa đấy.” 

“Không phải cái gì cũng được phép dùng đâu nhé. Có quy định rõ ràng là chỉ được dùng những thứ có sẵn ở ryokan hoặc những thứ vốn được dùng ở đó, còn chế tạo đạo cụ thì cũng chỉ được dùng văn phòng phẩm thôi. Hơn nữa, cái dép vừa rồi cũng sẽ kém hiệu quả hơn nếu không ở trong tình huống kẻ địch không nhìn thấy mình. Đôi lúc chị cũng ghen tị với Hiiro-chan nữa khi mà cậu ấy vừa có thể đấu tay đôi và vừa làm đối phương hoang mang.” 

Vậy ra đó là lý do chị ấy chiến đấu ở nơi có nhiều chướng ngại vật như này sao. Mỗi người đều có 1 phong cách chiến đấu riêng nhỉ. 

“Được rồi, vậy là chỉ còn 3 người nữa thôi.” 

【Đây là Yunoeda. Tokigumo này...】 

Bộ đàm vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện. Reiji-san nhanh chóng đáp lời Shirabe-san. 

【Cậu nắm được vị trí của những kẻ địch còn lại chưa? Tớ đang ở tầng 5 nhưng có vẻ không có ai cả.】 

【Tớ đang trốn ở tầng 4... và ngay lúc này đây, Sou đang giao đấu. Đối thủ là đội trưởng Honma-san.】 

Honma-san... chị gái tóc tết 2 bên nhỉ. Trường Hinamori còn 2 học sinh năm 2 là Honma-san và Koga-san thôi đúng không... 

【Shirabe-senpai, tớ có nên đến hỗ trợ không?】 

【Không cần đâu, nếu là Kosou thì dù là đấu tay đôi cũng sẽ ổn...】 

【Ah!】 

Reiji-san đột nhiên hét lớn. 

【Sao thế Reiji-kun?】 

Yukiha-san chưa kịp dứt lời, Reiji-san đã nhanh chóng đáp lại. 

【Sou bị bắn tỉa từ 1 nơi khác!】 

Bắn tỉa à!? 

【Tokigumo, là ai đã bắn? Có phải là cái tên có mái tóc bù xù đó không?】 

【Không phải, Nagata có lẽ ở tầng 1 hoặc tầng 2. Sou đã thấy tên đó đi xuống.】 

Vậy tức là người còn lại... Koga-san năm hai à... 

【Sou đã bị loại rồi. Honma-san vẫn đang ở tầng 4.】 

Reiji-san tiếp tục báo cáo 1 cách gấp gáp. Hiiro-san bị loại rồi sao... 

【Chết tiệt, Koga đang ở đâu... chắc chắn đang ở tầng này mà...】 

Giọng Reiji-san ngắt quãng vài giây rồi quay lại với âm lượng lớn hơn 1 chút. 

【Tìm thấy rồi. Koga vừa xuống tầng 3. Là 1 Comforter. Mọi người cẩn thận đấy.】 

【1 Comforter à... dù không rõ trình độ đến đâu, nhưng đúng là phiền phức thật đấy.】 

Tôi hỏi Yukiha-san đang khẽ thở dài. 

“Ừm... Comforter là gì vậy...?” 

“À, Comforter ấy à... là kiểu người quấn chăn quanh người rồi chiến đấu đó.” 

... Là gì cơ? 

“Vì khi quấn chăn như thế, nếu bị gối ném trúng lên chăn thì sẽ không bị loại nên khả năng phòng thủ rất cao. Tuy nhiên vì phải cầm chăn bằng 2 tay, khiến họ không tiện tấn công nên phong cách chiến đấu chủ yếu là phòng thủ, đợi đối phương hết đạn rồi phản công.” 

“Ra là vậy.” 

Tên nghe thì ngầu thật... nếu tưởng tượng ra thử thì cũng không tuyệt lắm nhỉ... 

“Vậy nếu Hiiro-chan bị loại rồi thì bây giờ chỉ còn 4 đấu 3.” 

“Yukiha-san, những người bị loại sẽ ra sao vậy?” 

“Họ chỉ quay về phòng thôi. Không được làm gì hết ngoại trừ việc nghe tiếng bộ đàm. Bị loại nghĩa là đã chết mà.” 

Tại sao mấy người này thỉnh thoảng lại ném gối như thể đặt cược cả mạng sống vào vậy... 

【Tokigumo, có vẻ không còn ai ở trên tầng 5. Tớ định kết liễu Honma, tớ sẽ xuống tầng 4 một lát. Cậu hãy nhắm vào Koga ở tầng 3 đi Tokigumo.】 

【Đã rõ.】 

Có vẻ cuộc thảo luận giữa Reiji-san và Shirabe-san đã kết thúc. Shirabe-san sẽ di chuyển từ tầng 5 xuống tầng 4, còn Reiji-san sẽ từ tầng 4 xuống tầng 3. 

【Này Haijima!】 

【V-vâng.】 

Tôi được Shirabe-san gọi bằng 1 giọng đầy khí thế. 

【Chị cần sức mạnh của em đấy. Đến tầng 4 đi, gặp nhau ở chỗ máy bán hàng tự động nhé.】 

“E-em hiểu rồi.” 

Tôi vừa được Shirabe-san gọi... phải cố gắng đáp lại sự kỳ vọng mới được. 

Khi quay sang Yukiha-san, chị ấy kẹp cái boomerang dép vào lại obi rồi khẽ gật đầu 1 cái. 

“Yukiha-san, em đi nhé.” 

 “Haijima-kun, xung quanh Yunoeda-san là ranh giới của sự sống và cái chết đấy. Hãy cẩn thận nhé!” 

Đừng có thản nhiên nói mấy lời thoại giống trong manga như vậy chứ, em chẳng trả lời thế nào đâu... 

“Em hiểu rồi, em sẽ cẩn thận.” 

Tôi khẽ cúi chào rồi sau đó hướng về tầng 4. 

Trên tầng 4 lúc này, chỉ còn duy nhất ánh đèn xanh của biển lối thoát hiểm phát sáng, nổi bật lên giữa màn đêm u tối. Hình người đang chạy kia như đang mô phỏng trận đấu của chúng tôi vậy. 

Hmm... nếu có nhân viên nào còn thức rồi vô tình chạm mặt thì nên viện cớ gì đây nhỉ... nói: “Tôi có thói quen phải ôm gối chạy vài vòng mới ngủ ngon được.” ổn không nhỉ? Không, không ổn chút nào... 

【Shirabe-san, em đến tầng 4 rồi đây.】 

Vừa báo cáo qua bộ đàm, tôi vừa bước tới chỗ có 2 cái bán hàng tự động được đặt cạnh nhau. Cả 2 cái đều đã tắt đèn, chỉ có máy bán rượu có ánh đèn lờ mờ ở các nút bấm. 

“Shirabe-san... Shirabe-san...” 

Khi tôi khẽ gọi tên vị đội trưởng mà tôi chẳng thấy ở đâu hết thì 1 giọng nói vang lên từ phía trên đầu tôi. 

“Haijima, ở đây này.” 

“... Ahhh!” 

“Suỵt!” 

Vị đội trưởng mặc yukata đứng trên máy bán hàng tự động ấy, đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu cho tôi giữ im lặng. Thật là hết nói nổi mà... ai mà không bất ngờ khi thấy 1 cô gái với tư thế như vậy chứ. 

“Xin lỗi nhé, chị đang đề phòng kẻ địch tấn công thôi.” 

Shirabe-san nhẹ nhàng leo xuống máy bán hàng tự động. Chắc khi leo lên tư thế chị ấy cũng không được đứng đắn lắm nhỉ... 

Có lẽ do vận động quá nhiều nên mồ hôi chảy dài trên cổ chị ấy, mái tóc cũng bết lại nữa. Hơn nữa, mỗi lần bộ yukata của chị ấy vén lên vén xuống lại tạo ra những góc nhìn tinh tế suýt thấy mà lại không thấy. K-không được rồi, không thể không nói... cảnh này rất gợi cảm. 

“Xin lỗi vì đã gọi em ra đấy nhé Haijima.” 

Nếu đây là lời mở đầu cho 1 lời tỏ tình kinh điển thì tuyệt vời rồi, nhưng tiếc là lần này từ đó mang ý nghĩa hơi khác.

“Kosou và Akari đều rất tuyệt vời đúng không nào?” 

“Đúng vậy đó, đặc biệt là chiêu của Yukiha-san, em thật sự rất bất ngờ đấy.” 

“Akari đã luyện tập rất chăm chỉ đó, kỹ thuật sử dụng chiêu trò của cậu ấy là tuyệt vời nhất đấy. Thỉnh thoảng cậu ấy hơi hoảng loạn khi ở trong bóng tối, nhưng nếu chiến đấu ở nơi có nhiều chướng ngại vật hoặc đạo cụ thì cậu ấy mạnh nhất luôn đấy. Cậu ấy là át chủ bài đáng tin cậy của cúng ta đó. Tất nhiên kỹ năng của Kosou cũng rất ấn tượng, nhưng những đòn tấn công đó có hiệu quả là nhờ sự hỗ trợ của Tokigumo hết đấy...” 

Shirabe-san cọ tay dưới mũi, tỏ vẻ tự hào... chắc đây những đồng đội mà chị ấy tự hào nhất nhỉ. Mặc dù tôi vẫn còn hơi bối rối vì trận đấu này, nhưng trong lòng lại có chút mong muốn được trở thành 1 phần của câu lạc bộ. 

“Vậy Shirabe-san, chúng ta nên làm gì đây? Có nên quay về phòng để tổ chức lại đội hình không?” 

“Không được, chỉ những người bị loại mới được về phòng. Nếu kẻ địch tấn công vào phòng thì sao? Làm loạn trong phòng chẳng phải rất vô ý thức sao?” 

Việc chúng ta đang làm bên ngoài mới là vô ý thức đấy... 

“Trước hết, em hãy tìm Honma rồi báo lại cho chị. Bên kia vẫn còn Koga năm hai nên nếu đi lại 1 cách bất cẩn là sẽ gặp nguy hiểm đấy.” 

“Đã rõ.” 

“Tìm thấy thì báo ngay nhé. Đây là trận chiến báo thù cho Kosou mà.” 

“Chị ấy chưa chết mà!” 

Cuối cùng tôi cũng được nói câu Tsukkomi mà mình muốn từ nãy đến giờ. Sau đó, Shirabe-san vỗ nhẹ vai tôi, nở 1 nụ cười buồn bã. 

“Haijima, Kosou đã chết. Trong thế giới này, bị trúng gối là như vậy đấy.” 

“Đây rốt cuộc là cái thế giới quái gì thế này!” 

Ánh mắt nghiêm túc đó của chị ngược lại càng em thấy sợ hơn đó! 

“Được rồi, trông cậy cả vào em đấy.” 

Bị Shirabe-san đẩy ra khỏi khu vực máy bán hàng tự động, tôi chậm rãi đi quanh tầng 4 tìm kiếm mục tiêu. 

Đi lang thang như thế này ổn không nhỉ... Nếu bị bắn tỉa như Hiiro-san thì sao đây. Dù lo lắng đến mức chân trở nên nặng trĩu, nhưng nhớ lại những ngày tháng vui vẻ chơi trốn tìm với bạn bè tới tận khuya, tôi tiếp tục tiến về phía trước. 

“... Ah!” 

Ngay bên cạnh cánh cửa dẫn ra cầu thang thoát hiểm, tôi phát hiện mục tiêu của mình. 

【Shirabe-san, em đã phát hiện ra Honma-san từ phía sau. Chị hãy rẽ phải ở chỗ lúc nãy rồi đến gần cầu thang thoát hiểm đi.】 

【Tìm thấy rồi sao? Chị đến ngay đây.】 

Không lâu sau khi liên lạc, Shirabe-san đã nhanh chóng chạy tới. Mái tóc chị ấy khẽ đung đưa, thoang thoảng hương thơm khiến tôi xao xuyến ngay cả trong tình huống này. 

“Vậy... cô ta đâu rồi? Tới phía trước 1 chút nữa sao?” 

Thay vì trả lời bằng lời nói, tôi chỉ tay ra hướng đó và Shirabe-san nheo mắt lại hết cỡ. 

“Không nhìn thấy được gì cả. Mắt chị cũng khá tốt đấy chứ.” 

“Cách đây khoảng 40m về phía trước đó chị.” 

“Thị lực của em đáng khâm phục thật đấy.” 

Chúng tôi vừa thu hẹp khoảng cách vừa bám theo từ phía sau. Kẻ địch rẽ qua 1 bên rồi tiếp tục đi thẳng. 

“Ah, cuối cùng cũng thấy được 1 chút rồi. Tối như này mà em nhìn ra được à Haijima.” 

“Vâng, em cũng khá là quen với độ tối như này rồi.” 

【Souto, em đang đi săn với Shirabe-san đúng không? Nhớ đừng để đối phương phát hiện đấy.】 

Giọng Reiji-san vang lên từ tai nghe ngắt lời tôi. Có lẽ anh ấy đã nắm được tình hình qua lời tôi nói lúc nãy. 

“Reiji-san, hiện tại vẫn chưa bị phát hiện nhưng còn cách khoảng 20 mét. Làm thế nào để tiến lại gần đây...” 

【À, nếu vậy thì sẽ ổn thôi.】 

Gần như cùng lúc với giọng Reiji-san, Shirabe-san đặt 1 cái gối xuống bằng tay trái quấn băng, tay phải đeo đai bảo vệ cầm mép cái gối còn lại và rồi hạ tay xuống. 

【Với khoảng cách đó thì không thành vấn đề với cậu ấy đâu.】 

Đôi mắt sắc bén ấy mở to ra, nụ cười tự tin, đầy thách thức hiện lên mặt Shirabe-san. 

Chị ấy cầm vào phần vải ở mép gối- chỗ mà có thể gọi là tai của gối- và xoay cánh tay thật mạnh như 1 người chơi bóng mềm: từ dưới ra trước, từ trước lên trên và từ trên ra sau. 

Vừa đúng 1 vòng quay và ngay khoảng khắc hoàn hảo đó, tay chị ấy buông gối ra. 

“Ngủ ngon nhé.” 

Cái gối được ném ra bằng 1 cú submarine, theo sau lời thì thầm của Shirabe-san và xé toặc không khí với tốc độ khó tin.

Bịch! 

Cái gối cứ như bỏ qua trọng lực, không rơi xuống sàn mà bay thẳng, đập mạnh vào lưng kẻ địch. 

“『Skate Straight』... Ừm, nếu không tăng tốc độ lên thì sẽ bị phòng thủ mất. Khoảng cách ném cũng không tệ nhỉ...” 

“Tốc độ như vậy em thấy quá đủ rồi đấy...” 

Chiêu vừa rồi là gì vậy? Thứ chị ấy vừa ném thật sự là 1 cái gối sao? Gối có thể bay xa được đến vậy sao? 

【Đây là Yunoeda. Tớ đã hạ đội trưởng Honma rồi.】 

【Chúc mừng nhé! Yuno-san, chị làm được rồi.】 

【Chúng ta thắng rồi nhỉ. Vui quá đi!】 

【Đúng là Shirabe-senpai có khác. Souto cũng làm tốt lắm!】 

1 tiếng rưỡi kể từ khi bắt đầu. Với những pha nhào lộn, chuyên gia tình báo, chiêu trò từ đạo cụ ryokan, 1 cú ném submarine và 1 chút thị giác, thính giác nhạy bén, trường Kaketo đã xuất sắc giành chiến thắng trước trường Hinamori. 

“Dù chỉ là đội 2 nhưng họ cũng mạnh đấy chứ!” 

“Sou, cậu đã khinh địch, lơ là cảnh giác đúng không?” 

“Gumocchi ồn quá đi! Thắng rồi nên đừng cằn nhằn nữa!” 

“Quả thật tắm suối nước nóng sau khi thắng là đã nhất! Nói chung thì đây cũng là 1 kỳ nghỉ khá tuyệt vời đó.” 

Sáng chủ nhật, gần nửa ngày sau trận đấu, chúng tôi làm thủ tục trả phòng và đang trên đường ra nhà ga. 

“Akarin, suối nước nóng vừa nãy dễ chịu thật nhỉ!” 

Khi được hỏi vậy, Yukiha-san mỉm cười đáp lại bằng giọng dịu dàng như thường ngày: “Ừ, suối nước nóng sau khi thắng tuyệt thật đấy!”. Bây giờ chị ấy khác hẳn so với lúc chơi ném gối. 

“Haijima-kun, lần này em đã giúp chị rất nhiều đấy. Lần tới chúng ta cùng cố gắng chiến thắng nhé!” 

“... Vâng, cùng nhau cố gắng nhé.” 

Được khích lệ bằng 1 giọng dịu dàng như vậy, lòng tôi thấy ấm áp lên. Quả nhiên, mình thích Yukiha-san lúc thế này hơn. Không... không phải thích kiểu thế! Chỉ là như 1 senpai thôi! Chuyện đó hoàn toàn bình thường mà! Không được rồi... sao cứ nhắc đến Yukiha-san là mình lại bối rối thế này. 

“Haijima-kun nè, em thấy vui chứ?” 

“Vâng... tất nhiên rồi!” 

Dù sao đi nữa, đây cũng là 1 khoảng khắc thanh xuân theo 1 cách nào đó. 

Nhưng... nhưng mà... 

“Sou-chon thật tuyệt vời! Thính lực đó sẽ là 1 vũ khí đáng gờm đấy!” 

“Đúng vậy đó, nếu kết hợp những gì Souto thấy và nghe được với 『Quan sát toàn cảnh』 của tớ thì sẽ dễ nghĩ ra chiến thuật hơn.” 

“Kết hợp với Reiji-kun cũng ổn nhỉ. Ngoài ra việc đối phó với Comforter vẫn là 1 vấn đề cần được giải quyết. Phải làm thế nào để phá giải được chiêu đó mà không cần đến Yunoeda-san đây.” 

“Đúng vậy nhỉ, vậy thì bộ 3 năm hai sẽ có những buổi huấn luyện nghiêm khắc từ tuần sau.” 

“Hehe, mình sẽ cố gắng.” 

Như này... đúng là thanh xuân rực rỡ thật đấy nhưng mà... 

“Vui lên đi Haijima. Sau trận đấu, chị đã giảm bớt thời gian ngủ để đặt tên cho năng lực của em đó.『Second Sight』... thế nào, tên hay không?” 

“Oh, Sou-chon ngầu quá!” 

“Hehe, tốt quá rồi nhỉ Haijima-kun.” 

“V-vâng, cảm ơn nhé...” 

Không thể nào... không lẽ con đường đến với thanh xuân rực rỡ của mình cứ đi vòng mãi mà không quay lại con đường chính luôn không... 

439702dd-5485-4b49-b1fd-abd3b9d27d3b.jpg

Nhật có 2 cách đọc Kanji là On'yomi với Kun'yomi. Ở đây từ gối được nói bằng on'yomi nên main nghe nhầm thành đèn lồng Nhân chi sơ, tính bản thiện Mọi người muốn để như nào hơn , tiếng việt hay tiếng anh :Toy Garden lời mở đầu: 枕詞 mà 枕 nghĩa là gối softball